"Bắc Thần, có thể....tha thứ cho tôi không?" Kỳ Lam trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mong mỏi nhìn Mạc Bắc Thần trước giường bệnh. Cho dù là gạt tôi cũng được....Kỳ Lam thầm nói trong lòng. Mạc Bắc Thần im lặng cúi đầu nhìn người yếu ớt trước mắt, mím môi, mày đẹp nhíu chặt, như muốn nói gì, nhưng lại không phát một tiếng. "Không thể sao......" Kỳ Lam mỉm cười, ánh mắt lại tối đi. "Bắc Thần, sau này.....cậu tự do rồi, chúc cậu hạnh phúc." Kỳ Lam nhẹ giọng nói, lần này, là lần Kỳ Lam rời khỏi Mạc Bắc Thần lâu nhất, cũng là lần dặn dò Mạc Bắc Thần ít nhất. Nhìn bóng lưng Mạc Bắc Thần rời đi, Kỳ Lam nhẹ nói trong lòng, Bắc Thần, tớ đi rồi, phải chiếu cố bản thân cho tốt, nhớ phải hạnh phúc. Một dòng nước mắt trong suốt chậm rãi theo gò má tái nhợt của Kỳ Lam chảy xuống, con mắt xinh đẹp trong veo kia nhắm chặt, như cơn ác mộng trong giấc ngủ sâu. Một tiếng sau, các đài truyền hình xôn xao đưa tin, doanh nhân…
Chương 23: Chương 45+46
Lần Nữa Làm Em Yêu AnhTác giả: Ánh sáng trong lá câyTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh"Bắc Thần, có thể....tha thứ cho tôi không?" Kỳ Lam trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mong mỏi nhìn Mạc Bắc Thần trước giường bệnh. Cho dù là gạt tôi cũng được....Kỳ Lam thầm nói trong lòng. Mạc Bắc Thần im lặng cúi đầu nhìn người yếu ớt trước mắt, mím môi, mày đẹp nhíu chặt, như muốn nói gì, nhưng lại không phát một tiếng. "Không thể sao......" Kỳ Lam mỉm cười, ánh mắt lại tối đi. "Bắc Thần, sau này.....cậu tự do rồi, chúc cậu hạnh phúc." Kỳ Lam nhẹ giọng nói, lần này, là lần Kỳ Lam rời khỏi Mạc Bắc Thần lâu nhất, cũng là lần dặn dò Mạc Bắc Thần ít nhất. Nhìn bóng lưng Mạc Bắc Thần rời đi, Kỳ Lam nhẹ nói trong lòng, Bắc Thần, tớ đi rồi, phải chiếu cố bản thân cho tốt, nhớ phải hạnh phúc. Một dòng nước mắt trong suốt chậm rãi theo gò má tái nhợt của Kỳ Lam chảy xuống, con mắt xinh đẹp trong veo kia nhắm chặt, như cơn ác mộng trong giấc ngủ sâu. Một tiếng sau, các đài truyền hình xôn xao đưa tin, doanh nhân… 45 "Cô có từng thấy Mạc Bắc Thần ăn mặc....cá tính như vậy chưa?" Kỳ Lam mặt không đổi sắc nói lại một lần lý do nghe được trên đường với cô gái tiếp tân. "Cũng phải....." Cô gái tiếp tân thất vọng nói: "Vậy...hai vị mời vào." ......Lý do này, thật là dùng tốt...... Hai người đi thang máy lên tầng 4, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Lam, quẹo hai lần đến phòng 404 ba mẹ Kỳ ở. Kỳ Lam gõ cửa, liền nghe thấy tiếng ba Kỳ nói: "Ai vậy?" "Ba, mẹ, là con!" Kỳ Lam nói với ba Kỳ. "Kỳ Kỳ, Bắc Thần?! Quay lại nhanh vậy cà! Dì xem xem," Mẹ Kỳ kinh hỉ kéo Mạc Bắc Thần qua, "Bắc Thần lại cao hơn rồi! Không như Kỳ Kỳ nhà dì, không cao lên gì mấy." "Mẹ, đừng nói chuyện này nữa được không....." Kỳ Lam đành chịu thở dài, rõ ràng y có uống sữa, luyện tập đúng giờ, vì sao chính là không cao lên.....mắt thấy rõ ràng Mạc Bắc Thần cùng tuổi đã nhảy đến chiều cao 1m8, mà bản thân y lại dừng lại ở 1m74 không tiến thêm....khốn kiếp! Không phải nói 15 tuổi là tuổi phát triển chiều cao sao? Thấy Kỳ Lam vẻ mặt hầm hầm, Mạc Bắc Thần vội vàng nói với mẹ Kỳ: "Dì, Kỳ Kỳ mới 15 tuổi, còn có thể cao thêm!" Cho dù không cao cũng không tệ, chiều cao này vô luận là ôm, hay....đều vừa vặn ~ Mạc Bắc Thần dung tục bổ não hình ảnh mình ôm Kỳ Lam như này như kia, bỗng nhiên hít máu mũi lại. "Được rồi được rồi, không nói cái này nữa! Chắc hai đứa cũng đói rồi ha? Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước thôi!" Mẹ Kỳ cười nói với mọi người. "Mẹ, thân phận hiện tại của Bắc Thần, không thích hợp cùng ra ngoài ăn cơm lắm. Chúng ta vẫn nên gọi cơm đi?" "Ồ, nói cũng phải! Vậy thì gọi đi!" Bốn người gọi đồ ăn, ngồi quanh bàn vừa ăn vừa trò chuyện. "Trường Kỳ Kỳ muốn vào là trường nào vậy ạ?" Nuốt một ngụm cơm xuống, Mạc Bắc Thần ngẩng đầu hỏi mẹ Kỳ. "Là khoa IT của đại học K." Mẹ Kỳ đáp. "Ơ? Khoa IT? Không phải giải nhất cuộc thi toán sao?" Mạc Bắc Thần khó hiểu. "Cho nên chú dì mới đến Bắc Kinh, bởi vì Kỳ Kỳ muốn học khoa IT, thế nên nhà trường còn phải tiến hành một cuộc thi với Kỳ Kỳ." Ba Kỳ trả lời, "Đứa nhỏ này cũng không biết sao nữa, lúc trước luôn nói muốn thi đại học D, đột nhiên đổi ý, muốn đến đại học K, với thành tích hiện tại của thằng bé, cố gắng hai năm nữa đại học D cũng không phải không đậu nổi." Đại học D và đại học K tuy đều là trường có tiếng, nhưng đại học D xếp hạng 1, đại học K xếp hạng 7, trường nào là lựa chọn tốt hơn tất nhiên không nói cũng biết. "Khoa IT đại học K tốt mà!" Kỳ Lam cười tít mắt nói với ba Kỳ, "Hơn nữa đã có đại học tuyển con, con lại cần gì học thêm hai năm cấp 3 nữa đây?" "Chỉ có con nhiều lý!" Mẹ Kỳ cười quở trách, xét thấy đại học K dẫu sao là trường có tiếng, mà con trai mình lại là tuổi nhỏ được cử đi học đại học K, tuy đại học K không có tiếng bằng đại học D, loại tự hào vì con trai của mẹ Kỳ cũng không nói cũng biết, tất nhiên sẽ không bởi vì lựa chọn của con trai mà thật sự quở trách Kỳ Lam. "Mẹ, lát nữa ăn cơm xong con và Bắc Thần đến nhà khách thuộc công ty cậu ấy ở, nơi đó tính bảo mật tương đối tốt. Tụi con cũng đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện một chút, mẹ thấy được không?" Kỳ Lam làm nũng nói với mẹ Kỳ, Mạc Bắc Thần nghe vậy cũng nịnh nọt nhìn mẹ Kỳ. 