Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 414: Tìm đến tận nhà (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Không phải cậu đi thăm họ hàng à? Sao về nhanh vậy?""Ừ. Cậu làm gì ở chỗ chuồng heo thế? Mấy con heo con này nhìn xinh quá!"Ôn Thành Lan mỉm cười: "Không có việc gì làm, tớ qua đây xem thử. Nhìn mấy con heo này trắng trẻo bụ bẫm, nhìn là thấy thích. Tớ sợ chúng bị lạnh nên qua xem sao."Nếu đốt lò sưởi ở đây thì phải có người trông coi mới yên tâm.Thêm việc cho heo ăn nữa, mấy hôm nay Thẩm Nghiên bận, toàn là Ôn Thành Lan trông nom."Cậu vất vả rồi. Hôm nay còn việc gì phải làm không?"Ôn Thành Lan lắc đầu: "Tớ cho ăn rồi, đợi lát nữa lúc về bọn mình cho ăn thêm bữa nữa là được. Lũ heo con giờ ăn nhiều lắm, chắc cám cũng sắp hết rồi."Hiện tại, lương thực rất khan hiếm, nhà nào cũng chẳng còn dư dả gì để cho heo ăn.Chỉ có thể cho chúng ăn rau thừa, củ cải… Thêm nữa, năm nay còn có nhiều heo con, bọn họ sợ lũ heo không chịu nổi mùa đông này.May mà nhìn lũ heo con vẫn khỏe mạnh."Qua Tết phải đưa mấy con heo đến công xã. Ban đầu họ giúp chúng ta tìm heo nọc, giờ là lúc trả ơn rồi."Nuôi heo con mấy tháng nay, Ôn Thành Lan cũng nảy sinh tình cảm.Vừa nghe Thẩm Nghiên nói muốn cho heo, cô ấy có chút không nỡ."Thôi nào, sau này còn nhiều heo con nữa mà, cậu đừng buồn."Diệu Diệu Thần Kỳ"Tớ biết, nhưng vẫn hơi tiếc. Dù sao đây cũng là lứa heo đầu tiên chúng ta đỡ đẻ."Lúc đỡ đẻ cho heo, Ôn Thành Lan là người ở bên cạnh lau chùi từng con một.Thẩm Nghiên không biết phải nói gì, cô hiểu cảm xúc của Ôn Thành Lan, nhưng lại không biết an ủi cô ấy thế nào.May mà cuối cùng Ôn Thành Lan cũng tự mình nghĩ thông.Hai người ở lại trại heo một lúc lâu, cho heo ăn no nê rồi mới rời đi.Hôm sau đã là mùng ba Tết. Mọi người cũng đã đi thăm họ hàng gần hết, chỉ thi thoảng có người thân đến nhà chơi. Nhưng hôm nay, trước cửa nhà họ Thẩm xuất hiện một nhóm người lạ.Mấy người này đứng ở cửa có vẻ hơi rụt rè. Thẩm Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra họ. Người dẫn đầu là một phụ nữ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo bông trông rất đẹp, không có một miếng vá nào, chắc chắn là đồ mắc tiền."Chào các đồng chí, cho hỏi có việc gì không ạ?"Mấy người kia nhìn Thẩm Nghiên, ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt nhìn cô khiến Thẩm Nghiên hơi mất tự nhiên."Cô chính là đồng chí Thẩm phải không?"Thẩm Nghiên gật đầu."Chào cô, tôi là mẹ của Tiểu Bảo. Hôm đó may nhờ cô ra tay giúp đỡ kịp thời mới cứu được Tiểu Bảo nhà tôi."Nói xong, người phụ nữ nhường chỗ cho người đàn ông phía sau, để lộ đứa bé đang được anh ta ôm trong lòng, cho Thẩm Nghiên nhìn.Vừa nhìn thấy đứa bé, Thẩm Nghiên đã hiểu ra mọi chuyện."Thì ra là mọi người. Mời vào nhà ngồi ạ!"Thấy bọn họ tay xách nách mang đủ thứ, hóa ra là đến cảm ơn.