Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 791: Quà Tết từ Bắc Kinh (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Cái này con cứ cất đi, đến lúc đó trở về thị trấn thì mang về.""Mẹ, không sao đâu, đồ cũng nhiều, đến lúc đó để lại một ít cho Đại Đản và Nhị Đản ăn.""Đừng, con cứ mang đi, để tránh sau này mỗi lần chúng nó đều cho rằng con là cô thì phải cho chúng nó đồ, con trai không thể nuôi nuông chiều như vậy, không uống sữa bột cũng có thể lớn lên."Mẹ Thẩm không muốn để con gái cứ trợ cấp cho nhà, bây giờ chỉ có một anh trai, hai cháu trai.Nếu sau này nhiều người hơn, thì biết làm sao?Tốt nhất là ngay từ đầu đừng tạo thành thói quen này.Thẩm Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, đối với chuyện này, mẹ Thẩm hình như vẫn luôn rất cố chấp.Cuối cùng cô cũng chỉ có thể cất hết đồ đi, hai đứa nhỏ cũng không đòi Thẩm Nghiên.Lúc này sau khi xem hết đồ, chúng lại chạy ra ngoài chơi với bạn bè.Trước đây Thẩm Trường Thanh đã dạy dỗ hai đứa nhỏ, không được đòi đồ của cô.Cô cho, là tấm lòng của cô, nếu cô không cho, thì cũng không được chủ động đòi, đối với những chuyện này, hai đứa nhỏ vẫn rất biết điều.Có lúc đúng là thèm ăn, muốn ăn, nhưng cô cũng chưa từng đối xử tệ với chúng, hơn nữa lần này đồ là do ông cố Tuế Tuế mua từ Bắc Kinh đến, đều là đồ của em gái, cho nên hai đứa cũng không cảm thấy việc không cho chúng ăn những thứ này có gì không đúng.Ngược lại Lý Ngọc Mai vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu.Cô ta cảm thấy mẹ chồng chính là sợ Đại Đản và Nhị Đản ăn đồ của Thẩm Nghiên.Giữ đồ cẩn thận như vậy, cứ như là đang phòng cô ta.Không biết rằng mẹ Thẩm hoàn toàn không có ý này, chỉ là cảm thấy những thứ này đều rất quý giá, đều là đồ từ Bắc Kinh gửi đến, không nên lấy đồ của nhà họ Lục trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.Hơn nữa, mỗi lần mua đồ gửi đến, thì ai trong nhà mà chẳng có, chẳng phải đều có phần của họ sao.Cho nên của ai thì người đó dùng.Nhưng chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Nghiên làm theo ý mẹ Thẩm, cất hết đồ đi.Vì sắp Tết rồi, nên trong nhà cũng bận rộn, dọn dẹp sạch sẽ trong nhà và ngoài sân.Sáng sớm ngày 30 Tết, mẹ Thẩm đã hô hào mọi người trong sân.Ba Thẩm bị gọi đi lấy cá, đại đội bên cạnh có người biết bắt cá, thường thì đến dịp Tết này, bàn ăn nhà nào cũng cần phải có cá, cho nên lúc này ba Thẩm ra ngoài lấy, mọi người đều ngầm trao đổi với nhau.Dù sao thì nhà nào cũng cần, tự mình đi câu còn không biết câu đến bao giờ, mặt sông đều đóng băng, đục băng cũng cần tốn không ít công sức.Cho nên đều giả vờ như không biết, lén lút dùng lương thực đổi.Ba Thẩm vừa ra ngoài, hai đứa nhỏ liền đi theo.Mẹ Thẩm hấp chín đậu đỏ và đậu trắng trước đó, lúc này trực tiếp làm thành đậu xay, chuẩn bị làm mấy cái bánh bao nhân đậu.Lúc Thẩm Nghiên bế con gái dậy, những người khác trong nhà đều đã bắt đầu làm việc.Buổi tối Thẩm Nghiên một mình chăm sóc con gái, có lúc con bé khóc không chịu ngủ, hoặc là đói bụng, cũng không dễ chăm.Cho nên buổi sáng cô dậy muộn hơn mọi người trong nhà.Trước đây Thẩm Nghiên không biết, mẹ Thẩm vất vả như vậy, chỉ có tự mình chăm con mới biết vất vả.Lúc này dậy, mắt cô như không mở ra nổi."Dậy rồi à? Tối qua con bé quấy con à?""Vâng ạ, con bé cứ đói bụng, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ."Diệu Diệu Thần Kỳ"Con bé này giống con lúc nhỏ, đều rất ham ăn."Thẩm Nghiên: "..."