Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 255: Vợ chồng bị hại vì scandal khi mới gặp nhau (1)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Lúc này, Thẩm Nghiên không còn bài xích việc đến chăm sóc người đàn ông này nữa.Cứ coi như cô đến chăm sóc anh đẹp trai vậy.Đường nét trên gương mặt anh ta đều đúng gu thẩm mỹ của cô, đã đến rồi, người cô chăm sóc là anh ta thì cũng không thiệt thòi gì.Trần Bình cứ tưởng là vì có anh ta ở đây nên hai vợ chồng mới không tiện nói chuyện, nên thấy họ không nói gì, anh ta liền tự nói, rồi định chuồn êm."Vậy em để chị dâu ở đây chăm sóc anh ấy, có việc gì thì cứ gọi em, em đi trước nhé."Nói xong, anh ta ba chân bốn cẳng chạy mất.Lúc đóng cửa phòng bệnh, anh ta còn lẩm bẩm, đúng là vợ của đoàn trưởng Lục, lúc nãy, trong phòng bệnh căng thẳng như vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh, anh ta thì không chịu nổi bầu không khí kỳ quái đó rồi.Nên vẫn là chuồn cho nhanh.Đợi Trần Bình đi rồi, một lúc lâu sau, Lục Tuân mới nhìn sang cánh tay Thẩm Nghiên."Tay bị sao vậy?" Giọng anh hơi khàn, cứ như chỉ là hỏi bâng quơ.Thẩm Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là hỏi tay cô.Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang bó bột, thản nhiên nói: "Bị lợn giẫm phải."Rồi cô thấy trên mặt Lục Tuân có vẻ kinh ngạc, anh hơi trợn mắt nhìn cô, như đang chờ đợi cô giải thích.Nhưng Thẩm Nghiên không nói thêm gì nữa.Chắc là thấy nằm không thoải mái, Lục Tuân cố gắng chống tay ngồi dậy.Đúng lúc Thẩm Nghiên có chút cải thiện ấn tượng về anh, tưởng anh sẽ nói gì đó để quan tâm cô, thì lại nghe thấy anh đ.â.m chọt."Em định dùng một tay để chăm sóc tôi?"Thẩm Nghiên: "..."Cô lập tức rút lại những suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi.Đẹp trai thì có ích gì?Lại còn đ.â.m chọt người khác."Thế không thì sao? Anh còn muốn tôi chăm sóc anh kiểu gì?" Thẩm Nghiên khoanh tay, rồi cũng tìm một chỗ ngồi xuống.Lúc này, đến lượt Lục Tuân không biết trả lời thế nào, dù sao anh vốn không định để Thẩm Nghiên đến chăm sóc mình.Việc cô đến đây đã khiến anh rất bất ngờ rồi.Càng bất ngờ hơn là, Thẩm Nghiên trước đây vừa nhìn thấy anh là mê trai đầu thai, ánh mắt nhìn anh mang đầy mục đích.Nên cho dù biết cô có đôi mắt rất đẹp, nhưng Lục Tuân không thích nhìn, vì ánh mắt cô nhìn người khác khiến anh thấy rất khó chịu.Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt cô, anh không còn cảm giác đó nữa, đôi mắt sáng ngời, còn có chút tò mò và thích thú, nhưng lại không có vẻ chán ghét như trước.Cứ như thể, trước đây có thứ gì đó che phủ đôi mắt này, nhưng giờ lớp vải đen đó đã biến mất, đôi mắt này cũng trở nên đẹp hơn.Anh không khỏi tò mò, mấy tháng nay, cô đã trải qua những chuyện gì?Còn chuyện cô nói bị lợn giẫm gãy tay, theo anh biết, cô không phải là người thích nuôi lợn, vậy có phải là cô đi trêu chọc lợn, rồi bị lợn giẫm phải không?Thẩm Nghiên bây giờ cũng lanh lợi hơn trước rất nhiều.Lục Tuân nhận ra mình đang nghĩ gì, anh ho khan một tiếng, rồi nhìn Thẩm Nghiên: "Tôi không cần chăm sóc gì nhiều đâu, đợi tôi xuống giường được là em có thể về rồi."Thẩm Nghiên lại nhướng mày, có phải anh sợ cô bám dính không chịu đi không?Nên cô không khách khí đáp: "Anh yên tâm, anh khỏi bệnh là tôi về ngay."