Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm. Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất. Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ. Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm. Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc. Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu. Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to…
Chương 34: Chương 34 (Hoàn)
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt CaTác giả: Tầm Nguyệt CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm. Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất. Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ. Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm. Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc. Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu. Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to… 39 Ta không ngờ rằng, người còn lại muốn gặp ta chính là Trưởng công chúa. Theo cách nhìn của đàn ông ở kinh thành, Trưởng công chúa không được xem là mỹ nhân. Bà có dáng người đầy đặn, mang nét mặt nam tính với đôi lông mày rậm, đôi môi dày, bờ vai rộng và làn da ngăm đen. Tuy nhiên, bà rất giỏi sử dụng trường thương, từng xông pha giữa ngàn quân địch để c.h.ặ.t đ.ầ.u tướng địch, khiến dân chúng ngưỡng mộ. Phò mã của bà là cậu ruột của Thẩm Lăng. Khi xưa, lúc Võ Uy Tướng quân bị kết tội, đó là do Hoàng thượng sợ thế lực của Trưởng công chúa nên muốn bẻ gãy vây cánh của bà. Ai ngờ Thái tử chết, Tấn vương phản loạn, Trưởng công chúa nhân cơ hội nắm quyền triều chính, buộc Hoàng thượng phải minh oan cho Võ Uy Tướng quân và phái ông đi dẹp loạn Tấn vương. Bà là một người phụ nữ đầy mưu lược. Không ít đại thần trong triều chửi bà là "gà mái gáy sáng", cũng có người nghi ngờ bà là người đã hại c.h.ế.t Thái tử. Nhưng điều đó có sao? Ta kính phục bà và sẵn sàng cúi đầu quỳ lạy. Bà nâng ta dậy, cười hỏi: "Triệu cô nương, cô thấy ta thế nào?" Ta nghĩ ngợi một hồi, chỉ đáp: "Bà là một người phụ nữ." Bà nhướn mày: "Ồ? Chỉ vậy thôi sao?" Ta bình thản trả lời: "Như vậy, đã đủ rồi." Bà cười nhẹ, nắm lấy tay ta một cách trang trọng và siết chặt: "Đúng vậy, đủ rồi. Bảo Nhi, đến bên ta." Trưởng công chúa truy phong Vệ Ninh Dao làm "An Lạc quận chúa", còn phong Võ Uy Tướng quân thành "Thanh Bình vương", trở thành một trong số ít những vương gia ngoại tộc của triều đình ta. Còn ta được đưa vào cung và trở thành một nữ quan. Cuối cùng, ta lại đi trên con đường từ chốn thôn dã vào đại viện quyền quý. Nhưng lần này, ta ngồi trong cung điện rộng lớn hơn rất nhiều. Sau khi mọi thứ đã an bài, như bị ma xui quỷ khiến, ta quay trở lại Định Viễn hầu phủ. Ta trèo qua bức tường sau để vào phủ. Nơi này giờ đây vắng lặng đến đáng sợ, mang theo sự suy tàn khắp chốn. Những kẻ trong hầu phủ trước khi chạy trốn đã không kịp thu dọn nhiều tài sản, các vật dụng quen thuộc bị vứt bỏ khắp sân, phủ đầy bụi bặm. Ta đến sân nhỏ mà Vệ Ninh Dao và Từ di nương từng sống, nơi có một cây ngô đồng cao lớn. Trên cành cây khô khốc vẫn còn treo một chiếc xích đu. Chiếc xích đu ấy là do ta tự tay làm, dây thừng quấn chặt những dải lụa thêu hoa mà Vệ Ninh Dao yêu thích. Trong khoảnh khắc lơ đãng, ta như quay trở về thời niên thiếu. Sân nhỏ um tùm cây cối, dưới hiên là những khóm hoa nở rộ đủ màu sắc. Vệ Ninh Dao ngồi trên xích đu, cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ cất lên: "Bảo nhi tỷ! Cao hơn nữa, cao hơn nữa!" Từ di nương ngồi bên vườn hoa, phe phẩy chiếc quạt tròn, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Từ khóe mắt, ta thấy Vệ Nguyên Hồng vừa rời lớp học tư thục, tay xách một gói bánh bước chậm rãi qua cổng vòm của sân nhỏ. Xích đu đung đưa, chuông cổ vang vọng, mây trắng trôi lững lờ. Cây trâm hoa đào trên tóc ta phản chiếu ánh bình minh, vượt qua bốn góc nhỏ hẹp của sân, theo đàn bồ câu trắng bay lên bầu trời xanh thẳm. Cô ấy, cậu ấy, và họ, mang một bó hoa đào, trồng trên những ngôi mộ rải rác khắp núi đồi. Đợi khi mây trắng hóa xám, triều đại luân chuyển. Đợi công lý sáng tỏ, trời đất phân minh. Đợi hoa nở, đợi nàng cười trong những cánh hoa.
