Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…
Chương 463: Đối tượng được giới thiệu cho Lục Tuân (1)
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Tiểu Nghiên, bụng em vẫn còn khó chịu sao? Hay là anh đưa em đến bệnh viện khám nhé."Trên đảo này cũng có bệnh viện, dù sao thỉnh thoảng cũng có chiến sĩ bị thương, còn có gia quyến sinh con các kiểu, đều cần đến bệnh viện.Tình trạng hiện tại của Thẩm Nghiên trong mắt anh có vẻ hơi nghiêm trọng.Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng động mới ngồi dậy, ngủ một giấc dậy, rõ ràng đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều."Em không sao rồi, chỉ là hơi mệt, nên ngủ một lát, không cần đến bệnh viện đâu, em nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi." Tình trạng này đến bệnh viện cũng vô ích.Bác sĩ cũng không có cách nào."Nào, ăn cơm trước đã!" Lục Tuân đặt thức ăn lên bàn, dìu Thẩm Nghiên ngồi xuống."Sao hôm nay cơm nước lại thịnh soạn thế này?""Ừm, anh nhờ đầu bếp nấu riêng cho em."Lục Tuân nói với vẻ thản nhiên, nói xong liền múc cơm cho cô. Lúc này Thẩm Nghiên không có khẩu vị lắm, lại cảm thấy cả người hơi lạnh, nơi này không giống như ở nhà cô, có giường đất, trước đây tuy cũng đau, nhưng không rõ ràng như vậy, đến đây rồi, cô lại cảm thấy tay chân lạnh ngắt.Lục Tuân dường như cũng cảm nhận được, cứ giục cô ăn cơm, gắp hết thịt vào bát cô.Đợi đến khi Thẩm Nghiên không ăn nổi nữa, Lục Tuân mới ăn hết chỗ còn lại trong bát cô."Em lên giường nghỉ ngơi trước đi, anh đi đun nước rửa bát, sau đó vào ngủ cùng em.""Vâng." Lúc này Thẩm Nghiên đang dựa vào giường, không còn đau nhiều nữa, liền bắt đầu đọc sách.Lúc Lục Tuân vào phòng, trên tay cầm một cái chai thủy tinh, chắc là chai truyền dịch, bên trong đựng đầy nước nóng, bên ngoài còn quấn một chiếc khăn, rồi bảo Thẩm Nghiên ôm vào lòng.Anh lại đi pha nước đường đỏ, bảo cô uống trước, đợi anh làm xong việc quay lại thì lên giường, ngồi ở cuối giường."Anh lại đây đi, ngồi cuối giường làm gì?" Thẩm Nghiên khó hiểu nhìn anh.Rồi cô thấy Lục Tuân trực tiếp nhét chân cô vào trong áo anh.Bàn chân lạnh ngắt vừa chạm vào người anh, cơ bụng người đàn ông rõ ràng co rút lại, sau đó thấy lông mày anh nhíu chặt."Có phải lạnh quá không?""Không sao! Chân em lạnh quá, ngủ như vậy sẽ không ngon giấc, đi tất vào sẽ dễ chịu hơn!""Vâng!"Thẩm Nghiên chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào cơ bụng anh, cả người cứ thế dán vào người anh. Phải nói là, người đàn ông này đúng là giống như một cái lò sưởi vậy.Lúc này để chân vào, Thẩm Nghiên đã cảm nhận được hơi ấm."Thật thoải mái!" Thẩm Nghiên nhìn người đàn ông với vẻ mặt nửa cười nửa không, cô không ngờ rằng, những câu chuyện mình đọc được ở kiếp trước lại thật sự xảy ra với mình.Còn người đàn ông này, dường như cũng không giống như lời đồn bên ngoài, cứng nhắc không biết quan tâm chăm sóc người khác.Đây chẳng phải là rất biết chăm sóc người khác sao?Nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền đến chân cô, chẳng mấy chốc, chân Thẩm Nghiên đã ấm lên.Lục Tuân giúp cô đi tất vào, rồi để chân cô vào trong chăn, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Diệu Diệu Thần KỳNhưng trước đây Thẩm Nghiên không có thói quen đi tất ngủ, ban đầu có chút không quen.Chỉ là dù sao cũng thoải mái hơn một chút.Giấc ngủ trưa này, Thẩm Nghiên ngủ rất ngon.
