Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 94: Hiện thực dạy làm người (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Cứ như công việc này được đo ni đóng giày cho cô ta vậy.Lúc này, nhìn Thẩm Nghiên cứ như đang nhìn đồng minh của mình.Càng nghĩ càng thấy Thẩm Nghiên tốt, Ôn Thành Lan đứng dậy, nói với cô: "Cậu đi với tớ về điểm thanh niên trí thức một chuyến, tớ có thứ muốn cho cậu!"Cô ta ghé sát vào tai Thẩm Nghiên, nhỏ giọng nói.Nhìn ánh mắt tràn đầy hào hứng của cô nàng ngốc nghếch này, Thẩm Nghiên không nỡ làm cô ta mất hứng, bèn đứng dậy đi theo.Mấy bà thím tiếp tục làm việc của mình, nhìn hai người rời đi, còn đang nói chuyện về mối quan hệ tốt đẹp của hai người.Lúc đầu, Thẩm Nghiên không biết Ôn Thành Lan muốn dẫn mình về điểm thanh niên trí thức làm gì.Hai người đi đường vòng tránh người khác, đến điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy mấy gian nhà cấp bốn, trông có vẻ hơi cũ nát, nhưng cũng có thể nhận ra nơi này đã từng được sửa sang lại.Sau đó, Ôn Thành Lan kéo tay cô, trực tiếp lôi cô vào trong nhà.Trong nhà khá mát mẻ.Thẩm Nghiên tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rồi thấy Ôn Thành Lan lục tung đồ đạc, không biết đang tìm gì.Một lúc sau, cô gái này lấy ra một gói đồ, đưa cho Thẩm Nghiên."Cho cậu nè, đây là thịt bò khô nhà tớ gửi đến, ngon lắm đấy, bình thường tớ còn tiếc không dám ăn nữa là."Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn gói thịt bò khô, ước chừng khoảng nửa cân.Đừng coi thường nửa cân này, thịt bò trong thời đại này vốn đã quý giá rồi, huống chi là thịt bò được làm thành thịt bò khô."Cho tớ á?" Thẩm Nghiên có chút không chắc chắn hỏi.Cô thật sự rất ngạc nhiên, dù sao đây cũng là thứ quý giá, nhìn cách cô ta giấu kỹ như vậy là biết rồi.Vậy mà lúc này cô ta lại đưa cho cô.Ôn Thành Lan có chút kiêu ngạo nói: "Hừ! Đương nhiên là cho cậu rồi, đây là bố mẹ tớ gửi đến đấy, bản thân tớ còn tiếc không dám ăn, cho cậu hết đấy."Chậc chậc, cái giọng điệu kiêu ngạo này.Lúc này, Thẩm Nghiên càng cảm thấy, cô gái này chẳng phải là oan đại đầu sao?Thứ tốt như vậy mà cứ thế đưa cho cô?"Sao lại cho tớ? Chẳng lẽ là vì chuyện tớ cho cậu đến chuồng heo?"Ngoài lý do này ra, Thẩm Nghiên cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.Sau đó, cô nghe thấy Ôn Thành Lan hừ hừ nói: "Cũng không hẳn là vậy. Ôi chao, dù sao thì cho cậu thì cứ nhận lấy đi, hỏi nhiều tại sao thế làm gì?"Bản thân cô ta cũng không nói rõ được, dù sao thì thấy hợp mắt, muốn tặng chút đồ cảm ơn người ta thôi.Thấy cô ta cũng không nói nên lời, Thẩm Nghiên liền lấy ra một miếng thịt bò khô, rồi trả lại cả gói lớn cho cô ta."Thôi, tớ lấy một miếng rồi, cũng nhận tấm lòng của cậu rồi, số còn lại cậu cứ giữ lấy đi."Nói rồi, cô nhét gói thịt bò khô vào lòng Ôn Thành Lan."Ơ kìa, cậu này, tớ đã nói là cho cậu rồi mà, cậu cứ nhận lấy đi. Cứ coi như tớ thấy cậu thuận mắt, không được sao?"Thẩm Nghiên thật sự không ngờ, Ôn Thành Lan đúng là cô nàng ngốc nghếch, có tiền.Cô có chút bất đắc dĩ giải thích: "Tớ cũng đã nói rồi, nhận tấm lòng của cậu là được rồi. Thứ này quý giá lắm, tớ không thể nhận đâu. Còn nữa, sau này khi giao thiệp với người khác, đừng tùy tiện lấy đồ tốt của mình ra như vậy."Kiếp trước lăn lộn nhiều, Thẩm Nghiên không hoàn toàn tin tưởng vào lòng người, cô làm gì cũng quen để lại cho mình một đường lui, sẽ không toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác.Vì vậy, cô không thể hiểu được kiểu người như Ôn Thành Lan, mới gặp vài lần đã lôi người ta về nhà, hận không thể đưa hết đồ cho người ta.Tiền tài làm mờ mắt người, rất nhiều lúc vẫn phải cẩn thận một chút.