Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 597: Cứ tưởng là kẻ ăn hại, ai ngờ lại là cổ phiếu tiềm năng (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Có cô con gái như Thẩm Nghiên, họ cũng bằng lòng!Trước kia có người nói nhà họ Thẩm nuôi con gái cho người khác hưởng, nói con gái "như bát nước hắt đi", giờ thì chẳng còn mấy ai nói những lời như vậy nữa.Còn Trương Thúy Hoa, từ khi biết chắc chắn Thẩm Nghiên đang làm phát thanh viên ở thị trấn, cô ta cứ như "chuột thấy mèo" ở đại đội, không dám đến gần nhà họ Thẩm.Sợ nhà họ Thẩm nhớ đến cô ta.Diệu Diệu Thần KỳNgười dân trong đại đội hầu hết đều hóng hớt xem trò cười.Thậm chí có người còn đào mộ chuyện cũ ra để cà khịa.Nói rằng việc chọn mặt gửi vàng quan trọng như thế nào. Điều này cũng khiến cho những cô gái danh tiếng không tốt trong đại đội càng khó tìm được ý trung nhân.Ngoài việc nhà họ Trương mất mặt ra, nhà họ Thẩm chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cuộc sống vẫn như thường.Chỉ là họ lo lắng cho Thẩm Nghiên. Giờ cô đã về nhà, mẹ Thẩm vui mừng ra mặt.Về đến nhà, thấy Thẩm Nghiên mang về nhiều đồ như vậy, bà còn trách cô không biết tiết kiệm."Nhà mình cái gì cũng có, sau này về không cần mang gì theo đâu, chỉ cần mang quần áo là được rồi.""Mẹ, đây đều không phải đồ quý giá gì đâu ạ.""Không được, đây là nhà của con, về nhà mình mà còn mang theo đồ đạc. Mấy anh con giờ cũng chẳng thiếu thứ gì."Vừa "lải nhải", mẹ Thẩm vừa nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì cho Thẩm Nghiên ăn.Mấy đứa nhỏ Đại Đản và Nhị Đản lại lên núi chơi rồi. Từ khi nghe nói trên núi có "kho báu", mấy đứa trẻ trong đại đội cứ rảnh rỗi là lại "lên núi tầm bảo".Nhưng vừa nghe tin Thẩm Nghiên về, hai anh em liền đeo sọt lên lưng chạy xuống núi.Vừa chạy về nhà, chưa đến nơi đã gọi ầm lên."Cô ơi~ cô ơi! Cô về rồi ạ?""Cô ơi!"Giọng nói của hai đứa trẻ vang đến tai Thẩm Nghiên.Thẩm Nghiên đứng dậy, ra sân nhìn hai đứa cháu đang chạy về phía mình.Hai anh em giờ được ăn uống đầy đủ, trông tròn trịa hơn trước rất nhiều. Nhưng vì quá nghịch ngợm, cả ngày chạy nhảy ngoài đường, nên trông đen nhẻm như hai cục than.Hai cậu nhóc vô tư chẳng hề hay biết, vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên liền chạy tới ôm chầm lấy cô, quấn quýt không rời."Cô ơi, Nhị Đản nhớ cô lắm! Cô có nhớ cháu không?""Còn cháu nữa, còn cháu nữa, cháu cũng nhớ cô!" Đại Đản hơi ngại ngùng nói."Nhớ chứ, ở trên thị trấn cô nhớ hai đứa lắm. Lúc về cô còn nhớ mua quà cho hai đứa nữa đấy."Hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên."Cô ơi, cháu biết cô là nhất mà!""Cô ơi, quà gì thế ạ?"Hai đứa nóng lòng muốn biết, Thẩm Nghiên bèn dẫn chúng vào nhà lấy quà."Dạo này hai đứa có chịu khó học chữ không? Lát nữa cô sẽ kiểm tra đấy!"Hai đứa nhóc con không những không sợ, ngược lại còn vỗ n.g.ự.c tự tin nói:"Cô cứ kiểm tra thoải mái! Cháu với anh Đại Đản học bài xong mới ra ngoài chơi, ngoan lắm ạ."Đại Đản cũng gật đầu lia lịa.Hai đứa trẻ người bé mà quỷ lớn, đặc biệt là Nhị Đản, nhìn thấy đồ ăn ngon mà Thẩm Nghiên lấy ra, cậu bé mắt sáng như sao, rồi đột nhiên nũng nịu nói: "Cô ơi, bé ngoan có được xin thêm đồ ăn không ạ?"Nhị Đản chớp chớp đôi mắt to tròn, không hiểu sao Thẩm Nghiên lại nhìn ra được vẻ nịnh nọt trong mắt cậu bé, bất giác bật cười."