Giây phút Lê Mạn mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, nàng có thể khẳng định mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước đó ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay rơi hy hữu, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang trong bệnh viện, chứ không phải trong gian phòng cỏ tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi nào. Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạn từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.   Lê…

Chương 259: Chương 259

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi ConTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Giây phút Lê Mạn mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, nàng có thể khẳng định mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước đó ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay rơi hy hữu, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang trong bệnh viện, chứ không phải trong gian phòng cỏ tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi nào. Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạn từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.   Lê… Tống Đại Sơn “ừm?” một tiếng, vẫn lắng nghe bụng của Lê Mạn như cũ.Lê Mạn bất đắc dĩ, người đàn ông này, mỗi đêm đều phải sờ sờ hôn nhẹ lên bụng của nàng sau đó lại nói vu vơ một hồi, thật giống như đứa nhỏ trong bụng có thể nghe hiểu hắn đang nói gì. Đặc biệt là có đôi khi đứa nhỏ trong bụng sẽ đá đến chỗ tay hắn để, hắn sẽ vui vẻ không biết nam bắc, cười ngây ngô cả một buổi tối.Trước kia không phát hiện ra, bây giờ nàng mới phát hiện hắn thật ngốc. Bụng của Lê Mạn đã hơn bảy tháng, hiện tại cúi đầu đã không nhìn thấy chân của mình, bụng như úp một cái chảo lớn, khi đi đường lúc nào phải đỡ, nếu không giống như lúc nào cũng sắp ngã xuống, Tống Đại Sơn cũng lo lắng Lê Mạn ra ngoài một mình, luôn đi theo sau đỡ nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì.Lê Mạn thấy Tống Đại Sơn vẫn đang nghiên cứu bụng của nàng, lại vỗ vỗ hắn: “Đừng nhìn nữa, có nghe thấy ta nói không?”Tống Đại Sơn lưu luyến hôn lên trên bụng của Lê Mạn một cái, ngẩng đầu cười ngây ngô với nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân phù ra vì mang thai của Lê Mạn, vừa xoa vừa nói: “Có nghe thấy nàng nói, nàng muốn để Tiểu Thọ đi học?” Lê Mạn gật đầu: “Bọn nhỏ biết chữ mới tốt, không thể mắt mở to như mù, dù sao hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không phải không đủ sức để Tiểu Thọ đến trường.”Tống Đại Sơn đồng ý: “Nhất định phải đi học, không thể để cho mình Tiểu Thọ không biết chữ. Ta nghĩ hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không nghĩ tới, vẫn thấy Tiểu Thọ còn nhỏ thôi.”Lê Mạn lắc đầu: “Không nhỏ, năm nay Tiểu Thọ sáu tuổi, vừa lúc có thể đến trường rồi, tuổi này là thời gian tốt nhất để bọn nhỏ học vỡ lòng, nếu lỡ thì không tốt, cho nên vẫn nên nói với Mai Tử một chút, cuối cùng có cho Tiểu Thọ đi học hay không còn phụ thuộc vào ý tứ của hai phu thê bọn họ.”Tống Đại Sơn rất chắc chắn: “Chắc chắn phải cho Tiểu Thọ đến trường, cho dù Mai Tử không đồng ý, ta cũng khiến bọn họ đồng ý.”Lê Mạn trầm ngâm: “Tiểu Thọ muốn đi học thì phải đến chỗ chúng ta ở, như vậy thì không thể nhìn thấy cha mẹ của mình hàng ngày, không biết Mai Tử và Thiết Tử với cả Tiểu Thọ có chịu được không.”Tống Đại Sơn giương mắt lên: “Đứa nhỏ đến trường là quan trọng nhất, ở nhà chúng ta không có gì cần lo lắng, Mai Tử và Thiết Tử có thể đến gặp nó bất cứ lúc nào, không thể vì không nỡ xa đứa nhỏ mà để nó ở nhà được.”Lê Mạn cảm thấy cũng phải, liền nói: “Vậy chờ hai ngày nữa chàng đến thôn Lý Lạp Hoa, nhân tiện đưa Mai Tử và Thiết Tử cả Tiểu Thọ về đây, đến lúc đó nói kỹ càng cho bọn họ.”Tống Đại Sơn gật đầu đồng ý, sau đó quay ra phía sau Lê Mạn, một tay đỡ eo của nàng, để nàng tựa vào trong lòng mình, một tay khẽ xoa xoa bụng lớn của nàng.