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Cứ như công việc này được đo ni đóng giày cho cô ta vậy.Lúc này, nhìn Thẩm Nghiên cứ như đang nhìn đồng minh của mình.Càng nghĩ càng thấy Thẩm Nghiên tốt, Ôn Thành Lan đứng dậy, nói với cô: "Cậu đi với tớ về điểm thanh niên trí thức một chuyến, tớ có thứ muốn cho cậu!"Cô ta ghé sát vào tai Thẩm Nghiên, nhỏ giọng nói.Nhìn ánh mắt tràn đầy hào hứng của cô nàng ngốc nghếch này, Thẩm Nghiên không nỡ làm cô ta mất hứng, bèn đứng dậy đi theo.Mấy bà thím tiếp tục làm việc của mình, nhìn hai người rời đi, còn đang nói chuyện về mối quan hệ tốt đẹp của hai người.Lúc đầu, Thẩm Nghiên không biết Ôn Thành Lan muốn dẫn mình về điểm thanh niên trí thức làm gì.Hai người đi đường vòng tránh người khác, đến điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy mấy gian nhà cấp bốn, trông có vẻ hơi cũ nát, nhưng cũng có thể nhận ra nơi này đã từng được sửa sang lại.Sau đó, Ôn Thành Lan kéo tay cô, trực tiếp lôi cô vào trong nhà.Trong nhà khá mát mẻ.Thẩm Nghiên tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rồi thấy Ôn Thành Lan lục tung đồ đạc, không biết đang tìm gì.Một lúc sau, cô gái này lấy ra một gói đồ, đưa cho Thẩm Nghiên."Cho cậu nè, đây là thịt bò khô nhà tớ gửi đến, ngon lắm đấy, bình thường tớ còn tiếc không dám ăn nữa là."Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn gói thịt bò khô, ước chừng khoảng nửa cân.Đừng coi thường nửa cân này, thịt bò trong thời đại này vốn đã quý giá rồi, huống chi là thịt bò được làm thành thịt bò khô."Cho tớ á?" Thẩm Nghiên có chút không chắc chắn hỏi.Cô thật sự rất ngạc nhiên, dù sao đây cũng là thứ quý giá, nhìn cách cô ta giấu kỹ như vậy là biết rồi.Vậy mà lúc này cô ta lại đưa cho cô.Ôn Thành Lan có chút kiêu ngạo nói: "Hừ! Đương nhiên là cho cậu rồi, đây là bố mẹ tớ gửi đến đấy, bản thân tớ còn tiếc không dám ăn, cho cậu hết đấy."Chậc chậc, cái giọng điệu kiêu ngạo này.Lúc này, Thẩm Nghiên càng cảm thấy, cô gái này chẳng phải là oan đại đầu sao?Thứ tốt như vậy mà cứ thế đưa cho cô?"Sao lại cho tớ? Chẳng lẽ là vì chuyện tớ cho cậu đến chuồng heo?"Ngoài lý do này ra, Thẩm Nghiên cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.Sau đó, cô nghe thấy Ôn Thành Lan hừ hừ nói: "Cũng không hẳn là vậy. Ôi chao, dù sao thì cho cậu thì cứ nhận lấy đi, hỏi nhiều tại sao thế làm gì?"Bản thân cô ta cũng không nói rõ được, dù sao thì thấy hợp mắt, muốn tặng chút đồ cảm ơn người ta thôi.Thấy cô ta cũng không nói nên lời, Thẩm Nghiên liền lấy ra một miếng thịt bò khô, rồi trả lại cả gói lớn cho cô ta."Thôi, tớ lấy một miếng rồi, cũng nhận tấm lòng của cậu rồi, số còn lại cậu cứ giữ lấy đi."Nói rồi, cô nhét gói thịt bò khô vào lòng Ôn Thành Lan."Ơ kìa, cậu này, tớ đã nói là cho cậu rồi mà, cậu cứ nhận lấy đi. Cứ coi như tớ thấy cậu thuận mắt, không được sao?"Thẩm Nghiên thật sự không ngờ, Ôn Thành Lan đúng là cô nàng ngốc nghếch, có tiền.Cô có chút bất đắc dĩ giải thích: "Tớ cũng đã nói rồi, nhận tấm lòng của cậu là được rồi. Thứ này quý giá lắm, tớ không thể nhận đâu. Còn nữa, sau này khi giao thiệp với người khác, đừng tùy tiện lấy đồ tốt của mình ra như vậy."Kiếp trước lăn lộn nhiều, Thẩm Nghiên không hoàn toàn tin tưởng vào lòng người, cô làm gì cũng quen để lại cho mình một đường lui, sẽ không toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác.Vì vậy, cô không thể hiểu được kiểu người như Ôn Thành Lan, mới gặp vài lần đã lôi người ta về nhà, hận không thể đưa hết đồ cho người ta.Tiền tài làm mờ mắt người, rất nhiều lúc vẫn phải cẩn thận một chút.