Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói. Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu. “Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.” “Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.” “Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.” “Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……” “Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!” Mắt…
Chương 109: Chương 109
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên ĐạiTác giả: Chiêu HuỳnhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói. Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu. “Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.” “Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.” “Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.” “Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……” “Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!” Mắt… Ôn Duyệt chỉ là nhìn thôi đã cảm thấy rất đau, còn mệt Chu Diệu có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm với cô, vẻ mặt của anh một chút cũng không nhìn ra vết thương trên người lại nghiêm trọng như vậy.Cô học theo động tác của Chu Diệu lúc trước, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa, sau đó áp lên mặt Chu Diệu xoa nhẹ hai cái.Chu Diệu hít vào một hơi: “Síttt.”Ôn Duyệt nâng mí mắt: “Đau?”Chu Diệu ừ một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn qua, mang theo chút tủi thân: “Đau.”“Đau liền tốt.” Ôn Duyệt lại xoa thêm chút nữa, cười nói: “Đau mới nhớ lâu.”Chu Diệu: “Síttt.”Sau khi bà nội Phương tỉnh lại nhìn thấy vết thương trên mặt bọn họ, bà rất đau lòng, nhưng may mắn đã bị bọn họ lấy cớ lừa gạt qua đi, không có nghĩ nhiều, chỉ liên tục dặn dò bọn họ sau này đi đường phải cẩn thận một chút, lớn như vậy sao còn có thể té ngã.Ăn cơm xong, Ôn Duyệt trở lại trường học để học tiết tự học buổi tối. Vừa mới trở lại trường học, cô đã bị bạn học vây quanh.“Ôn Duyệt, buổi chiều sao lại có đồng chí công an đến tìm cậu vậy?”“Có phải chồng của cậu đã làm chuyện gì xấu hay không? Nghe nói anh ta là một tên lưu manh trộm cắp, có phải anh ta trộm đồ của người khác bị công an bắt được hay không?”“…… Chậc chậc.”“Đây là đối tượng mà cậu đã đoạt sao?”“……” Nhóm người này mồm năm miệng mười mà nói chuyện, Ôn Duyệt không nghe rõ bọn họ nói gì, cô cũng không định đem việc trong nhà nói cho những người này, cô mím miệng cười cười, một chữ cũng không nói.Thấy cô cái gì cũng không nói, nhóm người vây quanh bĩu môi, chậm rãi tản ra.Bọn người đi rồi, Lý Niệm Thu ở bên cạnh mới quay đầu nhìn qua: “Xảy ra chuyện gì?”Ôn Duyệt thở dài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ bày quán rồi đánh nhau với người ta.”Lý Niệm Thu lắc đầu: “Người đàn ông của cậu làm việc có chút xúc động.”Ôn Duyệt một tay chống cằm, “Đúng vậy, không biết nên khuyên như thế nào.”“Đâm vài lần vào tường thì tốt rồi.” Lý Niệm Thu trả lời.Ôn Duyệt lại thở dài.Chỉ sợ anh đ.â.m tường đ.â.m quá tàn nhẫn. Thật phiền, nhìn đến đàn ông liền phiền.Cô ngửa đầu chớp chớp mắt, quay đầu ôm cánh tay của Lý Niệm Thu cọ cọ: “Thật không muốn quản anh ấy, phiền muốn chết, nói cũng không nghe.”Giọng nói của Ôn Duyệt mềm mại, nghe như là đang làm nũng.“Vậy thì mặc kệ anh ta.” Lý Niệm Thu cong cong khóe môi.Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt ướt át, không nói chuyện.Lý Niệm Thu liền biết cô chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi, sẽ không thật sự mặc kệ Chu Diệu, Ôn Duyệt mới luyến tiếc anh ta, mạnh miệng mềm lòng thôi…… A không đúng, miệng cũng là mềm, có đôi khi những lời tàn nhẫn cũng sẽ không nói ra ngoài.Chu Diệu thật là vận cứt chó gì mới cưới được Ôn Duyệt.Lý Niệm Thu hiện tại lại cảm thấy Chu Diệu không xứng với chị em tốt của cô. Tính tình Chu Diệu quá xúc động, gặp chuyện rất dễ bạo nổ tính tình, nếu không thay đổi tật xấu này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phiền toái.Cô sờ sờ cằm: “Cậu nói với anh ta, nếu lại có lần sau liền ly hôn.”Ôn Duyệt lại chớp chớp đôi mắt: “Chúng tớ cũng chưa lãnh chứng.”Lý Niệm Thu vỗ tay một cái: “Vậy không phải càng tốt sao, chúng ta trực tiếp chạy lấy người.”Ôn Duyệt nhỏ giọng nói: “…… Để nói sau.”Lý Niệm Thu hừ một tiếng.“Kỳ thật Chu Diệu đối với tớ cũng rất tốt……” Ôn Duyệt lại bắt đầu nói giúp Chu Diệu, muốn thay đổi hình tượng của Chu Diệu trong lòng chị em tốt của mình.Lý Niệm Thu cười lạnh.Tiết tự học buổi tối cũng không có giáo viên, hoàn toàn là học sinh tự học. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu nói chuyện xong liền mở sách ngoại khóa ra xem, xem được một lát, Lý Niệm Thu ném tới một tờ giấy.Trong phòng học rất yên tĩnh, cho dù nhỏ giọng nói chuyện cũng dễ dàng bị nghe thấy.Ôn Duyệt cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua.【 chuyện cậu đã kết hôn tự mình nói ra đi? 】Ôn Duyệt cầm lấy bút trả lời: Tớ nói chuyện này làm gì.【 người ở trong lớp đều biết chuyện cậu đã kết hôn. 】Ôn Duyệt: Chắc là Ôn Hiểu Ngọc nói đi, có thể là ghen ghét?【 vậy nhất định cô ta đã nói bậy về cậu không ít, gần đây cậu cẩn thận một chút, tớ luôn cảm thấy thái độ của mọi người rất kỳ quái, nếu có người mời cậu ra ngoài chơi thì đừng đi. 】Ôn Duyệt: Được, tớ biết rồi.Lý Niệm Thu xé nát tờ giấy nhét vào trong túi.Tiết tự học buổi tối kết thúc, Ôn Duyệt vừa mới đứng lên định đi ra ngoài thì có một nữ sinh đi đến hỏi một số vấn đề, cô liền chậm trễ một chút thời gian, giải đáp vấn đề cho đối phương.Giải đề tốn không ít thời gian, học sinh trong trường lục tục ra về, đã đi gần hết. Ôn Duyệt là người cuối cùng rời đi, thuận tay tắt đèn phòng học, cùng với nữ sinh kia rời khỏi khu dạy học.Nữ sinh kia ở trọ trong trường, hai người đến sân thể dục liền tách ra.Sân thể dục cách cổng trường một đoạn, đèn đường trong trường học rất mờ mịt, cây cối bên cạnh lờ mờ, dưới ánh đèn mờ mịt trông như những con quái vật vặn vẹo kỳ dị, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ sau thân cây.Ôn Duyệt bị chính mình bổ não dọa sợ rồi, bước chân nhanh hơn.“Ôn Duyệt!” Phía sau đột nhiên có người kêu tên cô, đúng lúc Ôn Duyệt đang khẩn trương, bị dọa đến giật mình một cái, tim đập nhanh hơn.Cô quay đầu lại nhìn xem, là vài bạn học nam trong lớp.Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng cong lên đôi mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.“Bạn, bạn học Ôn Duyệt.” Bạn học nam cầm đầu bị đẩy ra, tươi cười trên mặt có chút ngượng ngùng, lời nói lắp ba lắp bắp: “Cậu, cậu cậu thật sự đã kết hôn rồi?”Ôn Duyệt “a” một tiếng, gật đầu đáp lại: “Đúng vậy nha.”Nam sinh gãi gãi đầu: “Bạn học Ôn Duyệt, cậu tốt như vậy, lại trẻ tuổi còn là sinh viên đại học dự bị, sao lại muốn kết hôn sớm như vậy?”Ôn Duyệt: “Nếu không kết hôn, tôi sẽ không thể quay lại trường học đọc sách.”Mấy nam sinh rất khiếp sợ: “Không kết hôn thì đối tượng kia của cậu liền không cho cậu đi học sao? Sao lại có người như vậy a!”“…… Không phải, không phải như các người nghĩ đâu.” Ôn Duyệt có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng giải thích nói: “Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt, anh ấy đã giúp tôi quay trở lại trường học. Không phải anh ấy không cho tôi đi học, mà là không có anh ấy thì tôi không thể đi học được.”