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt CaTác giả: Tầm Nguyệt CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm. Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất. Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ. Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm. Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc. Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu. Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to… 39 Ta không ngờ rằng, người còn lại muốn gặp ta chính là Trưởng công chúa. Theo cách nhìn của đàn ông ở kinh thành, Trưởng công chúa không được xem là mỹ nhân. Bà có dáng người đầy đặn, mang nét mặt nam tính với đôi lông mày rậm, đôi môi dày, bờ vai rộng và làn da ngăm đen. Tuy nhiên, bà rất giỏi sử dụng trường thương, từng xông pha giữa ngàn quân địch để c.h.ặ.t đ.ầ.u tướng địch, khiến dân chúng ngưỡng mộ. Phò mã của bà là cậu ruột của Thẩm Lăng. Khi xưa, lúc Võ Uy Tướng quân bị kết tội, đó là do Hoàng thượng sợ thế lực của Trưởng công chúa nên muốn bẻ gãy vây cánh của bà. Ai ngờ Thái tử chết, Tấn vương phản loạn, Trưởng công chúa nhân cơ hội nắm quyền triều chính, buộc Hoàng thượng phải minh oan cho Võ Uy Tướng quân và phái ông đi dẹp loạn Tấn vương. Bà là một người phụ nữ đầy mưu lược. Không ít đại thần trong triều chửi bà là "gà mái gáy sáng", cũng có người nghi ngờ bà là người đã hại c.h.ế.t Thái tử. Nhưng điều đó có sao? Ta kính phục bà và sẵn sàng cúi đầu quỳ lạy. Bà nâng ta dậy, cười hỏi: "Triệu cô nương, cô thấy ta thế nào?" Ta nghĩ ngợi một hồi, chỉ đáp: "Bà là một người phụ nữ." Bà nhướn mày: "Ồ? Chỉ vậy thôi sao?" Ta bình thản trả lời: "Như vậy, đã đủ rồi." Bà cười nhẹ, nắm lấy tay ta một cách trang trọng và siết chặt: "Đúng vậy, đủ rồi. Bảo Nhi, đến bên ta." Trưởng công chúa truy phong Vệ Ninh Dao làm "An Lạc quận chúa", còn phong Võ Uy Tướng quân thành "Thanh Bình vương", trở thành một trong số ít những vương gia ngoại tộc của triều đình ta. Còn ta được đưa vào cung và trở thành một nữ quan. Cuối cùng, ta lại đi trên con đường từ chốn thôn dã vào đại viện quyền quý. Nhưng lần này, ta ngồi trong cung điện rộng lớn hơn rất nhiều. Sau khi mọi thứ đã an bài, như bị ma xui quỷ khiến, ta quay trở lại Định Viễn hầu phủ. Ta trèo qua bức tường sau để vào phủ. Nơi này giờ đây vắng lặng đến đáng sợ, mang theo sự suy tàn khắp chốn. Những kẻ trong hầu phủ trước khi chạy trốn đã không kịp thu dọn nhiều tài sản, các vật dụng quen thuộc bị vứt bỏ khắp sân, phủ đầy bụi bặm. Ta đến sân nhỏ mà Vệ Ninh Dao và Từ di nương từng sống, nơi có một cây ngô đồng cao lớn. Trên cành cây khô khốc vẫn còn treo một chiếc xích