Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 807: Nỗi lo lắng của bà cụ (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Nhưng dựa vào đâu chứ.Bao nhiêu năm nay, nhà anh cả chỉ muốn moi tiền từ nhà bọn họ, thái độ này thật sự khiến bố Thẩm rất khó chịu.Không phải nói là chi tiền cho người già khám bệnh mà phải so đo tính toán, chỉ là bây giờ không so đo tính toán, sau này những người này vẫn sẽ ngựa quen đường cũ, vẫn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên người bọn họ."Em trai, nhà chú rõ ràng có hai người làm công nhân, hơn nữa trong nhà cũng có không ít tiền đúng không? Mẹ chỉ phẫu thuật một chút mà chú cũng không muốn chi tiền."Thẩm Khánh Bình dùng vẻ mặt thất vọng nhìn bố Thẩm, cứ như thể người con trai là bố Thẩm này bất hiếu đến mức nào vậy.Vẻ mặt này khiến bố Thẩm bật cười."Vậy anh Cả, nhà anh làm gì? Chỉ biết nói suông thôi sao? Mẹ cũng là mẹ ruột của anh, anh là con trai cả mà không chịu trách nhiệm, thế nào? Nhà chúng tôi kiếm được nhiều tiền thì đáng lẽ phải chi nhiều tiền hơn sao? Không có đạo lý đó đâu."Giọng điệu của bố Thẩm rất kiên quyết: "Dù sao thì mẹ nhất định phải phẫu thuật, đến lúc đó cứ trừ vào tiền phụng dưỡng là được rồi, khi nào trừ hết, khi nào chúng tôi sẽ đưa tiền phụng dưỡng tiếp, còn về phần mọi người, đến lúc đó việc chăm sóc mẹ cứ giao cho chúng tôi, mọi người chỉ cần chi tiền ăn uống là được."Nói xong cũng không cho mọi người cơ hội phản bác, bố Thẩm trực tiếp rời đi.Lúc về nhà sắc mặt vẫn còn rất khó coi, đây đều là những người gì thế này!Người anh Cả này đúng là coi người ta là kẻ ngốc mà.Cứ tưởng chuyện trước kia vẫn có thể xảy ra lần nữa, lần này, bố Thẩm đã quyết tâm, sẽ không đưa tiền phụng dưỡng cho nhà anh cả nữa, sẽ lén đưa cho bà nội Thẩm, để bà cụ giữ lấy phòng thân.Mọi người quyết định ngày mai sẽ xuất phát, chuyện này cũng không nên trì hoãn lâu.Nhưng người đi vẫn phải chọn cho kỹ, Thẩm Nghiên là mẹ của hai đứa nhỏ, không thể rời khỏi con được.Vì vậy chỉ có thể để mẹ Thẩm đi cùng để chăm sóc, đến lúc đó có gì cần chăm sóc cũng tiện hơn.Còn lại là bố Thẩm và Thẩm Trường Chinh, hai người đều là lao động chính, phụ trách chạy vặt các kiểu.Vì cũng không biết phải ở lại đó bao lâu, nên Thẩm Nghiên cũng đã nói trước với mẹ Thẩm.Mùng năm Tết là phải quay lại thị trấn đi làm rồi.Nếu mẹ Thẩm vẫn chưa về, thì Thẩm Nghiên sẽ dẫn theo con đi làm trước.Mẹ Thẩm cũng biết, dù sao thì bà cụ cũng là mẹ ruột của chồng mình, chỉ có nhà anh cả, nhìn kiểu gì cũng không giống người biết chăm sóc người khác, nên bà lập tức đồng ý.Thật ra ban đầu Thẩm Nghiên định đi thay mẹ Thẩm, dù sao đi khám ở bệnh viện thành phố, bệnh viện lớn thủ tục rườm rà, sợ mẹ Thẩm sẽ luống cuống như gà mắc tóc.Nhưng con nhỏ cần b.ú sữa, Thẩm Nghiên cũng không thể rời con lâu như vậy được.Nên cũng chỉ có thể để mẹ Thẩm đi.Chỉ có điều, sau khi ăn cơm xong, mọi người mới nhận ra tâm trạng của bà cụ có vẻ không ổn."Bà ơi, bà sao vậy ạ?" Thẩm Nghiên ngồi bên cạnh bà, nhìn bà cụ cứ ngẩn người ra."Không có gì, bà chỉ là thấy mình vô dụng quá, cháu nói xem bị bệnh một cái phải tốn bao nhiêu tiền chứ!"Lúc bà cụ nói đến chuyện tiền nong, trong mắt bà còn ánh lên nước mắt.Thẩm Nghiên có chút bất lực: "Bà ơi, không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, chúng ta lấy viên sỏi trong người bà ra là được rồi, sau này bà sẽ không đau nữa, không sao đâu ạ.""Thật sao?"Nói xong, bà cụ hình như vẫn chưa yên tâm, lại nhìn sang bố Thẩm.Diệu Diệu Thần KỳBố Thẩm cũng trả lời."Vâng, mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều như vậy nữa, chỉ là một bệnh nhỏ thôi, có gì to tát đâu ạ?"Giọng điệu của ông rất thoải mái, cứ như thể chuyện này không phải là chuyện gì to tát lắm vậy.

Nhưng dựa vào đâu chứ.

Bao nhiêu năm nay, nhà anh cả chỉ muốn moi tiền từ nhà bọn họ, thái độ này thật sự khiến bố Thẩm rất khó chịu.

Không phải nói là chi tiền cho người già khám bệnh mà phải so đo tính toán, chỉ là bây giờ không so đo tính toán, sau này những người này vẫn sẽ ngựa quen đường cũ, vẫn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên người bọn họ.

"Em trai, nhà chú rõ ràng có hai người làm công nhân, hơn nữa trong nhà cũng có không ít tiền đúng không? Mẹ chỉ phẫu thuật một chút mà chú cũng không muốn chi tiền."

Thẩm Khánh Bình dùng vẻ mặt thất vọng nhìn bố Thẩm, cứ như thể người con trai là bố Thẩm này bất hiếu đến mức nào vậy.

Vẻ mặt này khiến bố Thẩm bật cười.

"Vậy anh Cả, nhà anh làm gì? Chỉ biết nói suông thôi sao? Mẹ cũng là mẹ ruột của anh, anh là con trai cả mà không chịu trách nhiệm, thế nào? Nhà chúng tôi kiếm được nhiều tiền thì đáng lẽ phải chi nhiều tiền hơn sao? Không có đạo lý đó đâu."

Giọng điệu của bố Thẩm rất kiên quyết: "Dù sao thì mẹ nhất định phải phẫu thuật, đến lúc đó cứ trừ vào tiền phụng dưỡng là được rồi, khi nào trừ hết, khi nào chúng tôi sẽ đưa tiền phụng dưỡng tiếp, còn về phần mọi người, đến lúc đó việc chăm sóc mẹ cứ giao cho chúng tôi, mọi người chỉ cần chi tiền ăn uống là được."

Nói xong cũng không cho mọi người cơ hội phản bác, bố Thẩm trực tiếp rời đi.

Lúc về nhà sắc mặt vẫn còn rất khó coi, đây đều là những người gì thế này!

Người anh Cả này đúng là coi người ta là kẻ ngốc mà.

Cứ tưởng chuyện trước kia vẫn có thể xảy ra lần nữa, lần này, bố Thẩm đã quyết tâm, sẽ không đưa tiền phụng dưỡng cho nhà anh cả nữa, sẽ lén đưa cho bà nội Thẩm, để bà cụ giữ lấy phòng thân.

Mọi người quyết định ngày mai sẽ xuất phát, chuyện này cũng không nên trì hoãn lâu.

Nhưng người đi vẫn phải chọn cho kỹ, Thẩm Nghiên là mẹ của hai đứa nhỏ, không thể rời khỏi con được.