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Cái này con cứ cất đi, đến lúc đó trở về thị trấn thì mang về.""Mẹ, không sao đâu, đồ cũng nhiều, đến lúc đó để lại một ít cho Đại Đản và Nhị Đản ăn.""Đừng, con cứ mang đi, để tránh sau này mỗi lần chúng nó đều cho rằng con là cô thì phải cho chúng nó đồ, con trai không thể nuôi nuông chiều như vậy, không uống sữa bột cũng có thể lớn lên."Mẹ Thẩm không muốn để con gái cứ trợ cấp cho nhà, bây giờ chỉ có một anh trai, hai cháu trai.Nếu sau này nhiều người hơn, thì biết làm sao?Tốt nhất là ngay từ đầu đừng tạo thành thói quen này.Thẩm Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, đối với chuyện này, mẹ Thẩm hình như vẫn luôn rất cố chấp.Cuối cùng cô cũng chỉ có thể cất hết đồ đi, hai đứa nhỏ cũng không đòi Thẩm Nghiên.Lúc này sau khi xem hết đồ, chúng lại chạy ra ngoài chơi với bạn bè.Trước đây Thẩm Trường Thanh đã dạy dỗ hai đứa nhỏ, không được đòi đồ của cô.Cô cho, là tấm lòng của cô, nếu cô không cho, thì cũng không được chủ động đòi, đối với những chuyện này, hai đứa nhỏ vẫn rất biết điều.Có lúc đúng là thèm ăn, muốn ăn, nhưng cô cũng chưa từng đối xử tệ với chúng, hơn nữa lần này đồ là do ông cố Tuế Tuế mua từ Bắc Kinh đến, đều là đồ của em gái, cho nên hai đứa cũng không cảm thấy việc không cho chúng ăn những thứ này có gì không đúng.Ngược lại Lý Ngọc Mai vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu.Cô ta cảm thấy mẹ chồng chính là sợ Đại Đản và Nhị Đản ăn đồ của Thẩm Nghiên.Giữ đồ cẩn thận như vậy, cứ như là đang phòng cô ta.Không biết rằng mẹ Thẩm hoàn toàn không có ý này, chỉ là cảm thấy những thứ này đều rất quý giá, đều là đồ từ Bắc Kinh gửi đến, không nên lấy đồ của nhà họ Lục trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.Hơn nữa, mỗi lần mua đồ gửi đến, thì ai trong nhà mà chẳng có, chẳng phải đều có phần của họ sao.Cho nên của ai thì người đó dùng.Nhưng chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Nghiên làm theo ý mẹ Thẩm, cất hết đồ đi.Vì sắp Tết rồi, nên trong nhà cũng bận rộn, dọn dẹp sạch sẽ trong nhà và ngoài sân.Sáng sớm ngày 30 Tết, mẹ Thẩm đã hô hào mọi người trong sân.Ba Thẩm bị gọi đi lấy cá, đại đội bên cạnh có người biết bắt cá, thường thì đến dịp Tết này, bàn ăn nhà nào cũng cần phải có cá, cho nên lúc này ba Thẩm ra ngoài lấy, mọi người đều ngầm trao đổi với nhau.Dù sao thì nhà nào cũng cần, tự mình đi câu còn không biết câu đến bao giờ, mặt sông đều đóng băng, đục băng cũng cần tốn không ít công sức.Cho nên đều giả vờ như không biết, lén lút dùng lương thực đổi.Ba Thẩm vừa ra ngoài, hai đứa nhỏ liền đi theo.Mẹ Thẩm hấp chín đậu đỏ và đậu trắng trước đó, lúc này trực tiếp làm thành đậu xay, chuẩn bị làm mấy cái bánh bao nhân đậu.Lúc Thẩm Nghiên bế con gái dậy, những người khác trong nhà đều đã bắt đầu làm việc.Buổi tối Thẩm Nghiên một mình chăm sóc con gái, có lúc con bé khóc không chịu ngủ, hoặc là đói bụng, cũng không dễ chăm.Cho nên buổi sáng cô dậy muộn hơn mọi người trong nhà.Trước đây Thẩm Nghiên không biết, mẹ Thẩm vất vả như vậy, chỉ có tự mình chăm con mới biết vất vả.Lúc này dậy, mắt cô như không mở ra nổi."Dậy rồi à? Tối qua con bé quấy con à?""Vâng ạ, con bé cứ đói bụng, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ."Diệu Diệu Thần Kỳ"Con bé này giống con lúc nhỏ, đều rất ham ăn."Thẩm Nghiên: "..."

