Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…
Chương 442: Thẩm Nghiên, chúng ta là vợ chồng (2)
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Lục Tuân đã hành động, đưa tay kéo cô lại.Thẩm Nghiên ôm cả chăn lăn vào lòng anh.Lúc này, cô không thể giả c.h.ế.t được nữa, đành phải thò đầu ra khỏi chăn.Trong bóng tối, Lục Tuân thấy cô gái nhỏ cẩn thận thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc trên đầu hơi rối, tùy ý xõa xuống vai, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ sợ sệt.Nhìn Lục Tuân lúc này, không biết chừng người ta còn tưởng anh là yêu râu xanh.Diệu Diệu Thần KỳAnh bất lực thở dài."Thẩm Nghiên, chúng ta là vợ chồng!""Em, em biết mà!" Thẩm Nghiên căng thẳng."Anh tôn trọng em, nên em không cần phải căng thẳng như vậy!" Nói xong, tay anh đang ôm cô vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô thả lỏng.Cơ thể Thẩm Nghiên mới thả lỏng một chút."Em, em có căng thẳng đâu!" Thẩm Nghiên nuốt nước bọt, cố chấp nói."Thật sao?" Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Lục Tuân vang lên bên tai cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói như phát ra từ đỉnh đầu, khiến cô không nhịn được mà lùi về sau.Trong đầu cô vang lên tiếng cảnh báo: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!"Để anh xem em có căng thẳng không nào!" Vừa dứt lời, anh đã chính xác tìm thấy đôi môi mềm mại của Thẩm Nghiên, kéo cả người cô vào lòng mình mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn cuồng nhiệt như mưa bão, dường như muốn trút hết mọi khao khát lên người cô.Thẩm Nghiên chỉ biết bị động đón nhận, dần dần cũng đáp lại nụ hôn ấy. Cô cảm nhận được sức mạnh nơi vòng eo mình, cảm nhận được một bàn tay to lớn luồn vào trong áo, mân mê cơ thể cô, khiến từng đợt run rẩy lan khắp người.Thẩm Nghiên có chút kháng cự đẩy anh ra. Không biết từ lúc nào, tư thế của hai người đã thay đổi. Một lúc lâu sau, Lục Tuân mới miễn cưỡng buông cô ra, nhưng lại thay đổi tư thế, nằm úp lên người cô.Thẩm Nghiên không cảm thấy quá nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc bên tai, trong lòng có chút bối rối.Phải nói thế nào nhỉ, cô cảm nhận được...Cảm nhận được anh sắp bùng nổ...Nhưng bởi vì cô không lên tiếng, nên anh vẫn kìm nén, chưa có hành động gì thêm.Lúc này, Lục Tuân vùi cả đầu vào cổ Thẩm Nghiên, hít một hơi thật sâu, mùi hương thoang thoảng trên người cô khiến anh càng thêm nóng bừng.Biết rằng cứ tiếp tục thế này không ổn, Lục Tuân cố gắng ngồi dậy, đắp chăn cẩn thận cho Thẩm Nghiên rồi nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ quay lại ngay!"Rồi trước khi Thẩm Nghiên kịp phản ứng, anh đã ra khỏi phòng.Thẩm Nghiên bất đắc dĩ đưa tay day trán.Sao phải làm vậy chứ, người đàn ông này?Chẳng biết đây có được coi là tự hành hạ bản thân không nữa?Nghe tiếng nước chảy bên ngoài, Thẩm Nghiên không chút áy náy nhắm mắt ngủ.Lúc Lục Tuân bước vào phòng, người đầy hơi lạnh, anh nhìn thấy Thẩm Nghiên đã say giấc, bất lực thở dài, cảm thấy mình đúng là đang tự hành hạ chính mình.Người phụ nữ này thì hay rồi, ngủ ngon lành.Chờ đến khi hơi lạnh trên người tan bớt, anh mới lên giường, ôm cô vào lòng.Bị đổi chỗ, Thẩm Nghiên lầm bầm một tiếng, rồi tự tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.Khuôn mặt ửng hồng của cô áp vào n.g.ự.c Lục Tuân, khiến anh không khỏi bật cười chua xót.Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nhắm mắt lại.
Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Lục Tuân đã hành động, đưa tay kéo cô lại.
Thẩm Nghiên ôm cả chăn lăn vào lòng anh.
Lúc này, cô không thể giả c.h.ế.t được nữa, đành phải thò đầu ra khỏi chăn.
Trong bóng tối, Lục Tuân thấy cô gái nhỏ cẩn thận thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc trên đầu hơi rối, tùy ý xõa xuống vai, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ sợ sệt.
Nhìn Lục Tuân lúc này, không biết chừng người ta còn tưởng anh là yêu râu xanh.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Anh bất lực thở dài.
"Thẩm Nghiên, chúng ta là vợ chồng!"
"Em, em biết mà!" Thẩm Nghiên căng thẳng.
"Anh tôn trọng em, nên em không cần phải căng thẳng như vậy!" Nói xong, tay anh đang ôm cô vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô thả lỏng.
Cơ thể Thẩm Nghiên mới thả lỏng một chút.
"Em, em có căng thẳng đâu!" Thẩm Nghiên nuốt nước bọt, cố chấp nói.
"Thật sao?" Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Lục Tuân vang lên bên tai cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói như phát ra từ đỉnh đầu, khiến cô không nhịn được mà lùi về sau.
Trong đầu cô vang lên tiếng cảnh báo: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
"Để anh xem em có căng thẳng không nào!" Vừa dứt lời, anh đã chính xác tìm thấy đôi môi mềm mại của Thẩm Nghiên, kéo cả người cô vào lòng mình mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn cuồng nhiệt như mưa bão, dường như muốn trút hết mọi khao khát lên người cô.
Thẩm Nghiên chỉ biết bị động đón nhận, dần dần cũng đáp lại nụ hôn ấy. Cô cảm nhận được sức mạnh nơi vòng eo mình, cảm nhận được một bàn tay to lớn luồn vào trong áo, mân mê cơ thể cô, khiến từng đợt run rẩy lan khắp người.
Thẩm Nghiên có chút kháng cự đẩy anh ra. Không biết từ lúc nào, tư thế của hai người đã thay đổi. Một lúc lâu sau, Lục Tuân mới miễn cưỡng buông cô ra, nhưng lại thay đổi tư thế, nằm úp lên người cô.
Thẩm Nghiên không cảm thấy quá nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc bên tai, trong lòng có chút bối rối.
Phải nói thế nào nhỉ, cô cảm nhận được...
Cảm nhận được anh sắp bùng nổ...
Nhưng bởi vì cô không lên tiếng, nên anh vẫn kìm nén, chưa có hành động gì thêm.
Lúc này, Lục Tuân vùi cả đầu vào cổ Thẩm Nghiên, hít một hơi thật sâu, mùi hương thoang thoảng trên người cô khiến anh càng thêm nóng bừng.
Biết rằng cứ tiếp tục thế này không ổn, Lục Tuân cố gắng ngồi dậy, đắp chăn cẩn thận cho Thẩm Nghiên rồi nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ quay lại ngay!"
Rồi trước khi Thẩm Nghiên kịp phản ứng, anh đã ra khỏi phòng.
Thẩm Nghiên bất đắc dĩ đưa tay day trán.
Sao phải làm vậy chứ, người đàn ông này?
Chẳng biết đây có được coi là tự hành hạ bản thân không nữa?
Nghe tiếng nước chảy bên ngoài, Thẩm Nghiên không chút áy náy nhắm mắt ngủ.
Lúc Lục Tuân bước vào phòng, người đầy hơi lạnh, anh nhìn thấy Thẩm Nghiên đã say giấc, bất lực thở dài, cảm thấy mình đúng là đang tự hành hạ chính mình.
Người phụ nữ này thì hay rồi, ngủ ngon lành.
Chờ đến khi hơi lạnh trên người tan bớt, anh mới lên giường, ôm cô vào lòng.
Bị đổi chỗ, Thẩm Nghiên lầm bầm một tiếng, rồi tự tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.
Khuôn mặt ửng hồng của cô áp vào n.g.ự.c Lục Tuân, khiến anh không khỏi bật cười chua xót.
Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nhắm mắt lại.