'Hì hì' mẹ Kỳ cười nói: "Từ nhỏ hai đứa đã không tách ra được, lớn rồi vẫn thế. Sau này kết hôn rồi vợ hai đứa còn không ghen? "Dì, vậy con cưới Kỳ Kỳ được không? Dì hứa hôn Kỳ Kỳ cho con đi?" Mạc Bắc Thần chọc cười nháy mắt với mẹ Kỳ. "Sao không phải là con gả cho Kỳ Kỳ nhà dì hả?" Mẹ Kỳ trêu chọc nói. "Như nhau, như nhau, dì, vậy để con làm con dâu dì nha?" Mạc Bắc Thần tiếp tục tiến lên. "Ừm, mẹ, con thấy con dâu này không tệ, bộ dáng đẹp, còn có thể kiếm tiền. Mẹ, nhà chúng ta nhận đi?" Kỳ Lam cười nói với mẹ Kỳ. "Hai cái đứa cà rỡn! Ăn cơm xong mau tìm nhà khách đi! Đừng ở đây giỡn bọn ta nữa!" Mẹ Kỳ cười nói với hai người. "Được rồi! Dì, bọn con đi liền đây!" Nuốt miếng cơm cuối cùng, Mạc Bắc Thần cười hì hì nói với mẹ Kỳ. Thấy con trai mình đã thu dọn xong chuẩn bị đi, mẹ Kỳ buồn cười nói với Kỳ Lam: "Được rồi được rồi! Mau đi đi! Thật là con lớn không giữ được! Không dễ dàng nuôi con trai lớn liền muốn chạy theo người ta!" "Dì, nào có vậy? Dì không phải lại lời được một đứa con trai sao!" Mạc Bắc Thần cợt nhả nói với mẹ Kỳ, "Vậy chú Kỳ, dì Kỳ, bọn con đi đây! Sáng mai gặp!" "Mau đi đi!" Thấy Mạc Bắc Thần đứng ở cửa vẫy tay với mình, mẹ Kỳ cười nói với họ. Nháy mắt cửa phòng bị đóng lại, nụ cười trên mặt mẹ Kỳ không còn. Nhớ đến một màn lúc ăn tết ở trong nhà không cẩn thận nhìn thấy, nói với ba Kỳ Kỳ Phụng Vũ: "Ba nó, hai đứa nhỏ như vậy, chúng ta thật sự không bàn với họ hay sao?" "Để nhìn thêm coi sao! Hai đứa nó còn chưa lớn, rất nhiều chuyện còn chưa rõ, không chừng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi." Kỳ Phụng Vũ trầm giọng nói. "Nhưng.....xem bình luận trên mạng của Bắc Bắc....." Mẹ Kỳ lo lắng nói. "Mấy cái đó sao đúng được?! Cả một tấm ảnh có thể làm chứng cứ cũng không có. Thứ trên mạng phần lớn là nói linh tinh. Vả lại đứa nhỏ Bắc Thần là chúng ta nhìn lớn lên, điểm này, tôi vẫn tin được." Kỳ Phụng Vũ nói. Kỳ Phụng Vũ nửa đời người cũng xem như duyệt vô số người, tính đến nay còn chưa từng nhìn lầm, ông tin mình lần này cũng sẽ không nhìn lầm đứa nhỏ đó. "Nếu lỡ như chúng nó sau này thật sự.....thì....làm sao đây hả?" "Haizz, con cháu tự có phúc của con cháu, con lớn rồi, rất nhiều chuyện bọn chúng sẽ tự suy tính. Con trai nhà chúng ta bà còn không hiểu, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi, chẳng lẽ thật vì tách chúng nó ra, làm con trai chúng ta cả đời không vui vẻ sao?" "Nhưng.....nhưng.....ông nỡ để con trai đi vào con đường này sao? Chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi! Sao đi đến con đường này đây?" Mẹ Kỳ nhịn không được thương tâm khóc. Kỳ Phụng Vũ ôm vợ, ôn nhu an ủi nói: "Tôi không nhẫn tâm, càng không muốn con trai thích một người đồng tính. Nhưng, tôi càng không đành lòng con trai chúng ta vì vậy mà không vui. Bà còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian con trai xảy ra mâu thuẫn lớn với Bắc Thần chứ? Tôi đoán chừng lúc đó hai đứa đã có chuyện về mặt này. Một đứa trở nên trầm lặng ít nói, một đứa đến Bắc Kinh......" Kỳ Phụng Vũ nói đến đây thở dài, "Nếu có thể tách ra, đoán chừng hai đứa nhỏ đã tách khi đó rồi. Nhìn thêm đi! Con đường sau này của hai đứa còn dài, cũng không chừng lúc nào đó sẽ muốn tách ra, ha?" Tùy ý vợ ở trong lòng mình thương tâm khóc, Kỳ Phụng Vũ nhìn cửa thở dài, ông lại không phải không hi vọng con trai mình như bé trai bình thường, cưới vợ sinh con? Nhưng......tính cách của con trai ông hiểu rõ nhất, nếu bức đến nóng nảy, sợ rằng chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại, không bằng, cứ thuận theo tự nhiên như vậy đi! Nếu hai người tương lai thật sự ở cùng nhau, cũng xem như hai đứa có được hạnh phúc. Dẫu sao trên đời này hiếm có nhất là tình yêu thật sự, cho dù là một nam một nữ, lại có bao người có thể cả đời ở bên nhau lâu dài chứ?