“Chuyện này nàng đừng quan tâm, để ta làm là được, nàng chỉ cần nói thôi.”Lê Mạn cũng không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu. Kì thật từ khi nàng mang thai, chuyện gì Tống Đại Sơn cũng nhận làm, chỉ cần nàng nói, sẽ đi làm lập tức, cũng không muốn nàng quan tâm, nàng chỉ được mở miệng mà thôi.Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn nhìn bụng to của nàng: “Còn nữa, ta đã để cho nàng trang điểm thời gian dài như vậy rồi, nhưng bây giờ nàng không được làm nữa, nàng xem bụng nàng đã lớn như vậy rồi, còn làm việc nữa sẽ không chịu nổi, nhà của chúng ta không cần dựa vào nàng để kiếm tiền mấy tháng này đâu.”Trước kia Tống Đại Sơn nói mấy bảo Lê Mạn đừng làm, nhưng Lê Mạn cảm thấy cả ngày không làm gì cũng rất nhàm chán, hơn nữa nếu không hoạt động cũng không tốt cho đứa nhỏ, cho nên liền làm nũng xin Tống Đại Sơn để nàng làm chút việc, Tống Đại Sơn bất đắc dĩ, cuối cùng đành đồng ý, chẳng qua một ngày nàng chỉ trang điểm mấy người, những người khác cũng không dám nhận lời làm, Lê Mạn cũng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.Chỉ là, bây giờ đã hơn bảy tháng, dần dần cảm thấy bụng đã lớn, đứng không thoải mái ngồi cũng không thoải mái, thật đúng là không thích hợp để trang điểm, cho nên lần này Lê Mạn không kiên trì nữa, hôn Tống Đại Sơn một cái: “Được, không làm, chờ ta sinh đứa nhỏ ra rồi lại nói tiếp.”Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn vui vẻ hôn lên trên môi nàng một cái, như đang khen ngợi đứa nhỏ: “Nương tử ngoan!”Lê Mạn dở khóc dở cười.Hai người định lần sau tới thôn Lý Lạp tìm Mai Tử để nói chuyện, kết quả hai ngày hôm sau Mai Tử đã đưa Tiểu Thọ tới đây.Tống Đại Sơn kinh ngạc: “Mai Tử, sao muội lại tới đây?”Mai Tử mang theo ít đồ, đi thẳng tới vườn sau, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay muội tới là có việc muốn nói với ca và tẩu tử, tẩu tử đâu?”

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi ConTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Giây phút Lê Mạn mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, nàng có thể khẳng định mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước đó ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay rơi hy hữu, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang trong bệnh viện, chứ không phải trong gian phòng cỏ tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi nào. Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạn từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.   Lê… Tống Đại Sơn “ừm?” một tiếng, vẫn lắng nghe bụng của Lê Mạn như cũ.Lê Mạn bất đắc dĩ, người đàn ông này, mỗi đêm đều phải sờ sờ hôn nhẹ lên bụng của nàng sau đó lại nói vu vơ một hồi, thật giống như đứa nhỏ trong bụng có thể nghe hiểu hắn đang nói gì. Đặc biệt là có đôi khi đứa nhỏ trong bụng sẽ đá đến chỗ tay hắn để, hắn sẽ vui vẻ không biết nam bắc, cười ngây ngô cả một buổi tối.Trước kia không phát hiện ra, bây giờ nàng mới phát hiện hắn thật ngốc. Bụng của Lê Mạn đã hơn bảy tháng, hiện tại cúi đầu đã không nhìn thấy chân của mình, bụng như úp một cái chảo lớn, khi đi đường lúc nào phải đỡ, nếu không giống như lúc nào cũng sắp ngã xuống, Tống Đại Sơn cũng lo lắng Lê Mạn ra ngoài một mình, luôn đi theo sau đỡ nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì.Lê Mạn thấy Tống Đại Sơn vẫn đang nghiên cứu bụng của nàng, lại vỗ vỗ hắn: “Đừng nhìn nữa, có nghe thấy ta nói không?”Tống Đại Sơn lưu luyến hôn