Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.           Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.           Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối.           1                       Con ngựa đó đột nhiên mất kiểm soát.           "Còn không phải sao? Chẳng phải cậu không phục vì Giang Nhất Minh cư/ớp mất vai chính của cậu sao?"           Giọng nói của anh ta vẫn còn tức gi/ận, “Cậu cũng không thèm nhìn lại xem, cậu ta cũng họ Giang, là đại thiếu gia của Giang gia, cậu nghĩ cậu là ai?”           Tôi không lên tiếng, nghe quản lý nói tiếp: “Cậu đắc tội với Giang gia, công ty không muốn bảo vệ cậu, cậu tự lo liệu đi.”           Thế này là định đóng băng tôi.               Quản lý chế nhạo: “Chấm dứt hợp đồng? Cậu có trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”           “Chuyện này anh không cần lo.”           Sau khi nói ra hai chữ “chấm dứt”, cả người tôi tràn đầy năng lượng, trực tiếp cúp máy với…

Chương 16: Ngoại truyện

Vạn Người Chê Đã Tự Do RồiTác giả: Ba Tức Nhất KhẩuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng            Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.           Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.           Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối.           1                       Con ngựa đó đột nhiên mất kiểm soát.           "Còn không phải sao? Chẳng phải cậu không phục vì Giang Nhất Minh cư/ớp mất vai chính của cậu sao?"           Giọng nói của anh ta vẫn còn tức gi/ận, “Cậu cũng không thèm nhìn lại xem, cậu ta cũng họ Giang, là đại thiếu gia của Giang gia, cậu nghĩ cậu là ai?”           Tôi không lên tiếng, nghe quản lý nói tiếp: “Cậu đắc tội với Giang gia, công ty không muốn bảo vệ cậu, cậu tự lo liệu đi.”           Thế này là định đóng băng tôi.               Quản lý chế nhạo: “Chấm dứt hợp đồng? Cậu có trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”           “Chuyện này anh không cần lo.”           Sau khi nói ra hai chữ “chấm dứt”, cả người tôi tràn đầy năng lượng, trực tiếp cúp máy với… Ngoại truyện (góc nhìn của Từ Tranh) Khi tôi quen Tiểu Trừng, em ấy không hợp với Giang gia. Lúc đó em ấy rất tự ti và bất an. Tôi là con riêng, không hợp với Từ gia, chúng tôi ôm nhau sưởi ấm. Tiểu Minh thì khác, cậu ấy tỏa sáng rực rỡ, tôi cố gắng trèo lên nhưng lại phát hiện mình không thể chạm tới, cho đến khi Từ gia nhận ra năng lực của tôi, tôi dường như mới lọt vào mắt cậu ấy. Tôi thích Tiểu Trừng. Nhưng lúc đó tôi bị mê hoặc bởi hào quang của Giang Nhất Minh. Tôi xứng đáng bị như thế. Sau khi rời xa tôi, Tiểu Trừng tỏa sáng rực rỡ, là sự tồn tại mà tôi không thể chạm tới được. Hóa ra em ấy luôn xuất sắc, là chúng tôi biến em ấy thành một kẻ ngốc. Ngoại truyện (góc nhìn của Châu Kỳ) Quá trình tâm lý của tôi về Giang Trừng đại khái như sau: Lúc mới gặp: Chính tiểu tử hắn là người đi lên nhờ các mối qu/an h/ệ? Nhờ gương mặt để nổi tiếng? Sau đó: Anh ta đã rời khỏi giới mà không nói lời nào? Quá dễ dàng. Lại sau đó: Vô Minh lão sư hãy nhìn tôi! (Xoay một vòng)Vô Danh lão sư hãy viết cho em một bài hát! (Trải hoa!) Vô Danh lão sư cũng nhận lời mời của người khác hu hu hu (Cún con rơi lễ) Vô Danh lão sư quả thực là một chàng trai tuyệt vời! ! ! (mắt lấp lánh) Sau đó của sau đó: Ch*t ti/ệt, Giang Trừng? Cuối cùng: Thực xin lỗi, Giang lão sư, trước đây tôi gáy quá lớn! (gập đầu xuống đất) Ngoại truyện (góc nhìn của Bùi Khâm Yến) Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy Tiểu Giang chơi piano giữa những bông hoa, đầu ngón tay nhảy múa, em mặc áo sơ mi trắng, mái tóc buông xõa trên trán, giữa tiếng nhạc và hương hoa, trông em giống như hoàng tử bé tron câu chuyện cổ tích. Như một bông hồng đỏ được trồng trong tim tôi. Tôi muốn đưa em ấy về, giấu đi. (Hoàn)

