Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 517: Vậy thì làm chuyện khác đi! (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Anh kể chuyện cho em nghe đi?""Hửm? Em không ngủ được à?""Vâng, bây giờ em hơi khó ngủ, anh kể chuyện cho em nghe, biết đâu em sẽ ngủ.""Nếu em không ngủ được... vậy thì làm chuyện khác đi!"Thẩm Nghiên còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị anh chặn lại.Làm chuyện gì thì khỏi phải nói, Thẩm Nghiên trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, nhưng chỉ trừng vào không khí, anh nào có quan tâm.Hình như giờ Lục Tuân đã biết cách "dụ dỗ" rồi, không còn vội vàng như trước nữa mà kiên nhẫn hơn.Khiến Thẩm Nghiên không nói nên lời từ chối.Ngoài kia, gió biển rít gào, đập vào cửa sổ, trong phòng lại là một khung cảnh kiều diễm.Sau đó, Thẩm Nghiên mệt quá, cứ kêu mệt mãi, Lục Tuân liền nói: "Không sao, em nghỉ ngơi đi, anh tự làm được."Thẩm Nghiên thật sự quay người sang ngủ, nhưng tư thế này lại khiến Lục Tuân có "phát hiện" mới, mắt anh sáng rực lên.Thẩm Nghiên cứ tưởng đã xong rồi, nào ngờ chỉ mới là bắt đầu.Người đàn ông này cứ như không biết mệt mỏi là gì.Tiếng khóc thút thít của cô lại càng như chất xúc tác, khiến anh thêm hưng phấn.Cuối cùng Thẩm Nghiên cũng không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết trước khi ngủ, cô đã đá Lục Tuân một cái cho hả giận.Hôm sau, khỏi phải nói, cô lại ngủ dậy muộn. Nhưng đúng lúc này, quản lý lại đến tìm."Đồng chí Tiểu Thẩm, cô dậy chưa? Bên trại heo có chút việc..."Giọng Ngô Đạt vang lên ngoài cửa, Thẩm Nghiên vội vàng ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 giờ rồi.Cô bất lực xoa đầu, xem ra lần này, cái danh lười biếng ham ăn của cô ở quân doanh coi như đã được chứng thực rồi.Thôi kệ!Thẩm Nghiên quyết định mặc kệ luôn.Cô mặc quần áo đi ra ngoài, thấy Ngô Đạt đã đứng trước cửa nhà, lúc này Vương Mỹ Phương cũng có mặt. Thấy Thẩm Nghiên mở cửa, biết cô vừa mới ngủ dậy, chị liền cười nói: "Nhìn quản lý có vẻ như có việc gấp cần tìm em đấy, em mau đi rửa mặt ăn sáng đi. Chị đã nói là giờ này chắc em vẫn chưa dậy rồi."Diệu Diệu Thần KỳNgô Đạt cũng hơi ngại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông đến nhà nữ đồng chí, lại còn đánh thức người ta dậy, nên vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, đồng chí Tiểu Thẩm, cô cứ đi rửa mặt ăn sáng trước đi, tôi không vội."Dù lúc nãy có sốt ruột thì bây giờ cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Thẩm Nghiên liếc nhìn ông ta, gật đầu rồi nhanh chóng rửa mặt, cầm một cái bánh bao rồi ra ngoài."Đi thôi, tôi đi trại heo với ông xem sao."Nói xong, hai người đi làm việc.Vương Mỹ Phương nhìn bóng dáng tất bật của Thẩm Nghiên, lắc đầu cười.Dạo này Tiểu Nghiên chắc cũng bận tối mắt tối mũi, đến quân doanh thăm người thân thôi mà lại bị "bắt" đi làm việc.Heo ở trại nuôi cũng không còn vấn đề gì nữa, cùng lắm là tinh thần vẫn hơi uể oải, nhưng không đáng ngại. Dù sao cũng là môi trường mới, lại thêm bệnh trong người, uống thuốc nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.Nhưng quản lý cứ lo lắng không yên.Sợ mấy bảo bối vất vả lắm mới mua về lại xảy ra chuyện, Thẩm Nghiên xem xét tình hình xong, bất đắc dĩ nói: "Ông yên tâm đi, quản lý, mấy con heo này không sao rồi, sau này chú ý quan sát thêm là được. Đợi đến mùa xuân là có thể cho phối giống rồi.""Thật sự không sao chứ? Nhìn chúng cứ ủ rũ thế nào ấy, tôi lo quá, chỉ sợ mấy con heo quý này lại gặp vấn đề gì.""Thật sự không sao đâu, ông cứ yên tâm đi ạ."Nói xong, Thẩm Nghiên thấy trại heo vẫn chưa có người, bèn đề nghị: "Bây giờ trại heo có mấy chục con, chỉ dựa vào chúng ta thì không được, vẫn phải tuyển thêm người. Trong quân doanh có không ít chị em xuất thân từ nông thôn, ông có thể bắt đầu phỏng vấn rồi đấy."

"Anh kể chuyện cho em nghe đi?"