lên trên bụng của Lê Mạn một cái, ngẩng đầu cười ngây ngô với nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân phù ra vì mang thai của Lê Mạn, vừa xoa vừa nói: “Có nghe thấy nàng nói, nàng muốn để Tiểu Thọ đi học?” Lê Mạn gật đầu: “Bọn nhỏ biết chữ mới tốt, không thể mắt mở to như mù, dù sao hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không phải không đủ sức để Tiểu Thọ đến trường.”Tống Đại Sơn đồng ý: “Nhất định phải đi học, không thể để cho mình Tiểu Thọ không biết chữ. Ta nghĩ hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không nghĩ tới, vẫn thấy Tiểu Thọ còn nhỏ thôi.”Lê Mạn lắc đầu: “Không nhỏ, năm nay Tiểu Thọ sáu tuổi, vừa lúc có thể đến trường rồi, tuổi này là thời gian tốt nhất để bọn nhỏ học vỡ lòng, nếu lỡ thì không tốt, cho nên vẫn nên nói với Mai Tử một chút, cuối cùng có cho Tiểu Thọ đi học hay không còn phụ thuộc vào ý tứ của hai phu thê bọn họ.”Tống Đại Sơn rất chắc chắn: “Chắc chắn phải cho Tiểu Thọ đến trường, cho dù Mai Tử không đồng ý, ta cũng khiến bọn họ đồng ý.”Lê Mạn trầm ngâm: “Tiểu Thọ muốn đi học thì phải đến chỗ chúng ta ở, như vậy thì không thể nhìn thấy cha mẹ của mình hàng ngày, không biết Mai Tử và Thiết Tử với cả Tiểu Thọ có chịu được không.”Tống Đại Sơn giương mắt lên: “Đứa nhỏ đến trường là quan trọng nhất, ở nhà chúng ta không có gì cần lo lắng, Mai Tử và Thiết Tử có thể đến gặp nó bất cứ lúc nào, không thể vì không nỡ xa đứa nhỏ mà để nó ở nhà được.”Lê Mạn cảm thấy cũng phải, liền nói: “Vậy chờ hai ngày nữa chàng đến thôn Lý Lạp Hoa, nhân tiện đưa Mai Tử và Thiết Tử cả Tiểu Thọ về đây, đến lúc đó nói kỹ càng cho bọn họ.”Tống Đại Sơn gật đầu đồng ý, sau đó quay ra phía sau Lê Mạn, một tay đỡ eo của nàng, để nàng tựa vào trong lòng mình, một tay khẽ xoa xoa bụng lớn của nàng.“Chuyện này nàng đừng quan tâm, để ta làm là được, nàng chỉ cần nói thôi.”Lê Mạn cũng không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu. Kì thật từ khi nàng mang thai, chuyện gì Tống Đại Sơn cũng nhận làm, chỉ cần nàng nói, sẽ đi làm lập tức, cũng không muốn nàng quan tâm, nàng chỉ được mở miệng mà thôi.Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn nhìn bụng to của nàng: “Còn nữa, ta đã để cho nàng trang điểm thời gian dài như vậy rồi, nhưng bây giờ nàng không được làm nữa, nàng xem bụng nàng đã lớn như vậy rồi, còn làm việc nữa sẽ không chịu nổi, nhà của chúng ta không cần dựa vào nàng để kiếm tiền mấy tháng này đâu.”Trước kia Tống Đại Sơn nói mấy bảo Lê Mạn đừng làm, nhưng Lê Mạn cảm thấy cả ngày không làm gì cũng rất nhàm chán, hơn nữa nếu không hoạt động cũng không tốt cho đứa nhỏ, cho nên liền làm nũng xin Tống Đại Sơn để nàng làm chút việc, Tống Đại Sơn bất đắc dĩ, cuối cùng đành đồng ý, chẳng qua một ngày nàng chỉ trang điểm mấy người, những người khác cũng không dám nhận lời làm, Lê Mạn cũng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.Chỉ là, bây giờ đã hơn bảy tháng, dần dần cảm thấy bụng đã lớn, đứng không thoải mái ngồi cũng không thoải mái, thật đúng là không thích hợp để trang điểm, cho nên lần này Lê Mạn không kiên trì nữa, hôn Tống Đại Sơn một cái: “Được, không làm, chờ ta sinh đứa nhỏ ra rồi lại nói tiếp.”Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn vui vẻ hôn lên trên môi nàng một cái, như đang khen ngợi đứa nhỏ: “Nương tử ngoan!”Lê Mạn dở khóc dở cười.Hai người định lần sau tới thôn Lý Lạp tìm Mai Tử để nói chuyện, kết quả hai ngày hôm sau Mai Tử đã đưa Tiểu Thọ tới đây.Tống Đại Sơn kinh ngạc: “Mai Tử, sao muội lại tới đây?”Mai Tử mang theo ít đồ, đi thẳng tới vườn sau, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay muội tới là có việc muốn nói với ca và tẩu tử, tẩu tử đâu?”

Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi ConTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không Giây phút Lê Mạn mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng mặt trời xuyên qua mái nhà tranh trên đầu, hơn nữa đây căn bản không phải là thân thể của mình, nàng có thể khẳng định mình đã xuyên không rồi, dù sao thì giây trước đó ngồi trên máy bay sang Paris, xảy ra tai nạn máy bay rơi hy hữu, nàng không tin mình có thể sống sót, nếu có sống thì giờ này cũng đang trong bệnh viện, chứ không phải trong gian phòng cỏ tràn đầy màu sắc cổ xưa như như vậy, chỉ là không biết rốt cuộc đây là nơi nào. Chống lại những cơn đau đầu choáng váng, Lê Mạn từ trên giường ngồi dậy, bên dưới phát ra tiếng sột soạt sột soạt, cúi đầu nhìn xuống, là rơm rạ trải dưới tấm ga giường cũ nát phát ra âm thanh, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, tường vách bốn phía đều là dùng bùn trát lên, đã có vài vết nứt, giấy dán trên chiếc cửa sổ duy nhất đã ố vàng, rách thủng vài lỗ, không đủ sức che chắn gió mưa, cả căn phòng ngoại trừ chiếc giường này, chỉ có một chiếc hòm rách và cái bàn thiếu một chân, không còn đồ vật nào khác.   Lê… Tống Đại Sơn “ừm?” một tiếng, vẫn lắng nghe bụng của Lê Mạn như cũ.Lê Mạn bất đắc dĩ, người đàn ông này, mỗi đêm đều phải sờ sờ hôn nhẹ lên bụng của nàng sau đó lại nói vu vơ một hồi, thật giống như đứa nhỏ trong bụng có thể nghe hiểu hắn đang nói gì. Đặc biệt là có đôi khi đứa nhỏ trong bụng sẽ đá đến chỗ tay hắn để, hắn sẽ vui vẻ không biết nam bắc, cười ngây ngô cả một buổi tối.Trước kia không phát hiện ra, bây giờ nàng mới phát hiện hắn thật ngốc. Bụng của Lê Mạn đã hơn bảy tháng, hiện tại cúi đầu đã không nhìn thấy chân của mình, bụng như úp một cái chảo lớn, khi đi đường lúc nào phải đỡ, nếu không giống như lúc nào cũng sắp ngã xuống, Tống Đại Sơn cũng lo lắng Lê Mạn ra ngoài một mình, luôn đi theo sau đỡ nàng, sợ nàng xảy ra chuyện gì.Lê Mạn thấy Tống Đại Sơn vẫn đang nghiên cứu bụng của nàng, lại vỗ vỗ hắn: “Đừng nhìn nữa, có nghe thấy ta nói không?”Tống Đại Sơn lưu luyến hôn lên trên bụng của Lê Mạn một cái, ngẩng đầu cười ngây ngô với nàng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân phù ra vì mang thai của Lê Mạn, vừa xoa vừa nói: “Có nghe thấy nàng nói, nàng muốn để Tiểu Thọ đi học?” Lê Mạn gật đầu: “Bọn nhỏ biết chữ mới tốt, không thể mắt mở to như mù, dù sao hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không phải không đủ sức để Tiểu Thọ đến trường.”Tống Đại Sơn đồng ý: “Nhất định phải đi học, không thể để cho mình Tiểu Thọ không biết chữ. Ta nghĩ hiện tại Mai Tử và Thiết Tử không nghĩ tới, vẫn thấy Tiểu Thọ còn nhỏ thôi.”Lê Mạn lắc đầu: “Không nhỏ, năm nay Tiểu Thọ sáu tuổi, vừa lúc có thể đến trường rồi, tuổi này là thời gian tốt nhất để bọn nhỏ học vỡ lòng, nếu lỡ thì không tốt, cho nên vẫn nên nói