Vì vậy chỉ có thể để mẹ Thẩm đi cùng để chăm sóc, đến lúc đó có gì cần chăm sóc cũng tiện hơn.

Còn lại là bố Thẩm và Thẩm Trường Chinh, hai người đều là lao động chính, phụ trách chạy vặt các kiểu.

Vì cũng không biết phải ở lại đó bao lâu, nên Thẩm Nghiên cũng đã nói trước với mẹ Thẩm.

Mùng năm Tết là phải quay lại thị trấn đi làm rồi.

Nếu mẹ Thẩm vẫn chưa về, thì Thẩm Nghiên sẽ dẫn theo con đi làm trước.

Mẹ Thẩm cũng biết, dù sao thì bà cụ cũng là mẹ ruột của chồng mình, chỉ có nhà anh cả, nhìn kiểu gì cũng không giống người biết chăm sóc người khác, nên bà lập tức đồng ý.

Thật ra ban đầu Thẩm Nghiên định đi thay mẹ Thẩm, dù sao đi khám ở bệnh viện thành phố, bệnh viện lớn thủ tục rườm rà, sợ mẹ Thẩm sẽ luống cuống như gà mắc tóc.

Nhưng con nhỏ cần b.ú sữa, Thẩm Nghiên cũng không thể rời con lâu như vậy được.

Nên cũng chỉ có thể để mẹ Thẩm đi.

Chỉ có điều, sau khi ăn cơm xong, mọi người mới nhận ra tâm trạng của bà cụ có vẻ không ổn.

"Bà ơi, bà sao vậy ạ?" Thẩm Nghiên ngồi bên cạnh bà, nhìn bà cụ cứ ngẩn người ra.

"Không có gì, bà chỉ là thấy mình vô dụng quá, cháu nói xem bị bệnh một cái phải tốn bao nhiêu tiền chứ!"

Lúc bà cụ nói đến chuyện tiền nong, trong mắt bà còn ánh lên nước mắt.

Thẩm Nghiên có chút bất lực: "Bà ơi, không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, chúng ta lấy viên sỏi trong người bà ra là được rồi, sau này bà sẽ không đau nữa, không sao đâu ạ."

"Thật sao?"

Nói xong, bà cụ hình như vẫn chưa yên tâm, lại nhìn sang bố Thẩm.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Bố Thẩm cũng trả lời.

"Vâng, mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều như vậy nữa, chỉ là một bệnh nhỏ thôi, có gì to tát đâu ạ?"