Ôn Duyệt chỉ là nhìn thôi đã cảm thấy rất đau, còn mệt Chu Diệu có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm với cô, vẻ mặt của anh một chút cũng không nhìn ra vết thương trên người lại nghiêm trọng như vậy.
Cô học theo động tác của Chu Diệu lúc trước, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa, sau đó áp lên mặt Chu Diệu xoa nhẹ hai cái.
Chu Diệu hít vào một hơi: “Síttt.”
Ôn Duyệt nâng mí mắt: “Đau?”
Chu Diệu ừ một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn qua, mang theo chút tủi thân: “Đau.”
“Đau liền tốt.” Ôn Duyệt lại xoa thêm chút nữa, cười nói: “Đau mới nhớ lâu.”
Chu Diệu: “Síttt.”
Sau khi bà nội Phương tỉnh lại nhìn thấy vết thương trên mặt bọn họ, bà rất đau lòng, nhưng may mắn đã bị bọn họ lấy cớ lừa gạt qua đi, không có nghĩ nhiều, chỉ liên tục dặn dò bọn họ sau này đi đường phải cẩn thận một chút, lớn như vậy sao còn có thể té ngã.
Ăn cơm xong, Ôn Duyệt trở lại trường học để học tiết tự học buổi tối.
Vừa mới trở lại trường học, cô đã bị bạn học vây quanh.
“Ôn Duyệt, buổi chiều sao lại có đồng chí công an đến tìm cậu vậy?”
“Có phải chồng của cậu đã làm chuyện gì xấu hay không? Nghe nói anh ta là một tên lưu manh trộm cắp, có phải anh ta trộm đồ của người khác bị công an bắt được hay không?”
“…… Chậc chậc.”
“Đây là đối tượng mà cậu đã đoạt sao?”
“……”
Nhóm người này mồm năm miệng mười mà nói chuyện, Ôn Duyệt không nghe rõ bọn họ nói gì, cô cũng không định đem việc trong nhà nói cho những người này, cô mím miệng cười cười, một chữ cũng không nói.
Thấy cô cái gì cũng không nói, nhóm người vây quanh bĩu môi, chậm rãi tản ra.
Bọn người đi rồi, Lý Niệm Thu ở bên cạnh mới quay đầu nhìn qua: “Xảy ra chuyện gì?”
Ôn Duyệt thở dài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ bày quán rồi đánh nhau với người ta.”
Lý Niệm Thu lắc đầu: “Người đàn ông của cậu làm việc có chút xúc động.”
Ôn Duyệt một tay chống cằm, “Đúng vậy, không biết nên khuyên như thế nào.”
“Đâm vài lần vào tường thì tốt rồi.” Lý Niệm Thu trả lời.
Ôn Duyệt lại thở dài.
Chỉ sợ anh đ.â.m tường đ.â.m quá tàn nhẫn. Thật phiền, nhìn đến đàn ông liền phiền.
Cô ngửa đầu chớp chớp mắt, quay đầu ôm cánh tay của Lý Niệm Thu cọ cọ: “Thật không muốn quản anh ấy, phiền muốn chết, nói cũng không nghe.”
