Sau khi gả cho hắn, ta cố gắng hết sức chăm lo cho phu quân con cái, quán xuyến phủ vụ. Cho đến khi Tạ Vệ biết được phu nhân của hắn năm xưa không phải c.h.ế.t vì bệnh, mà là mẫu thân đã qua đời của hắn vì muốn hắn cưới một vị thiên kim môn đăng hộ đối để lập thân ở kinh thành, đã tự tay hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. Tạ Vệ trút hết hận thù lên người ta. Hắn căm ghét giày vò ta suốt một năm. Cho đến khi ta đưa cho hắn một tờ hòa ly thư, xin tự rời đi. Lần thứ hai ta xuất giá, cả kinh thành đều nể mặt. Những ngày chờ gả, không ai dám nói lời cay nghiệt sau lưng ta, hoặc giả có, nhưng chẳng ai dám buông lời thị phi trước mặt ta. Tất cả là nhờ thế lực của gia tộc ta. Ta là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công, người ta tái giá là đích trưởng tử của Tổng đốc Văn Kinh, một trang tuấn kiệt trong giới công tử thế gia, không vướng thói phong lưu trăng gió như bao kẻ khác ở kinh thành. Người đời vẫn ca tụng Thẩm Tử An, một bậc quân tử…
Chương 19: Chương 19
Tống NhuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình Sau khi gả cho hắn, ta cố gắng hết sức chăm lo cho phu quân con cái, quán xuyến phủ vụ. Cho đến khi Tạ Vệ biết được phu nhân của hắn năm xưa không phải c.h.ế.t vì bệnh, mà là mẫu thân đã qua đời của hắn vì muốn hắn cưới một vị thiên kim môn đăng hộ đối để lập thân ở kinh thành, đã tự tay hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. Tạ Vệ trút hết hận thù lên người ta. Hắn căm ghét giày vò ta suốt một năm. Cho đến khi ta đưa cho hắn một tờ hòa ly thư, xin tự rời đi. Lần thứ hai ta xuất giá, cả kinh thành đều nể mặt. Những ngày chờ gả, không ai dám nói lời cay nghiệt sau lưng ta, hoặc giả có, nhưng chẳng ai dám buông lời thị phi trước mặt ta. Tất cả là nhờ thế lực của gia tộc ta. Ta là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công, người ta tái giá là đích trưởng tử của Tổng đốc Văn Kinh, một trang tuấn kiệt trong giới công tử thế gia, không vướng thói phong lưu trăng gió như bao kẻ khác ở kinh thành. Người đời vẫn ca tụng Thẩm Tử An, một bậc quân tử… Ánh mắt nàng lướt qua chỗ chúng ta, khi dừng lại trên người ta thì khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì. Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu cho chúng ta ngồi xuống. Ta cúi đầu, ngồi cạnh Thẩm Tử An. Sau đó là cảnh các quan thần nâng ly chúc tụng, các nữ quyến đều cúi đầu, cung kính lắng nghe. Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, một vị thái giám bước vào bẩm báo, Tạ Đô chỉ huy sứ đã đến. Dù đến muộn, nhưng Hoàng thượng tỏ vẻ không bận tâm, ngược lại còn vui mừng nói: "Cuối cùng hắn cũng đến rồi, mau mời vào." Mọi người trong điện coi như không có gì xảy ra, có vẻ đã quen với việc này. Sự sủng ái mà Tạ Vệ nhận được quả là có một không hai. Tạ Vệ nhanh chóng bước vào, hắn mặc huyền phục đen, hành lễ với Hoàng thượng. Hoàng thượng cất giọng ôn hòa, mỉm cười: "Đừng đứng đó nữa, mau vào chỗ ngồi đi." Hắn khẽ đáp lời, rồi ngồi xuống vị trí đối diện chúng ta. Ta thu lại ánh nhìn, tiếp tục lắng nghe những lời hàn huyên trên yến tiệc. Hoàng thượng gần như hỏi thăm từng vị đại thần có mặt, cuối cùng mới quay sang nhìn Thẩm Tử An, cười nói: "Lần trước khi Thẩm ái khanh thành thân, trẫm còn cùng Quý phi nói đùa rằng Thẩm đại nhân như cây thiết thụ ngàn năm nở hoa. Hôm nay được diện kiến Thẩm phu nhân, quả là trai tài gái sắc, trách sao ái khanh đến giờ mới chịu thành thân." Cả