Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 367: Cảm giác anh nhà cậu từng giết người trên chiến trường (1)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Giờ thì cô tin rồi, cô gái này đúng là kinh nghiệm thực chiến thì không có, nhưng lý thuyết thì đầy mình.Cô giơ ngón tay cái với Ôn Thành Lan."Tớ phục cậu rồi!""Không cần cậu phục, tớ muốn cậu nhớ kỹ, sau này không được ngốc nghếch, ở nhà chỉ biết làm việc, biết chưa?""Rõ!"Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.Ở trang trại nuôi heo một lúc, thấy tâm trạng của heo nái có vẻ rất tốt, Thẩm Nghiên yên tâm.Sau đó, thấy cũng không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm, nên Thẩm Nghiên định dẫn Lục Tuân về.Đợi đến lúc trở nên tỉnh táo, cô mới phát hiện Lục Tuân vẫn luôn ngồi một mình bên ngoài.Sau đó, cô mới nhớ ra, kéo Ôn Thành Lan đến ngồi cùng anh để làm quen.Ôn Thành Lan vừa rồi còn mạnh bạo, ra dáng chị cả tâm lý bao nhiêu, thì bây giờ lại rụt rè bấy nhiêu.Diệu Diệu Thần KỳBạch Tương, cô nàng thỏ trắng, càng sợ hãi hơn, hận không thể cuộn mình thành một cục.Quả thực là khí thế của Lục Tuân quá mạnh mẽ.Khiến người ta có chút... không tự chủ được mà sợ hãi.Ôn Thành Lan còn lén lút kéo Thẩm Nghiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cảm giác anh nhà cậu từng g.i.ế.c người trên chiến trường!"Cái khí thế này, chỉ cần ngồi cạnh cũng thấy sợ hãi, cứ như Diêm Vương sống vậy.Giờ cô ấy có chút đồng cảm với Thẩm Nghiên rồi.Không biết sống chung với người như vậy thì cảm giác thế nào nhỉ?Chắc ngày nào cũng nơm nớp lo sợ?"Thế thì sao?" Thẩm Nghiên lại không sợ Lục Tuân đến vậy. Cô thấy Lục Tuân bị thương cứ như con hổ đã thu hết móng vuốt, chẳng có gì đáng sợ cả!Vì vậy, lúc này thấy Ôn Thành Lan sợ hãi như vậy, cô có chút tò mò muốn xem cô ấy định nói gì.Rồi cô nghe thấy Ôn Thành Lan, người vừa rồi còn khuyên cô sau này đừng cắm đầu cắm cổ làm việc, đừng hầu hạ đàn ông như ông tướng, bỗng nhiên thay đổi 180 độ, vẻ mặt đầy ẩn ý khuyên nhủ: "Haiz, Tiểu Nghiên à, tớ rút lại lời nói vừa rồi. Tớ thấy, nếu sau này cậu theo anh ấy đến đơn vị, không có việc làm, thì việc nhà mình có thể làm thì cứ làm, đàn ông cũng không dễ dàng gì!"Thẩm Nghiên: "Cậu có nghe thấy mình đang nói gì không vậy?"Rồi cô lại nghe thấy Ôn Thành Lan nói: "Tớ chủ yếu là sợ, cậu bảo anh ấy làm việc, lỡ người ta nổi giận, đánh cậu thì sao? Thể hình của cậu, cũng không chịu nổi một đòn của người ta đâu?"Thẩm Nghiên lập tức trợn tròn mắt."Thôi đi, người mà anh trai tớ tìm cho tớ, là loại người sẽ đánh vợ sao? Chắc chắn là không rồi! Hơn nữa, bây giờ bọn tớ còn chưa ngủ chung nữa kìa, chuyện sau này còn chưa biết thế nào, cậu đừng lo lắng lung tung nữa!"Lúc này, Ôn Thành Lan lại như nghe được bí mật động trời gì đó, trố mắt nhìn Thẩm Nghiên.Nhưng Thẩm Nghiên không để ý đến cô ấy, mà quay sang nhìn Lục Tuân: "Chúng ta về thôi anh?""Được!"Khóe miệng Lục Tuân lúc này hiện lên ý cười, cứ như vừa rồi không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.Sau đó, dưới sự dìu đỡ của Thẩm Nghiên, anh tập tễnh về nhà.Về đến nhà, Thẩm Nghiên ra vườn rau phía sau hái rau, rồi đặt ngay trước mặt Lục Tuân."Anh biết nhặt rau chứ? Anh nhặt rau giúp em nhé, em đi nấu cơm!""Được!" Lục Tuân nhìn đống rau trước mặt, sảng khoái nhận lời.Thẩm Nghiên cũng không để ý đến biểu cảm của anh, đặt giỏ rau xuống rồi đi nấu cơm.