Nhắc đến quê nhà, ta bĩu môi, gượng nén hơi nóng dâng lên nơi hốc mắt: "Không giống nhau." Lúc cữu cữu chưa làm Hoàng đế, nhà ta chỉ là một gia đình võ quan nghèo khó nơi thâm sơn cùng cốc, không có quy củ, chẳng phân tôn ti, ta cưỡi ngựa rong ruổi khắp núi rừng, ngã thế nào cũng cảm thấy sảng khoái. Giờ đây, một hồi chiến loạn nâng cữu cữu lên long ỷ, ta cũng theo đó mà phú quý vô song, ngay cả phu quân cũng phải chọn bậc vương hầu công tử tài hoa nhất Kinh thành. Diêu gia bốn đời tam công. Trước kia, đó là nhân vật chỉ xuất hiện trên đầu lưỡi của đám người kể chuyện, ngay cả nghĩ cũng không dám. Hắn có đôi mày thanh tú nội liễm, đôi mắt ngời sáng như núi sông tháng ba ở Kiền Châu, khiến ta bỗng dưng có cảm giác thân thuộc, tựa hồ vốn dĩ hắn nên thuộc về ta. Suốt một năm, ta trăm phương ngàn kế lấy lòng hắn, mong hắn có thể thực sự hiểu ta trước khi thành thân. Ít nhất cũng biết ta không kém cỏi như người ta đồn đại. Sách vở ta cũng đọc không…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...