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… "Cái này con cứ cất đi, đến lúc đó trở về thị trấn thì mang về.""Mẹ, không sao đâu, đồ cũng nhiều, đến lúc đó để lại một ít cho Đại Đản và Nhị Đản ăn.""Đừng, con cứ mang đi, để tránh sau này mỗi lần chúng nó đều cho rằng con là cô thì phải cho chúng nó đồ, con trai không thể nuôi nuông chiều như vậy, không uống sữa bột cũng có thể lớn lên."Mẹ Thẩm không muốn để con gái cứ trợ cấp cho nhà, bây giờ chỉ có một anh trai, hai cháu trai.Nếu sau này nhiều người hơn, thì biết làm sao?Tốt nhất là ngay từ đầu đừng tạo thành thói quen này.Thẩm Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, đối với chuyện này, mẹ Thẩm hình như vẫn luôn rất cố chấp.Cuối cùng cô cũng chỉ có thể cất hết đồ đi, hai đứa nhỏ cũng không đòi Thẩm Nghiên.Lúc này sau khi xem hết đồ, chúng lại chạy ra ngoài chơi với bạn bè.Trước đây Thẩm Trường Thanh đã dạy dỗ hai đứa nhỏ, không được đòi đồ của cô.Cô cho, là tấm lòng của cô, nếu cô không cho, thì cũng không được chủ động đòi, đối với những chuyện này, hai đứa nhỏ vẫn rất biết điều.Có lúc đúng là thèm ăn, muốn ăn, nhưng cô cũng chưa từng đối xử tệ với chúng, hơn nữa lần này đồ là do ông cố Tuế Tuế mua từ Bắc Kinh đến, đều là đồ của em gái, cho nên hai đứa cũng không cảm thấy việc không cho chúng ăn những thứ này có gì không đúng.Ngược lại Lý Ngọc Mai vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu.Cô ta cảm thấy mẹ chồng chính là sợ Đại Đản và Nhị Đản ăn đồ của Thẩm Nghiên.Giữ đồ cẩn thận như vậy, cứ như là đang phòng cô ta.Không biết rằng mẹ Thẩm hoàn toàn không có ý này, chỉ là cảm thấy những thứ này đều rất quý giá, đều là đồ từ Bắc Kinh gửi đến, không nên lấy đồ của nhà họ Lục trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.Hơn nữa, mỗi lần mua đồ gửi đến, thì ai trong nhà mà chẳng có, chẳng phải đều có phần của họ sao.Cho nên của ai thì người đó dùng.Nhưng chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, Thẩm Nghiên làm theo ý mẹ Thẩm, cất hết đồ đi.Vì sắp Tết rồi, nên trong nhà cũng bận rộn, dọn dẹp sạch sẽ trong nhà và ngoài sân.Sáng sớm ngày 30 Tết, mẹ Thẩm đã hô hào mọi người trong sân.Ba Thẩm bị gọi đi lấy cá, đại đội bên cạnh có người biết bắt cá, thường thì đến dịp Tết này, bàn ăn nhà nào cũng cần phải có cá, cho nên lúc này ba Thẩm ra ngoài lấy, mọi người đều ngầm trao đổi với nhau.Dù sao thì nhà nào cũng cần, tự mình đi câu còn không biết câu đến bao giờ, mặt sông đều đóng băng, đục băng cũng cần tốn không ít công sức.Cho nên đều giả vờ như không biết, lén lút dùng lương thực đổi.Ba Thẩm vừa ra ngoài, hai đứa nhỏ liền đi theo.Mẹ Thẩm hấp chín đậu đỏ và đậu trắng trước đó, lúc này trực tiếp làm thành đậu xay, chuẩn bị làm mấy cái bánh bao nhân đậu.Lúc Thẩm Nghiên bế con gái dậy, những người khác trong nhà đều đã bắt đầu làm việc.Buổi tối Thẩm Nghiên một mình chăm sóc con gái, có lúc con bé khóc không chịu ngủ, hoặc là đói bụng, cũng không dễ chăm.Cho nên buổi sáng cô dậy muộn hơn mọi người trong nhà.Trước đây Thẩm Nghiên không biết, mẹ Thẩm vất vả như vậy, chỉ có tự mình chăm con mới biết vất vả.Lúc này dậy, mắt cô như không mở ra nổi."Dậy rồi à? Tối qua con bé quấy con à?""Vâng ạ, con bé cứ đói bụng, dỗ thế nào cũng không chịu ngủ."Diệu Diệu Thần Kỳ"Con bé này giống con lúc nhỏ, đều rất ham ăn."Thẩm Nghiên: "..."

Chương 791: Quà Tết từ Bắc Kinh (2)