Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 292: Ly hôn không dễ dàng như vậy (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Cho nên, khoảng thời gian này, chúng ta phải gặp gỡ nhiều hơn!" Giọng Lục Tuân vô cùng nghiêm túc.Thẩm Nghiên bất giác nhớ đến mấy ngày nay mình toàn hầm canh mang sang, hoặc là mang cơm đến rồi lại đi ngay, ngượng ngùng sờ sờ mũi."Em không phải đang tìm kiếm đối tác hợp tác cho đại đội bên nhà bác em sao? Cho nên mấy hôm nay em toàn chạy ra ngoài." Thẩm Nghiên giải thích."Sao anh lại có cảm giác, việc em đến chăm sóc anh chỉ là tiện thể vậy?" Lục Tuân bất đắc dĩ đưa tay lên trán.Thẩm Nghiên: "..."Nói như vậy cũng đúng.Nhưng nhìn vẻ mặt chán chường của anh, Thẩm Nghiên vẫn phải an ủi vài câu:"Đương nhiên là không phải rồi, em cũng muốn nhân tiện đến đây gặp anh, rồi chúng ta cùng bàn bạc chuyện tương lai. Đương nhiên, chăm sóc anh vẫn là quan trọng nhất, sau đó mới đến chuyện tìm đối tác cho đại đội nhà bác em."Câu trả lời này cuối cùng cũng khiến Lục Tuân hài lòng."Được rồi, lau người xong rồi, em cũng phải về thôi."Thẩm Nghiên bưng chậu nước định rời đi, lại bị Lục Tuân giữ lại."Trễ quá rồi, ở lại đây nghỉ một đêm đi, dù sao cũng có giường mà!""Vậy cũng được!" Thẩm Nghiên nhìn sắc trời quả thật cũng đã muộn, hơn nữa cô cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.Không ngờ, chứng mất ngủ của mình lại được chữa khỏi vào những năm 70 này?Thế là Thẩm Nghiên ra ngoài lấy khăn lông lau người qua loa rồi nằm xuống chiếc giường bên cạnh.Lúc cô mơ màng sắp ngủ, hình như Lục Tuân có hỏi cô điều gì đó, Thẩm Nghiên lơ mơ đáp lại một tiếng.Sau đó, người đàn ông nào đó đã mãn nguyện.Nhìn người con gái đã ngủ say, lúc này đèn trong phòng bệnh đã tắt, nhưng ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở chiếu vào, ánh sáng dịu dàng vừa vặn rơi trên giường, khiến người nằm đó như được phủ lên một lớp ánh bạc, ôn nhu mà đẹp đẽ.Trái tim vốn đang bồn chồn lúc nãy, dường như cũng dần bình lặng theo.Thẩm Nghiên nằm nghiêng, từ góc độ này, Lục Tuân vừa vặn nhìn thấy bóng của hàng mi cô in xuống, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, gương mặt và đôi môi đều hồng hào, hơi thở nhẹ nhàng, trông có vẻ ngủ rất ngon.Lần Thẩm Nghiên đến này đã cho anh một trải nghiệm khác biệt, thậm chí bây giờ khi nhớ lại bản thân trước đây, anh lại không khỏi nghĩ, liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ của mình, có thể Thẩm Nghiên trước đây chỉ là hơi mập một chút thôi, chứ không đến mức đáng ghét như vậy?Nhưng sự thật là, ánh mắt Thẩm Nghiên nhìn anh trước đây khiến anh vô cùng khó chịu, cho dù là đến bây giờ cũng vậy.Cứ như thể Thẩm Nghiên mà anh nhìn thấy lần trước và cô ấy bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt. Dù biết suy nghĩ này thật nực cười, nhưng Lục Tuân đúng là nghĩ như vậy.Bản thân anh trong khoảng thời gian này cũng dần dần chấp nhận Thẩm Nghiên, thậm chí chấp nhận sự thật rằng hai người đã là vợ chồng. Thẳng thắn mà nói, anh không còn bài xích nữa.Hơn nữa, hai người cũng đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ sau này họ có thể sống tốt với nhau.Còn chuyện ly hôn?Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?Tuy biết rằng hiện tại mình có thể chưa nằm trong kế hoạch tương lai của Thẩm Nghiên, nhưng rồi mọi thứ sẽ thay đổi, phải không?Ít nhất thì trong lòng Thẩm Nghiên, anh cũng phải quan trọng hơn mấy con heo kia chứ!Cứ nghĩ miên man như vậy, Lục Tuân tự nhiên cảm thấy an lòng. Xem ra vẫn nên sớm đi đăng ký kết hôn, như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm.