((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) 46 ((Trans: PUPANDA)) Mạc Bắc Thần dẫn Kỳ Lam đến nhà khách thuộc Hoa Thần ở, kỳ thực nói là 'nhà khách', không bằng nói là một hội quán thuộc Hoa Thần___ chỉ cho phép nghệ sĩ của Hoa Thần, hoặc được dẫn hoặc giới thiệu vào ở nhà khách, nhân viên nhà khách không được dùng bất cứ hình thức nào tiết lộ thông tin liên quan đến khách, cũng không được chụp hình lưu niệm với khách, bởi vậy chi phí tuy cao, nhưng tính bảo mật của nhà khách tương đối tốt. Mạc Bắc Thần không nói một lời kéo Kỳ Lam vào phòng, không có động tác dư thừa, chỉ có ôm đắm đuối, hồi lâu không nói. Như cảm giác được thương cảm đột ngột của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam chỉ ngoan ngoãn để Mạc Bắc Thần ôm, hi vọng có thể chia sẻ khó chịu của hắn. Hồi lâu, Mạc Bắc Thần tiện đà tư thế ôm lấy Kỳ Lam nói bên tai y: "Kỳ Kỳ, nếu rời khỏi tớ.....cậu sẽ sống tốt hơn chăng?" "Bắc Thần.....cậu....." "Xuỵt, nghe tớ nói xong đã. Cậu thông minh, cố gắng, từ nhỏ đã ưu tú hơn đứa trẻ khác. Nếu không phải vì tớ, có lẽ cậu sớm đã nhảy lớp; nếu không phải vì tớ, có lẽ cậu sẽ đến trường học cậu muốn đi nhất, thậm chí đến quốc gia cậu muốn đi nhất, không cần băn khoăn tớ; cậu không cần lo lắng có người biết quan hệ của chúng ta, không cần khổ não nói rõ với cha mẹ thế nào. Nhưng, mặc kệ thế nào, tớ đều sẽ không buông tay." "Đồ ngốc. Nếu không có cậu, tớ làm sao liều như thế?" Kỳ Lam cắn mạnh vai Mạc Bắc Thần một cái, mới chậm rãi nói: "Tớ đã từng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ tớ làm sai chuyện, trong mơ cậu rất hận tớ. Mặc kệ tớ vãn hồi thế nào, cậu đều không chịu quay đầu nhìn tớ. Cậu không biết khi tỉnh lại tớ vui mừng xiết bao, vui mừng là cậu yêu tớ. Tuy nói như vậy rất sến sẩm, nhưng, cậu chính là mộng tưởng lớn nhất của tớ." Về giấc mơ của mình, Kỳ Lam nói bình thản, Mạc Bắc Thần lại nghe lòng như đao khoét. Có lẽ là trùng lặp của kiếp trước và kiếp này, để những chuyện kiếp trước dùng hình thức giấc mơ tái hiện trong ký ức của Kỳ Lam, hoặc là những ký ức đó vốn ngủ say trong đầu Kỳ Lam. Đối với Kỳ Lam, mấy thứ đó chỉ là giấc mơ mà thôi, đối với Mạc Bắc Thần, lại là hiện thực sống động. "Kỳ Kỳ, quên tên khốn trong mơ kia được không? Để tên đứng trước mặt cậu đến bù đắp cho cậu, được không?" "Xì, nào có người mắng chính mình như vậy? Cậu trong mơ không phải cũng là cậu sao?" Kỳ Lam cười nói. "Tớ hiện tại quan trọng hơn! Tớ trong mơ biết tắm cho cậu, làm ấm chăn cho cậu không chứ?" Mạc Bắc Thần đáp rất lẽ thẳng khí hùng. "Đó đều là chuyện hồi nhỏ, còn nhắc nữa?" "Ai nói là chuyện hồi nhỏ?" Nói rồi, Mạc Bắc Thần bế Kỳ Lam lên, đi vào nhà tắm, "Đây không phải hay sao?" "A ha ha, Mạc Bắc Thần, cậu thả tớ xuống! Mất mặt quá! Mau thả tớ xuống!" Mạc Bắc Thần không để ý vùng vẫy nho nhỏ của Kỳ Lam, bế Kỳ Lam thẳng đến phòng tắm thả đứng xuống, dăm ba cái lột s@ch quần áo trên người Kỳ Lam, hôn một cái trên xương quai xanh trơn bóng của Kỳ Lam, mới hài lòng buông người trong lòng ra, c ởi quần áo của chính mình. Kỳ Lam bị một loạt động tác thình lình này của Mạc Bắc Thần làm đầu tiên là sững sờ, sau đó toàn thân như tôm luộc chín, triệt để đỏ au, còn chưa bắt đầu mở nước, đỉnh đầu đã ẩn ẩn bắt đầu 'xì xì' bốc hơi nóng. "Mạc Bắc Thần, cậu.....cậu làm gì?" Kỳ Lam miệng hùm gan sứa nói. "Làm gì? Đương nhiên là c ởi quần áo!" Mạc Bắc Thần nói đến đương nhiên, bắt đầu động tay cởi ra 'trang bị' cuối cùng trên người. "Cậu....cậu dừng tay!" Mắt thấy Mạc Bắc Thần đã cởi chỉ còn lại món đồ bó người duy nhất, Kỳ Lam vội vã mở miệng nói___dáng người Mạc Bắc Thần rất đẹp y rất thích, y cũng xác thực rất muốn ấy ấy với Mạc Bắc Thần, nhưng vô luận xem chiều cao hay dáng người, y hiện tại nếu thật sự nhào tới, vậy tuyệt đối là dê đưa vào miệng cọp, bị ăn đến vụn cũng không còn! "Nhưng, không cởi đồ làm sao tắm?" Mạc Bắc Thần nghiêng đầu, 'nghi hoặc' nhìn Kỳ Lam. "Tớ....tớ tắm trước! Cậu....ra ngoài!" Kỳ Lam đỏ mặt nhìn trái nhìn phải, chính là không chịu nhìn chàng trai dáng người tuyệt vời trước mắt. "Nhưng....chúng ta hồi nhỏ không phải đều cùng tắm sao?" Mạc Bắc Thần tiếp tục 'nghi hoặc'. "Lúc đó khác!" ○(≥﹏≤)○ "Khác chỗ nào?" Mạc Bắc Thần hỏi, lại đột nhiên 'bừng tỉnh đại ngộ' nói: "Ồ ~ cậu chắc sẽ không nghĩ đến chuyện ấy ấy gì đó đi?" Kỳ Lam: ::>_
Lần Nữa Làm Em Yêu AnhTác giả: Ánh sáng trong lá câyTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh"Bắc Thần, có thể....tha thứ cho tôi không?" Kỳ Lam trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mong mỏi nhìn Mạc Bắc Thần trước giường bệnh. Cho dù là gạt tôi cũng được....Kỳ Lam thầm nói trong lòng. Mạc Bắc Thần im lặng cúi đầu nhìn người yếu ớt trước mắt, mím môi, mày đẹp nhíu chặt, như muốn nói gì, nhưng lại không phát một tiếng. "Không thể sao......" Kỳ Lam mỉm cười, ánh mắt lại tối đi. "Bắc Thần, sau này.....cậu tự do rồi, chúc cậu hạnh phúc." Kỳ Lam nhẹ giọng nói, lần này, là lần Kỳ Lam rời khỏi Mạc Bắc Thần lâu nhất, cũng là lần dặn dò Mạc Bắc Thần ít nhất. Nhìn bóng lưng Mạc Bắc Thần rời đi, Kỳ Lam nhẹ nói trong lòng, Bắc Thần, tớ đi rồi, phải chiếu cố bản thân cho tốt, nhớ phải hạnh phúc. Một dòng nước mắt trong suốt chậm rãi theo gò má tái nhợt của