Vạn Người Chê Đã Tự Do RồiTác giả: Ba Tức Nhất KhẩuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng            Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.           Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.           Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối.           1                       Con ngựa đó đột nhiên mất kiểm soát.           "Còn không phải sao? Chẳng phải cậu không phục vì Giang Nhất Minh cư/ớp mất vai chính của cậu sao?"           Giọng nói của anh ta vẫn còn tức gi/ận, “Cậu cũng không thèm nhìn lại xem, cậu ta cũng họ Giang, là đại thiếu gia của Giang gia, cậu nghĩ cậu là ai?”           Tôi không lên tiếng, nghe quản lý nói tiếp: “Cậu đắc tội với Giang gia, công ty không muốn bảo vệ cậu, cậu tự lo liệu đi.”           Thế này là định đóng băng tôi.               Quản lý chế nhạo: “Chấm dứt hợp đồng? Cậu có trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”           “Chuyện này anh không cần lo.”           Sau khi nói ra hai chữ “chấm dứt”, cả người tôi tràn đầy năng lượng, trực tiếp cúp máy với… Ngoại truyện (góc nhìn của Từ Tranh) Khi tôi quen Tiểu Trừng, em ấy không hợp với Giang gia. Lúc đó em ấy rất tự ti và bất an. Tôi là con riêng, không hợp với Từ gia, chúng tôi ôm nhau sưởi ấm. Tiểu Minh thì khác, cậu ấy tỏa sáng rực rỡ, tôi cố gắng trèo lên nhưng lại phát hiện mình không thể chạm tới, cho đến khi Từ gia nhận ra năng lực của tôi, tôi dường như mới lọt vào mắt cậu ấy. Tôi thích Tiểu Trừng. Nhưng lúc đó tôi bị mê hoặc bởi hào quang của Giang Nhất Minh. Tôi xứng đáng bị như thế. Sau khi rời xa tôi, Tiểu Trừng tỏa sáng rực rỡ, là sự tồn tại mà tôi không thể chạm tới được. Hóa ra em ấy luôn xuất sắc, là chúng tôi biến em ấy thành một kẻ ngốc. Ngoại truyện (góc nhìn của Châu Kỳ) Quá trình tâm lý của tôi về Giang Trừng đại khái như sau: Lúc mới gặp: Chính tiểu tử hắn là người đi lên nhờ các mối qu/an h/ệ? Nhờ gương mặt để nổi tiếng? Sau đó: Anh ta đã rời khỏi giới mà không nói lời nào? Quá dễ dàng. Lại sau đó: Vô Minh lão sư hãy nhìn tôi! (Xoay một vòng)Vô Danh lão sư hãy viết cho em một bài hát! (Trải hoa!) Vô Danh lão sư cũng nhận lời mời của người khác hu hu hu (Cún con rơi lễ) Vô Danh lão sư quả thực là một chàng trai tuyệt vời! ! ! (mắt lấp lánh) Sau đó của sau đó: Ch*t ti/ệt, Giang Trừng? Cuối cùng: Thực xin lỗi, Giang lão sư, trước đây tôi gáy quá lớn! (gập đầu xuống đất) Ngoại truyện (góc nhìn của Bùi Khâm Yến) Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy Tiểu Giang chơi piano giữa những bông hoa, đầu ngón tay nhảy múa, em mặc áo sơ mi trắng, mái tóc buông xõa trên trán, giữa tiếng nhạc và hương hoa, trông em giống như hoàng tử bé tron câu chuyện cổ tích. Như một bông hồng đỏ được trồng trong tim tôi. Tôi muốn đưa em ấy về, giấu đi. (Hoàn)