"Cho nên, khoảng thời gian này, chúng ta phải gặp gỡ nhiều hơn!" Giọng Lục Tuân vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Nghiên bất giác nhớ đến mấy ngày nay mình toàn hầm canh mang sang, hoặc là mang cơm đến rồi lại đi ngay, ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Em không phải đang tìm kiếm đối tác hợp tác cho đại đội bên nhà bác em sao? Cho nên mấy hôm nay em toàn chạy ra ngoài." Thẩm Nghiên giải thích.

"Sao anh lại có cảm giác, việc em đến chăm sóc anh chỉ là tiện thể vậy?" Lục Tuân bất đắc dĩ đưa tay lên trán.

Thẩm Nghiên: "..."

Nói như vậy cũng đúng.

Nhưng nhìn vẻ mặt chán chường của anh, Thẩm Nghiên vẫn phải an ủi vài câu:

"Đương nhiên là không phải rồi, em cũng muốn nhân tiện đến đây gặp anh, rồi chúng ta cùng bàn bạc chuyện tương lai. Đương nhiên, chăm sóc anh vẫn là quan trọng nhất, sau đó mới đến chuyện tìm đối tác cho đại đội nhà bác em."

Câu trả lời này cuối cùng cũng khiến Lục Tuân hài lòng.

"Được rồi, lau người xong rồi, em cũng phải về thôi."

Thẩm Nghiên bưng chậu nước định rời đi, lại bị Lục Tuân giữ lại.

"Trễ quá rồi, ở lại đây nghỉ một đêm đi, dù sao cũng có giường mà!"

"Vậy cũng được!" Thẩm Nghiên nhìn sắc trời quả thật cũng đã muộn, hơn nữa cô cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.

Không ngờ, chứng mất ngủ của mình lại được chữa khỏi vào những năm 70 này?

Thế là Thẩm Nghiên ra ngoài lấy khăn lông lau người qua loa rồi nằm xuống chiếc giường bên cạnh.

Lúc cô mơ màng sắp ngủ, hình như Lục Tuân có hỏi cô điều gì đó, Thẩm Nghiên lơ mơ đáp lại một tiếng.

Sau đó, người đàn ông nào đó đã mãn nguyện.

Nhìn người con gái đã ngủ say, lúc này đèn trong phòng bệnh đã tắt, nhưng ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở chiếu vào, ánh sáng dịu dàng vừa vặn rơi trên giường, khiến người nằm đó như được phủ lên một lớp ánh bạc, ôn nhu mà đẹp đẽ.

Trái tim vốn đang bồn chồn lúc nãy, dường như cũng dần bình lặng theo.

Thẩm Nghiên nằm nghiêng, từ góc độ này, Lục Tuân vừa vặn nhìn thấy bóng của hàng mi cô in xuống, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, gương mặt và đôi môi đều hồng hào, hơi thở nhẹ nhàng, trông có vẻ ngủ rất ngon.

Lần Thẩm Nghiên đến này đã cho anh một trải nghiệm khác biệt, thậm chí bây giờ khi nhớ lại bản thân trước đây, anh lại không khỏi nghĩ, liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ của mình, có thể Thẩm Nghiên trước đây chỉ là hơi mập một chút thôi, chứ không đến mức đáng ghét như vậy?

Nhưng sự thật là, ánh mắt Thẩm Nghiên nhìn anh trước đây khiến anh vô cùng khó chịu, cho dù là đến bây giờ cũng vậy.

Cứ như thể Thẩm Nghiên mà anh nhìn thấy lần trước và cô ấy bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt. Dù biết suy nghĩ này thật nực cười, nhưng Lục Tuân đúng là nghĩ như vậy.

Bản thân anh trong khoảng thời gian này cũng dần dần chấp nhận Thẩm Nghiên, thậm chí chấp nhận sự thật rằng hai người đã là vợ chồng. Thẳng thắn mà nói, anh không còn bài xích nữa.

Hơn nữa, hai người cũng đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ sau này họ có thể sống tốt với nhau.

Còn chuyện ly hôn?

Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Tuy biết rằng hiện tại mình có thể chưa nằm trong kế hoạch tương lai của Thẩm Nghiên, nhưng rồi mọi thứ sẽ thay đổi, phải không?

Ít nhất thì trong lòng Thẩm Nghiên, anh cũng phải quan trọng hơn mấy con heo kia chứ!