Kỳ Lam chảy xuống, con mắt xinh đẹp trong veo kia nhắm chặt, như cơn ác mộng trong giấc ngủ sâu. Một tiếng sau, các đài truyền hình xôn xao đưa tin, doanh nhân… 45 "Cô có từng thấy Mạc Bắc Thần ăn mặc....cá tính như vậy chưa?" Kỳ Lam mặt không đổi sắc nói lại một lần lý do nghe được trên đường với cô gái tiếp tân. "Cũng phải....." Cô gái tiếp tân thất vọng nói: "Vậy...hai vị mời vào." ......Lý do này, thật là dùng tốt...... Hai người đi thang máy lên tầng 4, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Lam, quẹo hai lần đến phòng 404 ba mẹ Kỳ ở. Kỳ Lam gõ cửa, liền nghe thấy tiếng ba Kỳ nói: "Ai vậy?" "Ba, mẹ, là con!" Kỳ Lam nói với ba Kỳ. "Kỳ Kỳ, Bắc Thần?! Quay lại nhanh vậy cà! Dì xem xem," Mẹ Kỳ kinh hỉ kéo Mạc Bắc Thần qua, "Bắc Thần lại cao hơn rồi! Không như Kỳ Kỳ nhà dì, không cao lên gì mấy." "Mẹ, đừng nói chuyện này nữa được không....." Kỳ Lam đành chịu thở dài, rõ ràng y có uống sữa, luyện tập đúng giờ, vì sao chính là không cao lên.....mắt thấy rõ ràng Mạc Bắc Thần cùng tuổi đã nhảy đến chiều cao 1m8, mà bản thân y lại dừng lại ở 1m74 không tiến thêm....khốn kiếp! Không phải nói 15 tuổi là tuổi phát triển chiều cao sao? Thấy Kỳ Lam vẻ mặt hầm hầm, Mạc Bắc Thần vội vàng nói với mẹ Kỳ: "Dì, Kỳ Kỳ mới 15 tuổi, còn có thể cao thêm!" Cho dù không cao cũng không tệ, chiều cao này vô luận là ôm, hay....đều vừa vặn ~ Mạc Bắc Thần dung tục bổ não hình ảnh mình ôm Kỳ Lam như này như kia, bỗng nhiên hít máu mũi lại. "Được rồi được rồi, không nói cái này nữa! Chắc hai đứa cũng đói rồi ha? Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước thôi!" Mẹ Kỳ cười nói với mọi người. "Mẹ, thân phận hiện tại của Bắc Thần, không thích hợp cùng ra ngoài ăn cơm lắm. Chúng ta vẫn nên gọi cơm đi?" "Ồ, nói cũng phải! Vậy thì gọi đi!" Bốn người gọi đồ ăn, ngồi quanh bàn vừa ăn vừa trò chuyện. "Trường Kỳ Kỳ muốn vào là trường nào vậy ạ?" Nuốt một ngụm cơm xuống, Mạc Bắc Thần ngẩng đầu hỏi mẹ Kỳ. "Là khoa IT của đại học K." Mẹ Kỳ đáp. "Ơ? Khoa IT? Không phải giải nhất cuộc thi toán sao?" Mạc Bắc Thần khó hiểu. "Cho nên chú dì mới đến Bắc Kinh, bởi vì Kỳ Kỳ muốn học khoa IT, thế nên nhà trường còn phải tiến hành một cuộc thi với Kỳ Kỳ." Ba Kỳ trả lời, "Đứa nhỏ này cũng không biết sao nữa, lúc trước luôn nói muốn thi đại học D, đột nhiên đổi ý, muốn đến đại học K, với thành tích hiện tại của thằng bé, cố gắng hai năm nữa đại học D cũng không phải không đậu nổi." Đại học D và đại học K tuy đều là trường có tiếng, nhưng đại học D xếp hạng 1, đại học K xếp hạng 7, trường nào là lựa chọn tốt hơn tất nhiên không nói cũng biết. "Khoa IT đại học K tốt mà!" Kỳ Lam cười tít mắt nói với ba Kỳ, "Hơn nữa đã có đại học tuyển con, con lại cần gì học thêm hai năm cấp 3 nữa đây?" "Chỉ có con nhiều lý!" Mẹ Kỳ cười quở trách, xét thấy đại học K dẫu sao là trường có tiếng, mà con trai mình lại là tuổi nhỏ được cử đi học đại học K, tuy đại học K không có tiếng bằng đại học D, loại tự hào vì con trai của mẹ Kỳ cũng không nói cũng biết, tất nhiên sẽ không bởi vì lựa chọn của con trai mà thật sự quở trách Kỳ Lam. "Mẹ, lát nữa ăn cơm xong con và Bắc Thần đến nhà khách thuộc công ty cậu ấy ở, nơi đó tính bảo mật tương đối tốt. Tụi con cũng đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện một chút, mẹ thấy được không?" Kỳ Lam làm nũng nói với mẹ Kỳ, Mạc Bắc Thần nghe vậy cũng nịnh nọt nhìn mẹ Kỳ. 'Hì hì' mẹ Kỳ cười nói: "Từ nhỏ hai đứa đã không tách ra được, lớn rồi vẫn thế. Sau này kết hôn rồi vợ hai đứa còn không ghen? "Dì, vậy con cưới Kỳ Kỳ được không? Dì hứa hôn Kỳ Kỳ cho con đi?" Mạc Bắc Thần chọc cười nháy mắt với mẹ Kỳ. "Sao không phải là con gả cho Kỳ Kỳ nhà dì hả?" Mẹ Kỳ trêu chọc nói. "Như nhau, như nhau, dì, vậy để con làm con dâu dì nha?" Mạc Bắc Thần tiếp tục tiến lên. "Ừm, mẹ, con thấy con dâu này không tệ, bộ dáng đẹp, còn có thể kiếm tiền. Mẹ, nhà chúng ta nhận đi?" Kỳ Lam cười nói với mẹ Kỳ. "Hai cái đứa cà rỡn! Ăn cơm xong mau tìm nhà khách đi! Đừng ở đây giỡn bọn ta nữa!" Mẹ Kỳ cười nói với hai người. "Được rồi! Dì, bọn con đi liền đây!" Nuốt miếng cơm cuối cùng, Mạc Bắc Thần cười hì hì nói với mẹ Kỳ. Thấy con trai mình đã thu dọn xong chuẩn bị đi, mẹ Kỳ buồn cười nói với Kỳ Lam: "Được rồi được rồi! Mau đi đi! Thật là con lớn không giữ được! Không dễ dàng nuôi con trai lớn liền muốn chạy theo người ta!" "Dì, nào có vậy? Dì không phải lại lời được một đứa con trai sao!" Mạc Bắc Thần cợt nhả nói với mẹ Kỳ, "Vậy chú Kỳ, dì Kỳ, bọn con đi đây! Sáng mai gặp!" "Mau đi đi!" Thấy Mạc Bắc Thần đứng ở cửa vẫy tay với mình, mẹ Kỳ cười nói với họ. Nháy mắt cửa phòng bị đóng lại, nụ cười trên mặt mẹ Kỳ không còn. Nhớ đến một màn lúc ăn tết ở trong nhà không cẩn thận nhìn thấy, nói với ba Kỳ Kỳ Phụng Vũ: "Ba nó, hai đứa nhỏ như vậy, chúng ta thật sự không bàn với họ hay sao?" "Để nhìn thêm coi sao! Hai đứa nó còn chưa lớn, rất nhiều chuyện còn chưa rõ, không chừng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi." Kỳ Phụng Vũ trầm giọng nói. "Nhưng.....xem bình luận trên mạng của Bắc Bắc....." Mẹ Kỳ lo lắng nói. "Mấy cái đó sao đúng được?! Cả một tấm ảnh có thể làm chứng cứ cũng không có. Thứ trên mạng phần lớn là nói linh tinh. Vả lại đứa nhỏ Bắc Thần là chúng ta nhìn lớn lên, điểm này, tôi vẫn tin được." Kỳ Phụng Vũ nói. Kỳ Phụng Vũ nửa đời người cũng xem như duyệt vô số người, tính đến nay còn chưa từng nhìn lầm, ông tin mình lần này cũng sẽ không nhìn lầm đứa nhỏ đó. "Nếu lỡ như chúng nó sau này thật sự.....thì....làm sao đây hả?" "Haizz, con cháu tự có phúc của con cháu, con lớn rồi, rất nhiều chuyện bọn chúng sẽ tự suy tính. Con trai nhà chúng ta bà còn không hiểu, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi, chẳng lẽ thật vì tách chúng nó ra, làm con trai chúng ta cả đời không vui vẻ sao?" "Nhưng.....nhưng.....ông nỡ để con trai đi vào con đường này sao? Chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi! Sao đi đến con đường này đây?" Mẹ Kỳ nhịn không được thương tâm khóc. Kỳ Phụng Vũ ôm vợ, ôn nhu an ủi nói: "Tôi không nhẫn tâm, càng không muốn con trai thích một người đồng tính. Nhưng, tôi càng không đành lòng con trai chúng ta vì vậy mà không vui. Bà còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian con trai xảy ra mâu thuẫn lớn với Bắc Thần chứ? Tôi đoán chừng lúc đó hai đứa đã có chuyện về mặt này. Một đứa trở nên trầm lặng ít nói, một đứa đến Bắc Kinh......" Kỳ Phụng Vũ nói đến đây thở dài, "Nếu có thể tách ra, đoán chừng hai đứa nhỏ đã tách khi đó rồi. Nhìn thêm đi! Con đường sau này của hai đứa còn dài, cũng không chừng lúc nào đó sẽ muốn tách ra, ha?" Tùy ý vợ ở trong lòng mình thương tâm khóc, Kỳ Phụng Vũ nhìn cửa thở dài, ông lại không phải không hi vọng con trai mình như bé trai bình thường, cưới vợ sinh con? Nhưng......tính cách của con trai ông hiểu rõ nhất, nếu bức đến nóng nảy, sợ rằng chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại, không bằng, cứ thuận theo tự nhiên như vậy đi! Nếu hai người tương lai thật sự ở cùng nhau, cũng xem như hai đứa có được hạnh phúc. Dẫu sao trên đời này hiếm có nhất là tình yêu thật sự, cho dù là một nam một nữ, lại có bao người có thể cả đời ở bên nhau lâu dài chứ?((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) 46 ((Trans: PUPANDA)) Mạc Bắc Thần dẫn Kỳ Lam đến nhà khách thuộc Hoa Thần ở, kỳ thực nói là 'nhà khách', không bằng nói là một hội quán thuộc Hoa Thần___ chỉ cho phép nghệ sĩ của Hoa Thần, hoặc được dẫn hoặc giới thiệu vào ở nhà khách, nhân viên nhà khách không được dùng bất cứ hình thức nào tiết lộ thông tin liên quan đến khách, cũng không được chụp hình lưu niệm với khách, bởi vậy chi phí tuy cao, nhưng tính bảo mật của nhà khách tương đối tốt. Mạc Bắc Thần không nói một lời kéo Kỳ Lam vào phòng, không có động tác dư thừa, chỉ có ôm đắm đuối, hồi lâu không nói. Như cảm giác được thương cảm đột ngột của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam chỉ ngoan ngoãn để Mạc Bắc Thần ôm, hi vọng có thể chia sẻ khó chịu của hắn. Hồi lâu, Mạc Bắc Thần tiện đà tư thế ôm lấy Kỳ Lam nói bên tai y: "Kỳ Kỳ, nếu rời khỏi tớ.....cậu sẽ sống tốt hơn chăng?" "Bắc Thần.....cậu....." "Xuỵt, nghe tớ nói xong đã. Cậu thông minh, cố gắng, từ nhỏ đã ưu tú hơn đứa trẻ khác. Nếu không phải vì tớ, có lẽ cậu sớm đã nhảy lớp; nếu không phải vì tớ, có lẽ cậu sẽ đến trường học cậu muốn đi nhất, thậm chí đến quốc gia cậu muốn đi nhất, không cần băn khoăn tớ; cậu không cần lo lắng có người biết quan hệ của chúng ta, không cần khổ não nói rõ với cha mẹ thế nào. Nhưng, mặc kệ thế nào, tớ đều sẽ không buông tay." "Đồ ngốc. Nếu không có cậu, tớ làm sao liều như thế?" Kỳ Lam cắn mạnh vai Mạc Bắc Thần một cái, mới chậm rãi nói: "Tớ đã từng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ tớ làm sai chuyện, trong mơ cậu rất hận tớ. Mặc kệ tớ vãn hồi thế nào, cậu đều không chịu quay đầu nhìn tớ. Cậu không biết khi tỉnh lại tớ vui mừng xiết bao, vui mừng là cậu yêu tớ. Tuy nói như vậy rất sến sẩm, nhưng, cậu chính là mộng tưởng lớn nhất của tớ." Về giấc mơ của mình, Kỳ Lam nói bình thản, Mạc Bắc Thần lại nghe lòng như đao khoét. Có lẽ là trùng lặp của kiếp trước và kiếp này, để những chuyện kiếp trước dùng hình thức giấc mơ tái hiện trong ký ức của Kỳ Lam, hoặc là những ký ức đó vốn ngủ say trong đầu Kỳ Lam. Đối với Kỳ Lam, mấy thứ đó chỉ là giấc mơ mà thôi, đối với Mạc Bắc Thần, lại là hiện thực sống động. "Kỳ Kỳ, quên tên khốn trong mơ kia được không? Để tên đứng trước mặt cậu đến bù đắp cho cậu, được không?" "Xì, nào có người mắng chính