Tác giả:

            Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm.           Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất.           Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ.           Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm.           Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc.           Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu.           Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to…

Chương 4: Chương 4

Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt CaTác giả: Tầm Nguyệt CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu            Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm.           Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất.           Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ.           Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm.           Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc.           Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu.           Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to… Thực ra, ta có chút băn khoăn về việc Vệ Ninh Dao làm sao tìm được ta, dù rằng nhiều năm trước, ta chỉ vô tình nhắc đến trấn Bình An với nàng. Trấn Bình An là quê hương của bà nội ta. Khi còn nhỏ, mẹ ta không có sữa, cha ta lại ghét bỏ vì ta là con gái, thậm chí không thèm liếc nhìn. Bà nội đã dùng từng muỗng cháo gạo để nuôi ta lớn, ôm ta vào lòng, ru ta vào giấc ngủ bằng những bài hát. Bà nội là người gả xa đến phương Bắc. Bà nói bà sinh ra ở một trấn nhỏ phía Nam tên là "Bình An". Trấn Bình An vốn rất nghèo, nhưng từ khi được phong vào đất phong của Võ Uy Tướng quân Thẩm Thành Âm, vận may đến. Võ Uy Tướng quân tự mình dẫn dắt dân chúng trồng chè, sửa kênh mương, giúp nhà nhà no đủ. Khi còn trẻ, bà nội thích nhất là cùng các cô gái hái chè mang giỏ, hát vang khi mặt trời mọc, đi hái những búp non đẫm sương. Bà nội đã làm việc vất vả suốt đời, cuối cùng mắc bệnh mà qua đời sớm, đến lúc gần mất vẫn nhắc đến quê hương mà bà không thể quay về. Vì thế, ta quyết định thay bà trở về đây, mở một quán trà. Nếu trên đời thực sự có linh hồn, thì hy vọng những ly trà thơm này có thể dẫn dắt linh hồn bà về trong giấc mơ của ta. Sự xuất hiện của Vệ Ninh Dao giống như chiếc lá rơi vào tách trà, ta đã vớt ra, coi như câu chuyện này kết thúc. Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên, làm việc gì cũng không tập trung, tính nhầm sổ sách mấy lần, cuối cùng đành vứt bàn tính, uống chút rượu rồi đi ngủ sớm. Nào ngờ, tai họa chưa dừng lại. Sáng sớm hôm sau, khi ta vừa bước ra khỏi cửa, vươn vai một cái thì bất ngờ thấy một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, được bọc lụa tứ phía, trông giống như của nhà quyền quý. Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước cửa quán trà, một công tử mặc áo xanh từ trên xe bước xuống. Khi ta nhìn rõ khuôn mặt của công tử đó, ta như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Là đại công tử của Định Viễn Hầu phủ, Vệ Nguyên Hồng. Bốn mắt nhìn nhau, ta đã không còn đường tránh, không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi. Vệ Nguyên Hồng lại bình thản như thường, chỉ khẽ quan sát ta một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bà chủ, cho một bình trà Minh Tiền, thêm một viên đường mềm." Ta cố gắng gượng đưa hắn vào trong, sai người làm mau chóng đi mua đường mềm. Vệ Nguyên Hồng ngồi cạnh cửa sổ, phe phẩy quạt, ánh mắt luôn dán chặt vào ta, môi khẽ nhếch như cười mà không phải cười. Khi ta vội vàng mang trà đến, hắn đột nhiên hỏi: "Bảo Nhi tỷ, tỷ đã gặp Ninh Dao rồi phải không?" 