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Cứ như công việc này được đo ni đóng giày cho cô ta vậy.Lúc này, nhìn Thẩm Nghiên cứ như đang nhìn đồng minh của mình.Càng nghĩ càng thấy Thẩm Nghiên tốt, Ôn Thành Lan đứng dậy, nói với cô: "Cậu đi với tớ về điểm thanh niên trí thức một chuyến, tớ có thứ muốn cho cậu!"Cô ta ghé sát vào tai Thẩm Nghiên, nhỏ giọng nói.Nhìn ánh mắt tràn đầy hào hứng của cô nàng ngốc nghếch này, Thẩm Nghiên không nỡ làm cô ta mất hứng, bèn đứng dậy đi theo.Mấy bà thím tiếp tục làm việc của mình, nhìn hai người rời đi, còn đang nói chuyện về mối quan hệ tốt đẹp của hai người.Lúc đầu, Thẩm Nghiên không biết Ôn Thành Lan muốn dẫn mình về điểm thanh niên trí thức làm gì.Hai người đi đường vòng tránh người khác, đến điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy mấy gian nhà cấp bốn, trông có vẻ hơi cũ nát, nhưng cũng có thể nhận ra nơi này đã từng được sửa sang lại.Sau đó, Ôn Thành Lan kéo tay cô, trực tiếp lôi cô vào trong nhà.Trong nhà khá mát mẻ.Thẩm Nghiên tự tìm một chiếc ghế ngồi xuống, rồi thấy Ôn Thành Lan lục tung đồ đạc, không biết đang tìm gì.Một lúc sau, cô gái này lấy ra một gói đồ, đưa cho Thẩm Nghiên."Cho cậu nè, đây là thịt bò khô nhà tớ gửi đến, ngon lắm đấy, bình thường tớ còn tiếc không dám ăn nữa là."Thẩm Nghiên cúi đầu nhìn gói thịt bò khô, ước chừng khoảng nửa cân.Đừng coi thường nửa cân này, thịt bò trong thời đại này vốn đã quý giá rồi, huống chi là thịt bò được làm thành thịt bò khô."Cho tớ á?" Thẩm Nghiên có chút không chắc chắn hỏi.Cô thật sự rất ngạc nhiên, dù sao đây cũng là thứ quý giá, nhìn cách cô ta giấu kỹ như vậy là biết rồi.Vậy mà lúc này cô ta lại đưa cho cô.Ôn Thành Lan có chút kiêu ngạo nói: "Hừ! Đương nhiên là cho cậu rồi, đây là bố mẹ tớ gửi đến đấy, bản thân tớ còn tiếc không dám ăn, cho cậu hết đấy."Chậc chậc, cái giọng điệu kiêu ngạo này.Lúc này, Thẩm Nghiên càng cảm thấy, cô gái này chẳng phải là oan đại đầu sao?Thứ tốt như vậy mà cứ thế đưa cho cô?"Sao lại cho tớ? Chẳng lẽ là vì chuyện tớ cho cậu đến chuồng heo?"Ngoài lý do này ra, Thẩm Nghiên cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.Sau đó, cô nghe thấy Ôn Thành Lan hừ hừ nói: "Cũng không hẳn là vậy. Ôi chao, dù sao thì cho cậu thì cứ nhận lấy đi, hỏi nhiều tại sao thế làm gì?"Bản thân cô ta cũng không nói rõ được, dù sao thì thấy hợp mắt, muốn tặng chút đồ cảm ơn người ta thôi.Thấy cô ta cũng không nói nên lời, Thẩm Nghiên liền lấy ra một miếng thịt bò khô, rồi trả lại cả gói lớn cho cô ta."Thôi, tớ lấy một miếng rồi, cũng nhận tấm lòng của cậu rồi, số còn lại cậu cứ giữ lấy đi."Nói rồi, cô nhét gói thịt bò khô vào lòng Ôn Thành Lan."Ơ kìa, cậu này, tớ đã nói là cho cậu rồi mà, cậu cứ nhận lấy đi. Cứ coi như tớ thấy cậu thuận mắt, không được sao?"Thẩm Nghiên thật sự không ngờ, Ôn Thành Lan đúng là cô nàng ngốc nghếch, có tiền.Cô có chút bất đắc dĩ giải thích: "Tớ cũng đã nói rồi, nhận tấm lòng của cậu là được rồi. Thứ này quý giá lắm, tớ không thể nhận đâu. Còn nữa, sau này khi giao thiệp với người khác, đừng tùy tiện lấy đồ tốt của mình ra như vậy."Kiếp trước lăn lộn nhiều, Thẩm Nghiên không hoàn toàn tin tưởng vào lòng người, cô làm gì cũng quen để lại cho mình một đường lui, sẽ không toàn tâm toàn ý đối tốt với người khác.Vì vậy, cô không thể hiểu được kiểu người như Ôn Thành Lan, mới gặp vài lần đã lôi người ta về nhà, hận không thể đưa hết đồ cho người ta.Tiền tài làm mờ mắt người, rất nhiều lúc vẫn phải cẩn thận một chút.

Chương 94: Hiện thực dạy làm người (2)