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Lúc này, Thẩm Nghiên không còn bài xích việc đến chăm sóc người đàn ông này nữa.Cứ coi như cô đến chăm sóc anh đẹp trai vậy.Đường nét trên gương mặt anh ta đều đúng gu thẩm mỹ của cô, đã đến rồi, người cô chăm sóc là anh ta thì cũng không thiệt thòi gì.Trần Bình cứ tưởng là vì có anh ta ở đây nên hai vợ chồng mới không tiện nói chuyện, nên thấy họ không nói gì, anh ta liền tự nói, rồi định chuồn êm."Vậy em để chị dâu ở đây chăm sóc anh ấy, có việc gì thì cứ gọi em, em đi trước nhé."Nói xong, anh ta ba chân bốn cẳng chạy mất.Lúc đóng cửa phòng bệnh, anh ta còn lẩm bẩm, đúng là vợ của đoàn trưởng Lục, lúc nãy, trong phòng bệnh căng thẳng như vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh, anh ta thì không chịu nổi bầu không khí kỳ quái đó rồi.Nên vẫn là chuồn cho nhanh.Đợi Trần Bình đi rồi, một lúc lâu sau, Lục Tuân mới nhìn sang cánh tay Thẩm Nghiên."Tay bị sao vậy?" Giọng anh hơi khàn, cứ như chỉ là hỏi bâng quơ.Thẩm Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là hỏi tay cô.Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang bó bột, thản nhiên nói: "Bị lợn giẫm phải."Rồi cô thấy trên mặt Lục Tuân có vẻ kinh ngạc, anh hơi trợn mắt nhìn cô, như đang chờ đợi cô giải thích.Nhưng Thẩm Nghiên không nói thêm gì nữa.Chắc là thấy nằm không thoải mái, Lục Tuân cố gắng chống tay ngồi dậy.Đúng lúc Thẩm Nghiên có chút cải thiện ấn tượng về anh, tưởng anh sẽ nói gì đó để quan tâm cô, thì lại nghe thấy anh đ.â.m chọt."Em định dùng một tay để chăm sóc tôi?"Thẩm Nghiên: "..."Cô lập tức rút lại những suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi.Đẹp trai thì có ích gì?Lại còn đ.â.m chọt người khác."Thế không thì sao? Anh còn muốn tôi chăm sóc anh kiểu gì?" Thẩm Nghiên khoanh tay, rồi cũng tìm một chỗ ngồi xuống.Lúc này, đến lượt Lục Tuân không biết trả lời thế nào, dù sao anh vốn không định để Thẩm Nghiên đến chăm sóc mình.Việc cô đến đây đã khiến anh rất bất ngờ rồi.Càng bất ngờ hơn là, Thẩm Nghiên trước đây vừa nhìn thấy anh là mê trai đầu thai, ánh mắt nhìn anh mang đầy mục đích.Nên cho dù biết cô có đôi mắt rất đẹp, nhưng Lục Tuân không thích nhìn, vì ánh mắt cô nhìn người khác khiến anh thấy rất khó chịu.Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt cô, anh không còn cảm giác đó nữa, đôi mắt sáng ngời, còn có chút tò mò và thích thú, nhưng lại không có vẻ chán ghét như trước.Cứ như thể, trước đây có thứ gì đó che phủ đôi mắt này, nhưng giờ lớp vải đen đó đã biến mất, đôi mắt này cũng trở nên đẹp hơn.Anh không khỏi tò mò, mấy tháng nay, cô đã trải qua những chuyện gì?Còn chuyện cô nói bị lợn giẫm gãy tay, theo anh biết, cô không phải là người thích nuôi lợn, vậy có phải là cô đi trêu chọc lợn, rồi bị lợn giẫm phải không?Thẩm Nghiên bây giờ cũng lanh lợi hơn trước rất nhiều.Lục Tuân nhận ra mình đang nghĩ gì, anh ho khan một tiếng, rồi nhìn Thẩm Nghiên: "Tôi không cần chăm sóc gì nhiều đâu, đợi tôi xuống giường được là em có thể về rồi."Thẩm Nghiên lại nhướng mày, có phải anh sợ cô bám dính không chịu đi không?Nên cô không khách khí đáp: "Anh yên tâm, anh khỏi bệnh là tôi về ngay."