điện vang lên tiếng cười, ta cũng mỉm cười ngồi trên ghế, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an. Hoàng thượng hỏi thăm một vòng rồi mới lịch sự hàn huyên với Thẩm Tử An, nhưng lời lẽ lại mang ý thân mật, như thể vừa ban ân vừa răn đe. Ta kín đáo nhìn sang Thẩm Tử An. Hắn ngồi bên cạnh ta, thần sắc vẫn bình thản, chỉ khẽ cười: "Hoàng thượng quá khen." Hoàng Quý phi liền tiếp lời: "Không chỉ nở hoa, nghe nói Thẩm phu nhân đã mang thai vài tháng rồi, Thẩm đại nhân năm nay đúng là song hỷ lâm môn." Tạ Vệ, người ngồi đối diện ta, nãy giờ vẫn cúi đầu, bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc như d.a.o găm nhìn thẳng vào ta. Hoàng thượng cũng tỏ vẻ hứng thú, "Ồ" lên một tiếng rồi nói: "Vậy thì đại hỷ, phải thưởng!" Hoàng Quý phi nói: "Vậy thì thưởng chậu san hô đỏ kia đi. Chậu san hô mà ngoại quốc tiến cống ấy, màu sắc cũng rất hợp với không khí vui mừng." Ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cúi đầu tạ ơn. Khi ta hành lễ, Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, rồi di chuyển xuống bụng ta, khẽ dừng lại. Khi ta xoay người trở về chỗ ngồi, ánh mắt hắn từ bụng ta di chuyển lên trên, nhìn thẳng vào mắt ta. Ta trở về chỗ ngồi của mình. Sau màn chào hỏi xã giao, chủ đề câu chuyện lại hướng về phía Tạ Vệ. Hoàng thượng nhìn Tạ Vệ, giọng điệu đầy quan tâm: "Thẩm ái khanh đã có song hỷ, Tòng Gia, trẫm biết đệ muội mấy năm trước đã qua đời vì bệnh, kế thê sau khanh cưới lại không biết tốt xấu, dám hòa ly với khanh. Khanh cô đơn lẻ bóng, công việc triều đình lại bận rộn, phủ đệ cũng không có ai chăm sóc. Trẫm thấy khanh gầy đi nhiều rồi, cũng nên tìm một người biết điều để chăm sóc khanh." Câu nói này khiến cả điện im phăng phắc. Ta nghĩ, có lẽ Hoàng thượng chỉ biết đến chuyện các thần tử thành thân, chứ không hề hay biết về mối quan hệ giữa Tạ Vệ, ta và Thẩm Tử An. Nếu không, hắn đã không đem chủ đề này ra bàn luận một cách thẳng thừng như vậy. Những người biết rõ ngọn ngành đều cảm thấy khó xử. Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt không đổi, đáp: "Thần chưa vội ạ."
Ánh mắt nàng lướt qua chỗ chúng ta, khi dừng lại trên người ta thì khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì.
Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu cho chúng ta ngồi xuống. Ta cúi đầu, ngồi cạnh Thẩm Tử An.
Sau đó là cảnh các quan thần nâng ly chúc tụng, các nữ quyến đều cúi đầu, cung kính lắng nghe.
Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, một vị thái giám bước vào bẩm báo, Tạ Đô chỉ huy sứ đã đến.
Dù đến muộn, nhưng Hoàng thượng tỏ vẻ không bận tâm, ngược lại còn vui mừng nói: "Cuối cùng hắn cũng đến rồi, mau mời vào."
Mọi người trong điện coi như không có gì xảy ra, có vẻ đã quen với việc này. Sự sủng ái mà Tạ Vệ nhận được quả là có một không hai.
Tạ Vệ nhanh chóng bước vào, hắn mặc huyền phục đen, hành lễ với Hoàng thượng. Hoàng thượng cất giọng ôn hòa, mỉm cười: "Đừng đứng đó nữa, mau vào chỗ ngồi đi."
Hắn khẽ đáp lời, rồi ngồi xuống vị trí đối diện chúng ta. Ta thu lại ánh nhìn, tiếp tục lắng nghe những lời hàn huyên trên yến tiệc. Hoàng thượng gần như hỏi thăm từng vị đại thần có mặt, cuối cùng mới quay sang nhìn Thẩm Tử An, cười nói: "Lần trước khi Thẩm ái khanh thành thân, trẫm còn cùng Quý phi nói đùa rằng Thẩm đại nhân như cây thiết thụ ngàn năm nở hoa. Hôm nay được diện kiến Thẩm phu nhân, quả là trai tài gái sắc, trách sao ái khanh đến giờ mới chịu thành thân."