Giọng nói của Ôn Duyệt mềm mại, nghe như là đang làm nũng.
“Vậy thì mặc kệ anh ta.” Lý Niệm Thu cong cong khóe môi.
Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt ướt át, không nói chuyện.
Lý Niệm Thu liền biết cô chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi, sẽ không thật sự mặc kệ Chu Diệu, Ôn Duyệt mới luyến tiếc anh ta, mạnh miệng mềm lòng thôi…… A không đúng, miệng cũng là mềm, có đôi khi những lời tàn nhẫn cũng sẽ không nói ra ngoài.
Chu Diệu thật là vận cứt chó gì mới cưới được Ôn Duyệt.
Lý Niệm Thu hiện tại lại cảm thấy Chu Diệu không xứng với chị em tốt của cô. Tính tình Chu Diệu quá xúc động, gặp chuyện rất dễ bạo nổ tính tình, nếu không thay đổi tật xấu này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phiền toái.
Cô sờ sờ cằm: “Cậu nói với anh ta, nếu lại có lần sau liền ly hôn.”
Ôn Duyệt lại chớp chớp đôi mắt: “Chúng tớ cũng chưa lãnh chứng.”
Lý Niệm Thu vỗ tay một cái: “Vậy không phải càng tốt sao, chúng ta trực tiếp chạy lấy người.”
Ôn Duyệt nhỏ giọng nói: “…… Để nói sau.”
Lý Niệm Thu hừ một tiếng.
“Kỳ thật Chu Diệu đối với tớ cũng rất tốt……” Ôn Duyệt lại bắt đầu nói giúp Chu Diệu, muốn thay đổi hình tượng của Chu Diệu trong lòng chị em tốt của mình.
Lý Niệm Thu cười lạnh.
Tiết tự học buổi tối cũng không có giáo viên, hoàn toàn là học sinh tự học. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu nói chuyện xong liền mở sách ngoại khóa ra xem, xem được một lát, Lý Niệm Thu ném tới một tờ giấy.
Trong phòng học rất yên tĩnh, cho dù nhỏ giọng nói chuyện cũng dễ dàng bị nghe thấy.
Ôn Duyệt cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua.
【 chuyện cậu đã kết hôn tự mình nói ra đi? 】
Ôn Duyệt cầm lấy bút trả lời: Tớ nói chuyện này làm gì.
【 người ở trong lớp đều biết chuyện cậu đã kết hôn. 】
Ôn Duyệt: Chắc là Ôn Hiểu Ngọc nói đi, có thể là ghen ghét?
【 vậy nhất định cô ta đã nói bậy về cậu không ít, gần đây cậu cẩn thận một chút, tớ luôn cảm thấy thái độ của mọi người rất kỳ quái, nếu có người mời cậu ra ngoài chơi thì đừng đi. 】
Ôn Duyệt: Được, tớ biết rồi.
Lý Niệm Thu xé nát tờ giấy nhét vào trong túi.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Ôn Duyệt vừa mới đứng lên định đi ra ngoài thì có một nữ sinh đi đến hỏi một số vấn đề, cô liền chậm trễ một chút thời gian, giải đáp vấn đề cho đối phương.
Giải đề tốn không ít thời gian, học sinh trong trường lục tục ra về, đã đi gần hết. Ôn Duyệt là người cuối cùng rời đi, thuận tay tắt đèn phòng học, cùng với nữ sinh kia rời khỏi khu dạy học.
Nữ sinh kia ở trọ trong trường, hai người đến sân thể dục liền tách ra.
Sân thể dục cách cổng trường một đoạn, đèn đường trong trường học rất mờ mịt, cây cối bên cạnh lờ mờ, dưới ánh đèn mờ mịt trông như những con quái vật vặn vẹo kỳ dị, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ sau thân cây.
Ôn Duyệt bị chính mình bổ não dọa sợ rồi, bước chân nhanh hơn.