"Hửm? Em không ngủ được à?"

"Vâng, bây giờ em hơi khó ngủ, anh kể chuyện cho em nghe, biết đâu em sẽ ngủ."

"Nếu em không ngủ được... vậy thì làm chuyện khác đi!"

Thẩm Nghiên còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị anh chặn lại.

Làm chuyện gì thì khỏi phải nói, Thẩm Nghiên trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, nhưng chỉ trừng vào không khí, anh nào có quan tâm.

Hình như giờ Lục Tuân đã biết cách "dụ dỗ" rồi, không còn vội vàng như trước nữa mà kiên nhẫn hơn.

Khiến Thẩm Nghiên không nói nên lời từ chối.

Ngoài kia, gió biển rít gào, đập vào cửa sổ, trong phòng lại là một khung cảnh kiều diễm.

Sau đó, Thẩm Nghiên mệt quá, cứ kêu mệt mãi, Lục Tuân liền nói: "Không sao, em nghỉ ngơi đi, anh tự làm được."

Thẩm Nghiên thật sự quay người sang ngủ, nhưng tư thế này lại khiến Lục Tuân có "phát hiện" mới, mắt anh sáng rực lên.

Thẩm Nghiên cứ tưởng đã xong rồi, nào ngờ chỉ mới là bắt đầu.

Người đàn ông này cứ như không biết mệt mỏi là gì.

Tiếng khóc thút thít của cô lại càng như chất xúc tác, khiến anh thêm hưng phấn.

Cuối cùng Thẩm Nghiên cũng không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết trước khi ngủ, cô đã đá Lục Tuân một cái cho hả giận.

Hôm sau, khỏi phải nói, cô lại ngủ dậy muộn. Nhưng đúng lúc này, quản lý lại đến tìm.

"Đồng chí Tiểu Thẩm, cô dậy chưa? Bên trại heo có chút việc..."

Giọng Ngô Đạt vang lên ngoài cửa, Thẩm Nghiên vội vàng ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 giờ rồi.

Cô bất lực xoa đầu, xem ra lần này, cái danh lười biếng ham ăn của cô ở quân doanh coi như đã được chứng thực rồi.

Thôi kệ!

Thẩm Nghiên quyết định mặc kệ luôn.

Cô mặc quần áo đi ra ngoài, thấy Ngô Đạt đã đứng trước cửa nhà, lúc này Vương Mỹ Phương cũng có mặt. Thấy Thẩm Nghiên mở cửa, biết cô vừa mới ngủ dậy, chị liền cười nói: "Nhìn quản lý có vẻ như có việc gấp cần tìm em đấy, em mau đi rửa mặt ăn sáng đi. Chị đã nói là giờ này chắc em vẫn chưa dậy rồi."

Diệu Diệu Thần Kỳ

Ngô Đạt cũng hơi ngại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông đến nhà nữ đồng chí, lại còn đánh thức người ta dậy, nên vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, đồng chí Tiểu Thẩm, cô cứ đi rửa mặt ăn sáng trước đi, tôi không vội."

Dù lúc nãy có sốt ruột thì bây giờ cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Thẩm Nghiên liếc nhìn ông ta, gật đầu rồi nhanh chóng rửa mặt, cầm một cái bánh bao rồi ra ngoài.

"Đi thôi, tôi đi trại heo với ông xem sao."

Nói xong, hai người đi làm việc.

Vương Mỹ Phương nhìn bóng dáng tất bật của Thẩm Nghiên, lắc đầu cười.

Dạo này Tiểu Nghiên chắc cũng bận tối mắt tối mũi, đến quân doanh thăm người thân thôi mà lại bị "bắt" đi làm việc.

Heo ở trại nuôi cũng không còn vấn đề gì nữa, cùng lắm là tinh thần vẫn hơi uể oải, nhưng không đáng ngại. Dù sao cũng là môi trường mới, lại thêm bệnh trong người, uống thuốc nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.

Nhưng quản lý cứ lo lắng không yên.

Sợ mấy bảo bối vất vả lắm mới mua về lại xảy ra chuyện, Thẩm Nghiên xem xét tình hình xong, bất đắc dĩ nói: "Ông yên tâm đi, quản lý, mấy con heo này không sao rồi, sau này chú ý quan sát thêm là được. Đợi đến mùa xuân là có thể cho phối giống rồi."

"Thật sự không sao chứ? Nhìn chúng cứ ủ rũ thế nào ấy, tôi lo quá, chỉ sợ mấy con heo quý này lại gặp vấn đề gì."

"Thật sự không sao đâu, ông cứ yên tâm đi ạ."