Cả điện vang lên tiếng cười, ta cũng mỉm cười ngồi trên ghế, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an. Hoàng thượng hỏi thăm một vòng rồi mới lịch sự hàn huyên với Thẩm Tử An, nhưng lời lẽ lại mang ý thân mật, như thể vừa ban ân vừa răn đe.
Ta kín đáo nhìn sang Thẩm Tử An. Hắn ngồi bên cạnh ta, thần sắc vẫn bình thản, chỉ khẽ cười: "Hoàng thượng quá khen."
Hoàng Quý phi liền tiếp lời: "Không chỉ nở hoa, nghe nói Thẩm phu nhân đã mang thai vài tháng rồi, Thẩm đại nhân năm nay đúng là song hỷ lâm môn."
Tạ Vệ, người ngồi đối diện ta, nãy giờ vẫn cúi đầu, bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc như d.a.o găm nhìn thẳng vào ta.
Hoàng thượng cũng tỏ vẻ hứng thú, "Ồ" lên một tiếng rồi nói: "Vậy thì đại hỷ, phải thưởng!"
Hoàng Quý phi nói: "Vậy thì thưởng chậu san hô đỏ kia đi. Chậu san hô mà ngoại quốc tiến cống ấy, màu sắc cũng rất hợp với không khí vui mừng."
Ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cúi đầu tạ ơn. Khi ta hành lễ, Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, rồi di chuyển xuống bụng ta, khẽ dừng lại.
Khi ta xoay người trở về chỗ ngồi, ánh mắt hắn từ bụng ta di chuyển lên trên, nhìn thẳng vào mắt ta.
Ta trở về chỗ ngồi của mình.
Sau màn chào hỏi xã giao, chủ đề câu chuyện lại hướng về phía Tạ Vệ. Hoàng thượng nhìn Tạ Vệ, giọng điệu đầy quan tâm: "Thẩm ái khanh đã có song hỷ, Tòng Gia, trẫm biết đệ muội mấy năm trước đã qua đời vì bệnh, kế thê sau khanh cưới lại không biết tốt xấu, dám hòa ly với khanh. Khanh cô đơn lẻ bóng, công việc triều đình lại bận rộn, phủ đệ cũng không có ai chăm sóc. Trẫm thấy khanh gầy đi nhiều rồi, cũng nên tìm một người biết điều để chăm sóc khanh."
Câu nói này khiến cả điện im phăng phắc. Ta nghĩ, có lẽ Hoàng thượng chỉ biết đến chuyện các thần tử thành thân, chứ không hề hay biết về mối quan hệ giữa Tạ Vệ, ta và Thẩm Tử An. Nếu không, hắn đã không đem chủ đề này ra bàn luận một cách thẳng thừng như vậy. Những người biết rõ ngọn ngành đều cảm thấy khó xử.
Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt không đổi, đáp: "Thần chưa vội ạ."
Tống NhuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình Sau khi gả cho hắn, ta cố gắng hết sức chăm lo cho phu quân con cái, quán xuyến phủ vụ. Cho đến khi Tạ Vệ biết được phu nhân của hắn năm xưa không phải c.h.ế.t vì bệnh, mà là mẫu thân đã qua đời của hắn vì muốn hắn cưới một vị thiên kim môn đăng hộ đối để lập thân ở kinh thành, đã tự tay hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t nàng. Tạ Vệ trút hết hận thù lên người ta. Hắn căm ghét giày vò ta suốt một năm. Cho đến khi ta đưa cho hắn một tờ hòa ly thư, xin tự rời đi. Lần thứ hai ta xuất giá, cả kinh thành đều nể mặt. Những ngày chờ gả, không ai dám nói lời cay nghiệt sau lưng ta, hoặc giả có, nhưng chẳng ai dám buông lời thị phi trước mặt ta. Tất cả là nhờ thế lực của gia tộc ta. Ta là đích tôn nữ của Vệ Quốc Công, người ta tái giá là đích trưởng tử của Tổng đốc Văn Kinh, một trang tuấn kiệt trong giới công tử thế gia, không vướng thói phong lưu trăng gió như bao kẻ khác ở kinh thành. Người đời vẫn ca tụng Thẩm Tử An, một bậc quân tử… Ánh mắt nàng lướt qua chỗ chúng ta, khi dừng lại trên người ta thì khẽ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì. Hoàng