Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói. Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu. “Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.” “Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.” “Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.” “Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……” “Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!” Mắt…
Chương 104: Chương 104
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên ĐạiTác giả: Chiêu HuỳnhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói. Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu. “Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.” “Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.” “Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.” “Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……” “Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!” Mắt… Ôn Duyệt trước tiên đi đến nhà bà nội Phương ăn cơm trưa, không lâu sau hai chị em Lý Niệm Thu liền tới, mấy cô gái nhỏ dọn ghế ra sân ngồi phơi nắng, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.Thời tiết tháng mười đã mát mẻ hơn, nắng không còn gay gắt như trước.“Đúng rồi, tối hôm qua tớ đi vệ sinh nhìn thấy chú hai của Chu Diệu lén lút chạy ra bên ngoài.” Ôn Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, nghĩ tới việc đã nhìn thấy tối hôm qua, cảm thấy kỳ quái: “Lúc ấy mới hơn 2 giờ sáng.”Lý Niệm Thu nhướng mày: “Có thể là có việc gì gấp đi?”Ở bên cạnh, vẻ mặt của Lý Tưởng Đông có chút kỳ quái, bộ dáng muốn nói lại thôi.“Làm sao vậy?” Lý Niệm Thu chú ý tới, “Có cái gì muốn nói thì cứ nói.”“Lần trước em nhìn thấy chú hai của anh Chu Diệu đi ra từ trong nhà Lưu quả phụ.” Lý Tưởng Đông chậm rì rì mà nói. Nhắc tới Lưu quả phụ, sắc mặt của Lý Niệm Thu cũng có chút kỳ quái. Danh tiếng của Lưu quả phụ ở Hồng Sơn thôn không tốt lắm.Ôn Duyệt lục lại trí nhớ, tìm được tin tức có liên quan đến Lưu quả phụ. Chồng của Lưu quả phụ là người Hồng Sơn thôn, Lưu quả phụ là được chồng của mình mua bằng tiền. Hai người kết hôn không bao lâu, chồng của Lưu quả phụ ngoài ý muốn qua đời, lúc ấy Lưu quả phụ mới vừa mang thai không đến hai tháng.Cha mẹ anh em của chồng Lưu quả phụ đã sớm qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình ông ta, kết quả ông ta cũng đã chết. Trưởng thôn thấy Lưu quả phụ đang mang thai huyết mạch duy nhất của nhà chồng, nên trưởng thôn đã nhờ người trong thôn chăm sóc hai mẹ con nhiều hơn.Sau này Lưu quả phụ sinh được một đứa con trai, người trong thôn lại càng chăm sóc hai người nhiều hơn.Tuy nhiên danh tiếng của bà ấy ngày càng tệ, bởi vì thương xuyên có người nhìn thấy đàn ông từ trong nhà Lưu quả phụ đi ra, còn cho Lưu quả phụ tiền, trai đơn gái chiếc ở trong phòng còn có thể làm chuyện gì, lại còn đưa tiền! Sau này đàn ông đã kết hôn trong thôn đều vị vợ quản nghiêm, ân cần dạy bảo bọn họ không được tới gần Lưu quả phụ.Ôn Duyệt trừng lớn đôi mắt: “Thiệt hay giả?”Lý Tưởng Đông yên lặng gật đầu: “Thật sự, em đã nhìn thấy ba bốn lần.”