Vạn Người Chê Đã Tự Do RồiTác giả: Ba Tức Nhất KhẩuTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Sủng            Ngay cả chồng sắp cưới của tôi cũng nghĩ rằng tôi không hào phóng, tốt bụng và đơn thuần bằng em trai.           Nếu đã như thế, tôi sẽ rời khỏi thế giới của các người.           Tôi không nên bị bất cứ ai định nghĩa hay chi phối.           1                       Con ngựa đó đột nhiên mất kiểm soát.           "Còn không phải sao? Chẳng phải cậu không phục vì Giang Nhất Minh cư/ớp mất vai chính của cậu sao?"           Giọng nói của anh ta vẫn còn tức gi/ận, “Cậu cũng không thèm nhìn lại xem, cậu ta cũng họ Giang, là đại thiếu gia của Giang gia, cậu nghĩ cậu là ai?”           Tôi không lên tiếng, nghe quản lý nói tiếp: “Cậu đắc tội với Giang gia, công ty không muốn bảo vệ cậu, cậu tự lo liệu đi.”           Thế này là định đóng băng tôi.               Quản lý chế nhạo: “Chấm dứt hợp đồng? Cậu có trả nổi tiền vi phạm hợp đồng không?”           “Chuyện này anh không cần lo.”           Sau khi nói ra hai chữ “chấm dứt”, cả người tôi tràn đầy năng lượng, trực tiếp cúp máy với… Ngoại truyện (góc nhìn của Từ Tranh) Khi tôi quen Tiểu Trừng, em ấy không hợp với Giang gia. Lúc đó em ấy rất tự ti và bất an. Tôi là con riêng, không hợp với Từ gia, chúng tôi ôm nhau sưởi ấm. Tiểu Minh thì khác, cậu ấy tỏa sáng rực rỡ, tôi cố gắng trèo lên nhưng lại phát hiện mình không thể chạm tới, cho đến khi Từ gia nhận ra năng lực của tôi, tôi dường như mới lọt vào mắt cậu ấy. Tôi thích Tiểu Trừng. Nhưng lúc đó tôi bị mê hoặc bởi hào quang của Giang Nhất Minh. Tôi xứng đáng bị như thế. Sau khi rời xa tôi, Tiểu Trừng tỏa sáng rực rỡ, là sự tồn tại mà tôi không thể chạm tới được. Hóa ra em ấy luôn xuất sắc, là chúng tôi biến em ấy thành một kẻ ngốc. Ngoại truyện (góc nhìn của Châu Kỳ) Quá trình tâm lý của tôi về Giang Trừng đại khái như sau: Lúc mới gặp: Chính tiểu tử hắn là người đi lên nhờ các mối qu/an h/ệ? Nhờ gương mặt để nổi tiếng? Sau đó: Anh ta đã rời khỏi giới mà không nói lời nào? Quá dễ dàng. Lại sau đó: Vô Minh lão sư hãy nhìn tôi! (Xoay một vòng)Vô Danh lão sư hãy viết cho em một bài hát! (Trải hoa!) Vô Danh lão sư cũng nhận lời mời của người khác hu hu hu (Cún con rơi lễ) Vô Danh lão sư quả thực là một chàng trai tuyệt vời! ! ! (mắt lấp lánh) Sau đó của sau đó: Ch*t ti/ệt, Giang Trừng? Cuối cùng: Thực xin lỗi, Giang lão sư, trước đây tôi gáy quá lớn! (gập đầu xuống đất) Ngoại truyện (góc nhìn của Bùi Khâm Yến) Ngày hôm đó, tôi nhìn thấy Tiểu Giang chơi piano giữa những bông hoa, đầu ngón tay nhảy múa, em mặc áo sơ mi trắng, mái tóc buông xõa trên trán, giữa tiếng nhạc và hương hoa, trông em giống như hoàng tử bé tron câu chuyện cổ tích. Như một bông hồng đỏ được trồng trong tim tôi. Tôi muốn đưa em ấy về, giấu đi. (Hoàn)

Chương 16: Ngoại truyện