“Ôn Duyệt!” Phía sau đột nhiên có người kêu tên cô, đúng lúc Ôn Duyệt đang khẩn trương, bị dọa đến giật mình một cái, tim đập nhanh hơn.
Cô quay đầu lại nhìn xem, là vài bạn học nam trong lớp.
Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng cong lên đôi mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.
“Bạn, bạn học Ôn Duyệt.” Bạn học nam cầm đầu bị đẩy ra, tươi cười trên mặt có chút ngượng ngùng, lời nói lắp ba lắp bắp: “Cậu, cậu cậu thật sự đã kết hôn rồi?”
Ôn Duyệt “a” một tiếng, gật đầu đáp lại: “Đúng vậy nha.”
Nam sinh gãi gãi đầu: “Bạn học Ôn Duyệt, cậu tốt như vậy, lại trẻ tuổi còn là sinh viên đại học dự bị, sao lại muốn kết hôn sớm như vậy?”
Ôn Duyệt: “Nếu không kết hôn, tôi sẽ không thể quay lại trường học đọc sách.”
Mấy nam sinh rất khiếp sợ: “Không kết hôn thì đối tượng kia của cậu liền không cho cậu đi học sao? Sao lại có người như vậy a!”
“…… Không phải, không phải như các người nghĩ đâu.” Ôn Duyệt có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng giải thích nói: “Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt, anh ấy đã giúp tôi quay trở lại trường học. Không phải anh ấy không cho tôi đi học, mà là không có anh ấy thì tôi không thể đi học được.”
Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên ĐạiTác giả: Chiêu HuỳnhTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không Bên bờ, phía hạ lưu sông tập trung một nhóm người phụ nữ, vừa giặt đồ vừa nói chuyện bát quái, nói đủ thứ chuyện này chuyện kia, từng nhà đều có chuyện để nói. Hôm nay đề tài nhân vật chính, là đôi vợ chồng trẻ trong thôn vừa mới kết hôn cách đây không lâu. “Mọi người có nghe gì chưa? Tối hôm qua, tên nhóc nhà họ Chu đánh vợ đến nhập viện! Ôi trời, tạo nghiệt nha, vừa mới kết hôn đã như vậy, sau này biết sống thế nào đây. Tên nhóc nhà họ Chu kia chính là một người vô dụng, thật đáng thương cho nha đầu Ôn Duyệt.” “Có gì mà đáng thương, không phải chính bản thân cô ta muốn gả qua đây? Theo tôi thấy là đáng bị đánh, cô ta thoạt nhìn không phải loại người tốt lành gì, lần trước còn làm con trai tôi mất mặt.” “Nhưng đánh như vậy thì quá đáng, rõ ràng con trai bà nhìn chằm chằm vào Ôn Duyệt người ta, tôi ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng.” “Bà lại nói bậy, xem tôi có xé nát miệng bà không ……” “Sao, còn không cho người ta nói thật, tôi cứ nói đấy, bà có gan thì đánh tôi thử xem!” Mắt… Ôn Duyệt chỉ là nhìn thôi đã cảm thấy rất đau, còn mệt Chu Diệu có thể ngồi ở đây nói chuyện phiếm với cô, vẻ mặt của anh một chút cũng không nhìn ra vết thương trên người lại nghiêm trọng như vậy.Cô học theo động tác của Chu Diệu lúc trước, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa, sau đó áp lên mặt Chu Diệu xoa nhẹ hai cái.Chu Diệu hít vào một hơi: “Síttt.”Ôn Duyệt nâng mí mắt: “Đau?”Chu Diệu ừ một tiếng, đôi mắt đen láy nhìn qua, mang theo chút tủi thân: “Đau.”