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện, Lục Tuân đã hành động, đưa tay kéo cô lại.Thẩm Nghiên ôm cả chăn lăn vào lòng anh.Lúc này, cô không thể giả c.h.ế.t được nữa, đành phải thò đầu ra khỏi chăn.Trong bóng tối, Lục Tuân thấy cô gái nhỏ cẩn thận thò đầu ra khỏi chăn, mái tóc trên đầu hơi rối, tùy ý xõa xuống vai, đôi mắt long lanh nhìn anh với vẻ sợ sệt.Nhìn Lục Tuân lúc này, không biết chừng người ta còn tưởng anh là yêu râu xanh.Diệu Diệu Thần KỳAnh bất lực thở dài."Thẩm Nghiên, chúng ta là vợ chồng!""Em, em biết mà!" Thẩm Nghiên căng thẳng."Anh tôn trọng em, nên em không cần phải căng thẳng như vậy!" Nói xong, tay anh đang ôm cô vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô thả lỏng.Cơ thể Thẩm Nghiên mới thả lỏng một chút."Em, em có căng thẳng đâu!" Thẩm Nghiên nuốt nước bọt, cố chấp nói."Thật sao?" Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Lục Tuân vang lên bên tai cô. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói như phát ra từ đỉnh đầu, khiến cô không nhịn được mà lùi về sau.Trong đầu cô vang lên tiếng cảnh báo: Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!"Để anh xem em có căng thẳng không nào!" Vừa dứt lời, anh đã chính xác tìm thấy đôi môi mềm mại của Thẩm Nghiên, kéo cả người cô vào lòng mình mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn cuồng nhiệt như mưa bão, dường như muốn trút hết mọi khao khát lên người cô.Thẩm Nghiên chỉ biết bị động đón nhận, dần dần cũng đáp lại nụ hôn ấy. Cô cảm nhận được sức mạnh nơi vòng eo mình, cảm nhận được một bàn tay to lớn luồn vào trong áo, mân mê cơ thể cô, khiến từng đợt run rẩy lan khắp người.Thẩm Nghiên có chút kháng cự đẩy anh ra. Không biết từ lúc nào, tư thế của hai người đã thay đổi. Một lúc lâu sau, Lục Tuân mới miễn cưỡng buông cô ra, nhưng lại thay đổi tư thế, nằm úp lên người cô.Thẩm Nghiên không cảm thấy quá nặng nề, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc bên tai, trong lòng có chút bối rối.Phải nói thế nào nhỉ, cô cảm nhận được...Cảm nhận được anh sắp bùng nổ...Nhưng bởi vì cô không lên tiếng, nên anh vẫn kìm nén, chưa có hành động gì thêm.Lúc này, Lục Tuân vùi cả đầu vào cổ Thẩm Nghiên, hít một hơi thật sâu, mùi hương thoang thoảng trên người cô khiến anh càng thêm nóng bừng.Biết rằng cứ tiếp tục thế này không ổn, Lục Tuân cố gắng ngồi dậy, đắp chăn cẩn thận cho Thẩm Nghiên rồi nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ quay lại ngay!"Rồi trước khi Thẩm Nghiên kịp phản ứng, anh đã ra khỏi phòng.Thẩm Nghiên bất đắc dĩ đưa tay day trán.Sao phải làm vậy chứ, người đàn ông này?Chẳng biết đây có được coi là tự hành hạ bản thân không nữa?Nghe tiếng nước chảy bên ngoài, Thẩm Nghiên không chút áy náy nhắm mắt ngủ.Lúc Lục Tuân bước vào phòng, người đầy hơi lạnh, anh nhìn thấy Thẩm Nghiên đã say giấc, bất lực thở dài, cảm thấy mình đúng là đang tự hành hạ chính mình.Người phụ nữ này thì hay rồi, ngủ ngon lành.Chờ đến khi hơi lạnh trên người tan bớt, anh mới lên giường, ôm cô vào lòng.Bị đổi chỗ, Thẩm Nghiên lầm bầm một tiếng, rồi tự tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.Khuôn mặt ửng hồng của cô áp vào n.g.ự.c Lục Tuân, khiến anh không khỏi bật cười chua xót.Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi nhắm mắt lại.