Cứ nghĩ miên man như vậy, Lục Tuân tự nhiên cảm thấy an lòng. Xem ra vẫn nên sớm đi đăng ký kết hôn, như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Cho nên, khoảng thời gian này, chúng ta phải gặp gỡ nhiều hơn!" Giọng Lục Tuân vô cùng nghiêm túc.Thẩm Nghiên bất giác nhớ đến mấy ngày nay mình toàn hầm canh mang sang, hoặc là mang cơm đến rồi lại đi ngay, ngượng ngùng sờ sờ mũi."Em không phải đang tìm kiếm đối tác hợp tác cho đại đội bên nhà bác em sao? Cho nên mấy hôm nay em toàn chạy ra ngoài." Thẩm Nghiên giải thích."Sao anh lại có cảm giác, việc em đến chăm sóc anh chỉ là tiện thể vậy?" Lục Tuân bất đắc dĩ đưa tay lên trán.Thẩm Nghiên: "..."Nói như vậy cũng đúng.Nhưng nhìn vẻ mặt chán chường của anh, Thẩm Nghiên vẫn phải an ủi vài câu:"Đương nhiên là không phải rồi, em cũng muốn nhân tiện đến đây gặp anh, rồi chúng ta cùng bàn bạc chuyện tương lai. Đương nhiên, chăm sóc anh vẫn là quan trọng nhất, sau đó mới đến chuyện tìm đối tác cho đại đội nhà bác em."Câu trả lời này cuối cùng cũng khiến Lục Tuân hài lòng."Được rồi, lau người xong rồi, em cũng phải về thôi."Thẩm Nghiên bưng chậu nước định rời đi, lại bị Lục Tuân giữ lại."Trễ quá rồi, ở lại đây nghỉ một đêm đi, dù sao cũng có giường mà!""Vậy cũng được!" Thẩm Nghiên nhìn sắc trời quả thật cũng đã muộn, hơn nữa cô cũng bắt đầu thấy buồn ngủ rồi.Không ngờ, chứng mất ngủ của mình lại được chữa khỏi vào những năm 70 này?Thế là Thẩm Nghiên ra ngoài lấy khăn lông lau người qua loa rồi nằm xuống chiếc giường bên cạnh.Lúc cô mơ màng sắp ngủ, hình như Lục Tuân có hỏi cô điều gì đó, Thẩm Nghiên lơ mơ đáp lại một tiếng.Sau đó, người đàn ông nào đó đã mãn nguyện.Nhìn người con gái đã ngủ say, lúc này đèn trong phòng bệnh đã tắt, nhưng ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở chiếu vào, ánh sáng dịu dàng vừa vặn rơi trên giường, khiến người nằm đó như được phủ lên một lớp ánh bạc, ôn nhu mà đẹp đẽ.Trái tim vốn đang bồn chồn lúc nãy, dường như cũng dần bình lặng theo.Thẩm Nghiên nằm nghiêng, từ góc độ này, Lục Tuân vừa vặn nhìn thấy bóng của hàng mi cô in xuống, hàng mi dài rõ ràng từng sợi, gương mặt và đôi môi đều hồng hào, hơi thở nhẹ nhàng, trông có vẻ ngủ rất ngon.Lần Thẩm Nghiên đến này đã cho anh một trải nghiệm khác biệt, thậm chí bây giờ khi nhớ lại bản thân trước đây, anh lại không khỏi nghĩ, liệu đây có phải chỉ là một giấc mơ của mình, có thể Thẩm Nghiên trước đây chỉ là hơi mập một chút thôi, chứ không đến mức đáng ghét như vậy?Nhưng sự thật là, ánh mắt Thẩm Nghiên nhìn anh trước đây khiến anh vô cùng khó chịu, cho dù là đến bây giờ cũng vậy.Cứ như thể Thẩm Nghiên mà anh nhìn thấy lần trước và cô ấy bây giờ là hai người hoàn toàn khác biệt. Dù biết suy nghĩ này thật nực cười, nhưng Lục Tuân đúng là nghĩ như vậy.Bản thân anh trong khoảng thời gian này cũng dần dần chấp nhận Thẩm Nghiên, thậm chí chấp nhận sự thật rằng hai người đã là vợ chồng. Thẳng thắn mà nói, anh không còn bài xích nữa.Hơn nữa, hai người cũng đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ sau này họ có thể sống tốt với nhau.Còn chuyện ly hôn?Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?Tuy biết rằng hiện tại mình có thể chưa nằm trong kế hoạch tương lai của Thẩm Nghiên, nhưng rồi mọi thứ sẽ thay đổi, phải không?Ít nhất thì trong lòng Thẩm Nghiên, anh cũng phải quan trọng hơn mấy con heo kia chứ!Cứ nghĩ miên man như vậy, Lục Tuân tự nhiên cảm thấy an lòng. Xem ra vẫn nên sớm đi đăng ký kết hôn, như vậy mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Chương 292: Ly hôn không dễ dàng như vậy (2)