đu. Chiếc xích đu ấy là do ta tự tay làm, dây thừng quấn chặt những dải lụa thêu hoa mà Vệ Ninh Dao yêu thích. Trong khoảnh khắc lơ đãng, ta như quay trở về thời niên thiếu. Sân nhỏ um tùm cây cối, dưới hiên là những khóm hoa nở rộ đủ màu sắc. Vệ Ninh Dao ngồi trên xích đu, cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ cất lên: "Bảo nhi tỷ! Cao hơn nữa, cao hơn nữa!" Từ di nương ngồi bên vườn hoa, phe phẩy chiếc quạt tròn, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Từ khóe mắt, ta thấy Vệ Nguyên Hồng vừa rời lớp học tư thục, tay xách một gói bánh bước chậm rãi qua cổng vòm của sân nhỏ. Xích đu đung đưa, chuông cổ vang vọng, mây trắng trôi lững lờ. Cây trâm hoa đào trên tóc ta phản chiếu ánh bình minh, vượt qua bốn góc nhỏ hẹp của sân, theo đàn bồ câu trắng bay lên bầu trời xanh thẳm. Cô ấy, cậu ấy, và họ, mang một bó hoa đào, trồng trên những ngôi mộ rải rác khắp núi đồi. Đợi khi mây trắng hóa xám, triều đại luân chuyển. Đợi công lý sáng tỏ, trời đất phân minh. Đợi hoa nở, đợi nàng cười trong những cánh hoa.
Trâm Hoa Đào - Tầm Nguyệt CaTác giả: Tầm Nguyệt CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu Hầu phủ với cổng cao tường lớn, sâu hun hút, ta ở đó tròn mười năm. Chủ nhân mà ta hầu hạ là tứ tiểu thư của Hầu phủ, nhỏ hơn ta sáu tuổi. Dù là con của thiếp, nhưng mẹ ruột của tứ tiểu thư, Từ thị, có nhan sắc khuynh thành nên rất được Hầu gia sủng ái. Nhờ đó, nàng cũng được hưởng phúc, ăn mặc đều là những thứ tốt nhất. Lúc đó, tứ tiểu thư còn nhỏ, hồn nhiên ngây thơ, đến mức hơi khờ khạo. Nàng rất dựa dẫm vào ta, gọi ta một tiếng "Bảo Nhi tỷ", thường cùng ta ăn chung, ngủ chung, khiến các nha hoàn khác ghen tỵ. Bảo Nhi là tên mà nàng đặt cho ta. Tên thật của ta là Triệu Tảo Yêu, phát âm giống như "chết sớm". Cha mẹ ruột của ta từng nghĩ rằng ta đã chiếm mất "phần" sinh con trai của họ, nên luôn mong ta c.h.ế.t sớm. Ở Hầu phủ, ta không lo chuyện ăn mặc, còn tích lũy được một ít bạc. Nhân tiện, mấy năm qua, ta chưa từng gửi cho cha mẹ một xu. Cha ta từng đến làm ầm ĩ. Nhưng ta đã mua chuộc một gia đinh cao to… 39 Ta không ngờ rằng, người còn lại muốn gặp ta chính là Trưởng công chúa. Theo cách nhìn của đàn ông ở kinh thành, Trưởng công chúa không được xem là mỹ nhân. Bà có dáng người đầy đặn, mang nét mặt nam tính với đôi lông mày rậm, đôi môi dày, bờ vai rộng và làn da ngăm đen. Tuy nhiên, bà rất giỏi sử dụng trường thương, từng xông pha giữa ngàn quân địch để c.h.ặ.t đ.