“Ba bốn lần, vậy mà thím hai lại không phát hiện?” Ôn Duyệt rít lên, cô hoàn toàn không ngờ chú hai thành thật hàm hậu sẽ làm ra việc này, trách không được thím hai sẽ không phát hiện, ai có thể nghĩ đến chú hai sẽ lén lút hẹn hò với Lưu quả phụ lúc nửa đêm a!Lý Tưởng Dông lại nói: “Hơn nữa có lẽ Lưu quả phụ đã mang thai, lần trước em nhặt củi trở về, liền nhìn thấy chú hai của anh Chu Diệu đứng ở trước cửa nhà Lưu quả phụ vu.ốt ve bụng bà ấy nói cái gì mà đứa trẻ....”Lý Niệm Thu: “Bọn họ có nhìn thấy em không?”Lý Tưởng Đông lắc đầu: “Không có.”“Vậy thì tốt.” Lý Niệm Thu nới lỏng mày, “Loại chuyện này tốt nhất là không nên nhúng tay vào.”Ôn Duyệt gật đầu phụ họa.Cô có dự cảm, Chu gia lập tức sẽ không yên ổn, bất quá chuyện này không liên quan tới cô và Chu Diệu, đến lúc đó liền ở lại huyện thành không trở về, như vậy sẽ không liên lụy đến bọn họ.Buổi chiều trở về huyện thành, Ôn Duyệt trước tiên đi đến tiệm tạp hóa gọi điện thoại cho Chu Diệu. Nhưng mà người chủ cửa hàng bên kia tiếp điện thoại nói với Ôn Duyệt rằng Chu Diệu bọn họ đã đi đến nơi khác, để lại lời nhắn bảo cô không cần lo lắng.Ôn Duyệt đồng ý, cắt đứt điện thoại thất vọng mà thở dài.……Hồng Sơn thôn.Lâm Phương bưng một chậu quần áo mà chồng và con trai đã thay đi đến hạ lưu sông vừa giặt quần áo vừa nói chuyện với một số người phụ nữ mà bà ta quen biết trong thôn, miệng kể những chuyện bát quái ở trong thôn.“Này, tôi nói cho các người biết một chuyện, Lưu quả phụ có biết không, cô ta đang mang thai!”Ồ, một hòn đá làm dậy sóng cả hồ. Động tác giặt quần áo của mấy người phụ nữ lập tức dừng lại, trừng lớn đôi mắt nhìn qua.“Thiệt hay giả? Mang thai con của ai?”“Khẳng định là người ở trong thôn của chúng ta, chậc chậc, không biết vợ của người nọ có biết chuyện này hay không?.”“Sợ là không biết đâu.”Lâm Phương vẻ mặt cười nhạo: “Ngay cả người đàn ông của mình cũng quản không được, vợ nhà ai mà lại vô dụng như vậy?”“Có lẽ là vợ Đại Lực?”“Có thể, cũng có thể là vợ Tiểu Vân, hai người này đều không quản được đàn ông nhà mình.”“Họ làm sao mà quản được, cô cũng không phải không biết tính tình của chồng họ là gì sao.....”Lâm Phương giặt quần áo xong, nói chút chuyện bát quái, cảm thấy mỹ mãn mà bưng chậu đi về nhà, vừa mới trở lại sân liền đụng phải Lưu Thúy Thúy, ai một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em có biết Lưu quả phụ đang mang thai không?”Lưu Thúy Thúy quay đầu nhìn bà ta: “Chị đều đã biết?”Lâm Phương: “Tất nhiên rồi!”“Chị, không tức giận sao?” Lưu Thúy Thúy liếc nhìn biểu tình trên mặt Lâm Phương có chút khiếp sợ, “Chị không hề tức giận sao? Tôi còn sợ chị tức chết, vẫn luôn không dám nói với chị.”Lâm Phương nhíu mày: “Tôi có gì mà phải tức giận, chuyện này có gì đâu.” Cũng không phải mang thai con của chồng mình, tại sao lại phải tức giận?“Anh hai cùng Lưu quả phụ có quan hệ, đứa bé kia có lẽ là của anh hai.” Lưu Thúy Thúy thấy Lâm Phương thật sự không tức giận, liền nói ra: “Trước đó tôi còn tưởng rằng chị dâu sẽ tức giận cho nên không dám nói. Nếu đã biết rồi thì tốt, đàn ông mà......”