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Giờ thì cô tin rồi, cô gái này đúng là kinh nghiệm thực chiến thì không có, nhưng lý thuyết thì đầy mình.Cô giơ ngón tay cái với Ôn Thành Lan."Tớ phục cậu rồi!""Không cần cậu phục, tớ muốn cậu nhớ kỹ, sau này không được ngốc nghếch, ở nhà chỉ biết làm việc, biết chưa?""Rõ!"Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.Ở trang trại nuôi heo một lúc, thấy tâm trạng của heo nái có vẻ rất tốt, Thẩm Nghiên yên tâm.Sau đó, thấy cũng không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm, nên Thẩm Nghiên định dẫn Lục Tuân về.Đợi đến lúc trở nên tỉnh táo, cô mới phát hiện Lục Tuân vẫn luôn ngồi một mình bên ngoài.Sau đó, cô mới nhớ ra, kéo Ôn Thành Lan đến ngồi cùng anh để làm quen.Ôn Thành Lan vừa rồi còn mạnh bạo, ra dáng chị cả tâm lý bao nhiêu, thì bây giờ lại rụt rè bấy nhiêu.Diệu Diệu Thần KỳBạch Tương, cô nàng thỏ trắng, càng sợ hãi hơn, hận không thể cuộn mình thành một cục.Quả thực là khí thế của Lục Tuân quá mạnh mẽ.Khiến người ta có chút... không tự chủ được mà sợ hãi.Ôn Thành Lan còn lén lút kéo Thẩm Nghiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cảm giác anh nhà cậu từng g.i.ế.c người trên chiến trường!"Cái khí thế này, chỉ cần ngồi cạnh cũng thấy sợ hãi, cứ như Diêm Vương sống vậy.Giờ cô ấy có chút đồng cảm với Thẩm Nghiên rồi.Không biết sống chung với người như vậy thì cảm giác thế nào nhỉ?Chắc ngày nào cũng nơm nớp lo sợ?"Thế thì sao?" Thẩm Nghiên lại không sợ Lục Tuân đến vậy. Cô thấy Lục Tuân bị thương cứ như con hổ đã thu hết móng vuốt, chẳng có gì đáng sợ cả!Vì vậy, lúc này thấy Ôn Thành Lan sợ hãi như vậy, cô có chút tò mò muốn xem cô ấy định nói gì.Rồi cô nghe thấy Ôn Thành Lan, người vừa rồi còn khuyên cô sau này đừng cắm đầu cắm cổ làm việc, đừng hầu hạ đàn ông như ông tướng, bỗng nhiên thay đổi 180 độ, vẻ mặt đầy ẩn ý khuyên nhủ: "Haiz, Tiểu Nghiên à, tớ rút lại lời nói vừa rồi. Tớ thấy, nếu sau này cậu theo anh ấy đến đơn vị, không có việc làm, thì việc nhà mình có thể làm thì cứ làm, đàn ông cũng không dễ dàng gì!"Thẩm Nghiên: "Cậu có nghe thấy mình đang nói gì không vậy?"Rồi cô lại nghe thấy Ôn Thành Lan nói: "Tớ chủ yếu là sợ, cậu bảo anh ấy làm việc, lỡ người ta nổi giận, đánh cậu thì sao? Thể hình của cậu, cũng không chịu nổi một đòn của người ta đâu?"Thẩm Nghiên lập tức trợn tròn mắt."Thôi đi, người mà anh trai tớ tìm cho tớ, là loại người sẽ đánh vợ sao? Chắc chắn là không rồi! Hơn nữa, bây giờ bọn tớ còn chưa ngủ chung nữa kìa, chuyện sau này còn chưa biết thế nào, cậu đừng lo lắng lung tung nữa!"Lúc này, Ôn Thành Lan lại như nghe được bí mật động trời gì đó, trố mắt nhìn Thẩm Nghiên.Nhưng Thẩm Nghiên không để ý đến cô ấy, mà quay sang nhìn Lục Tuân: "Chúng ta về thôi anh?""Được!"Khóe miệng Lục Tuân lúc này hiện lên ý cười, cứ như vừa rồi không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.Sau đó, dưới sự dìu đỡ của Thẩm Nghiên, anh tập tễnh về nhà.Về đến nhà, Thẩm Nghiên ra vườn rau phía sau hái rau, rồi đặt ngay trước mặt Lục Tuân."Anh biết nhặt rau chứ? Anh nhặt rau giúp em nhé, em đi nấu cơm!""Được!" Lục Tuân nhìn đống rau trước mặt, sảng khoái nhận lời.Thẩm Nghiên cũng không để ý đến biểu cảm của anh, đặt giỏ rau xuống rồi đi nấu cơm.