Nhà anh ấy rộng rãi, sáng sủa, là một căn hộ lớn được trang trí vô cùng tinh tế. Mọi thứ ở đây đều rất tuyệt, giống hệt con người anh—Lương Tuyên—luôn ôn hòa, nhã nhặn. Anh ấy đã công khai theo đuổi tôi suốt hơn một năm, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến năm hai đại học, và cuối cùng tôi cũng đồng ý làm bạn gái anh ấy. Năm nay cũng là năm thứ ba chúng tôi ở bên nhau. Vào dịp kỷ niệm ba năm yêu nhau, anh ấy quỳ một gối, chân thành lấy nhẫn ra và cầu hôn tôi. Tôi rất cảm động, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nên tôi muốn trước tiên phải gặp gỡ hai bên gia đình rồi mới quyết định. Không ngoài dự đoán, bố mẹ tôi rất hài lòng với Lương Tuyên— Anh có vẻ ngoài thư sinh, công việc ổn định, phẩm hạnh tốt, gia cảnh cũng không tệ. Nghe nói bố anh khởi nghiệp từ ngành trang trí nội thất, hiện đang quản lý các dự án bất động sản, bên dưới còn có một cô con gái nhỏ, năm nay vừa vào đại học. Chỉ có một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ—Lương Tuyên hiếm khi nhắc đến…
Chương 3: Chương 3
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân GianTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNhà anh ấy rộng rãi, sáng sủa, là một căn hộ lớn được trang trí vô cùng tinh tế. Mọi thứ ở đây đều rất tuyệt, giống hệt con người anh—Lương Tuyên—luôn ôn hòa, nhã nhặn. Anh ấy đã công khai theo đuổi tôi suốt hơn một năm, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến năm hai đại học, và cuối cùng tôi cũng đồng ý làm bạn gái anh ấy. Năm nay cũng là năm thứ ba chúng tôi ở bên nhau. Vào dịp kỷ niệm ba năm yêu nhau, anh ấy quỳ một gối, chân thành lấy nhẫn ra và cầu hôn tôi. Tôi rất cảm động, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nên tôi muốn trước tiên phải gặp gỡ hai bên gia đình rồi mới quyết định. Không ngoài dự đoán, bố mẹ tôi rất hài lòng với Lương Tuyên— Anh có vẻ ngoài thư sinh, công việc ổn định, phẩm hạnh tốt, gia cảnh cũng không tệ. Nghe nói bố anh khởi nghiệp từ ngành trang trí nội thất, hiện đang quản lý các dự án bất động sản, bên dưới còn có một cô con gái nhỏ, năm nay vừa vào đại học. Chỉ có một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ—Lương Tuyên hiếm khi nhắc đến… “Cá?” Cá có thể phát ra âm thanh lớn như vậy sao?Lương Tuyên đặt tay lên nắm cửa, đẩy nhẹ ra một chút, ra hiệu cho tôi nhìn vào bên trong.Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối đen, tôi quả thực trông thấy một vệt chất lỏng lấp lánh dưới ánh đèn, trông giống như nước.Quả thật là có một bể nước.Tôi thu ánh mắt lại, Lương Tuyên hỏi: “Em có muốn vào xem thử không?”“Thôi, mùi khó chịu lắm. Anh đóng lại đi, khi nào có thời gian thì dọn dẹp đi.”“Được.” Lương Tuyên đóng cửa lại, sau đó nắm tay tôi kéo đến ghế sofa, dịu dàng cười nói: “Tiêu Tiêu nhà chúng ta có chứng sạch sẽ, thích nhất là gọn gàng ngăn nắp, anh biết mà.”Trong lúc cùng nhau ăn hoa quả, anh ấy lấy ra một cuốn album ảnh thời thơ ấu cho tôi xem.“Hồi nhỏ nhà anh nghèo lắm.”“Bố anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật không dễ dàng gì.”Trong album, ảnh của Lương Tuyên trước năm tuổi không nhiều. Đến năm năm, sáu tuổi, dù quần áo có vẻ khấm khá hơn nhưng dáng người vẫn gầy gò, làn da đen nhẻm, hoàn toàn khác với dáng vẻ trắng trẻo thư sinh của anh ấy bây giờ.Lớn thêm một chút, trong ảnh bắt đầu xuất hiện em gái anh ấy. Hầu hết các bức đều là em ấy được bế trên tay, hoặc là do Lương Tuyên hoặc là bố anh ấy bế, nụ cười rất rạng rỡ. Nhìn những tấm ảnh này, tôi vô thức ngước lên nhìn người bên cạnh, buột