“Cô nói gì!??” Đầu óc Lâm Phương trống rỗng, lỗ tai ù đi: “Là con của Chu Giang Hải???” Giọng nói khàn khàn, hai mắt đỏ ngầu.Lưu Thúy Thúy bị hoảng sợ: “Chị, không phải vừa rồi chị nói đã biết rồi sao?”“Chu Giang Hải, tên khốn kiếp này, bà đây liều mạng với ông!” Lâm Phương không nghe không rõ những gì Lưu Thúy Thúy nói nữa, quay đầu lại vọt vào phòng bếp cầm lấy d.a.o phay liền chạy ra bên ngoài.Lưu Thúy Thúy ai da một tiếng, dùng sức vỗ hai cái lên miệng: “Cái miệng này của tôi a!” Sợ xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng đuổi theo.Lâm Phương tay cầm d.a.o phay bộ mặt dữ tợn ở trên bờ ruộng chạy như điên, một màn này rất nhanh liền hấp dẫn người trong thôn chú ý, vội vàng theo sau xem.Lúc này Chu Giang Hải đang cùng con trai Chu Quang Tông làm việc ngoài ruộng, hai cha con chỉ biết vùi đầu làm việc, rất im lặng.Chu Quang Tông đứng lên nghỉ một lát, thật xa liền nhìn đến mẹ mình vẻ mặt tức giận mà chạy đến đây, lông mày giật giật, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: “Ba, gần đây ba không làm việc gì khiến mẹ tức giận chứ?”
Ôn Duyệt trước tiên đi đến nhà bà nội Phương ăn cơm trưa, không lâu sau hai chị em Lý Niệm Thu liền tới, mấy cô gái nhỏ dọn ghế ra sân ngồi phơi nắng, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.
Thời tiết tháng mười đã mát mẻ hơn, nắng không còn gay gắt như trước.
“Đúng rồi, tối hôm qua tớ đi vệ sinh nhìn thấy chú hai của Chu Diệu lén lút chạy ra bên ngoài.” Ôn Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, nghĩ tới việc đã nhìn thấy tối hôm qua, cảm thấy kỳ quái: “Lúc ấy mới hơn 2 giờ sáng.”
Lý Niệm Thu nhướng mày: “Có thể là có việc gì gấp đi?”
Ở bên cạnh, vẻ mặt của Lý Tưởng Đông có chút kỳ quái, bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Lý Niệm Thu chú ý tới, “Có cái gì muốn nói thì cứ nói.”
“Lần trước em nhìn thấy chú hai của anh Chu Diệu đi ra từ trong nhà Lưu quả phụ.” Lý Tưởng Đông chậm rì rì mà nói.
Nhắc tới Lưu quả phụ, sắc mặt của Lý Niệm Thu cũng có chút kỳ quái. Danh tiếng của Lưu quả phụ ở Hồng Sơn thôn không tốt lắm.
Ôn Duyệt lục lại trí nhớ, tìm được tin tức có liên quan đến Lưu quả phụ. Chồng của Lưu quả phụ là người Hồng Sơn thôn, Lưu quả phụ là được chồng của mình mua bằng tiền. Hai người kết hôn không bao lâu, chồng của Lưu quả phụ ngoài ý muốn qua đời, lúc ấy Lưu quả phụ mới vừa mang thai không đến hai tháng.
Cha mẹ anh em của chồng Lưu quả phụ đã sớm qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình ông ta, kết quả ông ta cũng đã chết. Trưởng thôn thấy Lưu quả phụ đang mang thai huyết mạch duy nhất của nhà chồng, nên trưởng thôn đã nhờ người trong thôn chăm sóc hai mẹ con nhiều hơn.
Sau này Lưu quả phụ sinh được một đứa con trai, người trong thôn lại càng chăm sóc hai người nhiều hơn.
Tuy nhiên danh tiếng của bà ấy ngày càng tệ, bởi vì thương xuyên có người nhìn thấy đàn ông từ trong nhà Lưu quả phụ đi ra, còn cho Lưu quả phụ tiền, trai đơn gái chiếc ở trong phòng còn có thể làm chuyện gì, lại còn đưa tiền!