Được, nào, cho hai đứa hết. Cầm đi chia cho các bạn nhé."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Có cô con gái như Thẩm Nghiên, họ cũng bằng lòng!Trước kia có người nói nhà họ Thẩm nuôi con gái cho người khác hưởng, nói con gái "như bát nước hắt đi", giờ thì chẳng còn mấy ai nói những lời như vậy nữa.Còn Trương Thúy Hoa, từ khi biết chắc chắn Thẩm Nghiên đang làm phát thanh viên ở thị trấn, cô ta cứ như "chuột thấy mèo" ở đại đội, không dám đến gần nhà họ Thẩm.Sợ nhà họ Thẩm nhớ đến cô ta.Diệu Diệu Thần KỳNgười dân trong đại đội hầu hết đều hóng hớt xem trò cười.Thậm chí có người còn đào mộ chuyện cũ ra để cà khịa.Nói rằng việc chọn mặt gửi vàng quan trọng như thế nào. Điều này cũng khiến cho những cô gái danh tiếng không tốt trong đại đội càng khó tìm được ý trung nhân.Ngoài việc nhà họ Trương mất mặt ra, nhà họ Thẩm chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cuộc sống vẫn như thường.Chỉ là họ lo lắng cho Thẩm Nghiên. Giờ cô đã về nhà, mẹ Thẩm vui mừng ra mặt.Về đến nhà, thấy Thẩm Nghiên mang về nhiều đồ như vậy, bà còn trách cô không biết tiết kiệm."Nhà mình cái gì cũng có, sau này về không cần mang gì theo đâu, chỉ cần mang quần áo là được rồi.""Mẹ, đây đều không phải đồ quý giá gì đâu ạ.""Không được, đây là nhà của con, về nhà mình mà còn mang theo đồ đạc. Mấy anh con giờ cũng chẳng thiếu thứ gì."Vừa "lải nhải", mẹ Thẩm vừa nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì cho Thẩm Nghiên ăn.Mấy đứa nhỏ Đại Đản và Nhị Đản lại lên núi chơi rồi. Từ khi nghe nói trên núi có "kho báu", mấy đứa trẻ trong đại đội cứ rảnh rỗi là lại "lên núi tầm bảo".Nhưng vừa nghe tin Thẩm Nghiên về, hai anh em liền đeo sọt lên lưng chạy xuống núi.Vừa chạy về nhà, chưa đến nơi đã gọi ầm lên."Cô ơi~ cô ơi! Cô về rồi ạ?""Cô ơi!"Giọng nói của hai đứa trẻ vang đến tai Thẩm Nghiên.Thẩm Nghiên đứng dậy, ra sân nhìn hai đứa cháu đang chạy về phía mình.Hai anh em giờ được ăn uống đầy đủ, trông tròn trịa hơn trước rất nhiều. Nhưng vì quá nghịch ngợm, cả ngày chạy nhảy ngoài đường, nên trông đen nhẻm như hai cục than.Hai cậu nhóc vô tư chẳng hề hay biết, vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên liền chạy tới ôm chầm lấy cô, quấn quýt không rời."Cô ơi, Nhị Đản nhớ cô lắm! Cô có nhớ cháu không?""Còn cháu nữa, còn cháu nữa, cháu cũng nhớ cô!" Đại Đản hơi ngại ngùng nói."Nhớ chứ, ở trên thị trấn cô nhớ hai đứa lắm. Lúc về cô còn nhớ mua quà cho hai đứa nữa đấy."Hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên."Cô ơi, cháu biết cô là nhất mà!""Cô ơi, quà gì thế ạ?"Hai đứa nóng lòng muốn biết, Thẩm Nghiên bèn dẫn chúng vào nhà lấy quà."Dạo này hai đứa có chịu khó học chữ không? Lát nữa cô sẽ kiểm tra đấy!"Hai đứa nhóc con không những không sợ, ngược lại còn vỗ n.g.ự.c tự tin nói:"Cô cứ kiểm tra thoải mái! Cháu với anh Đại Đản học bài xong mới ra ngoài chơi, ngoan lắm ạ."Đại Đản cũng gật đầu lia lịa.Hai đứa trẻ người bé mà quỷ lớn, đặc biệt là Nhị Đản, nhìn thấy đồ ăn ngon mà Thẩm Nghiên lấy ra, cậu bé mắt sáng như sao, rồi đột nhiên nũng nịu nói: "Cô ơi, bé ngoan có được xin thêm đồ ăn không ạ?"Nhị Đản chớp chớp đôi mắt to tròn, không hiểu sao Thẩm Nghiên lại nhìn ra được vẻ nịnh nọt trong mắt cậu bé, bất giác bật cười."