miệng thở dài: “Tiếc là bác gái đã mất rồi. Nếu không, cả nhà cùng nhau chụp ảnh gia đình, chắc sẽ đẹp lắm.”Lương Tuyên không trả lời ngay.Ngược lại, anh ấy như vô thức liếc nhìn về phía căn phòng nhỏ cạnh TV, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt lại, gượng gạo nở nụ cười: “Ừ… đúng vậy.”TV đã sớm bị anh ấy tắt đi.Còn những tiếng đập tường kia, tôi cũng không nghe thấy nữa.Không lâu sau, bố của Lương Tuyên trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn, trong đó không thiếu hải sản.Bình thường tôi khá thích ăn hải sản, nhưng lúc này, vừa nhìn thấy những món trên bàn, tôi lại nhớ đến mùi trong căn phòng kia, khiến dạ dày có chút khó chịu.“Sao vậy, Tiêu Tiêu? Không thích ăn hải sản à?” Bố của Lương Tuyên quan tâm hỏi. “Bác nghe Tuyên Tuyên nói cháu rất thích ăn mà.”Chưa đợi tôi trả lời, Lương Tuyên đã lên tiếng trước:“Bố, tất cả là tại bố đấy! Sao bố không khóa kỹ căn phòng đó? Cá trong bể cứ nhảy loạn lên, con c.h.ế.t thì bốc mùi, Tiêu Tiêu còn ngửi thấy nữa đấy.”Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng tôi thấy tay của bố anh ấy khựng lại một chút khi đang gắp thức ăn.“Ồ—căn phòng chứa đồ ấy à?” Ông ấy vẫn giữ thái độ niềm nở, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé, Tiêu Tiêu… không làm cháu sợ chứ?”“Không sao đâu ạ, cháu chỉ nghe thấy tiếng động nên tò mò thôi.”Bố Lương Tuyên mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, không dọa cháu là được rồi. Hôm nay bác tiếp đón không chu đáo, thật xin lỗi nhé. Đợi khi Niệm Niệm về, bác sẽ mời hai đứa đến ăn một bữa thật ngon.”Niệm Niệm chính là em gái của Lương Tuyên—tên đầy đủ là Lương Niệm, nhỏ hơn anh ấy năm tuổi.Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc.Đến hơn hai giờ chiều, tôi có việc ở tòa soạn nên quyết định tự bắt xe đi, không để Lương Tuyên đưa.Anh ấy đứng trước cửa tiễn tôi, tôi vẫy tay với anh ấy, nhưng trong khóe mắt lại vô tình nhìn thấy trên bàn trà—Quả táo khi nãy đã lăn đến chân tôi…Lương Tuyên vẫn chưa ăn nó.Căn hộ của gia đình Lương Tuyên nằm ở tầng một của một tòa chung cư cao cấp. Dù tòa nhà có thang máy, nhưng họ vẫn chọn ở tầng trệt, nói là vì tiện lợi.Do khu này thuộc dạng cao cấp, nên cây xanh được trồng rất đẹp, nhưng cũng vì thế mà một số phòng ở tầng một bị khuất bởi tán cây.Dưới những tán lá rậm rạp, tôi nhận được một tin nhắn từ Lương Tuyên: [Đi đường cẩn thận nhé.]Tôi cúi đầu định trả lời thì bỗng dưng có cảm giác…Có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau.Cảm giác này rất kỳ lạ—Rõ ràng tôi không quay đầu lại, phía sau cũng không có mắt, nhưng một bản năng nào đó khiến tôi có cảm giác bị theo dõi, như con mồi đang bị ánh mắt của kẻ săn đuổi khóa chặt.Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Tôi đột ngột quay đầu.Phía sau là một hàng cây, bên kia hàng cây chính là nhà của Lương Tuyên.Cửa sổ sát đất.Rèm buông thấp.Một bóng người?Giữa những tán lá xào xạc, tấm rèm khẽ đung đưa.Trong khoảnh khắc, tôi như thấy một đôi mắt, một bóng người—Nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đều biến mất.Cùng lúc đó, một giọng trẻ con đột nhiên vang lên: “Chị ơi!”Tôi quay phắt lại.Trước mặt là một cậu bé trông rất lanh lợi, mặc quần áo thời trang, gương mặt sáng sủa đáng yêu.
“Cá?” Cá có thể phát ra âm thanh lớn như vậy sao?
Lương Tuyên đặt tay lên nắm cửa, đẩy nhẹ ra một chút, ra hiệu cho tôi nhìn vào bên trong.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối đen, tôi quả thực trông thấy một vệt chất lỏng lấp lánh dưới ánh đèn, trông giống như nước.