Nói xong, Thẩm Nghiên thấy trại heo vẫn chưa có người, bèn đề nghị: "Bây giờ trại heo có mấy chục con, chỉ dựa vào chúng ta thì không được, vẫn phải tuyển thêm người. Trong quân doanh có không ít chị em xuất thân từ nông thôn, ông có thể bắt đầu phỏng vấn rồi đấy."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Anh kể chuyện cho em nghe đi?""Hửm? Em không ngủ được à?""Vâng, bây giờ em hơi khó ngủ, anh kể chuyện cho em nghe, biết đâu em sẽ ngủ.""Nếu em không ngủ được... vậy thì làm chuyện khác đi!"Thẩm Nghiên còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị anh chặn lại.Làm chuyện gì thì khỏi phải nói, Thẩm Nghiên trừng mắt nhìn anh trong bóng tối, nhưng chỉ trừng vào không khí, anh nào có quan tâm.Hình như giờ Lục Tuân đã biết cách "dụ dỗ" rồi, không còn vội vàng như trước nữa mà kiên nhẫn hơn.Khiến Thẩm Nghiên không nói nên lời từ chối.Ngoài kia, gió biển rít gào, đập vào cửa sổ, trong phòng lại là một khung cảnh kiều diễm.Sau đó, Thẩm Nghiên mệt quá, cứ kêu mệt mãi, Lục Tuân liền nói: "Không sao, em nghỉ ngơi đi, anh tự làm được."Thẩm Nghiên thật sự quay người sang ngủ, nhưng tư thế này lại khiến Lục Tuân có "phát hiện" mới, mắt anh sáng rực lên.Thẩm Nghiên cứ tưởng đã xong rồi, nào ngờ chỉ mới là bắt đầu.Người đàn ông này cứ như không biết mệt mỏi là gì.Tiếng khóc thút thít của cô lại càng như chất xúc tác, khiến anh thêm hưng phấn.Cuối cùng Thẩm Nghiên cũng không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết trước khi ngủ, cô đã đá Lục Tuân một cái cho hả giận.Hôm sau, khỏi phải nói, cô lại ngủ dậy muộn. Nhưng đúng lúc này, quản lý lại đến tìm."Đồng chí Tiểu Thẩm, cô dậy chưa? Bên trại heo có chút việc..."Giọng Ngô Đạt vang lên ngoài cửa, Thẩm Nghiên vội vàng ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã 10 giờ rồi.Cô bất lực xoa đầu, xem ra lần này, cái danh lười biếng ham ăn của cô ở quân doanh coi như đã được chứng thực rồi.Thôi kệ!Thẩm Nghiên quyết định mặc kệ luôn.Cô mặc quần áo đi ra ngoài, thấy Ngô Đạt đã đứng trước cửa nhà, lúc này Vương Mỹ Phương cũng có mặt. Thấy Thẩm Nghiên mở cửa, biết cô vừa mới ngủ dậy, chị liền cười nói: "Nhìn quản lý có vẻ như có việc gấp cần tìm em đấy, em mau đi rửa mặt ăn sáng đi. Chị đã nói là giờ này chắc em vẫn chưa dậy rồi."Diệu Diệu Thần KỳNgô Đạt cũng hơi ngại, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông đến nhà nữ đồng chí, lại còn đánh thức người ta dậy, nên vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, đồng chí Tiểu Thẩm, cô cứ đi rửa mặt ăn sáng trước đi, tôi không vội."Dù lúc nãy có sốt ruột thì bây giờ cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Thẩm Nghiên liếc nhìn ông ta, gật đầu rồi nhanh chóng rửa mặt, cầm một cái bánh bao rồi ra ngoài."Đi thôi, tôi đi trại heo với ông xem sao."Nói xong, hai người đi làm việc.Vương Mỹ Phương nhìn bóng dáng tất bật của Thẩm Nghiên, lắc đầu cười.Dạo này Tiểu Nghiên chắc cũng bận tối mắt tối mũi, đến quân doanh thăm người thân thôi mà lại bị "bắt" đi làm việc.Heo ở trại nuôi cũng không còn vấn đề gì nữa, cùng lắm là tinh thần vẫn hơi uể oải, nhưng không đáng ngại. Dù sao cũng là môi trường mới, lại thêm bệnh trong người, uống thuốc nghỉ ngơi vài hôm là ổn thôi.Nhưng quản lý cứ lo lắng không yên.Sợ mấy bảo bối vất vả lắm mới mua về lại xảy ra chuyện, Thẩm Nghiên xem xét tình hình xong, bất đắc dĩ nói: "Ông yên tâm đi, quản lý, mấy con heo này không sao rồi, sau này chú ý quan sát thêm là được. Đợi đến mùa xuân là có thể cho phối giống rồi.""Thật sự không sao chứ? Nhìn chúng cứ ủ rũ thế nào ấy, tôi lo quá, chỉ sợ mấy con heo quý này lại gặp vấn đề gì.""Thật sự không sao đâu, ông cứ yên tâm đi ạ."Nói xong, Thẩm Nghiên thấy trại heo vẫn chưa có người, bèn đề nghị: "Bây giờ trại heo có mấy chục con, chỉ dựa vào chúng ta thì không được, vẫn phải tuyển thêm người. Trong quân doanh có không ít chị em xuất thân từ nông thôn, ông có thể bắt đầu phỏng vấn rồi đấy."

Chương 517: Vậy thì làm chuyện khác đi! (2)