Sau này đàn ông đã kết hôn trong thôn đều vị vợ quản nghiêm, ân cần dạy bảo bọn họ không được tới gần Lưu quả phụ.
Ôn Duyệt trừng lớn đôi mắt: “Thiệt hay giả?”
Lý Tưởng Đông yên lặng gật đầu: “Thật sự, em đã nhìn thấy ba bốn lần.”
“Ba bốn lần, vậy mà thím hai lại không phát hiện?” Ôn Duyệt rít lên, cô hoàn toàn không ngờ chú hai thành thật hàm hậu sẽ làm ra việc này, trách không được thím hai sẽ không phát hiện, ai có thể nghĩ đến chú hai sẽ lén lút hẹn hò với Lưu quả phụ lúc nửa đêm a!
Lý Tưởng Dông lại nói: “Hơn nữa có lẽ Lưu quả phụ đã mang thai, lần trước em nhặt củi trở về, liền nhìn thấy chú hai của anh Chu Diệu đứng ở trước cửa nhà Lưu quả phụ vu.ốt ve bụng bà ấy nói cái gì mà đứa trẻ....”
Lý Niệm Thu: “Bọn họ có nhìn thấy em không?”
Lý Tưởng Đông lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tốt.” Lý Niệm Thu nới lỏng mày, “Loại chuyện này tốt nhất là không nên nhúng tay vào.”
Ôn Duyệt gật đầu phụ họa.
Cô có dự cảm, Chu gia lập tức sẽ không yên ổn, bất quá chuyện này không liên quan tới cô và Chu Diệu, đến lúc đó liền ở lại huyện thành không trở về, như vậy sẽ không liên lụy đến bọn họ.
Buổi chiều trở về huyện thành, Ôn Duyệt trước tiên đi đến tiệm tạp hóa gọi điện thoại cho Chu Diệu. Nhưng mà người chủ cửa hàng bên kia tiếp điện thoại nói với Ôn Duyệt rằng Chu Diệu bọn họ đã đi đến nơi khác, để lại lời nhắn bảo cô không cần lo lắng.
Ôn Duyệt đồng ý, cắt đứt điện thoại thất vọng mà thở dài.
……
Hồng Sơn thôn.
Lâm Phương bưng một chậu quần áo mà chồng và con trai đã thay đi đến hạ lưu sông vừa giặt quần áo vừa nói chuyện với một số người phụ nữ mà bà ta quen biết trong thôn, miệng kể những chuyện bát quái ở trong thôn.
“Này, tôi nói cho các người biết một chuyện, Lưu quả phụ có biết không, cô ta đang mang thai!”
Ồ, một hòn đá làm dậy sóng cả hồ. Động tác giặt quần áo của mấy người phụ nữ lập tức dừng lại, trừng lớn đôi mắt nhìn qua.
“Thiệt hay giả? Mang thai con của ai?”
“Khẳng định là người ở trong thôn của chúng ta, chậc chậc, không biết vợ của người nọ có biết chuyện này hay không?.”
“Sợ là không biết đâu.”
Lâm Phương vẻ mặt cười nhạo: “Ngay cả người đàn ông của mình cũng quản không được, vợ nhà ai mà lại vô dụng như vậy?”
“Có lẽ là vợ Đại Lực?”
“Có thể, cũng có thể là vợ Tiểu Vân, hai người này đều không quản được đàn ông nhà mình.”
“Họ làm sao mà quản được, cô cũng không phải không biết tính tình của chồng họ là gì sao.....”
Lâm Phương giặt quần áo xong, nói chút chuyện bát quái, cảm thấy mỹ mãn mà bưng chậu đi về nhà, vừa mới trở lại sân liền đụng phải Lưu Thúy Thúy, ai một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em có biết Lưu quả phụ đang mang thai không?”
