Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…
Chương 52: Con gái tôi sao lại may mắn thế này (2)
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Buổi chiều, Thẩm Nghiên cũng phải dậy đi làm.Lúc ra khỏi nhà, Ba Thẩm nói: "Tiểu Nghiên, lát nữa ba lại đến tìm con.""Con biết rồi ba."Thẩm Trường An nhìn hai cha con: "Ba, ba muốn đến giúp em gái sao? Hay là để con đi, con khỏe hơn, còn có thể giúp em gái làm việc."Dù sao thì công việc ở chuồng lợn cũng khá bẩn, sao có thể để ba ruột đi làm được?"Không cần đâu, ba đến tìm Tiểu Nghiên có chút việc, đến lúc đó ba sẽ nói với mấy đứa."Ba Thẩm xua tay, cũng biết mấy anh em này rất tò mò, nhưng lúc này vẫn chưa phải lúc để nói chuyện này.Thẩm Trường An chỉ đành thất vọng "ồ" một tiếng, rồi mọi người lần lượt đi làm.Trên đầu mọi người đều đội mũ rơm.Người thời này, đa phần đều có làn da ngăm đen, lúc này, làn da trắng của Thẩm Nghiên có chút nổi bật.Huống chi là còn có thân hình mũm mĩm này, nói thật là rất thu hút ánh nhìn.Hơn nữa sau khi đến đây, Thẩm Nghiên mới phát hiện nguyên chủ cũng giống như mình, đều có tật vừa ra nắng là nổi mẩn đỏ.Cứ nổi mẩn là cả lưng đổ mồ hôi, vừa ngứa vừa khó chịu, dù sao cũng rất khổ sở.Vì vậy, mỗi lần ra ngoài, Thẩm Nghiên đều phải bôi thuốc mỡ lên lưng.Mấy ngày trước cô chưa nhớ ra, sau này mẹ Thẩm nói, Thẩm Nghiên mới biết, nên trước khi ra ngoài đều sẽ bôi thuốc.Rồi mặc thêm áo dài tay, Thẩm Nghiên có một chiếc áo sơ mi dài tay bằng vải terylene, vừa hay lại khá rộng, có thể mặc trực tiếp bên ngoài coi như áo chống nắng.Bọc kín mít bản thân, Thẩm Nghiên cũng ra khỏi nhà đến chuồng lợn.Hai đứa nhỏ thì để chúng tự chơi, Thẩm Nghiên không dẫn theo đến chuồng lợn.Đến chuồng lợn, trước tiên Thẩm Nghiên xối nước rửa sạch chuồng lợn một lượt.Sau đó cho lợn ăn, cơ bản không có việc gì khác.Không lâu sau, Ba Thẩm đã đến.Nhìn thấy Thẩm Nghiên, ông lại không nhịn được nhìn chuồng lợn một cái, phát hiện chuồng lợn đều sạch sẽ, ai đến cũng không bắt bẻ được, Ba Thẩm cũng yên tâm hơn đôi chút."Đi thôi Tiểu Nghiên.""Vâng ạ."Thẩm Nghiên đi theo Ba Thẩm đến núi sau, chỉ leo một con dốc thôi cũng khiến Thẩm Nghiên mệt bở hơi tai, bình nước trong tay cô được Ba Thẩm cầm, lúc này cứ như hai cha con đang đi dã ngoại vậy.Thẩm Nghiên dựa theo đường lúc sáng, dẫn Ba Thẩm vào núi.Nhưng đúng là chỉ loanh quanh ở ngoài.Thẩm Nghiên cầm cây gậy trên tay, chọc chọc chỗ này, gõ gõ chỗ kia, hồi lâu hình như cũng không thấy bóng dáng con thỏ kia đâu.
Buổi chiều, Thẩm Nghiên cũng phải dậy đi làm.
Lúc ra khỏi nhà, Ba Thẩm nói: "Tiểu Nghiên, lát nữa ba lại đến tìm con."
"Con biết rồi ba."
Thẩm Trường An nhìn hai cha con: "Ba, ba muốn đến giúp em gái sao? Hay là để con đi, con khỏe hơn, còn có thể giúp em gái làm việc."
Dù sao thì công việc ở chuồng lợn cũng khá bẩn, sao có thể để ba ruột đi làm được?
"Không cần đâu, ba đến tìm Tiểu Nghiên có chút việc, đến lúc đó ba sẽ nói với mấy đứa."
Ba Thẩm xua tay, cũng biết mấy anh em này rất tò mò, nhưng lúc này vẫn chưa phải lúc để nói chuyện này.
Thẩm Trường An chỉ đành thất vọng "ồ" một tiếng, rồi mọi người lần lượt đi làm.
Trên đầu mọi người đều đội mũ rơm.
Người thời này, đa phần đều có làn da ngăm đen, lúc này, làn da trắng của Thẩm Nghiên có chút nổi bật.
Huống chi là còn có thân hình mũm mĩm này, nói thật là rất thu hút ánh nhìn.
Hơn nữa sau khi đến đây, Thẩm Nghiên mới phát hiện nguyên chủ cũng giống như mình, đều có tật vừa ra nắng là nổi mẩn đỏ.
Cứ nổi mẩn là cả lưng đổ mồ hôi, vừa ngứa vừa khó chịu, dù sao cũng rất khổ sở.
Vì vậy, mỗi lần ra ngoài, Thẩm Nghiên đều phải bôi thuốc mỡ lên lưng.