thượng vẫy tay ra hiệu cho chúng ta ngồi xuống. Ta cúi đầu, ngồi cạnh Thẩm Tử An. Sau đó là cảnh các quan thần nâng ly chúc tụng, các nữ quyến đều cúi đầu, cung kính lắng nghe. Sau khoảng thời gian uống cạn một chén trà, một vị thái giám bước vào bẩm báo, Tạ Đô chỉ huy sứ đã đến. Dù đến muộn, nhưng Hoàng thượng tỏ vẻ không bận tâm, ngược lại còn vui mừng nói: "Cuối cùng hắn cũng đến rồi, mau mời vào." Mọi người trong điện coi như không có gì xảy ra, có vẻ đã quen với việc này. Sự sủng ái mà Tạ Vệ nhận được quả là có một không hai. Tạ Vệ nhanh chóng bước vào, hắn mặc huyền phục đen, hành lễ với Hoàng thượng. Hoàng thượng cất giọng ôn hòa, mỉm cười: "Đừng đứng đó nữa, mau vào chỗ ngồi đi." Hắn khẽ đáp lời, rồi ngồi xuống vị trí đối diện chúng ta. Ta thu lại ánh nhìn, tiếp tục lắng nghe những lời hàn huyên trên yến tiệc. Hoàng thượng gần như hỏi thăm từng vị đại thần có mặt, cuối cùng mới quay sang nhìn Thẩm Tử An, cười nói: "Lần trước khi Thẩm ái khanh thành thân, trẫm còn cùng Quý phi nói đùa rằng Thẩm đại nhân như cây thiết thụ ngàn năm nở hoa. Hôm nay được diện kiến Thẩm phu nhân, quả là trai tài gái sắc, trách sao ái khanh đến giờ mới chịu thành thân." Cả điện vang lên tiếng cười, ta cũng mỉm cười ngồi trên ghế, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an. Hoàng thượng hỏi thăm một vòng rồi mới lịch sự hàn huyên với Thẩm Tử An, nhưng lời lẽ lại mang ý thân mật, như thể vừa ban ân vừa răn đe. Ta kín đáo nhìn sang Thẩm Tử An. Hắn ngồi bên cạnh ta, thần sắc vẫn bình thản, chỉ khẽ cười: "Hoàng thượng quá khen." Hoàng Quý phi liền tiếp lời: "Không chỉ nở hoa, nghe nói Thẩm phu nhân đã mang thai vài tháng rồi, Thẩm đại nhân năm nay đúng là song hỷ lâm môn." Tạ Vệ, người ngồi đối diện ta, nãy giờ vẫn cúi đầu, bỗng ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc như d.a.o găm nhìn thẳng vào ta. Hoàng thượng cũng tỏ vẻ hứng thú, "Ồ" lên một tiếng rồi nói: "Vậy thì đại hỷ, phải thưởng!" Hoàng Quý phi nói: "Vậy thì thưởng chậu san hô đỏ kia đi. Chậu san hô mà ngoại quốc tiến cống ấy, màu sắc cũng rất hợp với không khí vui mừng." Ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cúi đầu tạ ơn. Khi ta hành lễ, Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, rồi di chuyển xuống bụng ta, khẽ dừng lại. Khi ta xoay người trở về chỗ ngồi, ánh mắt hắn từ bụng ta di chuyển lên trên, nhìn thẳng vào mắt ta. Ta trở về chỗ ngồi của mình. Sau màn chào hỏi xã giao, chủ đề câu chuyện lại hướng về phía Tạ Vệ. Hoàng thượng nhìn Tạ Vệ, giọng điệu đầy quan tâm: "Thẩm ái khanh đã có song hỷ, Tòng Gia, trẫm biết đệ muội mấy năm trước đã qua đời vì bệnh, kế thê sau khanh cưới lại không biết tốt xấu, dám hòa ly với khanh. Khanh cô đơn lẻ bóng, công việc triều đình lại bận rộn, phủ đệ cũng không có ai chăm sóc. Trẫm thấy khanh gầy đi nhiều rồi, cũng nên tìm một người biết điều để chăm sóc khanh." Câu nói này khiến cả điện im phăng phắc. Ta nghĩ, có lẽ Hoàng thượng chỉ biết đến chuyện các thần tử thành thân, chứ không hề hay biết về mối quan hệ giữa Tạ Vệ, ta và Thẩm Tử An. Nếu không, hắn đã không đem chủ đề này ra bàn luận một cách thẳng thừng như vậy. Những người biết rõ ngọn ngành đều cảm thấy khó xử. Tạ Vệ vẫn giữ vẻ mặt không đổi, đáp: "Thần chưa vội ạ."