Lưu Thúy Thúy quay đầu nhìn bà ta: “Chị đều đã biết?”
Lâm Phương: “Tất nhiên rồi!”
“Chị, không tức giận sao?” Lưu Thúy Thúy liếc nhìn biểu tình trên mặt Lâm Phương có chút khiếp sợ, “Chị không hề tức giận sao? Tôi còn sợ chị tức chết, vẫn luôn không dám nói với chị.”
Lâm Phương nhíu mày: “Tôi có gì mà phải tức giận, chuyện này có gì đâu.” Cũng không phải mang thai con của chồng mình, tại sao lại phải tức giận?
“Anh hai cùng Lưu quả phụ có quan hệ, đứa bé kia có lẽ là của anh hai.” Lưu Thúy Thúy thấy Lâm Phương thật sự không tức giận, liền nói ra: “Trước đó tôi còn tưởng rằng chị dâu sẽ tức giận cho nên không dám nói. Nếu đã biết rồi thì tốt, đàn ông mà......”
“Cô nói gì!??” Đầu óc Lâm Phương trống rỗng, lỗ tai ù đi: “Là con của Chu Giang Hải???” Giọng nói khàn khàn, hai mắt đỏ ngầu.
Lưu Thúy Thúy bị hoảng sợ: “Chị, không phải vừa rồi chị nói đã biết rồi sao?”
“Chu Giang Hải, tên khốn kiếp này, bà đây liều mạng với ông!” Lâm Phương không nghe không rõ những gì Lưu Thúy Thúy nói nữa, quay đầu lại vọt vào phòng bếp cầm lấy d.a.o phay liền chạy ra bên ngoài.
Lưu Thúy Thúy ai da một tiếng, dùng sức vỗ hai cái lên miệng: “Cái miệng này của tôi a!” Sợ xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng đuổi theo.
Lâm Phương tay cầm d.a.o phay bộ mặt dữ tợn ở trên bờ ruộng chạy như điên, một màn này rất nhanh liền hấp dẫn người trong thôn chú ý, vội vàng theo sau xem.
Lúc này Chu Giang Hải đang cùng con trai Chu Quang Tông làm việc ngoài ruộng, hai cha con chỉ biết vùi đầu làm việc, rất im lặng.
Chu Quang Tông đứng lên nghỉ một lát, thật xa liền nhìn đến mẹ mình vẻ mặt tức giận mà chạy đến đây, lông mày giật giật, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: “Ba, gần đây ba không làm việc gì khiến mẹ tức giận chứ?”
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên ĐạiTác giả: Chiêu HuỳnhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói. Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu. “Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.” “Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.” “Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.” “Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……” “Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!” Mắt… Ôn Duyệt trước tiên đi đến nhà bà nội Phương ăn cơm trưa, không lâu sau hai chị em Lý Niệm Thu liền tới, mấy cô gái nhỏ dọn ghế ra sân ngồi phơi nắng, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện phiếm.Thời tiết tháng mười đã mát mẻ hơn, nắng không còn gay gắt như trước.“Đúng rồi, tối hôm qua tớ đi vệ sinh nhìn thấy chú hai của Chu Diệu lén lút chạy ra bên ngoài.” Ôn Duyệt ngồi tựa lưng vào ghế, nghĩ tới việc đã nhìn thấy tối hôm qua, cảm thấy kỳ quái: “Lúc ấy mới hơn 2 giờ sáng.”Lý Niệm Thu nhướng mày: “Có thể là có việc gì gấp đi?”