Mấy ngày trước cô chưa nhớ ra, sau này mẹ Thẩm nói, Thẩm Nghiên mới biết, nên trước khi ra ngoài đều sẽ bôi thuốc.
Rồi mặc thêm áo dài tay, Thẩm Nghiên có một chiếc áo sơ mi dài tay bằng vải terylene, vừa hay lại khá rộng, có thể mặc trực tiếp bên ngoài coi như áo chống nắng.
Bọc kín mít bản thân, Thẩm Nghiên cũng ra khỏi nhà đến chuồng lợn.
Hai đứa nhỏ thì để chúng tự chơi, Thẩm Nghiên không dẫn theo đến chuồng lợn.
Đến chuồng lợn, trước tiên Thẩm Nghiên xối nước rửa sạch chuồng lợn một lượt.
Sau đó cho lợn ăn, cơ bản không có việc gì khác.
Không lâu sau, Ba Thẩm đã đến.
Nhìn thấy Thẩm Nghiên, ông lại không nhịn được nhìn chuồng lợn một cái, phát hiện chuồng lợn đều sạch sẽ, ai đến cũng không bắt bẻ được, Ba Thẩm cũng yên tâm hơn đôi chút.
"Đi thôi Tiểu Nghiên."
"Vâng ạ."
Thẩm Nghiên đi theo Ba Thẩm đến núi sau, chỉ leo một con dốc thôi cũng khiến Thẩm Nghiên mệt bở hơi tai, bình nước trong tay cô được Ba Thẩm cầm, lúc này cứ như hai cha con đang đi dã ngoại vậy.
Thẩm Nghiên dựa theo đường lúc sáng, dẫn Ba Thẩm vào núi.
Nhưng đúng là chỉ loanh quanh ở ngoài.
Thẩm Nghiên cầm cây gậy trên tay, chọc chọc chỗ này, gõ gõ chỗ kia, hồi lâu hình như cũng không thấy bóng dáng con thỏ kia đâu.
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Buổi chiều, Thẩm Nghiên cũng phải dậy đi làm.Lúc ra khỏi nhà, Ba Thẩm nói: "Tiểu Nghiên, lát nữa ba lại đến tìm con.""Con biết rồi ba."Thẩm Trường An nhìn hai cha con: "Ba, ba muốn đến giúp em gái sao? Hay là để con đi, con khỏe hơn, còn có thể giúp em gái làm việc."Dù sao thì công việc ở chuồng lợn cũng khá bẩn, sao có thể để ba ruột đi làm được?"Không cần đâu, ba đến tìm Tiểu Nghiên có chút việc, đến lúc đó ba sẽ nói với mấy đứa."Ba Thẩm xua tay, cũng biết mấy anh em này rất tò mò, nhưng lúc này vẫn chưa phải lúc để nói chuyện này.Thẩm Trường An chỉ đành thất vọng "ồ" một tiếng, rồi mọi người lần lượt đi làm.Trên đầu mọi người đều đội mũ rơm.Người thời này, đa phần đều có làn da ngăm đen, lúc này, làn da trắng của Thẩm Nghiên có chút nổi bật.Huống chi là còn có thân hình mũm mĩm này, nói thật là rất thu hút ánh nhìn.Hơn nữa sau khi đến đây, Thẩm Nghiên mới phát hiện nguyên chủ cũng giống như mình, đều có tật vừa ra nắng là nổi mẩn đỏ.Cứ nổi mẩn là cả lưng đổ mồ hôi, vừa ngứa vừa khó chịu, dù sao cũng rất khổ sở.Vì vậy, mỗi lần ra ngoài, Thẩm Nghiên đều phải bôi thuốc mỡ lên lưng.Mấy ngày trước cô chưa nhớ ra, sau này mẹ Thẩm nói, Thẩm Nghiên mới biết, nên trước khi ra ngoài đều sẽ bôi thuốc.Rồi mặc thêm áo dài tay, Thẩm Nghiên có một chiếc áo sơ mi dài tay bằng vải terylene, vừa hay lại khá rộng, có thể mặc trực tiếp bên ngoài coi như áo chống nắng.Bọc kín mít bản thân, Thẩm Nghiên cũng ra khỏi nhà đến chuồng lợn.Hai đứa nhỏ thì để chúng tự chơi, Thẩm Nghiên không dẫn theo đến chuồng lợn.Đến chuồng lợn, trước tiên Thẩm Nghiên xối nước rửa sạch chuồng lợn một lượt.Sau đó cho lợn ăn, cơ bản không có việc gì khác.Không lâu sau, Ba Thẩm đã đến.Nhìn thấy Thẩm Nghiên, ông lại không nhịn được nhìn chuồng lợn một cái, phát hiện chuồng lợn đều sạch sẽ, ai đến cũng không bắt bẻ được, Ba Thẩm cũng yên tâm hơn đôi chút."Đi thôi Tiểu Nghiên.""Vâng ạ."Thẩm Nghiên đi theo Ba Thẩm đến núi sau, chỉ leo một con dốc thôi cũng khiến Thẩm Nghiên mệt bở hơi tai, bình nước trong tay cô được Ba Thẩm cầm, lúc này cứ như hai cha con đang đi dã ngoại vậy.Thẩm Nghiên dựa theo đường lúc sáng, dẫn Ba Thẩm vào núi.Nhưng đúng là chỉ loanh quanh ở ngoài.Thẩm Nghiên cầm cây gậy trên tay, chọc chọc chỗ này, gõ gõ chỗ kia, hồi lâu hình như cũng không thấy bóng dáng con thỏ kia đâu.