Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…
Chương 379: Chú có đánh mông thím không? (1)
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Trên đường về, Lục Tuân nhìn thấy dáng vẻ của cháu trai mình, liền quay sang nhìn Thẩm Nghiên."Về nhà rồi, chắc ông nội phải cảm ơn em, nuôi thằng bé tốt như vậy.""Không trách em là được rồi, chắc về nhà sẽ càng nghịch ngợm hơn!"Trước đây là vì thằng bé không chịu ăn cơm nên mới nghịch, nhưng bây giờ thì chịu ăn rồi, chỉ là tính cách cũng trở nên nghịch ngợm hơn."Con trai nghịch ngợm một chút cũng tốt, không nghe lời thì đánh một trận là nghe lời ngay!"Nghe thấy câu này, Lục Cẩn Dương theo bản năng che m.ô.n.g mình lại.Chú út chẳng phải là quỷ dữ sao?Sao người này cứ luôn nghĩ đến chuyện đánh trẻ con vậy."Chú út, vậy nếu thím không nghe lời, chú có đánh m.ô.n.g thím không?""Chú út, nếu chú dám đánh cô cháu, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô!"Lục Cẩn Dương lúc này miệng cứ trề ra như sắp treo được cả bình dầu: "Chú út, cháu vẫn là cháu trai nhỏ của chú mà, vậy tại sao chú lại đánh vào m.ô.n.g cháu?""Cháu ngoan thì chú sẽ không đánh, nếu không ngoan thì chắc chắn phải đánh, cho nên cháu cố gắng sau này biểu hiện thật tốt, biểu hiện tốt chú sẽ thưởng cho."Diệu Diệu Thần Kỳ"Vâng ạ! Cháu cố gắng ạ!"Mấy người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, về đến nhà, Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp kiệt sức.Mấy đứa nhỏ lúc này tự cầm khăn mặt, lau người cho nhau, rồi lại vén áo lên thổi gió, lập tức cảm thấy cả người mát mẻ.Lục Cẩn Dương bắt đầu xúi giục Lục Tuân: "Chú, chú mau vén áo lên đi, cháu lau người cho chú, mát lắm."Thẩm Nghiên: "..."Vừa nghĩ đến cảm giác lúc trước sờ soạng người đàn ông này, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.Lục Tuân cũng không biết là cố ý hay vô tình, cũng liếc nhìn Thẩm Nghiên một cái."Không cần cháu lau đâu, lát nữa chú tự làm được." Lục Tuân từ chối ý tốt của Lục Cẩn Dương.Nhị Đản ở bên cạnh kéo Lục Cẩn Dương đi."Tiểu Dương, em không hiểu rồi! Chú út muốn cô lau cho cơ, không cần em đâu.""Đúng vậy, cháu cũng muốn thím thơm thơm lau cho!" Tiểu Bàn bên cạnh cũng giơ tay nói.Nói xong liền cởi áo ra, lộ ra cái bụng trắng trẻo tròn xoe.Thẩm Nghiên còn chưa kịp làm gì, Tiểu Bàn đã bị Lục Tuân đuổi đi.Trong mắt mấy đứa nhỏ, Lục Tuân chắc hẳn là tên đại ác nhân.Để không khí giữa hai người bớt ngượng ngùng, Thẩm Nghiên liền nói muốn ra vườn sau tưới rau, tiện thể chuẩn bị bữa tối luôn.
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Trên đường về, Lục Tuân nhìn thấy dáng vẻ của cháu trai mình, liền quay sang nhìn Thẩm Nghiên."Về nhà rồi, chắc ông nội phải cảm ơn em, nuôi thằng bé tốt như vậy.""Không trách em là được rồi, chắc về nhà sẽ càng nghịch ngợm hơn!"Trước đây là vì thằng bé không chịu ăn cơm nên mới nghịch, nhưng bây giờ thì chịu ăn rồi, chỉ là tính cách cũng trở nên nghịch ngợm hơn."Con trai nghịch ngợm một chút cũng tốt, không nghe lời thì đánh một trận là nghe lời ngay!"Nghe thấy câu này, Lục Cẩn Dương theo bản năng che m.ô.n.g mình lại.Chú út chẳng phải là quỷ dữ sao?Sao người này cứ luôn nghĩ đến chuyện đánh trẻ con vậy."Chú út, vậy nếu thím không nghe lời, chú có đánh m.ô.n.g thím không?""Chú út, nếu chú dám đánh cô cháu, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô!"Lục Cẩn Dương lúc này miệng cứ trề ra như sắp treo được cả bình dầu: "Chú út, cháu vẫn là cháu trai nhỏ của chú mà, vậy tại sao chú lại đánh vào m.