Tác giả:

    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản…

Chương 1270: Ra vẻ ta đây (2)

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Đều là con dâu nhà họ Lục, tại sao Thẩm Nghiên có thể sống thoải mái như vậy, còn mình lại phải sống khổ sở thế này? Không phải chỉ là đồ ngoại quốc thôi sao?Gần như theo bản năng, cô ta buột miệng nói: "Ai nói chúng tôi không mua nổi? Hôm nay tôi nhất định phải mua chiếc túi này, để cô xem thử rốt cuộc là ai không mua nổi."Vương Hiểu Phương đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng luôn nở một nụ cười nhàn nhạt: "Vị đồng chí này, cô chắc chắn muốn mua chứ? Chiếc túi này cần thời gian để mua hộ, nếu cô chắc chắn muốn mua thì cần phải đặt cọc trước 40%. Đến khi hàng về, tiền đặt cọc có thể trừ vào tiền hàng, cô không cần lo lắng. Giá của chiếc túi này là..."Nghe thấy Vương Hiểu Phương nói giá chiếc túi, Tôn Ngọc Hồng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm."Một chiếc túi mà đắt vậy sao?" Tôn Ngọc Hồng gần như theo bản năng thốt lên. Ai mà ngờ được một chiếc túi bình thường như vậy mà lại có giá đắt đỏ đến thế.Ban đầu cô ta chỉ thấy chiếc túi này đẹp, lại nghĩ đồ ngoại quốc là tốt, bị Thẩm Nghiên kích thích nên mới tiện tay chọn đại một chiếc túi mình thích nhất, kết quả lại là chiếc túi đắt nhất ở đây?Vương Hiểu Phương vẫn mỉm cười nhìn cô ta: "Vâng thưa đồng chí, đồ ở đây chúng tôi đều là hàng chính hãng. Chiếc túi này về cơ bản đều có giá niêm yết, không có nhiều biến động về giá cả. Tất nhiên, nếu có biến động thì chúng tôi cũng sẽ xuất trình hóa đơn tương ứng, đến lúc đó sẽ thu tiền theo giá thực tế.""Cô có muốn mua nữa không?" Vương Hiểu Phương lại nghiêm túc xác nhận một lần nữa.Lúc này, sắc mặt Tôn Ngọc Hồng đỏ bừng, không ngờ mình lại "quê độ" trước mặt Thẩm Nghiên."Không, thôi, không mua nữa."Đương nhiên cô ta có thể nói là muốn mua, nhưng vấn đề là, bây giờ hai người họ thậm chí còn không có đủ tiền đặt cọc.Nếu tiếp tục ở lại đây cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi."Vâng."Lúc này, sắc mặt Vương Hiểu Phương hơi khó coi, dường như hai người này đã lãng phí thời gian của cô. Cô không nói gì, trực tiếp cất cuốn catalogue có in hình ảnh màu đi, không cho hai người xem nữa."Cô..." Tôn Ngọc Hồng tức giận vì thái độ của cô, nhưng bản thân lại không làm gì được, ai bảo người ta có vốn liếng như vậy chứ. Tuy nhiên, hai mẹ con vẫn mặt dày không chịu rời đi, ngược lại còn nhìn Thẩm Nghiên với vẻ thích thú, muốn xem xem cô sẽ mua gì.Thẩm Nghiên cứ thong thả xem đồ trong cửa hàng, trông không giống như muốn mua gì cả.Thẩm Nghiên đúng là không định mua gì, cô đến đây chỉ để xem thử, dạo này trong cửa hàng món nào bán chạy, những món đồ nào tốt thì lần sau nhập hàng có thể bảo Alice nhập thêm.Còn những món nào không được ưa chuộng thì lần sau sẽ không nhập nhiều như vậy nữa. Thẩm Nghiên cần nắm rõ tình hình hàng hóa, hiểu được món nào bán chạy. Cô định nói chuyện với Vương Hiểu Phương thì quay đầu lại, phát hiện hai mẹ con kia vẫn còn đứng sau lưng mình.Thẩm Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười.Diệu Diệu Thần Kỳ"Này hai người, rảnh rỗi quá không có việc gì làm à? Đi theo tôi làm gì?""Hừ hừ ~ Chỉ là xem thử thôi, sao nào? Chẳng lẽ có quy định không cho chúng tôi xem sao? Cô đừng có giả làm đại gia ở đây nhé? Rõ ràng không có tiền mà còn ở đây xem nãy giờ!"Thẩm Nghiên lập tức bật cười, người này nói chuyện thật nực cười.Lúc này, Tôn Ngọc Hồng cũng cười theo: "Đúng vậy, chẳng lẽ tiền lương của Lục Tuân không đủ nuôi cô và con sao? Haizz ~ Tôi nói Lục Tuân này cũng thật là..."Thẩm Nghiên suýt chút nữa thì bị hai người này chọc cười.