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Không phải cậu đi thăm họ hàng à? Sao về nhanh vậy?""Ừ. Cậu làm gì ở chỗ chuồng heo thế? Mấy con heo con này nhìn xinh quá!"Ôn Thành Lan mỉm cười: "Không có việc gì làm, tớ qua đây xem thử. Nhìn mấy con heo này trắng trẻo bụ bẫm, nhìn là thấy thích. Tớ sợ chúng bị lạnh nên qua xem sao."Nếu đốt lò sưởi ở đây thì phải có người trông coi mới yên tâm.Thêm việc cho heo ăn nữa, mấy hôm nay Thẩm Nghiên bận, toàn là Ôn Thành Lan trông nom."Cậu vất vả rồi. Hôm nay còn việc gì phải làm không?"Ôn Thành Lan lắc đầu: "Tớ cho ăn rồi, đợi lát nữa lúc về bọn mình cho ăn thêm bữa nữa là được. Lũ heo con giờ ăn nhiều lắm, chắc cám cũng sắp hết rồi."Hiện tại, lương thực rất khan hiếm, nhà nào cũng chẳng còn dư dả gì để cho heo ăn.Chỉ có thể cho chúng ăn rau thừa, củ cải… Thêm nữa, năm nay còn có nhiều heo con, bọn họ sợ lũ heo không chịu nổi mùa đông này.May mà nhìn lũ heo con vẫn khỏe mạnh."Qua Tết phải đưa mấy con heo đến công xã. Ban đầu họ giúp chúng ta tìm heo nọc, giờ là lúc trả ơn rồi."Nuôi heo con mấy tháng nay, Ôn Thành Lan cũng nảy sinh tình cảm.Vừa nghe Thẩm Nghiên nói muốn cho heo, cô ấy có chút không nỡ."Thôi nào, sau này còn nhiều heo con nữa mà, cậu đừng buồn."Diệu Diệu Thần Kỳ"Tớ biết, nhưng vẫn hơi tiếc. Dù sao đây cũng là lứa heo đầu tiên chúng ta đỡ đẻ."Lúc đỡ đẻ cho heo, Ôn Thành Lan là người ở bên cạnh lau chùi từng con một.Thẩm Nghiên không biết phải nói gì, cô hiểu cảm xúc của Ôn Thành Lan, nhưng lại không biết an ủi cô ấy thế nào.May mà cuối cùng Ôn Thành Lan cũng tự mình nghĩ thông.Hai người ở lại trại heo một lúc lâu, cho heo ăn no nê rồi mới rời đi.Hôm sau đã là mùng ba Tết. Mọi người cũng đã đi thăm họ hàng gần hết, chỉ thi thoảng có người thân đến nhà chơi. Nhưng hôm nay, trước cửa nhà họ Thẩm xuất hiện một nhóm người lạ.Mấy người này đứng ở cửa có vẻ hơi rụt rè. Thẩm Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra họ. Người dẫn đầu là một phụ nữ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo bông trông rất đẹp, không có một miếng vá nào, chắc chắn là đồ mắc tiền."Chào các đồng chí, cho hỏi có việc gì không ạ?"Mấy người kia nhìn Thẩm Nghiên, ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt nhìn cô khiến Thẩm Nghiên hơi mất tự nhiên."Cô chính là đồng chí Thẩm phải không?"Thẩm Nghiên gật đầu."Chào cô, tôi là mẹ của Tiểu Bảo. Hôm đó may nhờ cô ra tay giúp đỡ kịp thời mới cứu được Tiểu Bảo nhà tôi."Nói xong, người phụ nữ nhường chỗ cho người đàn ông phía sau, để lộ đứa bé đang được anh ta ôm trong lòng, cho Thẩm Nghiên nhìn.Vừa nhìn thấy đứa bé, Thẩm Nghiên đã hiểu ra mọi chuyện."Thì ra là mọi người. Mời vào nhà ngồi ạ!"Thấy bọn họ tay xách nách mang đủ thứ, hóa ra là đến cảm ơn.