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Lúc này, Thẩm Nghiên không còn bài xích việc đến chăm sóc người đàn ông này nữa.Cứ coi như cô đến chăm sóc anh đẹp trai vậy.Đường nét trên gương mặt anh ta đều đúng gu thẩm mỹ của cô, đã đến rồi, người cô chăm sóc là anh ta thì cũng không thiệt thòi gì.Trần Bình cứ tưởng là vì có anh ta ở đây nên hai vợ chồng mới không tiện nói chuyện, nên thấy họ không nói gì, anh ta liền tự nói, rồi định chuồn êm."Vậy em để chị dâu ở đây chăm sóc anh ấy, có việc gì thì cứ gọi em, em đi trước nhé."Nói xong, anh ta ba chân bốn cẳng chạy mất.Lúc đóng cửa phòng bệnh, anh ta còn lẩm bẩm, đúng là vợ của đoàn trưởng Lục, lúc nãy, trong phòng bệnh căng thẳng như vậy mà chị dâu vẫn bình tĩnh, anh ta thì không chịu nổi bầu không khí kỳ quái đó rồi.Nên vẫn là chuồn cho nhanh.Đợi Trần Bình đi rồi, một lúc lâu sau, Lục Tuân mới nhìn sang cánh tay Thẩm Nghiên."Tay bị sao vậy?" Giọng anh hơi khàn, cứ như chỉ là hỏi bâng quơ.Thẩm Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ câu đầu tiên anh hỏi lại là hỏi tay cô.Cô cúi đầu nhìn cánh tay đang bó bột, thản nhiên nói: "Bị lợn giẫm phải."Rồi cô thấy trên mặt Lục Tuân có vẻ kinh ngạc, anh hơi trợn mắt nhìn cô, như đang chờ đợi cô giải thích.Nhưng Thẩm Nghiên không nói thêm gì nữa.Chắc là thấy nằm không thoải mái, Lục Tuân cố gắng chống tay ngồi dậy.Đúng lúc Thẩm Nghiên có chút cải thiện ấn tượng về anh, tưởng anh sẽ nói gì đó để quan tâm cô, thì lại nghe thấy anh đ.â.m chọt."Em định dùng một tay để chăm sóc tôi?"Thẩm Nghiên: "..."Cô lập tức rút lại những suy nghĩ tốt đẹp vừa rồi.Đẹp trai thì có ích gì?Lại còn đ.â.m chọt người khác."Thế không thì sao? Anh còn muốn tôi chăm sóc anh kiểu gì?" Thẩm Nghiên khoanh tay, rồi cũng tìm một chỗ ngồi xuống.Lúc này, đến lượt Lục Tuân không biết trả lời thế nào, dù sao anh vốn không định để Thẩm Nghiên đến chăm sóc mình.Việc cô đến đây đã khiến anh rất bất ngờ rồi.Càng bất ngờ hơn là, Thẩm Nghiên trước đây vừa nhìn thấy anh là mê trai đầu thai, ánh mắt nhìn anh mang đầy mục đích.Nên cho dù biết cô có đôi mắt rất đẹp, nhưng Lục Tuân không thích nhìn, vì ánh mắt cô nhìn người khác khiến anh thấy rất khó chịu.Nhưng hôm nay, nhìn ánh mắt cô, anh không còn cảm giác đó nữa, đôi mắt sáng ngời, còn có chút tò mò và thích thú, nhưng lại không có vẻ chán ghét như trước.Cứ như thể, trước đây có thứ gì đó che phủ đôi mắt này, nhưng giờ lớp vải đen đó đã biến mất, đôi mắt này cũng trở nên đẹp hơn.Anh không khỏi tò mò, mấy tháng nay, cô đã trải qua những chuyện gì?Còn chuyện cô nói bị lợn giẫm gãy tay, theo anh biết, cô không phải là người thích nuôi lợn, vậy có phải là cô đi trêu chọc lợn, rồi bị lợn giẫm phải không?Thẩm Nghiên bây giờ cũng lanh lợi hơn trước rất nhiều.Lục Tuân nhận ra mình đang nghĩ gì, anh ho khan một tiếng, rồi nhìn Thẩm Nghiên: "Tôi không cần chăm sóc gì nhiều đâu, đợi tôi xuống giường được là em có thể về rồi."Thẩm Nghiên lại nhướng mày, có phải anh sợ cô bám dính không chịu đi không?Nên cô không khách khí đáp: "Anh yên tâm, anh khỏi bệnh là tôi về ngay."

Chương 255: Vợ chồng bị hại vì scandal khi mới gặp nhau (1)