mình như vậy? Cậu trong mơ không phải cũng là cậu sao?" Kỳ Lam cười nói. "Tớ hiện tại quan trọng hơn! Tớ trong mơ biết tắm cho cậu, làm ấm chăn cho cậu không chứ?" Mạc Bắc Thần đáp rất lẽ thẳng khí hùng. "Đó đều là chuyện hồi nhỏ, còn nhắc nữa?" "Ai nói là chuyện hồi nhỏ?" Nói rồi, Mạc Bắc Thần bế Kỳ Lam lên, đi vào nhà tắm, "Đây không phải hay sao?" "A ha ha, Mạc Bắc Thần, cậu thả tớ xuống! Mất mặt quá! Mau thả tớ xuống!" Mạc Bắc Thần không để ý vùng vẫy nho nhỏ của Kỳ Lam, bế Kỳ Lam thẳng đến phòng tắm thả đứng xuống, dăm ba cái lột s@ch quần áo trên người Kỳ Lam, hôn một cái trên xương quai xanh trơn bóng của Kỳ Lam, mới hài lòng buông người trong lòng ra, c ởi quần áo của chính mình. Kỳ Lam bị một loạt động tác thình lình này của Mạc Bắc Thần làm đầu tiên là sững sờ, sau đó toàn thân như tôm luộc chín, triệt để đỏ au, còn chưa bắt đầu mở nước, đỉnh đầu đã ẩn ẩn bắt đầu 'xì xì' bốc hơi nóng. "Mạc Bắc Thần, cậu.....cậu làm gì?" Kỳ Lam miệng hùm gan sứa nói. "Làm gì? Đương nhiên là c ởi quần áo!" Mạc Bắc Thần nói đến đương nhiên, bắt đầu động tay cởi ra 'trang bị' cuối cùng trên người. "Cậu....cậu dừng tay!" Mắt thấy Mạc Bắc Thần đã cởi chỉ còn lại món đồ bó người duy nhất, Kỳ Lam vội vã mở miệng nói___dáng người Mạc Bắc Thần rất đẹp y rất thích, y cũng xác thực rất muốn ấy ấy với Mạc Bắc Thần, nhưng vô luận xem chiều cao hay dáng người, y hiện tại nếu thật sự nhào tới, vậy tuyệt đối là dê đưa vào miệng cọp, bị ăn đến vụn cũng không còn! "Nhưng, không cởi đồ làm sao tắm?" Mạc Bắc Thần nghiêng đầu, 'nghi hoặc' nhìn Kỳ Lam. "Tớ....tớ tắm trước! Cậu....ra ngoài!" Kỳ Lam đỏ mặt nhìn trái nhìn phải, chính là không chịu nhìn chàng trai dáng người tuyệt vời trước mắt. "Nhưng....chúng ta hồi nhỏ không phải đều cùng tắm sao?" Mạc Bắc Thần tiếp tục 'nghi hoặc'. "Lúc đó khác!" ○(≥﹏≤)○ "Khác chỗ nào?" Mạc Bắc Thần hỏi, lại đột nhiên 'bừng tỉnh đại ngộ' nói: "Ồ ~ cậu chắc sẽ không nghĩ đến chuyện ấy ấy gì đó đi?" Kỳ Lam: ::>_
Lần Nữa Làm Em Yêu AnhTác giả: Ánh sáng trong lá câyTruyện Đam Mỹ, Truyện Trọng Sinh"Bắc Thần, có thể....tha thứ cho tôi không?" Kỳ Lam trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mong mỏi nhìn Mạc Bắc Thần trước giường bệnh. Cho dù là gạt tôi cũng được....Kỳ Lam thầm nói trong lòng. Mạc Bắc Thần im lặng cúi đầu nhìn người yếu ớt trước mắt, mím môi, mày đẹp nhíu chặt, như muốn nói gì, nhưng lại không phát một tiếng. "Không thể sao......" Kỳ Lam mỉm cười, ánh mắt lại tối đi. "Bắc Thần, sau này.....cậu tự do rồi, chúc cậu hạnh phúc." Kỳ Lam nhẹ giọng nói, lần này, là lần Kỳ Lam rời khỏi Mạc Bắc Thần lâu nhất, cũng là lần dặn dò Mạc Bắc Thần ít nhất. Nhìn bóng lưng Mạc Bắc Thần rời đi, Kỳ Lam nhẹ nói trong lòng, Bắc Thần, tớ đi rồi, phải chiếu cố bản thân cho tốt, nhớ phải hạnh phúc. Một dòng nước mắt trong suốt chậm rãi theo gò má tái nhợt của Kỳ Lam chảy xuống, con mắt xinh đẹp trong veo kia nhắm chặt, như cơn ác mộng trong giấc ngủ sâu. Một tiếng sau, các đài truyền hình xôn xao đưa tin, doanh nhân… 45 "Cô có từng thấy Mạc Bắc Thần ăn mặc....cá tính như vậy chưa?" Kỳ Lam mặt không đổi sắc nói lại một lần lý do nghe được trên đường với cô gái tiếp tân. "Cũng phải....." Cô gái tiếp tân thất vọng nói: "Vậy...hai vị mời vào." ......Lý do này, thật là dùng tốt...... Hai người đi thang máy lên tầng 4, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Lam, quẹo hai lần đến phòng 404 ba mẹ Kỳ ở. Kỳ Lam gõ cửa, liền nghe thấy tiếng ba Kỳ nói: "Ai vậy?" "Ba, mẹ, là con!" Kỳ Lam nói với ba Kỳ. "Kỳ Kỳ, Bắc Thần?! Quay lại nhanh vậy cà! Dì xem xem," Mẹ Kỳ kinh hỉ kéo Mạc Bắc Thần qua, "Bắc Thần lại cao hơn rồi! Không như Kỳ Kỳ nhà dì, không cao lên gì mấy." "Mẹ, đừng nói chuyện này nữa được không....." Kỳ Lam đành chịu thở dài, rõ ràng y có uống sữa, luyện tập đúng giờ, vì sao chính là không cao lên.....mắt thấy rõ ràng Mạc Bắc Thần cùng tuổi đã nhảy đến chiều cao 1m8, mà bản thân y lại dừng lại ở 1m74 không tiến thêm....khốn kiếp! Không phải nói 15 tuổi là tuổi phát triển chiều cao sao? Thấy Kỳ Lam vẻ mặt hầm hầm, Mạc Bắc Thần vội vàng nói với mẹ Kỳ: "Dì, Kỳ Kỳ mới 15 tuổi, còn có thể cao thêm!" Cho dù không cao cũng không tệ, chiều cao này vô luận là ôm, hay....