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Không phải cậu đi thăm họ hàng à? Sao về nhanh vậy?""Ừ. Cậu làm gì ở chỗ chuồng heo thế? Mấy con heo con này nhìn xinh quá!"Ôn Thành Lan mỉm cười: "Không có việc gì làm, tớ qua đây xem thử. Nhìn mấy con heo này trắng trẻo bụ bẫm, nhìn là thấy thích. Tớ sợ chúng bị lạnh nên qua xem sao."Nếu đốt lò sưởi ở đây thì phải có người trông coi mới yên tâm.Thêm việc cho heo ăn nữa, mấy hôm nay Thẩm Nghiên bận, toàn là Ôn Thành Lan trông nom."Cậu vất vả rồi. Hôm nay còn việc gì phải làm không?"Ôn Thành Lan lắc đầu: "Tớ cho ăn rồi, đợi lát nữa lúc về bọn mình cho ăn thêm bữa nữa là được. Lũ heo con giờ ăn nhiều lắm, chắc cám cũng sắp hết rồi."Hiện tại, lương thực rất khan hiếm, nhà nào cũng chẳng còn dư dả gì để cho heo ăn.Chỉ có thể cho chúng ăn rau thừa, củ cải… Thêm nữa, năm nay còn có nhiều heo con, bọn họ sợ lũ heo không chịu nổi mùa đông này.May mà nhìn lũ heo con vẫn khỏe mạnh."Qua Tết phải đưa mấy con heo đến công xã. Ban đầu họ giúp chúng ta tìm heo nọc, giờ là lúc trả ơn rồi."Nuôi heo con mấy tháng nay, Ôn Thành Lan cũng nảy sinh tình cảm.Vừa nghe Thẩm Nghiên nói muốn cho heo, cô ấy có chút không nỡ."Thôi nào, sau này còn nhiều heo con nữa mà, cậu đừng buồn."Diệu Diệu Thần Kỳ"Tớ biết, nhưng vẫn hơi tiếc. Dù sao đây cũng là lứa heo đầu tiên chúng ta đỡ đẻ."Lúc đỡ đẻ cho heo, Ôn Thành Lan là người ở bên cạnh lau chùi từng con một.Thẩm Nghiên không biết phải nói gì, cô hiểu cảm xúc của Ôn Thành Lan, nhưng lại không biết an ủi cô ấy thế nào.May mà cuối cùng Ôn Thành Lan cũng tự mình nghĩ thông.Hai người ở lại trại heo một lúc lâu, cho heo ăn no nê rồi mới rời đi.Hôm sau đã là mùng ba Tết. Mọi người cũng đã đi thăm họ hàng gần hết, chỉ thi thoảng có người thân đến nhà chơi. Nhưng hôm nay, trước cửa nhà họ Thẩm xuất hiện một nhóm người lạ.Mấy người này đứng ở cửa có vẻ hơi rụt rè. Thẩm Nghiên là người đầu tiên phát hiện ra họ. Người dẫn đầu là một phụ nữ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo bông trông rất đẹp, không có một miếng vá nào, chắc chắn là đồ mắc tiền."Chào các đồng chí, cho hỏi có việc gì không ạ?"Mấy người kia nhìn Thẩm Nghiên, ai nấy đều lộ vẻ mừng rỡ, ánh mắt nhìn cô khiến Thẩm Nghiên hơi mất tự nhiên."Cô chính là đồng chí Thẩm phải không?"Thẩm Nghiên gật đầu."Chào cô, tôi là mẹ của Tiểu Bảo. Hôm đó may nhờ cô ra tay giúp đỡ kịp thời mới cứu được Tiểu Bảo nhà tôi."Nói xong, người phụ nữ nhường chỗ cho người đàn ông phía sau, để lộ đứa bé đang được anh ta ôm trong lòng, cho Thẩm Nghiên nhìn.Vừa nhìn thấy đứa bé, Thẩm Nghiên đã hiểu ra mọi chuyện."Thì ra là mọi người. Mời vào nhà ngồi ạ!"Thấy bọn họ tay xách nách mang đủ thứ, hóa ra là đến cảm ơn.

Chương 414: Tìm đến tận nhà (2)