Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 25: Chương 25

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Bà cụ Vệ khựng lại một chút, rồi phẩy tay nói: "Không cần nghĩ xa xôi làm gì. Nơi nào cần chi để giữ thể diện thì đừng hà tiện, nơi nào cần tiết kiệm thì đừng phung phí. Hiểu không?"Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha tuy chưa hiểu rõ cái gì gọi là “nơi cần chi” và “nơi cần tiết kiệm”, nhưng không vì thế mà hai chị em dâu không bị ấn tượng bởi triết lý sống đầy khôn ngoan của mẹ chồng. Cả hai gật đầu ngoan ngoãn, quay đi bắt đầu rì rầm với nhau.Lý Lan Tử nói: “Gừng càng già càng cay, mẹ thật sự nhìn xa trông rộng. Giờ cho bọn cháu bên nhà mẹ đẻ chút tiền lì xì, sau này bọn chúng trưởng thành, có khả năng giúp đỡ chúng ta, thì mấy đồng tiền lì xì này cũng sẽ được trả lại thôi!”Trương Xuân Nha gật gù hưởng ứng: “Đúng đấy! À, à, mà…chị chị… chị dâu cả đang ở ngoài kia, em đổi cách xưng hô gọi chị là chị dâu hai nhé. Chị dâu hai, trước chị bảo muốn dành dụm tiền xây lại một căn nhà, giờ dành dụm được bao nhiêu rồi? Có đủ xây một dãy nhà lợp ngói chưa?”“Nhà chị có hai đứa nhỏ, giờ cũng lớn rồi, cứ chen chúc ngủ chung trong một gian phòng mãi không tiện. Trước đây khi chị dâu cả chưa về, chị còn định chờ trời ấm lên thì nói với mẹ một tiếng, cho hai anh em chúng qua ngủ tạm phòng của anh cả chị dâu. Nhưng giờ anh cả chị dâu về rồi, Quốc Kiện và Quốc Khang chắc sẽ ở đó. Đợi khi nào anh cả và chị dâu cả quay lại đơn vị, chị sẽ để hai đứa nhà tôi qua đó, bốn anh em chen chúc trên một cái giường lớn chắc cũng ổn thôi!”Lý Lan Tử nhanh chóng ngó ra ngoài xem xét, thấy Tạ Ngọc Thư không có trong sân, mới quay lại bếp nói nhỏ với Trương Xuân Nha: “Nói nhỏ thôi, để anh cả chị dâu nghe thấy hay mẹ biết được cũng không hay đâu.”“Phải rồi, bọn trẻ lớn rồi, chuyện gì cũng không tiện. Em cũng muốn cho hai đứa nhà em ra riêng, nhưng trong tay không dư dả bao nhiêu, nhiều nhất chỉ đủ dựng một căn phòng trống. Nhưng mà thời buổi này ai cũng rảnh rỗi, chỉ cần kéo được ít gạch từ lò gạch về là xong, còn lại tự tay mình làm hết cũng được.”Hai chị em dâu cứ thì thầm to nhỏ mãi cho đến khi cháo nhừ, khoai lang cũng đã chín, mới thôi trò chuyện.…Ăn sáng xong, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha kéo theo lũ trẻ và các ông chồng, xách theo những giỏ đồ bà cụ Vệ đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.Vệ Tứ Trụ cẩn thận xách từng giỏ đồ cho Thúy Phân kiểm tra lại, rồi kéo Vệ Quang Minh đang lười biếng nằm dài trên giường dậy: “Dậy mau! Đừng có lề mề nữa. Hôm nay phải ngọt ngào một chút, ai cho tiền lì xì thì nhớ nhắc họ rằng mẹ con vừa sinh thêm em gái cho con đấy. Kiếm luôn phần của em gái con, không thì tối nay bà nội sẽ đánh bố con mình nhừ tử!”Vệ Quang Minh ngơ ngác hỏi: “Bố, sao bố không đi mà nói? Con còn nhỏ, người ta chưa chắc đã nghe, nhưng bố mà đòi tiền lì xì cho em gái con thì chắc chắn họ sẽ đưa!”Nằm trên giường, Vệ Thiêm Hỉ đang định mơ màng trở về hành tinh Lạc Bích Đạt để tiếp tục hấp thụ tri thức, nghe thấy câu hỏi ngây thơ của anh trai liền cười phá lên. Đúng là chỉ có anh cô bé mới nghĩ ra mấy câu hỏi vừa ngốc vừa đáng yêu thế này! Chẳng lẽ bố cô bé lại không biết xấu hổ mà đi làm chuyện đó sao?Quả nhiên, mặt Vệ Tứ Trụ đen lại. Anh ấy nghiến răng hỏi Thúy Phân: “Em bảo thằng nhóc này sao lại ngốc thế hả?”Nhưng Thúy Phân không nghe thấy, bởi toàn bộ sự chú ý của chị đang dồn vào Vệ Thiêm Hỉ, khi cô bé vừa cười vừa phì ra một bong bóng. Thúy Phân đáp lời chồng mà không suy nghĩ: “Giống anh đấy!”Vệ Tứ Trụ tức tối: “Anh không ngốc!”May“Nhất định là giống anh. Nếu mà giống người ngoài, mẹ anh đã không tha cho em rồi!”