"Tiểu Nghiên, bụng em vẫn còn khó chịu sao? Hay là anh đưa em đến bệnh viện khám nhé."
Trên đảo này cũng có bệnh viện, dù sao thỉnh thoảng cũng có chiến sĩ bị thương, còn có gia quyến sinh con các kiểu, đều cần đến bệnh viện.
Tình trạng hiện tại của Thẩm Nghiên trong mắt anh có vẻ hơi nghiêm trọng.
Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng động mới ngồi dậy, ngủ một giấc dậy, rõ ràng đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Em không sao rồi, chỉ là hơi mệt, nên ngủ một lát, không cần đến bệnh viện đâu, em nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi." Tình trạng này đến bệnh viện cũng vô ích.
Bác sĩ cũng không có cách nào.
"Nào, ăn cơm trước đã!" Lục Tuân đặt thức ăn lên bàn, dìu Thẩm Nghiên ngồi xuống.
"Sao hôm nay cơm nước lại thịnh soạn thế này?"
"Ừm, anh nhờ đầu bếp nấu riêng cho em."
Lục Tuân nói với vẻ thản nhiên, nói xong liền múc cơm cho cô. Lúc này Thẩm Nghiên không có khẩu vị lắm, lại cảm thấy cả người hơi lạnh, nơi này không giống như ở nhà cô, có giường đất, trước đây tuy cũng đau, nhưng không rõ ràng như vậy, đến đây rồi, cô lại cảm thấy tay chân lạnh ngắt.
Lục Tuân dường như cũng cảm nhận được, cứ giục cô ăn cơm, gắp hết thịt vào bát cô.
Đợi đến khi Thẩm Nghiên không ăn nổi nữa, Lục Tuân mới ăn hết chỗ còn lại trong bát cô.
"Em lên giường nghỉ ngơi trước đi, anh đi đun nước rửa bát, sau đó vào ngủ cùng em."
"Vâng." Lúc này Thẩm Nghiên đang dựa vào giường, không còn đau nhiều nữa, liền bắt đầu đọc sách.
Lúc Lục Tuân vào phòng, trên tay cầm một cái chai thủy tinh, chắc là chai truyền dịch, bên trong đựng đầy nước nóng, bên ngoài còn quấn một chiếc khăn, rồi bảo Thẩm Nghiên ôm vào lòng.
Anh lại đi pha nước đường đỏ, bảo cô uống trước, đợi anh làm xong việc quay lại thì lên giường, ngồi ở cuối giường.
"Anh lại đây đi, ngồi cuối giường làm gì?" Thẩm Nghiên khó hiểu nhìn anh.
Rồi cô thấy Lục Tuân trực tiếp nhét chân cô vào trong áo anh.
Bàn chân lạnh ngắt vừa chạm vào người anh, cơ bụng người đàn ông rõ ràng co rút lại, sau đó thấy lông mày anh nhíu chặt.
"Có phải lạnh quá không?"
"Không sao! Chân em lạnh quá, ngủ như vậy sẽ không ngon giấc, đi tất vào sẽ dễ chịu hơn!"
"Vâng!"
Thẩm Nghiên chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào cơ bụng anh, cả người cứ thế dán vào người anh. Phải nói là, người đàn ông này đúng là giống như một cái lò sưởi vậy.
Lúc này để chân vào, Thẩm Nghiên đã cảm nhận được hơi ấm.
"Thật thoải mái!" Thẩm Nghiên nhìn người đàn ông với vẻ mặt nửa cười nửa không, cô không ngờ rằng, những câu chuyện mình đọc được ở kiếp trước lại thật sự xảy ra với mình.
Còn người đàn ông này, dường như cũng không giống như lời đồn bên ngoài, cứng nhắc không biết quan tâm chăm sóc người khác.
Đây chẳng phải là rất biết chăm sóc người khác sao?
Nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền đến chân cô, chẳng mấy chốc, chân Thẩm Nghiên đã ấm lên.
Lục Tuân giúp cô đi tất vào, rồi để chân cô vào trong chăn, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Diệu Diệu Thần Kỳ
Nhưng trước đây Thẩm Nghiên không có thói quen đi tất ngủ, ban đầu có chút không quen.
Chỉ là dù sao cũng thoải mái hơn một chút.
Giấc ngủ trưa này, Thẩm Nghiên ngủ rất ngon.
Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Tiểu Nghiên, bụng em vẫn còn khó chịu sao? Hay là anh đưa em đến bệnh viện khám nhé."Trên đảo này cũng có bệnh viện, dù sao thỉnh thoảng cũng có chiến sĩ bị thương, còn có gia quyến sinh con các kiểu, đều cần đến bệnh viện.Tình trạng hiện tại của Thẩm Nghiên trong mắt anh có vẻ hơi nghiêm trọng.Thẩm Nghiên nghe thấy tiếng động mới ngồi dậy, ngủ một giấc dậy, rõ ràng đã thấy dễ chịu hơn rất nhiều."Em không sao rồi, chỉ là hơi mệt, nên ngủ một lát, không cần đến bệnh viện đâu, em nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi." Tình trạng này đến bệnh viện cũng vô ích.Bác sĩ cũng không có cách nào."Nào, ăn cơm trước đã!" Lục Tuân đặt thức ăn lên bàn, dìu Thẩm Nghiên ngồi xuống."Sao hôm nay cơm nước lại thịnh soạn thế này?""Ừm, anh nhờ đầu bếp nấu riêng cho em."Lục Tuân nói với vẻ thản nhiên, nói xong liền múc cơm cho cô. Lúc này Thẩm Nghiên không có khẩu vị lắm, lại cảm thấy cả người hơi lạnh, nơi này không giống như ở nhà cô, có giường đất, trước đây tuy cũng đau, nhưng không rõ ràng như vậy, đến đây rồi, cô lại cảm thấy tay chân lạnh ngắt.Lục Tuân dường như cũng cảm nhận được, cứ giục cô ăn cơm, gắp hết thịt vào bát cô.Đợi đến khi Thẩm Nghiên không ăn nổi nữa, Lục Tuân mới ăn hết chỗ còn lại trong bát cô."Em lên giường nghỉ ngơi trước đi, anh đi đun nước rửa bát, sau đó vào ngủ cùng em.""Vâng." Lúc này Thẩm Nghiên đang dựa vào giường, không còn đau nhiều nữa, liền bắt đầu đọc sách.Lúc Lục Tuân vào phòng, trên tay cầm một cái chai thủy tinh, chắc là chai truyền dịch, bên trong đựng đầy nước nóng, bên ngoài còn quấn một chiếc khăn, rồi bảo Thẩm Nghiên ôm vào lòng.Anh lại đi pha nước đường đỏ, bảo cô uống trước, đợi anh làm xong việc quay lại thì lên giường, ngồi ở cuối giường."Anh lại đây đi, ngồi cuối giường làm gì?" Thẩm Nghiên khó hiểu nhìn anh.Rồi cô thấy Lục Tuân trực tiếp nhét chân cô vào trong áo anh.Bàn chân lạnh ngắt vừa chạm vào người anh, cơ bụng người đàn ông rõ ràng co rút lại, sau đó thấy lông mày anh nhíu chặt."Có phải lạnh quá không?""Không sao! Chân em lạnh quá, ngủ như vậy sẽ không ngon giấc, đi tất vào sẽ dễ chịu hơn!""Vâng!"Thẩm Nghiên chỉ cần cử động một chút là có thể chạm vào cơ bụng anh, cả người cứ thế dán vào người anh. Phải nói là, người đàn ông này đúng là giống như một cái lò sưởi vậy.Lúc này để chân vào, Thẩm Nghiên đã cảm nhận được hơi ấm."Thật thoải mái!" Thẩm Nghiên nhìn người đàn ông với vẻ mặt nửa cười nửa không, cô không ngờ rằng, những câu chuyện mình đọc được ở kiếp trước lại thật sự xảy ra với mình.Còn người đàn ông này, dường như cũng không giống như lời đồn bên ngoài, cứng nhắc không biết quan tâm chăm sóc người khác.Đây chẳng phải là rất biết chăm sóc người khác sao?Nhiệt độ cơ thể anh không ngừng truyền đến chân cô, chẳng mấy chốc, chân Thẩm Nghiên đã ấm lên.Lục Tuân giúp cô đi tất vào, rồi để chân cô vào trong chăn, đúng là cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.Diệu Diệu Thần KỳNhưng trước đây Thẩm Nghiên không có thói quen đi tất ngủ, ban đầu có chút không quen.Chỉ là dù sao cũng thoải mái hơn một chút.Giấc ngủ trưa này, Thẩm Nghiên ngủ rất ngon.