Quả thật là có một bể nước.
Tôi thu ánh mắt lại, Lương Tuyên hỏi: “Em có muốn vào xem thử không?”
“Thôi, mùi khó chịu lắm. Anh đóng lại đi, khi nào có thời gian thì dọn dẹp đi.”
“Được.”
Lương Tuyên đóng cửa lại, sau đó nắm tay tôi kéo đến ghế sofa, dịu dàng cười nói: “Tiêu Tiêu nhà chúng ta có chứng sạch sẽ, thích nhất là gọn gàng ngăn nắp, anh biết mà.”
Trong lúc cùng nhau ăn hoa quả, anh ấy lấy ra một cuốn album ảnh thời thơ ấu cho tôi xem.
“Hồi nhỏ nhà anh nghèo lắm.”
“Bố anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật không dễ dàng gì.”
Trong album, ảnh của Lương Tuyên trước năm tuổi không nhiều. Đến năm năm, sáu tuổi, dù quần áo có vẻ khấm khá hơn nhưng dáng người vẫn gầy gò, làn da đen nhẻm, hoàn toàn khác với dáng vẻ trắng trẻo thư sinh của anh ấy bây giờ.
Lớn thêm một chút, trong ảnh bắt đầu xuất hiện em gái anh ấy. Hầu hết các bức đều là em ấy được bế trên tay, hoặc là do Lương Tuyên hoặc là bố anh ấy bế, nụ cười rất rạng rỡ.
Nhìn những tấm ảnh này, tôi vô thức ngước lên nhìn người bên cạnh, buột miệng thở dài: “Tiếc là bác gái đã mất rồi. Nếu không, cả nhà cùng nhau chụp ảnh gia đình, chắc sẽ đẹp lắm.”
Lương Tuyên không trả lời ngay.
Ngược lại, anh ấy như vô thức liếc nhìn về phía căn phòng nhỏ cạnh TV, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt lại, gượng gạo nở nụ cười: “Ừ… đúng vậy.”
TV đã sớm bị anh ấy tắt đi.
Còn những tiếng đập tường kia, tôi cũng không nghe thấy nữa.
Không lâu sau, bố của Lương Tuyên trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn, trong đó không thiếu hải sản.
Bình thường tôi khá thích ăn hải sản, nhưng lúc này, vừa nhìn thấy những món trên bàn, tôi lại nhớ đến mùi trong căn phòng kia, khiến dạ dày có chút khó chịu.
“Sao vậy, Tiêu Tiêu? Không thích ăn hải sản à?” Bố của Lương Tuyên quan tâm hỏi. “Bác nghe Tuyên Tuyên nói cháu rất thích ăn mà.”
Chưa đợi tôi trả lời, Lương Tuyên đã lên tiếng trước:
“Bố, tất cả là tại bố đấy! Sao bố không khóa kỹ căn phòng đó? Cá trong bể cứ nhảy loạn lên, con c.h.ế.t thì bốc mùi, Tiêu Tiêu còn ngửi thấy nữa đấy.”
Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng tôi thấy tay của bố anh ấy khựng lại một chút khi đang gắp thức ăn.
“Ồ—căn phòng chứa đồ ấy à?” Ông ấy vẫn giữ thái độ niềm nở, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé, Tiêu Tiêu… không làm cháu sợ chứ?”
“Không sao đâu ạ, cháu chỉ nghe thấy tiếng động nên tò mò thôi.”
Bố Lương Tuyên mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, không dọa cháu là được rồi. Hôm nay bác tiếp đón không chu đáo, thật xin lỗi nhé. Đợi khi Niệm Niệm về, bác sẽ mời hai đứa đến ăn một bữa thật ngon.”
Niệm Niệm chính là em gái của Lương Tuyên—tên đầy đủ là Lương Niệm, nhỏ hơn anh ấy năm tuổi.
Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc.
Đến hơn hai giờ chiều, tôi có việc ở tòa soạn nên quyết định tự bắt xe đi, không để Lương Tuyên đưa.
Anh ấy đứng trước cửa tiễn tôi, tôi vẫy tay với anh ấy, nhưng trong khóe mắt lại vô tình nhìn thấy trên bàn trà—
Quả táo khi nãy đã lăn đến chân tôi…
Lương Tuyên vẫn chưa ăn nó.
Căn hộ của gia đình Lương Tuyên nằm ở tầng một của một tòa chung cư cao cấp. Dù tòa nhà có thang máy, nhưng họ vẫn chọn ở tầng trệt, nói là vì tiện lợi.