đều vừa vặn ~ Mạc Bắc Thần dung tục bổ não hình ảnh mình ôm Kỳ Lam như này như kia, bỗng nhiên hít máu mũi lại. "Được rồi được rồi, không nói cái này nữa! Chắc hai đứa cũng đói rồi ha? Chúng ta ra ngoài ăn cơm trước thôi!" Mẹ Kỳ cười nói với mọi người. "Mẹ, thân phận hiện tại của Bắc Thần, không thích hợp cùng ra ngoài ăn cơm lắm. Chúng ta vẫn nên gọi cơm đi?" "Ồ, nói cũng phải! Vậy thì gọi đi!" Bốn người gọi đồ ăn, ngồi quanh bàn vừa ăn vừa trò chuyện. "Trường Kỳ Kỳ muốn vào là trường nào vậy ạ?" Nuốt một ngụm cơm xuống, Mạc Bắc Thần ngẩng đầu hỏi mẹ Kỳ. "Là khoa IT của đại học K." Mẹ Kỳ đáp. "Ơ? Khoa IT? Không phải giải nhất cuộc thi toán sao?" Mạc Bắc Thần khó hiểu. "Cho nên chú dì mới đến Bắc Kinh, bởi vì Kỳ Kỳ muốn học khoa IT, thế nên nhà trường còn phải tiến hành một cuộc thi với Kỳ Kỳ." Ba Kỳ trả lời, "Đứa nhỏ này cũng không biết sao nữa, lúc trước luôn nói muốn thi đại học D, đột nhiên đổi ý, muốn đến đại học K, với thành tích hiện tại của thằng bé, cố gắng hai năm nữa đại học D cũng không phải không đậu nổi." Đại học D và đại học K tuy đều là trường có tiếng, nhưng đại học D xếp hạng 1, đại học K xếp hạng 7, trường nào là lựa chọn tốt hơn tất nhiên không nói cũng biết. "Khoa IT đại học K tốt mà!" Kỳ Lam cười tít mắt nói với ba Kỳ, "Hơn nữa đã có đại học tuyển con, con lại cần gì học thêm hai năm cấp 3 nữa đây?" "Chỉ có con nhiều lý!" Mẹ Kỳ cười quở trách, xét thấy đại học K dẫu sao là trường có tiếng, mà con trai mình lại là tuổi nhỏ được cử đi học đại học K, tuy đại học K không có tiếng bằng đại học D, loại tự hào vì con trai của mẹ Kỳ cũng không nói cũng biết, tất nhiên sẽ không bởi vì lựa chọn của con trai mà thật sự quở trách Kỳ Lam. "Mẹ, lát nữa ăn cơm xong con và Bắc Thần đến nhà khách thuộc công ty cậu ấy ở, nơi đó tính bảo mật tương đối tốt. Tụi con cũng đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện một chút, mẹ thấy được không?" Kỳ Lam làm nũng nói với mẹ Kỳ, Mạc Bắc Thần nghe vậy cũng nịnh nọt nhìn mẹ Kỳ. 'Hì hì' mẹ Kỳ cười nói: "Từ nhỏ hai đứa đã không tách ra được, lớn rồi vẫn thế. Sau này kết hôn rồi vợ hai đứa còn không ghen? "Dì, vậy con cưới Kỳ Kỳ được không? Dì hứa hôn Kỳ Kỳ cho con đi?" Mạc Bắc Thần chọc cười nháy mắt với mẹ Kỳ. "Sao không phải là con gả cho Kỳ Kỳ nhà dì hả?" Mẹ Kỳ trêu chọc nói. "Như nhau, như nhau, dì, vậy để con làm con dâu dì nha?" Mạc Bắc Thần tiếp tục tiến lên. "Ừm, mẹ, con thấy con dâu này không tệ, bộ dáng đẹp, còn có thể kiếm tiền. Mẹ, nhà chúng ta nhận đi?" Kỳ Lam cười nói với mẹ Kỳ. "Hai cái đứa cà rỡn! Ăn cơm xong mau tìm nhà khách đi! Đừng ở đây giỡn bọn ta nữa!" Mẹ Kỳ cười nói với hai người. "Được rồi! Dì, bọn con đi liền đây!" Nuốt miếng cơm cuối cùng, Mạc Bắc Thần cười hì hì nói với mẹ Kỳ. Thấy con trai mình đã thu dọn xong chuẩn bị đi, mẹ Kỳ buồn cười nói với Kỳ Lam: "Được rồi được rồi! Mau đi đi! Thật là con lớn không giữ được! Không dễ dàng nuôi con trai lớn liền muốn chạy theo người ta!" "Dì, nào có vậy? Dì không phải lại lời được một đứa con trai sao!" Mạc Bắc Thần cợt nhả nói với mẹ Kỳ, "Vậy chú Kỳ, dì Kỳ, bọn con đi đây! Sáng mai gặp!" "Mau đi đi!" Thấy Mạc Bắc Thần đứng ở cửa vẫy tay với mình, mẹ Kỳ cười nói với họ. Nháy mắt cửa phòng bị đóng lại, nụ cười trên mặt mẹ Kỳ không còn. Nhớ đến một màn lúc ăn tết ở trong nhà không cẩn thận nhìn thấy, nói với ba Kỳ Kỳ Phụng Vũ: "Ba nó, hai đứa nhỏ như vậy, chúng ta thật sự không bàn với họ hay sao?" "Để nhìn thêm coi sao! Hai đứa nó còn chưa lớn, rất nhiều chuyện còn chưa rõ, không chừng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi." Kỳ Phụng Vũ trầm giọng nói. "Nhưng.....xem bình luận trên mạng của Bắc Bắc....." Mẹ Kỳ lo lắng nói. "Mấy cái đó sao đúng được?! Cả một tấm ảnh có thể làm chứng cứ cũng không có. Thứ trên mạng phần lớn là nói linh tinh. Vả lại đứa nhỏ Bắc Thần là chúng ta nhìn lớn lên, điểm này, tôi vẫn tin được." Kỳ Phụng Vũ nói. Kỳ Phụng Vũ nửa đời người cũng xem như duyệt vô số người, tính đến nay còn chưa từng nhìn lầm, ông tin mình lần này cũng sẽ không nhìn lầm đứa nhỏ đó. "Nếu lỡ như chúng nó sau này thật sự.....thì....làm sao đây hả?" "Haizz, con cháu tự có phúc của con cháu, con lớn rồi, rất nhiều chuyện bọn chúng sẽ tự suy tính. Con trai nhà chúng ta bà còn không hiểu, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi, chẳng lẽ thật vì tách chúng nó ra, làm con trai chúng ta cả đời không vui vẻ sao?" "Nhưng.....nhưng.....ông nỡ để con trai đi vào con đường này sao? Chúng ta chỉ có một đứa con trai thôi! Sao đi đến con đường này đây?" Mẹ Kỳ nhịn không được thương tâm khóc. Kỳ Phụng Vũ ôm vợ, ôn nhu an ủi nói: "Tôi không nhẫn tâm, càng không muốn con trai thích một người đồng tính. Nhưng, tôi càng không đành lòng con trai chúng ta vì vậy mà không vui. Bà còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian con trai xảy ra mâu thuẫn lớn với Bắc Thần chứ? Tôi đoán chừng lúc đó hai đứa đã có chuyện về mặt này. Một đứa trở nên trầm lặng ít nói, một đứa đến Bắc Kinh......" Kỳ Phụng Vũ nói đến đây thở dài, "Nếu có thể tách ra, đoán chừng hai đứa nhỏ đã tách khi đó rồi. Nhìn thêm đi! Con đường sau này của hai đứa còn dài, cũng không chừng lúc nào đó sẽ muốn tách ra, ha?" Tùy ý vợ ở trong lòng mình thương tâm khóc, Kỳ Phụng Vũ nhìn cửa thở dài, ông lại không phải không hi vọng con trai mình như bé trai bình thường, cưới vợ sinh con? Nhưng......tính cách của con trai ông hiểu rõ nhất, nếu bức đến nóng nảy, sợ rằng chỉ sẽ hoàn toàn ngược lại, không bằng, cứ thuận theo tự nhiên như vậy đi! Nếu hai người tương lai thật sự ở cùng nhau, cũng xem như hai đứa có được hạnh phúc. Dẫu sao trên đời này hiếm có nhất là tình yêu thật sự, cho dù là một nam một nữ, lại có bao người có thể cả đời ở bên nhau lâu dài chứ?