“Đau liền tốt.” Ôn Duyệt lại xoa thêm chút nữa, cười nói: “Đau mới nhớ lâu.”Chu Diệu: “Síttt.”Sau khi bà nội Phương tỉnh lại nhìn thấy vết thương trên mặt bọn họ, bà rất đau lòng, nhưng may mắn đã bị bọn họ lấy cớ lừa gạt qua đi, không có nghĩ nhiều, chỉ liên tục dặn dò bọn họ sau này đi đường phải cẩn thận một chút, lớn như vậy sao còn có thể té ngã.Ăn cơm xong, Ôn Duyệt trở lại trường học để học tiết tự học buổi tối. Vừa mới trở lại trường học, cô đã bị bạn học vây quanh.“Ôn Duyệt, buổi chiều sao lại có đồng chí công an đến tìm cậu vậy?”“Có phải chồng của cậu đã làm chuyện gì xấu hay không? Nghe nói anh ta là một tên lưu manh trộm cắp, có phải anh ta trộm đồ của người khác bị công an bắt được hay không?”“…… Chậc chậc.”“Đây là đối tượng mà cậu đã đoạt sao?”“……” Nhóm người này mồm năm miệng mười mà nói chuyện, Ôn Duyệt không nghe rõ bọn họ nói gì, cô cũng không định đem việc trong nhà nói cho những người này, cô mím miệng cười cười, một chữ cũng không nói.Thấy cô cái gì cũng không nói, nhóm người vây quanh bĩu môi, chậm rãi tản ra.Bọn người đi rồi, Lý Niệm Thu ở bên cạnh mới quay đầu nhìn qua: “Xảy ra chuyện gì?”Ôn Duyệt thở dài, nhỏ giọng nói: “Bọn họ bày quán rồi đánh nhau với người ta.”Lý Niệm Thu lắc đầu: “Người đàn ông của cậu làm việc có chút xúc động.”Ôn Duyệt một tay chống cằm, “Đúng vậy, không biết nên khuyên như thế nào.”“Đâm vài lần vào tường thì tốt rồi.” Lý Niệm Thu trả lời.Ôn Duyệt lại thở dài.Chỉ sợ anh đ.â.m tường đ.â.m quá tàn nhẫn. Thật phiền, nhìn đến đàn ông liền phiền.Cô ngửa đầu chớp chớp mắt, quay đầu ôm cánh tay của Lý Niệm Thu cọ cọ: “Thật không muốn quản anh ấy, phiền muốn chết, nói cũng không nghe.”Giọng nói của Ôn Duyệt mềm mại, nghe như là đang làm nũng.“Vậy thì mặc kệ anh ta.” Lý Niệm Thu cong cong khóe môi.Ôn Duyệt chớp chớp đôi mắt ướt át, không nói chuyện.Lý Niệm Thu liền biết cô chỉ là ngoài miệng nói vậy thôi, sẽ không thật sự mặc kệ Chu Diệu, Ôn Duyệt mới luyến tiếc anh ta, mạnh miệng mềm lòng thôi…… A không đúng, miệng cũng là mềm, có đôi khi những lời tàn nhẫn cũng sẽ không nói ra ngoài.Chu Diệu thật là vận cứt chó gì mới cưới được Ôn Duyệt.Lý Niệm Thu hiện tại lại cảm thấy Chu Diệu không xứng với chị em tốt của cô. Tính tình Chu Diệu quá xúc động, gặp chuyện rất dễ bạo nổ tính tình, nếu không thay đổi tật xấu này, sớm muộn gì cũng sẽ gặp phiền toái.Cô sờ sờ cằm: “Cậu nói với anh ta, nếu lại có lần sau liền ly hôn.”Ôn Duyệt lại chớp chớp đôi mắt: “Chúng tớ cũng chưa lãnh chứng.”Lý Niệm Thu vỗ tay một cái: “Vậy không phải càng tốt sao, chúng ta trực tiếp chạy lấy người.”Ôn Duyệt nhỏ giọng nói: “…… Để nói sau.”Lý Niệm Thu hừ một tiếng.