5 Tay ta run lên, cố gắng giữ bình tĩnh, rót trà cho hắn: "Tứ tiểu thư sao? Lâu rồi ta không gặp." Vệ Nguyên Hồng bật cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Quả nhiên tỷ vẫn như vậy... Thôi vậy." Nói rồi, hắn lấy ra một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, nói: "Nhờ cả vào tỷ." Nhìn thỏi bạc lấp lánh trước mặt, ta cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là huynh muội nhà họ Vệ đều bám theo ta để gây phiền phức! Ta đã làm gì để phải chịu thế này chứ? Vệ Nguyên Hồng nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng hắn thông minh bẩm sinh, tính tình điềm tĩnh, nói chuyện chậm rãi, thậm chí trông giống như bậc trưởng bối của ta. Cho đến một ngày, xảy ra một chuyện "nhỏ". Năm đó, dịch bệnh bùng phát ở kinh thành, để phòng bệnh, ta đã nấu một nồi thuốc lớn có tác dụng tán hàn, cường thân cho Vệ Ninh Dao uống. Nàng chê đắng, bị ta đuổi khắp phủ nhưng vẫn không chịu uống, tình cờ đụng phải Vệ Nguyên Hồng, liền lớn tiếng nhờ hắn "phán xử". Không ngờ Vệ Nguyên Hồng để dạy bảo nàng rằng "thuốc đắng dã tật", hắn lập tức cầm lấy bát thuốc, hùng dũng uống một hơi cạn sạch. Vệ Ninh Dao há hốc mồm, không còn cách nào khác, đành học theo hắn, tự múc một bát nữa và dốc vào miệng, đắng đến mức giậm chân rơi nước mắt. Ta vội lấy ra một viên đường mềm nhét vào miệng nàng. Đây là loại kẹo mà nàng thích nhất, ta thường để vài viên trong tay áo, hễ nàng hờn dỗi là dùng kẹo để dỗ. Vệ Ninh Dao sau khi ăn kẹo, cuối cùng cũng giãn mày. Ta vừa định khen nàng vài câu thì nghe Vệ Nguyên Hồng đột nhiên run rẩy nói: "Bảo Nhi... cho ta một viên kẹo nữa..."

Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt CaTác giả: Tầm Nguyệt CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu            Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm.           Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất.           Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ.           Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm.           Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc.           Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu.           Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to… Thực ra, ta có chút băn khoăn về việc Vệ Ninh Dao làm sao tìm được ta, dù rằng nhiều năm trước, ta chỉ vô tình nhắc đến trấn Bình An với nàng. Trấn Bình An là quê hương của bà nội ta. Khi còn nhỏ, mẹ ta không có sữa, cha ta lại ghét bỏ vì ta là con gái, thậm chí không thèm liếc nhìn. Bà nội đã dùng từng muỗng cháo gạo để nuôi ta lớn, ôm ta vào lòng, ru ta vào giấc ngủ bằng những bài hát. Bà nội là người gả xa đến phương Bắc. Bà nói bà sinh ra ở một trấn nhỏ phía Nam tên là "Bình An". Trấn Bình An vốn rất nghèo, nhưng từ khi được phong vào đất phong của Võ Uy Tướng quân Thẩm Thành Âm, vận may đến. Võ Uy Tướng quân tự mình dẫn dắt dân chúng trồng chè, sửa kênh mương, giúp nhà nhà no đủ. Khi còn trẻ, bà nội thích nhất là cùng các cô gái hái chè mang giỏ, hát vang khi mặt trời mọc, đi hái những búp non đẫm sương. Bà nội đã làm việc vất vả suốt đời, cuối cùng mắc bệnh mà qua đời sớm, đến lúc gần mất vẫn nhắc đến quê hương mà bà không thể quay về. Vì thế, ta quyết định thay bà trở về đây, mở một quán trà. Nếu trên đời thực sự có linh hồn, thì hy vọng những ly trà thơm này có thể dẫn dắt linh hồn bà về trong giấc mơ của ta. Sự xuất hiện của Vệ Ninh Dao giống như chiếc lá rơi vào tách trà, ta đã vớt ra, coi như câu chuyện này kết thúc. Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên, làm việc gì cũng không tập trung, tính nhầm sổ sách mấy lần, cuối cùng đành vứt bàn tính, uống chút rượu rồi đi ngủ sớm. Nào ngờ, tai họa chưa dừng lại. Sáng sớm hôm sau, khi ta vừa bước ra khỏi cửa, vươn vai một cái thì bất ngờ thấy một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, được bọc lụa tứ phía, trông giống như của nhà quyền quý. Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước cửa quán trà, một công tử mặc áo xanh từ trên xe bước xuống. Khi ta nhìn rõ khuôn mặt của công tử đó, ta như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Là đại công tử của Định Viễn Hầu phủ, Vệ Nguyên Hồng. Bốn mắt nhìn nhau, ta đã không còn đường tránh, không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi. Vệ Nguyên Hồng lại bình thản như thường, chỉ khẽ quan sát ta một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bà chủ, cho một bình trà Minh Tiền, thêm một viên đường mềm." Ta cố gắng gượng đưa hắn vào trong, sai người làm mau chóng đi mua đường mềm. Vệ Nguyên Hồng ngồi cạnh cửa sổ, phe phẩy quạt, ánh mắt luôn dán chặt vào ta, môi khẽ nhếch như cười mà không phải cười. Khi ta vội vàng mang trà đến, hắn đột nhiên hỏi: "Bảo Nhi tỷ, tỷ đã gặp Ninh Dao rồi phải không?" 5 Tay ta run lên, cố gắng giữ bình tĩnh, rót trà cho hắn: "Tứ tiểu thư sao? Lâu rồi ta không gặp." Vệ Nguyên Hồng bật cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Quả nhiên tỷ vẫn như vậy... Thôi vậy." Nói rồi, hắn lấy ra một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, nói: "Nhờ cả vào tỷ." Nhìn thỏi bạc lấp lánh trước mặt, ta cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là huynh muội nhà họ Vệ đều bám theo ta để gây phiền phức! Ta đã làm gì để phải chịu thế này chứ? Vệ Nguyên Hồng nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng hắn thông minh bẩm sinh, tính tình điềm tĩnh, nói chuyện chậm rãi, thậm chí trông giống như bậc trưởng bối của ta. Cho đến một ngày, xảy ra một chuyện "nhỏ". Năm đó, dịch bệnh bùng phát ở kinh thành, để phòng bệnh, ta đã nấu một nồi thuốc lớn có tác dụng tán hàn, cường thân cho Vệ Ninh Dao uống. Nàng chê đắng, bị ta đuổi khắp phủ nhưng vẫn không chịu uống, tình cờ đụng phải Vệ Nguyên Hồng, liền lớn tiếng nhờ hắn "phán xử". Không ngờ Vệ Nguyên Hồng để dạy bảo nàng rằng "thuốc đắng dã tật", hắn lập tức cầm lấy bát thuốc, hùng dũng uống một hơi cạn sạch. Vệ Ninh Dao há hốc mồm, không còn cách nào khác, đành học theo hắn, tự múc một bát nữa và dốc vào miệng, đắng đến mức giậm chân rơi nước mắt. Ta vội lấy ra một viên đường mềm nhét vào miệng nàng. Đây là loại kẹo mà nàng thích nhất, ta thường để vài viên trong tay áo, hễ nàng hờn dỗi là dùng kẹo để dỗ. Vệ Ninh Dao sau khi ăn kẹo, cuối cùng cũng giãn mày. Ta vừa định khen nàng vài câu thì nghe Vệ Nguyên Hồng đột nhiên run rẩy nói: "Bảo Nhi... cho ta một viên kẹo nữa..."

Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt CaTác giả: Tầm Nguyệt CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu            Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm.           Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất.           Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ.           Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm.           Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc.           Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu.           Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to… Thực ra, ta có chút băn khoăn về việc Vệ Ninh Dao làm sao tìm được ta, dù rằng nhiều năm trước, ta chỉ vô tình nhắc đến trấn Bình An với nàng. Trấn Bình An là quê hương của bà nội ta. Khi còn nhỏ, mẹ ta không có sữa, cha ta lại ghét bỏ vì ta là con gái, thậm chí không thèm liếc nhìn. Bà nội đã dùng từng muỗng cháo gạo để nuôi ta lớn, ôm ta vào lòng, ru ta vào giấc ngủ bằng những bài hát. Bà nội là người gả xa đến phương Bắc. Bà nói bà sinh ra ở một trấn nhỏ phía Nam tên là "Bình An". Trấn Bình An vốn rất nghèo, nhưng từ khi được phong vào đất phong của Võ Uy Tướng quân Thẩm Thành Âm, vận may đến. Võ Uy Tướng quân tự mình dẫn dắt dân chúng trồng chè, sửa kênh mương, giúp nhà nhà no đủ. Khi còn trẻ, bà nội thích nhất là cùng các cô gái hái chè mang giỏ, hát vang khi mặt trời mọc, đi hái những búp non đẫm sương. Bà nội đã làm việc vất vả suốt đời, cuối cùng mắc bệnh mà qua đời sớm, đến lúc gần mất vẫn nhắc đến quê hương mà bà không thể quay về. Vì thế, ta quyết định thay bà trở về đây, mở một quán trà. Nếu trên đời thực sự có linh hồn, thì hy vọng những ly trà thơm này có thể dẫn dắt linh hồn bà về trong giấc mơ của ta. Sự xuất hiện của Vệ Ninh Dao giống như chiếc lá rơi vào tách trà, ta đã vớt ra, coi như câu chuyện này kết thúc. Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên, làm việc gì cũng không tập trung, tính nhầm sổ sách mấy lần, cuối cùng đành vứt bàn tính, uống chút rượu rồi đi ngủ sớm. Nào ngờ, tai họa chưa dừng lại. Sáng sớm hôm sau, khi ta vừa bước ra khỏi cửa, vươn vai một cái thì bất ngờ thấy một cỗ xe ngựa từ từ tiến đến, được bọc lụa tứ phía, trông giống như của nhà quyền quý. Chẳng mấy chốc, xe ngựa dừng lại trước cửa quán trà, một công tử mặc áo xanh từ trên xe bước xuống. Khi ta nhìn rõ khuôn mặt của công tử đó, ta như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ. Là đại công tử của Định Viễn Hầu phủ, Vệ Nguyên Hồng. Bốn mắt nhìn nhau, ta đã không còn đường tránh, không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi. Vệ Nguyên Hồng lại bình thản như thường, chỉ khẽ quan sát ta một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bà chủ, cho một bình trà Minh Tiền, thêm một viên đường mềm." Ta cố gắng gượng đưa hắn vào trong, sai người làm mau chóng đi mua đường mềm. Vệ Nguyên Hồng ngồi cạnh cửa sổ, phe phẩy quạt, ánh mắt luôn dán chặt vào ta, môi khẽ nhếch như cười mà không phải cười. Khi ta vội vàng mang trà đến, hắn đột nhiên hỏi: "Bảo Nhi tỷ, tỷ đã gặp Ninh Dao rồi phải không?" 5 Tay ta run lên, cố gắng giữ bình tĩnh, rót trà cho hắn: "Tứ tiểu thư sao? Lâu rồi ta không gặp." Vệ Nguyên Hồng bật cười, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Quả nhiên tỷ vẫn như vậy... Thôi vậy." Nói rồi, hắn lấy ra một thỏi bạc lớn đặt lên bàn, nói: "Nhờ cả vào tỷ." Nhìn thỏi bạc lấp lánh trước mặt, ta cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Trong lòng thầm nghĩ, đúng là huynh muội nhà họ Vệ đều bám theo ta để gây phiền phức! Ta đã làm gì để phải chịu thế này chứ? Vệ Nguyên Hồng nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng hắn thông minh bẩm sinh, tính tình điềm tĩnh, nói chuyện chậm rãi, thậm chí trông giống như bậc trưởng bối của ta. Cho đến một ngày, xảy ra một chuyện "nhỏ". Năm đó, dịch bệnh bùng phát ở kinh thành, để phòng bệnh, ta đã nấu một nồi thuốc lớn có tác dụng tán hàn, cường thân cho Vệ Ninh Dao uống. Nàng chê đắng, bị ta đuổi khắp phủ nhưng vẫn không chịu uống, tình cờ đụng phải Vệ Nguyên Hồng, liền lớn tiếng nhờ hắn "phán xử". Không ngờ Vệ Nguyên Hồng để dạy bảo nàng rằng "thuốc đắng dã tật", hắn lập tức cầm lấy bát thuốc, hùng dũng uống một hơi cạn sạch. Vệ Ninh Dao há hốc mồm, không còn cách nào khác, đành học theo hắn, tự múc một bát nữa và dốc vào miệng, đắng đến mức giậm chân rơi nước mắt. Ta vội lấy ra một viên đường mềm nhét vào miệng nàng. Đây là loại kẹo mà nàng thích nhất, ta thường để vài viên trong tay áo, hễ nàng hờn dỗi là dùng kẹo để dỗ. Vệ Ninh Dao sau khi ăn kẹo, cuối cùng cũng giãn mày. Ta vừa định khen nàng vài câu thì nghe Vệ Nguyên Hồng đột nhiên run rẩy nói: "Bảo Nhi... cho ta một viên kẹo nữa..."

Chương 4: Chương 4