Ở bên cạnh, vẻ mặt của Lý Tưởng Đông có chút kỳ quái, bộ dáng muốn nói lại thôi.“Làm sao vậy?” Lý Niệm Thu chú ý tới, “Có cái gì muốn nói thì cứ nói.”“Lần trước em nhìn thấy chú hai của anh Chu Diệu đi ra từ trong nhà Lưu quả phụ.” Lý Tưởng Đông chậm rì rì mà nói. Nhắc tới Lưu quả phụ, sắc mặt của Lý Niệm Thu cũng có chút kỳ quái. Danh tiếng của Lưu quả phụ ở Hồng Sơn thôn không tốt lắm.Ôn Duyệt lục lại trí nhớ, tìm được tin tức có liên quan đến Lưu quả phụ. Chồng của Lưu quả phụ là người Hồng Sơn thôn, Lưu quả phụ là được chồng của mình mua bằng tiền. Hai người kết hôn không bao lâu, chồng của Lưu quả phụ ngoài ý muốn qua đời, lúc ấy Lưu quả phụ mới vừa mang thai không đến hai tháng.Cha mẹ anh em của chồng Lưu quả phụ đã sớm qua đời, trong nhà chỉ còn lại mình ông ta, kết quả ông ta cũng đã chết. Trưởng thôn thấy Lưu quả phụ đang mang thai huyết mạch duy nhất của nhà chồng, nên trưởng thôn đã nhờ người trong thôn chăm sóc hai mẹ con nhiều hơn.Sau này Lưu quả phụ sinh được một đứa con trai, người trong thôn lại càng chăm sóc hai người nhiều hơn.Tuy nhiên danh tiếng của bà ấy ngày càng tệ, bởi vì thương xuyên có người nhìn thấy đàn ông từ trong nhà Lưu quả phụ đi ra, còn cho Lưu quả phụ tiền, trai đơn gái chiếc ở trong phòng còn có thể làm chuyện gì, lại còn đưa tiền! Sau này đàn ông đã kết hôn trong thôn đều vị vợ quản nghiêm, ân cần dạy bảo bọn họ không được tới gần Lưu quả phụ.Ôn Duyệt trừng lớn đôi mắt: “Thiệt hay giả?”Lý Tưởng Đông yên lặng gật đầu: “Thật sự, em đã nhìn thấy ba bốn lần.”“Ba bốn lần, vậy mà thím hai lại không phát hiện?” Ôn Duyệt rít lên, cô hoàn toàn không ngờ chú hai thành thật hàm hậu sẽ làm ra việc này, trách không được thím hai sẽ không phát hiện, ai có thể nghĩ đến chú hai sẽ lén lút hẹn hò với Lưu quả phụ lúc nửa đêm a!Lý Tưởng Dông lại nói: “Hơn nữa có lẽ Lưu quả phụ đã mang thai, lần trước em nhặt củi trở về, liền nhìn thấy chú hai của anh Chu Diệu đứng ở trước cửa nhà Lưu quả phụ vu.ốt ve bụng bà ấy nói cái gì mà đứa trẻ....”Lý Niệm Thu: “Bọn họ có nhìn thấy em không?”Lý Tưởng Đông lắc đầu: “Không có.”“Vậy thì tốt.” Lý Niệm Thu nới lỏng mày, “Loại chuyện này tốt nhất là không nên nhúng tay vào.”Ôn Duyệt gật đầu phụ họa.Cô có dự cảm, Chu gia lập tức sẽ không yên ổn, bất quá chuyện này không liên quan tới cô và Chu Diệu, đến lúc đó liền ở lại huyện thành không trở về, như vậy sẽ không liên lụy đến bọn họ.Buổi chiều trở về huyện thành, Ôn Duyệt trước tiên đi đến tiệm tạp hóa gọi điện thoại cho Chu Diệu. Nhưng mà người chủ cửa hàng bên kia tiếp điện thoại nói với Ôn Duyệt rằng Chu Diệu bọn họ đã đi đến nơi khác, để lại lời nhắn bảo cô không cần lo lắng.Ôn Duyệt đồng ý, cắt đứt điện thoại thất vọng mà thở dài.……Hồng Sơn thôn.Lâm Phương bưng một chậu quần áo mà chồng và con trai đã thay đi đến hạ lưu sông vừa giặt quần áo vừa nói chuyện với một số người phụ nữ mà bà ta quen biết trong thôn, miệng kể những chuyện bát quái ở trong thôn.