“Kỳ thật Chu Diệu đối với tớ cũng rất tốt……” Ôn Duyệt lại bắt đầu nói giúp Chu Diệu, muốn thay đổi hình tượng của Chu Diệu trong lòng chị em tốt của mình.Lý Niệm Thu cười lạnh.Tiết tự học buổi tối cũng không có giáo viên, hoàn toàn là học sinh tự học. Ôn Duyệt và Lý Niệm Thu nói chuyện xong liền mở sách ngoại khóa ra xem, xem được một lát, Lý Niệm Thu ném tới một tờ giấy.Trong phòng học rất yên tĩnh, cho dù nhỏ giọng nói chuyện cũng dễ dàng bị nghe thấy.Ôn Duyệt cầm lấy tờ giấy nhìn thoáng qua.【 chuyện cậu đã kết hôn tự mình nói ra đi? 】Ôn Duyệt cầm lấy bút trả lời: Tớ nói chuyện này làm gì.【 người ở trong lớp đều biết chuyện cậu đã kết hôn. 】Ôn Duyệt: Chắc là Ôn Hiểu Ngọc nói đi, có thể là ghen ghét?【 vậy nhất định cô ta đã nói bậy về cậu không ít, gần đây cậu cẩn thận một chút, tớ luôn cảm thấy thái độ của mọi người rất kỳ quái, nếu có người mời cậu ra ngoài chơi thì đừng đi. 】Ôn Duyệt: Được, tớ biết rồi.Lý Niệm Thu xé nát tờ giấy nhét vào trong túi.Tiết tự học buổi tối kết thúc, Ôn Duyệt vừa mới đứng lên định đi ra ngoài thì có một nữ sinh đi đến hỏi một số vấn đề, cô liền chậm trễ một chút thời gian, giải đáp vấn đề cho đối phương.Giải đề tốn không ít thời gian, học sinh trong trường lục tục ra về, đã đi gần hết. Ôn Duyệt là người cuối cùng rời đi, thuận tay tắt đèn phòng học, cùng với nữ sinh kia rời khỏi khu dạy học.Nữ sinh kia ở trọ trong trường, hai người đến sân thể dục liền tách ra.Sân thể dục cách cổng trường một đoạn, đèn đường trong trường học rất mờ mịt, cây cối bên cạnh lờ mờ, dưới ánh đèn mờ mịt trông như những con quái vật vặn vẹo kỳ dị, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ có thứ gì đó nhảy ra từ sau thân cây.Ôn Duyệt bị chính mình bổ não dọa sợ rồi, bước chân nhanh hơn.“Ôn Duyệt!” Phía sau đột nhiên có người kêu tên cô, đúng lúc Ôn Duyệt đang khẩn trương, bị dọa đến giật mình một cái, tim đập nhanh hơn.Cô quay đầu lại nhìn xem, là vài bạn học nam trong lớp.Ôn Duyệt nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng cong lên đôi mắt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ cười rạng rỡ và dịu dàng.“Bạn, bạn học Ôn Duyệt.” Bạn học nam cầm đầu bị đẩy ra, tươi cười trên mặt có chút ngượng ngùng, lời nói lắp ba lắp bắp: “Cậu, cậu cậu thật sự đã kết hôn rồi?”Ôn Duyệt “a” một tiếng, gật đầu đáp lại: “Đúng vậy nha.”Nam sinh gãi gãi đầu: “Bạn học Ôn Duyệt, cậu tốt như vậy, lại trẻ tuổi còn là sinh viên đại học dự bị, sao lại muốn kết hôn sớm như vậy?”Ôn Duyệt: “Nếu không kết hôn, tôi sẽ không thể quay lại trường học đọc sách.”Mấy nam sinh rất khiếp sợ: “Không kết hôn thì đối tượng kia của cậu liền không cho cậu đi học sao? Sao lại có người như vậy a!”“…… Không phải, không phải như các người nghĩ đâu.” Ôn Duyệt có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng giải thích nói: “Anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt, anh ấy đã giúp tôi quay trở lại trường học. Không phải anh ấy không cho tôi đi học, mà là không có anh ấy thì tôi không thể đi học được.”