với Mai Tử một chút, cuối cùng có cho Tiểu Thọ đi học hay không còn phụ thuộc vào ý tứ của hai phu thê bọn họ.”Tống Đại Sơn rất chắc chắn: “Chắc chắn phải cho Tiểu Thọ đến trường, cho dù Mai Tử không đồng ý, ta cũng khiến bọn họ đồng ý.”Lê Mạn trầm ngâm: “Tiểu Thọ muốn đi học thì phải đến chỗ chúng ta ở, như vậy thì không thể nhìn thấy cha mẹ của mình hàng ngày, không biết Mai Tử và Thiết Tử với cả Tiểu Thọ có chịu được không.”Tống Đại Sơn giương mắt lên: “Đứa nhỏ đến trường là quan trọng nhất, ở nhà chúng ta không có gì cần lo lắng, Mai Tử và Thiết Tử có thể đến gặp nó bất cứ lúc nào, không thể vì không nỡ xa đứa nhỏ mà để nó ở nhà được.”Lê Mạn cảm thấy cũng phải, liền nói: “Vậy chờ hai ngày nữa chàng đến thôn Lý Lạp Hoa, nhân tiện đưa Mai Tử và Thiết Tử cả Tiểu Thọ về đây, đến lúc đó nói kỹ càng cho bọn họ.”Tống Đại Sơn gật đầu đồng ý, sau đó quay ra phía sau Lê Mạn, một tay đỡ eo của nàng, để nàng tựa vào trong lòng mình, một tay khẽ xoa xoa bụng lớn của nàng.“Chuyện này nàng đừng quan tâm, để ta làm là được, nàng chỉ cần nói thôi.”Lê Mạn cũng không phản đối, ngoan ngoãn gật đầu. Kì thật từ khi nàng mang thai, chuyện gì Tống Đại Sơn cũng nhận làm, chỉ cần nàng nói, sẽ đi làm lập tức, cũng không muốn nàng quan tâm, nàng chỉ được mở miệng mà thôi.Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn nhìn bụng to của nàng: “Còn nữa, ta đã để cho nàng trang điểm thời gian dài như vậy rồi, nhưng bây giờ nàng không được làm nữa, nàng xem bụng nàng đã lớn như vậy rồi, còn làm việc nữa sẽ không chịu nổi, nhà của chúng ta không cần dựa vào nàng để kiếm tiền mấy tháng này đâu.”Trước kia Tống Đại Sơn nói mấy bảo Lê Mạn đừng làm, nhưng Lê Mạn cảm thấy cả ngày không làm gì cũng rất nhàm chán, hơn nữa nếu không hoạt động cũng không tốt cho đứa nhỏ, cho nên liền làm nũng xin Tống Đại Sơn để nàng làm chút việc, Tống Đại Sơn bất đắc dĩ, cuối cùng đành đồng ý, chẳng qua một ngày nàng chỉ trang điểm mấy người, những người khác cũng không dám nhận lời làm, Lê Mạn cũng tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.Chỉ là, bây giờ đã hơn bảy tháng, dần dần cảm thấy bụng đã lớn, đứng không thoải mái ngồi cũng không thoải mái, thật đúng là không thích hợp để trang điểm, cho nên lần này Lê Mạn không kiên trì nữa, hôn Tống Đại Sơn một cái: “Được, không làm, chờ ta sinh đứa nhỏ ra rồi lại nói tiếp.”Thấy Lê Mạn đồng ý, Tống Đại Sơn vui vẻ hôn lên trên môi nàng một cái, như đang khen ngợi đứa nhỏ: “Nương tử ngoan!”Lê Mạn dở khóc dở cười.Hai người định lần sau tới thôn Lý Lạp tìm Mai Tử để nói chuyện, kết quả hai ngày hôm sau Mai Tử đã đưa Tiểu Thọ tới đây.Tống Đại Sơn kinh ngạc: “Mai Tử, sao muội lại tới đây?”Mai Tử mang theo ít đồ, đi thẳng tới vườn sau, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay muội tới là có việc muốn nói với ca và tẩu tử, tẩu tử đâu?”

Chương 259: Chương 259