Đều là con dâu nhà họ Lục, tại sao Thẩm Nghiên có thể sống thoải mái như vậy, còn mình lại phải sống khổ sở thế này? Không phải chỉ là đồ ngoại quốc thôi sao?

Gần như theo bản năng, cô ta buột miệng nói: "Ai nói chúng tôi không mua nổi? Hôm nay tôi nhất định phải mua chiếc túi này, để cô xem thử rốt cuộc là ai không mua nổi."

Vương Hiểu Phương đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng luôn nở một nụ cười nhàn nhạt: "Vị đồng chí này, cô chắc chắn muốn mua chứ? Chiếc túi này cần thời gian để mua hộ, nếu cô chắc chắn muốn mua thì cần phải đặt cọc trước 40%. Đến khi hàng về, tiền đặt cọc có thể trừ vào tiền hàng, cô không cần lo lắng. Giá của chiếc túi này là..."

Nghe thấy Vương Hiểu Phương nói giá chiếc túi, Tôn Ngọc Hồng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

"Một chiếc túi mà đắt vậy sao?" Tôn Ngọc Hồng gần như theo bản năng thốt lên. Ai mà ngờ được một chiếc túi bình thường như vậy mà lại có giá đắt đỏ đến thế.

Ban đầu cô ta chỉ thấy chiếc túi này đẹp, lại nghĩ đồ ngoại quốc là tốt, bị Thẩm Nghiên kích thích nên mới tiện tay chọn đại một chiếc túi mình thích nhất, kết quả lại là chiếc túi đắt nhất ở đây?

Vương Hiểu Phương vẫn mỉm cười nhìn cô ta: "Vâng thưa đồng chí, đồ ở đây chúng tôi đều là hàng chính hãng. Chiếc túi này về cơ bản đều có giá niêm yết, không có nhiều biến động về giá cả. Tất nhiên, nếu có biến động thì chúng tôi cũng sẽ xuất trình hóa đơn tương ứng, đến lúc đó sẽ thu tiền theo giá thực tế."

"Cô có muốn mua nữa không?" Vương Hiểu Phương lại nghiêm túc xác nhận một lần nữa.

Lúc này, sắc mặt Tôn Ngọc Hồng đỏ bừng, không ngờ mình lại "quê độ" trước mặt Thẩm Nghiên.

"Không, thôi, không mua nữa."

Đương nhiên cô ta có thể nói là muốn mua, nhưng vấn đề là, bây giờ hai người họ thậm chí còn không có đủ tiền đặt cọc.

Nếu tiếp tục ở lại đây cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi.

"Vâng."

Lúc này, sắc mặt Vương Hiểu Phương hơi khó coi, dường như hai người này đã lãng phí thời gian của cô. Cô không nói gì, trực tiếp cất cuốn catalogue có in hình ảnh màu đi, không cho hai người xem nữa.

"Cô..." Tôn Ngọc Hồng tức giận vì thái độ của cô, nhưng bản thân lại không làm gì được, ai bảo người ta có vốn liếng như vậy chứ. Tuy nhiên, hai mẹ con vẫn mặt dày không chịu rời đi, ngược lại còn nhìn Thẩm Nghiên với vẻ thích thú, muốn xem xem cô sẽ mua gì.