Bà cụ Vệ khựng lại một chút, rồi phẩy tay nói: "Không cần nghĩ xa xôi làm gì. Nơi nào cần chi để giữ thể diện thì đừng hà tiện, nơi nào cần tiết kiệm thì đừng phung phí. Hiểu không?"

Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha tuy chưa hiểu rõ cái gì gọi là “nơi cần chi” và “nơi cần tiết kiệm”, nhưng không vì thế mà hai chị em dâu không bị ấn tượng bởi triết lý sống đầy khôn ngoan của mẹ chồng. Cả hai gật đầu ngoan ngoãn, quay đi bắt đầu rì rầm với nhau.

Lý Lan Tử nói: “Gừng càng già càng cay, mẹ thật sự nhìn xa trông rộng. Giờ cho bọn cháu bên nhà mẹ đẻ chút tiền lì xì, sau này bọn chúng trưởng thành, có khả năng giúp đỡ chúng ta, thì mấy đồng tiền lì xì này cũng sẽ được trả lại thôi!”

Trương Xuân Nha gật gù hưởng ứng: “Đúng đấy! À, à, mà…chị chị… chị dâu cả đang ở ngoài kia, em đổi cách xưng hô gọi chị là chị dâu hai nhé. Chị dâu hai, trước chị bảo muốn dành dụm tiền xây lại một căn nhà, giờ dành dụm được bao nhiêu rồi? Có đủ xây một dãy nhà lợp ngói chưa?”

“Nhà chị có hai đứa nhỏ, giờ cũng lớn rồi, cứ chen chúc ngủ chung trong một gian phòng mãi không tiện. Trước đây khi chị dâu cả chưa về, chị còn định chờ trời ấm lên thì nói với mẹ một tiếng, cho hai anh em chúng qua ngủ tạm phòng của anh cả chị dâu. Nhưng giờ anh cả chị dâu về rồi, Quốc Kiện và Quốc Khang chắc sẽ ở đó. Đợi khi nào anh cả và chị dâu cả quay lại đơn vị, chị sẽ để hai đứa nhà tôi qua đó, bốn anh em chen chúc trên một cái giường lớn chắc cũng ổn thôi!”

Lý Lan Tử nhanh chóng ngó ra ngoài xem xét, thấy Tạ Ngọc Thư không có trong sân, mới quay lại bếp nói nhỏ với Trương Xuân Nha: “Nói nhỏ thôi, để anh cả chị dâu nghe thấy hay mẹ biết được cũng không hay đâu.”

“Phải rồi, bọn trẻ lớn rồi, chuyện gì cũng không tiện. Em cũng muốn cho hai đứa nhà em ra riêng, nhưng trong tay không dư dả bao nhiêu, nhiều nhất chỉ đủ dựng một căn phòng trống. Nhưng mà thời buổi này ai cũng rảnh rỗi, chỉ cần kéo được ít gạch từ lò gạch về là xong, còn lại tự tay mình làm hết cũng được.”

Hai chị em dâu cứ thì thầm to nhỏ mãi cho đến khi cháo nhừ, khoai lang cũng đã chín, mới thôi trò chuyện.

Ăn sáng xong, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha kéo theo lũ trẻ và các ông chồng, xách theo những giỏ đồ bà cụ Vệ đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.

Vệ Tứ Trụ cẩn thận xách từng giỏ đồ cho Thúy Phân kiểm tra lại, rồi kéo Vệ Quang Minh đang lười biếng nằm dài trên giường dậy: “Dậy mau! Đừng có lề mề nữa. Hôm nay phải ngọt ngào một chút, ai cho tiền lì xì thì nhớ nhắc họ rằng mẹ con vừa sinh thêm em gái cho con đấy. Kiếm luôn phần của em gái con, không thì tối nay bà nội sẽ đánh bố con mình nhừ tử!”

Vệ Quang Minh ngơ ngác hỏi: “Bố, sao bố không đi mà nói? Con còn nhỏ, người ta chưa chắc đã nghe, nhưng bố mà đòi tiền lì xì cho em gái con thì chắc chắn họ sẽ đưa!”

Nằm trên giường, Vệ Thiêm Hỉ đang định mơ màng trở về hành tinh Lạc Bích Đạt để tiếp tục hấp thụ tri thức, nghe thấy câu hỏi ngây thơ của anh trai liền cười phá lên. Đúng là chỉ có anh cô bé mới nghĩ ra mấy câu hỏi vừa ngốc vừa đáng yêu thế này! Chẳng lẽ bố cô bé lại không biết xấu hổ mà đi làm chuyện đó sao?