Giọng điệu của ông rất thoải mái, cứ như thể chuyện này không phải là chuyện gì to tát lắm vậy.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Nhưng dựa vào đâu chứ.Bao nhiêu năm nay, nhà anh cả chỉ muốn moi tiền từ nhà bọn họ, thái độ này thật sự khiến bố Thẩm rất khó chịu.Không phải nói là chi tiền cho người già khám bệnh mà phải so đo tính toán, chỉ là bây giờ không so đo tính toán, sau này những người này vẫn sẽ ngựa quen đường cũ, vẫn sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên người bọn họ."Em trai, nhà chú rõ ràng có hai người làm công nhân, hơn nữa trong nhà cũng có không ít tiền đúng không? Mẹ chỉ phẫu thuật một chút mà chú cũng không muốn chi tiền."Thẩm Khánh Bình dùng vẻ mặt thất vọng nhìn bố Thẩm, cứ như thể người con trai là bố Thẩm này bất hiếu đến mức nào vậy.Vẻ mặt này khiến bố Thẩm bật cười."Vậy anh Cả, nhà anh làm gì? Chỉ biết nói suông thôi sao? Mẹ cũng là mẹ ruột của anh, anh là con trai cả mà không chịu trách nhiệm, thế nào? Nhà chúng tôi kiếm được nhiều tiền thì đáng lẽ phải chi nhiều tiền hơn sao? Không có đạo lý đó đâu."Giọng điệu của bố Thẩm rất kiên quyết: "Dù sao thì mẹ nhất định phải phẫu thuật, đến lúc đó cứ trừ vào tiền phụng dưỡng là được rồi, khi nào trừ hết, khi nào chúng tôi sẽ đưa tiền phụng dưỡng tiếp, còn về phần mọi người, đến lúc đó việc chăm sóc mẹ cứ giao cho chúng tôi, mọi người chỉ cần chi tiền ăn uống là được."Nói xong cũng không cho mọi người cơ hội phản bác, bố Thẩm trực tiếp rời đi.Lúc về nhà sắc mặt vẫn còn rất khó coi, đây đều là những người gì thế này!Người anh Cả này đúng là coi người ta là kẻ ngốc mà.Cứ tưởng chuyện trước kia vẫn có thể xảy ra lần nữa, lần này, bố Thẩm đã quyết tâm, sẽ không đưa tiền phụng dưỡng cho nhà anh cả nữa, sẽ lén đưa cho bà nội Thẩm, để bà cụ giữ lấy phòng thân.Mọi người quyết định ngày mai sẽ xuất phát, chuyện này cũng không nên trì hoãn lâu.Nhưng người đi vẫn phải chọn cho kỹ, Thẩm Nghiên là mẹ của hai đứa nhỏ, không thể rời khỏi con được.Vì vậy chỉ có thể để mẹ Thẩm đi cùng để chăm sóc, đến lúc đó có gì cần chăm sóc cũng tiện hơn.Còn lại là bố Thẩm và Thẩm Trường Chinh, hai người đều là lao động chính, phụ trách chạy vặt các kiểu.Vì cũng không biết phải ở lại đó bao lâu, nên Thẩm Nghiên cũng đã nói trước với mẹ Thẩm.Mùng năm Tết là phải quay lại thị trấn đi làm rồi.Nếu mẹ Thẩm vẫn chưa về, thì Thẩm Nghiên sẽ dẫn theo con đi làm trước.Mẹ Thẩm cũng biết, dù sao thì bà cụ cũng là mẹ ruột của chồng mình, chỉ có nhà anh cả, nhìn kiểu gì cũng không giống người biết chăm sóc người khác, nên bà lập tức đồng ý.Thật ra ban đầu Thẩm Nghiên định đi thay mẹ Thẩm, dù sao đi khám ở bệnh viện thành phố, bệnh viện lớn thủ tục rườm rà, sợ mẹ Thẩm sẽ luống cuống như gà mắc tóc.Nhưng con nhỏ cần b.ú sữa, Thẩm Nghiên cũng không thể rời con lâu như vậy được.Nên cũng chỉ có thể để mẹ Thẩm đi.Chỉ có điều, sau khi ăn cơm xong, mọi người mới nhận ra tâm trạng của bà cụ có vẻ không ổn."Bà ơi, bà sao vậy ạ?" Thẩm Nghiên ngồi bên cạnh bà, nhìn bà cụ cứ ngẩn người ra."Không có gì, bà chỉ là thấy mình vô dụng quá, cháu nói xem bị bệnh một cái phải tốn bao nhiêu tiền chứ!"Lúc bà cụ nói đến chuyện tiền nong, trong mắt bà còn ánh lên nước mắt.Thẩm Nghiên có chút bất lực: "Bà ơi, không tốn bao nhiêu tiền đâu ạ, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, chúng ta lấy viên sỏi trong người bà ra là được rồi, sau này bà sẽ không đau nữa, không sao đâu ạ.""Thật sao?"Nói xong, bà cụ hình như vẫn chưa yên tâm, lại nhìn sang bố Thẩm.Diệu Diệu Thần KỳBố Thẩm cũng trả lời."Vâng, mẹ, mẹ đừng lo lắng nhiều như vậy nữa, chỉ là một bệnh nhỏ thôi, có gì to tát đâu ạ?"Giọng điệu của ông rất thoải mái, cứ như thể chuyện này không phải là chuyện gì to tát lắm vậy.

Chương 807: Nỗi lo lắng của bà cụ (2)