Được, nào, cho hai đứa hết. Cầm đi chia cho các bạn nhé."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Có cô con gái như Thẩm Nghiên, họ cũng bằng lòng!Trước kia có người nói nhà họ Thẩm nuôi con gái cho người khác hưởng, nói con gái "như bát nước hắt đi", giờ thì chẳng còn mấy ai nói những lời như vậy nữa.Còn Trương Thúy Hoa, từ khi biết chắc chắn Thẩm Nghiên đang làm phát thanh viên ở thị trấn, cô ta cứ như "chuột thấy mèo" ở đại đội, không dám đến gần nhà họ Thẩm.Sợ nhà họ Thẩm nhớ đến cô ta.Diệu Diệu Thần KỳNgười dân trong đại đội hầu hết đều hóng hớt xem trò cười.Thậm chí có người còn đào mộ chuyện cũ ra để cà khịa.Nói rằng việc chọn mặt gửi vàng quan trọng như thế nào. Điều này cũng khiến cho những cô gái danh tiếng không tốt trong đại đội càng khó tìm được ý trung nhân.Ngoài việc nhà họ Trương mất mặt ra, nhà họ Thẩm chẳng hề bị ảnh hưởng gì, cuộc sống vẫn như thường.Chỉ là họ lo lắng cho Thẩm Nghiên. Giờ cô đã về nhà, mẹ Thẩm vui mừng ra mặt.Về đến nhà, thấy Thẩm Nghiên mang về nhiều đồ như vậy, bà còn trách cô không biết tiết kiệm."Nhà mình cái gì cũng có, sau này về không cần mang gì theo đâu, chỉ cần mang quần áo là được rồi.""Mẹ, đây đều không phải đồ quý giá gì đâu ạ.""Không được, đây là nhà của con, về nhà mình mà còn mang theo đồ đạc. Mấy anh con giờ cũng chẳng thiếu thứ gì."Vừa "lải nhải", mẹ Thẩm vừa nghĩ xem trưa nay nên nấu món gì cho Thẩm Nghiên ăn.Mấy đứa nhỏ Đại Đản và Nhị Đản lại lên núi chơi rồi. Từ khi nghe nói trên núi có "kho báu", mấy đứa trẻ trong đại đội cứ rảnh rỗi là lại "lên núi tầm bảo".Nhưng vừa nghe tin Thẩm Nghiên về, hai anh em liền đeo sọt lên lưng chạy xuống núi.Vừa chạy về nhà, chưa đến nơi đã gọi ầm lên."Cô ơi~ cô ơi! Cô về rồi ạ?""Cô ơi!"Giọng nói của hai đứa trẻ vang đến tai Thẩm Nghiên.Thẩm Nghiên đứng dậy, ra sân nhìn hai đứa cháu đang chạy về phía mình.Hai anh em giờ được ăn uống đầy đủ, trông tròn trịa hơn trước rất nhiều. Nhưng vì quá nghịch ngợm, cả ngày chạy nhảy ngoài đường, nên trông đen nhẻm như hai cục than.Hai cậu nhóc vô tư chẳng hề hay biết, vừa nhìn thấy Thẩm Nghiên liền chạy tới ôm chầm lấy cô, quấn quýt không rời."Cô ơi, Nhị Đản nhớ cô lắm! Cô có nhớ cháu không?""Còn cháu nữa, còn cháu nữa, cháu cũng nhớ cô!" Đại Đản hơi ngại ngùng nói."Nhớ chứ, ở trên thị trấn cô nhớ hai đứa lắm. Lúc về cô còn nhớ mua quà cho hai đứa nữa đấy."Hai đứa trẻ vui mừng nhảy cẫng lên."Cô ơi, cháu biết cô là nhất mà!""Cô ơi, quà gì thế ạ?"Hai đứa nóng lòng muốn biết, Thẩm Nghiên bèn dẫn chúng vào nhà lấy quà."Dạo này hai đứa có chịu khó học chữ không? Lát nữa cô sẽ kiểm tra đấy!"Hai đứa nhóc con không những không sợ, ngược lại còn vỗ n.g.ự.c tự tin nói:"Cô cứ kiểm tra thoải mái! Cháu với anh Đại Đản học bài xong mới ra ngoài chơi, ngoan lắm ạ."Đại Đản cũng gật đầu lia lịa.Hai đứa trẻ người bé mà quỷ lớn, đặc biệt là Nhị Đản, nhìn thấy đồ ăn ngon mà Thẩm Nghiên lấy ra, cậu bé mắt sáng như sao, rồi đột nhiên nũng nịu nói: "Cô ơi, bé ngoan có được xin thêm đồ ăn không ạ?"Nhị Đản chớp chớp đôi mắt to tròn, không hiểu sao Thẩm Nghiên lại nhìn ra được vẻ nịnh nọt trong mắt cậu bé, bất giác bật cười."Được, nào, cho hai đứa hết. Cầm đi chia cho các bạn nhé."

Chương 597: Cứ tưởng là kẻ ăn hại, ai ngờ lại là cổ phiếu tiềm năng (2)