Thẩm Nghiên cứ thong thả xem đồ trong cửa hàng, trông không giống như muốn mua gì cả.

Thẩm Nghiên đúng là không định mua gì, cô đến đây chỉ để xem thử, dạo này trong cửa hàng món nào bán chạy, những món đồ nào tốt thì lần sau nhập hàng có thể bảo Alice nhập thêm.

Còn những món nào không được ưa chuộng thì lần sau sẽ không nhập nhiều như vậy nữa. Thẩm Nghiên cần nắm rõ tình hình hàng hóa, hiểu được món nào bán chạy. Cô định nói chuyện với Vương Hiểu Phương thì quay đầu lại, phát hiện hai mẹ con kia vẫn còn đứng sau lưng mình.

Thẩm Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười.

Diệu Diệu Thần Kỳ

"Này hai người, rảnh rỗi quá không có việc gì làm à? Đi theo tôi làm gì?"

"Hừ hừ ~ Chỉ là xem thử thôi, sao nào? Chẳng lẽ có quy định không cho chúng tôi xem sao? Cô đừng có giả làm đại gia ở đây nhé? Rõ ràng không có tiền mà còn ở đây xem nãy giờ!"

Thẩm Nghiên lập tức bật cười, người này nói chuyện thật nực cười.

Lúc này, Tôn Ngọc Hồng cũng cười theo: "Đúng vậy, chẳng lẽ tiền lương của Lục Tuân không đủ nuôi cô và con sao? Haizz ~ Tôi nói Lục Tuân này cũng thật là..."

Thẩm Nghiên suýt chút nữa thì bị hai người này chọc cười.

Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ VợTác giả: Sơn NguyệtTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh    Nhà họ Thẩm có bốn anh em trai, anh cả đi lính, anh Hai cưới vợ sinh được một cặp song sinh. Anh ba và anh Tư chưa vợ, ở nhà làm ruộng. Cô và anh Tư Thẩm là sinh đôi, vì là con út trong nhà nên từ nhỏ đã được cưng chiều. Lúc nhỏ, nguyên chủ cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng đến năm mười lăm tuổi, nguyên chủ bị ngã xuống sông, sau một trận ốm thì cả người thay đổi hẳn. Trở nên ăn khỏe vô cùng! Chỉ trong vòng ba năm, đã ăn thành một thân mỡ, càng lớn càng xấu. Ban đầu, nguyên chủ đã được hứa hôn từ bé, kết quả nhà trai lại hối hận, chê bai Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên không muốn từ hôn, sau đó hai người giằng co bên sông, đã đẩy người ta xuống nước. Trùng hợp thay, anh cả đi lính mấy năm không về, vừa lúc làm nhiệm vụ xong ở thành phố gần đó, định về nhà thăm gia đình, liền dẫn theo đồng đội của mình về. Thẩm Trường Bá - anh cả nhà họ Thẩm - trên đường đi gặp một con gà rừng, liền đi bắt gà. Đồng đội của anh là Lục Tuần đứng bên sông, vừa lúc nhìn thấy có người vùng vẫy dưới nước, theo bản… Đều là con dâu nhà họ Lục, tại sao Thẩm Nghiên có thể sống thoải mái như vậy, còn mình lại phải sống khổ sở thế này? Không phải chỉ là đồ ngoại quốc thôi sao?Gần như theo bản năng, cô ta buột miệng nói: "Ai nói chúng tôi không mua nổi? Hôm nay tôi nhất định phải mua chiếc túi này, để cô xem thử rốt cuộc là ai không mua nổi."Vương Hiểu Phương đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng luôn nở một nụ cười nhàn nhạt: "Vị đồng chí này, cô chắc chắn muốn mua chứ? Chiếc túi này cần thời gian để mua hộ, nếu cô chắc chắn muốn mua thì cần phải đặt cọc trước 40%. Đến khi hàng về, tiền đặt cọc có thể trừ vào tiền hàng, cô không cần lo lắng. Giá của chiếc túi này là..."Nghe thấy Vương Hiểu Phương nói giá chiếc túi, Tôn Ngọc Hồng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm."Một chiếc túi mà đắt vậy sao?" Tôn Ngọc Hồng gần như theo bản năng thốt lên. Ai mà ngờ được một chiếc túi bình thường như vậy mà lại có giá đắt đỏ đến thế.Ban đầu cô ta chỉ thấy chiếc túi này đẹp, lại nghĩ đồ ngoại quốc là tốt, bị Thẩm Nghiên kích thích nên mới tiện tay chọn đại một chiếc túi mình thích nhất, kết quả lại là chiếc túi đắt nhất ở đây?Vương Hiểu Phương vẫn mỉm cười nhìn cô ta: "Vâng thưa đồng chí, đồ ở đây chúng tôi đều là hàng chính hãng. Chiếc túi này về cơ bản đều có giá niêm yết, không có nhiều biến động về giá cả. Tất nhiên, nếu có biến động thì chúng tôi cũng sẽ xuất trình hóa đơn tương ứng, đến lúc đó sẽ thu tiền theo giá thực tế.""Cô có muốn mua nữa không?" Vương Hiểu Phương lại nghiêm túc xác nhận một lần nữa.Lúc này, sắc mặt Tôn Ngọc Hồng đỏ bừng, không ngờ mình lại "quê độ" trước mặt Thẩm Nghiên."Không, thôi, không mua nữa."Đương nhiên cô ta có thể nói là muốn mua, nhưng vấn đề là, bây giờ hai người họ thậm chí còn không có đủ tiền đặt cọc.Nếu tiếp tục ở lại đây cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi."Vâng."Lúc này, sắc mặt Vương Hiểu Phương hơi khó coi, dường như hai người này đã lãng phí thời gian của cô. Cô không nói gì, trực tiếp cất cuốn catalogue có in hình ảnh màu đi, không cho hai người xem nữa."Cô..." Tôn Ngọc Hồng tức giận vì thái độ của cô, nhưng bản thân lại không làm gì được, ai bảo người ta có vốn liếng như vậy chứ. Tuy nhiên, hai mẹ con vẫn mặt dày không chịu rời đi, ngược lại còn nhìn Thẩm Nghiên với vẻ thích thú, muốn xem xem cô sẽ mua gì.Thẩm Nghiên cứ thong thả xem đồ trong cửa hàng, trông không giống như muốn mua gì cả.Thẩm Nghiên đúng là không định mua gì, cô đến đây chỉ để xem thử, dạo này trong cửa hàng món nào bán chạy, những món đồ nào tốt thì lần sau nhập hàng có thể bảo Alice nhập thêm.Còn những món nào không được ưa chuộng thì lần sau sẽ không nhập nhiều như vậy nữa. Thẩm Nghiên cần nắm rõ tình hình hàng hóa, hiểu được món nào bán chạy. Cô định nói chuyện với Vương Hiểu Phương thì quay đầu lại, phát hiện hai mẹ con kia vẫn còn đứng sau lưng mình.Thẩm Nghiên không khỏi cảm thấy buồn cười.Diệu Diệu Thần Kỳ"Này hai người, rảnh rỗi quá không có việc gì làm à? Đi theo tôi làm gì?""Hừ hừ ~ Chỉ là xem thử thôi, sao nào? Chẳng lẽ có quy định không cho chúng tôi xem sao? Cô đừng có giả làm đại gia ở đây nhé? Rõ ràng không có tiền mà còn ở đây xem nãy giờ!"Thẩm Nghiên lập tức bật cười, người này nói chuyện thật nực cười.Lúc này, Tôn Ngọc Hồng cũng cười theo: "Đúng vậy, chẳng lẽ tiền lương của Lục Tuân không đủ nuôi cô và con sao? Haizz ~ Tôi nói Lục Tuân này cũng thật là..."Thẩm Nghiên suýt chút nữa thì bị hai người này chọc cười.

Chương 1270: Ra vẻ ta đây (2)