ô.n.g cháu?""Cháu ngoan thì chú sẽ không đánh, nếu không ngoan thì chắc chắn phải đánh, cho nên cháu cố gắng sau này biểu hiện thật tốt, biểu hiện tốt chú sẽ thưởng cho."Diệu Diệu Thần Kỳ"Vâng ạ! Cháu cố gắng ạ!"Mấy người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, về đến nhà, Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp kiệt sức.Mấy đứa nhỏ lúc này tự cầm khăn mặt, lau người cho nhau, rồi lại vén áo lên thổi gió, lập tức cảm thấy cả người mát mẻ.Lục Cẩn Dương bắt đầu xúi giục Lục Tuân: "Chú, chú mau vén áo lên đi, cháu lau người cho chú, mát lắm."Thẩm Nghiên: "..."Vừa nghĩ đến cảm giác lúc trước sờ soạng người đàn ông này, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.Lục Tuân cũng không biết là cố ý hay vô tình, cũng liếc nhìn Thẩm Nghiên một cái."Không cần cháu lau đâu, lát nữa chú tự làm được." Lục Tuân từ chối ý tốt của Lục Cẩn Dương.Nhị Đản ở bên cạnh kéo Lục Cẩn Dương đi."Tiểu Dương, em không hiểu rồi! Chú út muốn cô lau cho cơ, không cần em đâu.""Đúng vậy, cháu cũng muốn thím thơm thơm lau cho!" Tiểu Bàn bên cạnh cũng giơ tay nói.Nói xong liền cởi áo ra, lộ ra cái bụng trắng trẻo tròn xoe.Thẩm Nghiên còn chưa kịp làm gì, Tiểu Bàn đã bị Lục Tuân đuổi đi.Trong mắt mấy đứa nhỏ, Lục Tuân chắc hẳn là tên đại ác nhân.Để không khí giữa hai người bớt ngượng ngùng, Thẩm Nghiên liền nói muốn ra vườn sau tưới rau, tiện thể chuẩn bị bữa tối luôn.
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Trên đường về, Lục Tuân nhìn thấy dáng vẻ của cháu trai mình, liền quay sang nhìn Thẩm Nghiên."Về nhà rồi, chắc ông nội phải cảm ơn em, nuôi thằng bé tốt như vậy.""Không trách em là được rồi, chắc về nhà sẽ càng nghịch ngợm hơn!"Trước đây là vì thằng bé không chịu ăn cơm nên mới nghịch, nhưng bây giờ thì chịu ăn rồi, chỉ là tính cách cũng trở nên nghịch ngợm hơn."Con trai nghịch ngợm một chút cũng tốt, không nghe lời thì đánh một trận là nghe lời ngay!"Nghe thấy câu này, Lục Cẩn Dương theo bản năng che m.ô.n.g mình lại.Chú út chẳng phải là quỷ dữ sao?Sao người này cứ luôn nghĩ đến chuyện đánh trẻ con vậy."Chú út, vậy nếu thím không nghe lời, chú có đánh m.ô.n.g thím không?""Chú út, nếu chú dám đánh cô cháu, cháu nhất định sẽ báo thù cho cô!"Lục Cẩn Dương lúc này miệng cứ trề ra như sắp treo được cả bình dầu: "Chú út, cháu vẫn là cháu trai nhỏ của chú mà, vậy tại sao chú lại đánh vào m.ô.n.g cháu?""Cháu ngoan thì chú sẽ không đánh, nếu không ngoan thì chắc chắn phải đánh, cho nên cháu cố gắng sau này biểu hiện thật tốt, biểu hiện tốt chú sẽ thưởng cho."Diệu Diệu Thần Kỳ"Vâng ạ! Cháu cố gắng ạ!"Mấy người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, về đến nhà, Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp kiệt sức.Mấy đứa nhỏ lúc này tự cầm khăn mặt, lau người cho nhau, rồi lại vén áo lên thổi gió, lập tức cảm thấy cả người mát mẻ.Lục Cẩn Dương bắt đầu xúi giục Lục Tuân: "Chú, chú mau vén áo lên đi, cháu lau người cho chú, mát lắm."Thẩm Nghiên: "..."Vừa nghĩ đến cảm giác lúc trước sờ soạng người đàn ông này, mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.Lục Tuân cũng không biết là cố ý hay vô tình, cũng liếc nhìn Thẩm Nghiên một cái."Không cần cháu lau đâu, lát nữa chú tự làm được." Lục Tuân từ chối ý tốt của Lục Cẩn Dương.Nhị Đản ở bên cạnh kéo Lục Cẩn Dương đi."Tiểu Dương, em không hiểu rồi! Chú út muốn cô lau cho cơ, không cần em đâu.""Đúng vậy, cháu cũng muốn thím thơm thơm lau cho!" Tiểu Bàn bên cạnh cũng giơ tay nói.Nói xong liền cởi áo ra, lộ ra cái bụng trắng trẻo tròn xoe.Thẩm Nghiên còn chưa kịp làm gì, Tiểu Bàn đã bị Lục Tuân đuổi đi.Trong mắt mấy đứa nhỏ, Lục Tuân chắc hẳn là tên đại ác nhân.Để không khí giữa hai người bớt ngượng ngùng, Thẩm Nghiên liền nói muốn ra vườn sau tưới rau, tiện thể chuẩn bị bữa tối luôn.