ầ.u tướng địch, khiến dân chúng ngưỡng mộ. Phò mã của bà là cậu ruột của Thẩm Lăng. Khi xưa, lúc Võ Uy Tướng quân bị kết tội, đó là do Hoàng thượng sợ thế lực của Trưởng công chúa nên muốn bẻ gãy vây cánh của bà. Ai ngờ Thái tử chết, Tấn vương phản loạn, Trưởng công chúa nhân cơ hội nắm quyền triều chính, buộc Hoàng thượng phải minh oan cho Võ Uy Tướng quân và phái ông đi dẹp loạn Tấn vương. Bà là một người phụ nữ đầy mưu lược. Không ít đại thần trong triều chửi bà là "gà mái gáy sáng", cũng có người nghi ngờ bà là người đã hại c.h.ế.t Thái tử. Nhưng điều đó có sao? Ta kính phục bà và sẵn sàng cúi đầu quỳ lạy. Bà nâng ta dậy, cười hỏi: "Triệu cô nương, cô thấy ta thế nào?" Ta nghĩ ngợi một hồi, chỉ đáp: "Bà là một người phụ nữ." Bà nhướn mày: "Ồ? Chỉ vậy thôi sao?" Ta bình thản trả lời: "Như vậy, đã đủ rồi." Bà cười nhẹ, nắm lấy tay ta một cách trang trọng và siết chặt: "Đúng vậy, đủ rồi. Bảo Nhi, đến bên ta." Trưởng công chúa truy phong Vệ Ninh Dao làm "An Lạc quận chúa", còn phong Võ Uy Tướng quân thành "Thanh Bình vương", trở thành một trong số ít những vương gia ngoại tộc của triều đình ta. Còn ta được đưa vào cung và trở thành một nữ quan. Cuối cùng, ta lại đi trên con đường từ chốn thôn dã vào đại viện quyền quý. Nhưng lần này, ta ngồi trong cung điện rộng lớn hơn rất nhiều. Sau khi mọi thứ đã an bài, như bị ma xui quỷ khiến, ta quay trở lại Định Viễn hầu phủ. Ta trèo qua bức tường sau để vào phủ. Nơi này giờ đây vắng lặng đến đáng sợ, mang theo sự suy tàn khắp chốn. Những kẻ trong hầu phủ trước khi chạy trốn đã không kịp thu dọn nhiều tài sản, các vật dụng quen thuộc bị vứt bỏ khắp sân, phủ đầy bụi bặm. Ta đến sân nhỏ mà Vệ Ninh Dao và Từ di nương từng sống, nơi có một cây ngô đồng cao lớn. Trên cành cây khô khốc vẫn còn treo một chiếc xích đu. Chiếc xích đu ấy là do ta tự tay làm, dây thừng quấn chặt những dải lụa thêu hoa mà Vệ Ninh Dao yêu thích. Trong khoảnh khắc lơ đãng, ta như quay trở về thời niên thiếu. Sân nhỏ um tùm cây cối, dưới hiên là những khóm hoa nở rộ đủ màu sắc. Vệ Ninh Dao ngồi trên xích đu, cười khúc khích, giọng nói trẻ thơ cất lên: "Bảo nhi tỷ! Cao hơn nữa, cao hơn nữa!" Từ di nương ngồi bên vườn hoa, phe phẩy chiếc quạt tròn, nụ cười dịu dàng nở trên môi. Từ khóe mắt, ta thấy Vệ Nguyên Hồng vừa rời lớp học tư thục, tay xách một gói bánh bước chậm rãi qua cổng vòm của sân nhỏ. Xích đu đung đưa, chuông cổ vang vọng, mây trắng trôi lững lờ. Cây trâm hoa đào trên tóc ta phản chiếu ánh bình minh, vượt qua bốn góc nhỏ hẹp của sân, theo đàn bồ câu trắng bay lên bầu trời xanh thẳm. Cô ấy, cậu ấy, và họ, mang một bó hoa đào, trồng trên những ngôi mộ rải rác khắp núi đồi. Đợi khi mây trắng hóa xám, triều đại luân chuyển. Đợi công lý sáng tỏ, trời đất phân minh. Đợi hoa nở, đợi nàng cười trong những cánh hoa.