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Giờ thì cô tin rồi, cô gái này đúng là kinh nghiệm thực chiến thì không có, nhưng lý thuyết thì đầy mình.Cô giơ ngón tay cái với Ôn Thành Lan."Tớ phục cậu rồi!""Không cần cậu phục, tớ muốn cậu nhớ kỹ, sau này không được ngốc nghếch, ở nhà chỉ biết làm việc, biết chưa?""Rõ!"Thẩm Nghiên nghiêm túc đáp.Ở trang trại nuôi heo một lúc, thấy tâm trạng của heo nái có vẻ rất tốt, Thẩm Nghiên yên tâm.Sau đó, thấy cũng không còn sớm nữa, phải về nhà nấu cơm, nên Thẩm Nghiên định dẫn Lục Tuân về.Đợi đến lúc trở nên tỉnh táo, cô mới phát hiện Lục Tuân vẫn luôn ngồi một mình bên ngoài.Sau đó, cô mới nhớ ra, kéo Ôn Thành Lan đến ngồi cùng anh để làm quen.Ôn Thành Lan vừa rồi còn mạnh bạo, ra dáng chị cả tâm lý bao nhiêu, thì bây giờ lại rụt rè bấy nhiêu.Diệu Diệu Thần KỳBạch Tương, cô nàng thỏ trắng, càng sợ hãi hơn, hận không thể cuộn mình thành một cục.Quả thực là khí thế của Lục Tuân quá mạnh mẽ.Khiến người ta có chút... không tự chủ được mà sợ hãi.Ôn Thành Lan còn lén lút kéo Thẩm Nghiên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cảm giác anh nhà cậu từng g.i.ế.c người trên chiến trường!"Cái khí thế này, chỉ cần ngồi cạnh cũng thấy sợ hãi, cứ như Diêm Vương sống vậy.Giờ cô ấy có chút đồng cảm với Thẩm Nghiên rồi.Không biết sống chung với người như vậy thì cảm giác thế nào nhỉ?Chắc ngày nào cũng nơm nớp lo sợ?"Thế thì sao?" Thẩm Nghiên lại không sợ Lục Tuân đến vậy. Cô thấy Lục Tuân bị thương cứ như con hổ đã thu hết móng vuốt, chẳng có gì đáng sợ cả!Vì vậy, lúc này thấy Ôn Thành Lan sợ hãi như vậy, cô có chút tò mò muốn xem cô ấy định nói gì.Rồi cô nghe thấy Ôn Thành Lan, người vừa rồi còn khuyên cô sau này đừng cắm đầu cắm cổ làm việc, đừng hầu hạ đàn ông như ông tướng, bỗng nhiên thay đổi 180 độ, vẻ mặt đầy ẩn ý khuyên nhủ: "Haiz, Tiểu Nghiên à, tớ rút lại lời nói vừa rồi. Tớ thấy, nếu sau này cậu theo anh ấy đến đơn vị, không có việc làm, thì việc nhà mình có thể làm thì cứ làm, đàn ông cũng không dễ dàng gì!"Thẩm Nghiên: "Cậu có nghe thấy mình đang nói gì không vậy?"Rồi cô lại nghe thấy Ôn Thành Lan nói: "Tớ chủ yếu là sợ, cậu bảo anh ấy làm việc, lỡ người ta nổi giận, đánh cậu thì sao? Thể hình của cậu, cũng không chịu nổi một đòn của người ta đâu?"Thẩm Nghiên lập tức trợn tròn mắt."Thôi đi, người mà anh trai tớ tìm cho tớ, là loại người sẽ đánh vợ sao? Chắc chắn là không rồi! Hơn nữa, bây giờ bọn tớ còn chưa ngủ chung nữa kìa, chuyện sau này còn chưa biết thế nào, cậu đừng lo lắng lung tung nữa!"Lúc này, Ôn Thành Lan lại như nghe được bí mật động trời gì đó, trố mắt nhìn Thẩm Nghiên.Nhưng Thẩm Nghiên không để ý đến cô ấy, mà quay sang nhìn Lục Tuân: "Chúng ta về thôi anh?""Được!"Khóe miệng Lục Tuân lúc này hiện lên ý cười, cứ như vừa rồi không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.Sau đó, dưới sự dìu đỡ của Thẩm Nghiên, anh tập tễnh về nhà.Về đến nhà, Thẩm Nghiên ra vườn rau phía sau hái rau, rồi đặt ngay trước mặt Lục Tuân."Anh biết nhặt rau chứ? Anh nhặt rau giúp em nhé, em đi nấu cơm!""Được!" Lục Tuân nhìn đống rau trước mặt, sảng khoái nhận lời.Thẩm Nghiên cũng không để ý đến biểu cảm của anh, đặt giỏ rau xuống rồi đi nấu cơm.

Chương 367: Cảm giác anh nhà cậu từng giết người trên chiến trường (1)