“Này, tôi nói cho các người biết một chuyện, Lưu quả phụ có biết không, cô ta đang mang thai!”Ồ, một hòn đá làm dậy sóng cả hồ. Động tác giặt quần áo của mấy người phụ nữ lập tức dừng lại, trừng lớn đôi mắt nhìn qua.“Thiệt hay giả? Mang thai con của ai?”“Khẳng định là người ở trong thôn của chúng ta, chậc chậc, không biết vợ của người nọ có biết chuyện này hay không?.”“Sợ là không biết đâu.”Lâm Phương vẻ mặt cười nhạo: “Ngay cả người đàn ông của mình cũng quản không được, vợ nhà ai mà lại vô dụng như vậy?”“Có lẽ là vợ Đại Lực?”“Có thể, cũng có thể là vợ Tiểu Vân, hai người này đều không quản được đàn ông nhà mình.”“Họ làm sao mà quản được, cô cũng không phải không biết tính tình của chồng họ là gì sao.....”Lâm Phương giặt quần áo xong, nói chút chuyện bát quái, cảm thấy mỹ mãn mà bưng chậu đi về nhà, vừa mới trở lại sân liền đụng phải Lưu Thúy Thúy, ai một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em có biết Lưu quả phụ đang mang thai không?”Lưu Thúy Thúy quay đầu nhìn bà ta: “Chị đều đã biết?”Lâm Phương: “Tất nhiên rồi!”“Chị, không tức giận sao?” Lưu Thúy Thúy liếc nhìn biểu tình trên mặt Lâm Phương có chút khiếp sợ, “Chị không hề tức giận sao? Tôi còn sợ chị tức chết, vẫn luôn không dám nói với chị.”Lâm Phương nhíu mày: “Tôi có gì mà phải tức giận, chuyện này có gì đâu.” Cũng không phải mang thai con của chồng mình, tại sao lại phải tức giận?“Anh hai cùng Lưu quả phụ có quan hệ, đứa bé kia có lẽ là của anh hai.” Lưu Thúy Thúy thấy Lâm Phương thật sự không tức giận, liền nói ra: “Trước đó tôi còn tưởng rằng chị dâu sẽ tức giận cho nên không dám nói. Nếu đã biết rồi thì tốt, đàn ông mà......”“Cô nói gì!??” Đầu óc Lâm Phương trống rỗng, lỗ tai ù đi: “Là con của Chu Giang Hải???” Giọng nói khàn khàn, hai mắt đỏ ngầu.Lưu Thúy Thúy bị hoảng sợ: “Chị, không phải vừa rồi chị nói đã biết rồi sao?”“Chu Giang Hải, tên khốn kiếp này, bà đây liều mạng với ông!” Lâm Phương không nghe không rõ những gì Lưu Thúy Thúy nói nữa, quay đầu lại vọt vào phòng bếp cầm lấy d.a.o phay liền chạy ra bên ngoài.Lưu Thúy Thúy ai da một tiếng, dùng sức vỗ hai cái lên miệng: “Cái miệng này của tôi a!” Sợ xảy ra chuyện gì nên cũng vội vàng đuổi theo.Lâm Phương tay cầm d.a.o phay bộ mặt dữ tợn ở trên bờ ruộng chạy như điên, một màn này rất nhanh liền hấp dẫn người trong thôn chú ý, vội vàng theo sau xem.Lúc này Chu Giang Hải đang cùng con trai Chu Quang Tông làm việc ngoài ruộng, hai cha con chỉ biết vùi đầu làm việc, rất im lặng.Chu Quang Tông đứng lên nghỉ một lát, thật xa liền nhìn đến mẹ mình vẻ mặt tức giận mà chạy đến đây, lông mày giật giật, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt: “Ba, gần đây ba không làm việc gì khiến mẹ tức giận chứ?”