((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này)) 46 ((Trans: PUPANDA)) Mạc Bắc Thần dẫn Kỳ Lam đến nhà khách thuộc Hoa Thần ở, kỳ thực nói là 'nhà khách', không bằng nói là một hội quán thuộc Hoa Thần___ chỉ cho phép nghệ sĩ của Hoa Thần, hoặc được dẫn hoặc giới thiệu vào ở nhà khách, nhân viên nhà khách không được dùng bất cứ hình thức nào tiết lộ thông tin liên quan đến khách, cũng không được chụp hình lưu niệm với khách, bởi vậy chi phí tuy cao, nhưng tính bảo mật của nhà khách tương đối tốt. Mạc Bắc Thần không nói một lời kéo Kỳ Lam vào phòng, không có động tác dư thừa, chỉ có ôm đắm đuối, hồi lâu không nói. Như cảm giác được thương cảm đột ngột của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam chỉ ngoan ngoãn để Mạc Bắc Thần ôm, hi vọng có thể chia sẻ khó chịu của hắn. Hồi lâu, Mạc Bắc Thần tiện đà tư thế ôm lấy Kỳ Lam nói bên tai y: "Kỳ Kỳ, nếu rời khỏi tớ.....cậu sẽ sống tốt hơn chăng?" "Bắc Thần.....cậu....." "Xuỵt, nghe tớ nói xong đã. Cậu thông minh, cố gắng, từ nhỏ đã ưu tú hơn đứa trẻ khác. Nếu không phải vì tớ, có lẽ cậu sớm đã nhảy lớp; nếu không phải vì tớ, có lẽ cậu sẽ đến trường học cậu muốn đi nhất, thậm chí đến quốc gia cậu muốn đi nhất, không cần băn khoăn tớ; cậu không cần lo lắng có người biết quan hệ của chúng ta, không cần khổ não nói rõ với cha mẹ thế nào. Nhưng, mặc kệ thế nào, tớ đều sẽ không buông tay." "Đồ ngốc. Nếu không có cậu, tớ làm sao liều như thế?" Kỳ Lam cắn mạnh vai Mạc Bắc Thần một cái, mới chậm rãi nói: "Tớ đã từng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ tớ làm sai chuyện, trong mơ cậu rất hận tớ. Mặc kệ tớ vãn hồi thế nào, cậu đều không chịu quay đầu nhìn tớ. Cậu không biết khi tỉnh lại tớ vui mừng xiết bao, vui mừng là cậu yêu tớ. Tuy nói như vậy rất sến sẩm, nhưng, cậu chính là mộng tưởng lớn nhất của tớ." Về giấc mơ của mình, Kỳ Lam nói bình thản, Mạc Bắc Thần lại nghe lòng như đao khoét. Có lẽ là trùng lặp của kiếp trước và kiếp này, để những chuyện kiếp trước dùng hình thức giấc mơ tái hiện trong ký ức của Kỳ Lam, hoặc là những ký ức đó vốn ngủ say trong đầu Kỳ Lam. Đối với Kỳ Lam, mấy thứ đó chỉ là giấc mơ mà thôi, đối với Mạc Bắc Thần, lại là hiện thực sống động. "Kỳ Kỳ, quên tên khốn trong mơ kia được không? Để tên đứng trước mặt cậu đến bù đắp cho cậu, được không?" "Xì, nào có người mắng chính mình như vậy? Cậu trong mơ không phải cũng là cậu sao?" Kỳ Lam cười nói. "Tớ hiện tại quan trọng hơn! Tớ trong mơ biết tắm cho cậu, làm ấm chăn cho cậu không chứ?" Mạc Bắc Thần đáp rất lẽ thẳng khí hùng. "Đó đều là chuyện hồi nhỏ, còn nhắc nữa?" "Ai nói là chuyện hồi nhỏ?" Nói rồi, Mạc Bắc Thần bế Kỳ Lam lên, đi vào nhà tắm, "Đây không phải hay sao?" "A ha ha, Mạc Bắc Thần, cậu thả tớ xuống! Mất mặt quá! Mau thả tớ xuống!" Mạc Bắc Thần không để ý vùng vẫy nho nhỏ của Kỳ Lam, bế Kỳ Lam thẳng đến phòng tắm thả đứng xuống, dăm ba cái lột s@ch quần áo trên người Kỳ Lam, hôn một cái trên xương quai xanh trơn bóng của Kỳ Lam, mới hài lòng buông người trong lòng ra, c ởi quần áo của chính mình. Kỳ Lam bị một loạt động tác thình lình này của Mạc Bắc Thần làm đầu tiên là sững sờ, sau đó toàn thân như tôm luộc chín, triệt để đỏ au, còn chưa bắt đầu mở nước, đỉnh đầu đã ẩn ẩn bắt đầu 'xì xì' bốc hơi nóng. "Mạc Bắc Thần, cậu.....cậu làm gì?" Kỳ Lam miệng hùm gan sứa nói. "Làm gì? Đương nhiên là c ởi quần áo!" Mạc Bắc Thần nói đến đương nhiên, bắt đầu động tay cởi ra 'trang bị' cuối cùng trên người. "Cậu....cậu dừng tay!" Mắt thấy Mạc Bắc Thần đã cởi chỉ còn lại món đồ bó người duy nhất, Kỳ Lam vội vã mở miệng nói___dáng người Mạc Bắc Thần rất đẹp y rất thích, y cũng xác thực rất muốn ấy ấy với Mạc Bắc Thần, nhưng vô luận xem chiều cao hay dáng người, y hiện tại nếu thật sự nhào tới, vậy tuyệt đối là dê đưa vào miệng cọp, bị ăn đến vụn cũng không còn! "Nhưng, không cởi đồ làm sao tắm?" Mạc Bắc Thần nghiêng đầu, 'nghi hoặc' nhìn Kỳ Lam. "Tớ....tớ tắm trước! Cậu....ra ngoài!" Kỳ Lam đỏ mặt nhìn trái nhìn phải, chính là không chịu nhìn chàng trai dáng người tuyệt vời trước mắt. "Nhưng....chúng ta hồi nhỏ không phải đều cùng tắm sao?" Mạc Bắc Thần tiếp tục 'nghi hoặc'. "Lúc đó khác!" ○(≥﹏≤)○ "Khác chỗ nào?" Mạc Bắc Thần hỏi, lại đột nhiên 'bừng tỉnh đại ngộ' nói: "Ồ ~ cậu chắc sẽ không nghĩ đến chuyện ấy ấy gì đó đi?" Kỳ Lam: ::>_