Do khu này thuộc dạng cao cấp, nên cây xanh được trồng rất đẹp, nhưng cũng vì thế mà một số phòng ở tầng một bị khuất bởi tán cây.
Dưới những tán lá rậm rạp, tôi nhận được một tin nhắn từ Lương Tuyên: [Đi đường cẩn thận nhé.]
Tôi cúi đầu định trả lời thì bỗng dưng có cảm giác…
Có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau.
Cảm giác này rất kỳ lạ—
Rõ ràng tôi không quay đầu lại, phía sau cũng không có mắt, nhưng một bản năng nào đó khiến tôi có cảm giác bị theo dõi, như con mồi đang bị ánh mắt của kẻ săn đuổi khóa chặt.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi đột ngột quay đầu.
Phía sau là một hàng cây, bên kia hàng cây chính là nhà của Lương Tuyên.
Cửa sổ sát đất.
Rèm buông thấp.
Một bóng người?
Giữa những tán lá xào xạc, tấm rèm khẽ đung đưa.
Trong khoảnh khắc, tôi như thấy một đôi mắt, một bóng người—
Nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đều biến mất.
Cùng lúc đó, một giọng trẻ con đột nhiên vang lên: “Chị ơi!”
Tôi quay phắt lại.
Trước mặt là một cậu bé trông rất lanh lợi, mặc quần áo thời trang, gương mặt sáng sủa đáng yêu.
18 Tầng Địa Ngục Ở Nhân GianTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Nữ CườngNhà anh ấy rộng rãi, sáng sủa, là một căn hộ lớn được trang trí vô cùng tinh tế. Mọi thứ ở đây đều rất tuyệt, giống hệt con người anh—Lương Tuyên—luôn ôn hòa, nhã nhặn. Anh ấy đã công khai theo đuổi tôi suốt hơn một năm, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến năm hai đại học, và cuối cùng tôi cũng đồng ý làm bạn gái anh ấy. Năm nay cũng là năm thứ ba chúng tôi ở bên nhau. Vào dịp kỷ niệm ba năm yêu nhau, anh ấy quỳ một gối, chân thành lấy nhẫn ra và cầu hôn tôi. Tôi rất cảm động, nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, nên tôi muốn trước tiên phải gặp gỡ hai bên gia đình rồi mới quyết định. Không ngoài dự đoán, bố mẹ tôi rất hài lòng với Lương Tuyên— Anh có vẻ ngoài thư sinh, công việc ổn định, phẩm hạnh tốt, gia cảnh cũng không tệ. Nghe nói bố anh khởi nghiệp từ ngành trang trí nội thất, hiện đang quản lý các dự án bất động sản, bên dưới còn có một cô con gái nhỏ, năm nay vừa vào đại học. Chỉ có một điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ—Lương Tuyên hiếm khi nhắc đến… “Cá?” Cá có thể phát ra âm thanh lớn như vậy sao?Lương Tuyên đặt tay lên nắm cửa, đẩy nhẹ ra một chút, ra hiệu cho tôi nhìn vào bên trong.Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn phòng tối đen, tôi quả thực trông thấy một vệt chất lỏng lấp lánh dưới ánh đèn, trông giống như nước.Quả thật là có một bể nước.Tôi thu ánh mắt lại, Lương Tuyên hỏi: “Em có muốn vào xem thử không?”“Thôi, mùi khó chịu lắm. Anh đóng lại đi, khi nào có thời gian thì dọn dẹp đi.”“Được.” Lương Tuyên đóng cửa lại, sau đó nắm tay tôi kéo đến ghế sofa, dịu dàng cười nói: “Tiêu Tiêu nhà chúng ta có chứng sạch sẽ, thích nhất là gọn gàng ngăn nắp, anh biết mà.”Trong lúc cùng nhau ăn hoa quả, anh ấy lấy ra một cuốn album ảnh thời thơ ấu cho tôi xem.“Hồi nhỏ nhà anh nghèo lắm.”“Bố anh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, thật không dễ dàng gì.”Trong album, ảnh của Lương Tuyên trước năm tuổi không nhiều. Đến năm năm, sáu tuổi, dù quần áo có vẻ khấm khá hơn nhưng dáng người vẫn gầy gò, làn da đen nhẻm, hoàn toàn khác với dáng vẻ trắng trẻo thư sinh của anh ấy bây giờ.Lớn thêm một chút, trong ảnh bắt đầu xuất hiện em gái anh ấy. Hầu hết các bức đều là em ấy được bế trên tay, hoặc là do Lương Tuyên hoặc là bố anh ấy bế, nụ cười rất rạng rỡ. Nhìn những tấm ảnh này, tôi vô thức ngước lên nhìn người bên cạnh, buột miệng thở dài: “Tiếc là bác gái đã mất rồi. Nếu không, cả nhà cùng nhau chụp ảnh gia đình, chắc sẽ đẹp lắm.”Lương Tuyên không trả lời ngay.Ngược lại, anh ấy như vô thức liếc nhìn về phía căn phòng nhỏ cạnh TV, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt lại, gượng gạo nở nụ cười: “Ừ… đúng vậy.”TV đã sớm bị anh ấy tắt đi.Còn những tiếng đập tường kia, tôi cũng không nghe thấy nữa.Không lâu sau, bố của Lương Tuyên trở về, mang theo rất nhiều đồ ăn, trong đó không thiếu hải sản.Bình thường tôi khá thích ăn hải sản, nhưng lúc này, vừa nhìn thấy những món trên bàn, tôi lại nhớ đến mùi trong căn phòng kia, khiến dạ dày có chút khó chịu.“Sao vậy, Tiêu Tiêu? Không thích ăn hải sản à?” Bố của Lương Tuyên quan tâm hỏi. “Bác nghe Tuyên Tuyên nói cháu rất thích ăn mà.”Chưa đợi tôi trả lời, Lương Tuyên đã lên tiếng trước:“Bố, tất cả là tại bố đấy! Sao bố không khóa kỹ căn phòng đó? Cá trong bể cứ nhảy loạn lên, con c.h.ế.t thì bốc mùi, Tiêu Tiêu còn ngửi thấy nữa đấy.”Không biết có phải tôi nhìn nhầm hay không, nhưng tôi thấy tay của bố anh ấy khựng lại một chút khi đang gắp thức ăn.“Ồ—căn phòng chứa đồ ấy à?” Ông ấy vẫn giữ thái độ niềm nở, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi nhé, Tiêu Tiêu… không làm cháu sợ chứ?”“Không sao đâu ạ, cháu chỉ nghe thấy tiếng động nên tò mò thôi.”Bố Lương Tuyên mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, không dọa cháu là được rồi. Hôm nay bác tiếp đón không chu đáo, thật xin lỗi nhé. Đợi khi Niệm Niệm về, bác sẽ mời hai đứa đến ăn một bữa thật ngon.”Niệm Niệm chính là em gái của Lương Tuyên—tên đầy đủ là Lương Niệm, nhỏ hơn anh ấy năm tuổi.Chúng tôi tiếp tục trò chuyện thêm một lúc.Đến hơn hai giờ chiều, tôi có việc ở tòa soạn nên quyết định tự bắt xe đi, không để Lương Tuyên đưa.Anh ấy đứng trước cửa tiễn tôi, tôi vẫy tay với anh ấy, nhưng trong khóe mắt lại vô tình nhìn thấy trên bàn trà—Quả táo khi nãy đã lăn đến chân tôi…Lương Tuyên vẫn chưa ăn nó.Căn hộ của gia đình Lương Tuyên nằm ở tầng một của một tòa chung cư cao cấp. Dù tòa nhà có thang máy, nhưng họ vẫn chọn ở tầng trệt, nói là vì tiện lợi.Do khu này thuộc dạng cao cấp, nên cây xanh được trồng rất đẹp, nhưng cũng vì thế mà một số phòng ở tầng một bị khuất bởi tán cây.Dưới những tán lá rậm rạp, tôi nhận được một tin nhắn từ Lương Tuyên: [Đi đường cẩn thận nhé.]Tôi cúi đầu định trả lời thì bỗng dưng có cảm giác…Có ai đó đang nhìn tôi từ phía sau.Cảm giác này rất kỳ lạ—Rõ ràng tôi không quay đầu lại, phía sau cũng không có mắt, nhưng một bản năng nào đó khiến tôi có cảm giác bị theo dõi, như con mồi đang bị ánh mắt của kẻ săn đuổi khóa chặt.Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Tôi đột ngột quay đầu.Phía sau là một hàng cây, bên kia hàng cây chính là nhà của Lương Tuyên.Cửa sổ sát đất.Rèm buông thấp.Một bóng người?Giữa những tán lá xào xạc, tấm rèm khẽ đung đưa.Trong khoảnh khắc, tôi như thấy một đôi mắt, một bóng người—Nhưng chỉ chớp mắt, tất cả đều biến mất.Cùng lúc đó, một giọng trẻ con đột nhiên vang lên: “Chị ơi!”Tôi quay phắt lại.Trước mặt là một cậu bé trông rất lanh lợi, mặc quần áo thời trang, gương mặt sáng sủa đáng yêu.