Quả nhiên, mặt Vệ Tứ Trụ đen lại. Anh ấy nghiến răng hỏi Thúy Phân: “Em bảo thằng nhóc này sao lại ngốc thế hả?”

Nhưng Thúy Phân không nghe thấy, bởi toàn bộ sự chú ý của chị đang dồn vào Vệ Thiêm Hỉ, khi cô bé vừa cười vừa phì ra một bong bóng. Thúy Phân đáp lời chồng mà không suy nghĩ: “Giống anh đấy!”

Vệ Tứ Trụ tức tối: “Anh không ngốc!”

May

“Nhất định là giống anh. Nếu mà giống người ngoài, mẹ anh đã không tha cho em rồi!”

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Bà cụ Vệ khựng lại một chút, rồi phẩy tay nói: "Không cần nghĩ xa xôi làm gì. Nơi nào cần chi để giữ thể diện thì đừng hà tiện, nơi nào cần tiết kiệm thì đừng phung phí. Hiểu không?"Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha tuy chưa hiểu rõ cái gì gọi là “nơi cần chi” và “nơi cần tiết kiệm”, nhưng không vì thế mà hai chị em dâu không bị ấn tượng bởi triết lý sống đầy khôn ngoan của mẹ chồng. Cả hai gật đầu ngoan ngoãn, quay đi bắt đầu rì rầm với nhau.Lý Lan Tử nói: “Gừng càng già càng cay, mẹ thật sự nhìn xa trông rộng. Giờ cho bọn cháu bên nhà mẹ đẻ chút tiền lì xì, sau này bọn chúng trưởng thành, có khả năng giúp đỡ chúng ta, thì mấy đồng tiền lì xì này cũng sẽ được trả lại thôi!”Trương Xuân Nha gật gù hưởng ứng: “Đúng đấy! À, à, mà…chị chị… chị dâu cả đang ở ngoài kia, em đổi cách xưng hô gọi chị là chị dâu hai nhé. Chị dâu hai, trước chị bảo muốn dành dụm tiền xây lại một căn nhà, giờ dành dụm được bao nhiêu rồi? Có đủ xây một dãy nhà lợp ngói chưa?”“Nhà chị có hai đứa nhỏ, giờ cũng lớn rồi, cứ chen chúc ngủ chung trong một gian phòng mãi không tiện. Trước đây khi chị dâu cả chưa về, chị còn định chờ trời ấm lên thì nói với mẹ một tiếng, cho hai anh em chúng qua ngủ tạm phòng của anh cả chị dâu. Nhưng giờ anh cả chị dâu về rồi, Quốc Kiện và Quốc Khang chắc sẽ ở đó. Đợi khi nào anh cả và chị dâu cả quay lại đơn vị, chị sẽ để hai đứa nhà tôi qua đó, bốn anh em chen chúc trên một cái giường lớn chắc cũng ổn thôi!”Lý Lan Tử nhanh chóng ngó ra ngoài xem xét, thấy Tạ Ngọc Thư không có trong sân, mới quay lại bếp nói nhỏ với Trương Xuân Nha: “Nói nhỏ thôi, để anh cả chị dâu nghe thấy hay mẹ biết được cũng không hay đâu.”“Phải rồi, bọn trẻ lớn rồi, chuyện gì cũng không tiện. Em cũng muốn cho hai đứa nhà em ra riêng, nhưng trong tay không dư dả bao nhiêu, nhiều nhất chỉ đủ dựng một căn phòng trống. Nhưng mà thời buổi này ai cũng rảnh rỗi, chỉ cần kéo được ít gạch từ lò gạch về là xong, còn lại tự tay mình làm hết cũng được.”Hai chị em dâu cứ thì thầm to nhỏ mãi cho đến khi cháo nhừ, khoai lang cũng đã chín, mới thôi trò chuyện.…Ăn sáng xong, Lý Lan Tử và Trương Xuân Nha kéo theo lũ trẻ và các ông chồng, xách theo những giỏ đồ bà cụ Vệ đã chuẩn bị sẵn, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.Vệ Tứ Trụ cẩn thận xách từng giỏ đồ cho Thúy Phân kiểm tra lại, rồi kéo Vệ Quang Minh đang lười biếng nằm dài trên giường dậy: “Dậy mau! Đừng có lề mề nữa. Hôm nay phải ngọt ngào một chút, ai cho tiền lì xì thì nhớ nhắc họ rằng mẹ con vừa sinh thêm em gái cho con đấy. Kiếm luôn phần của em gái con, không thì tối nay bà nội sẽ đánh bố con mình nhừ tử!”Vệ Quang Minh ngơ ngác hỏi: “Bố, sao bố không đi mà nói? Con còn nhỏ, người ta chưa chắc đã nghe, nhưng bố mà đòi tiền lì xì cho em gái con thì chắc chắn họ sẽ đưa!”Nằm trên giường, Vệ Thiêm Hỉ đang định mơ màng trở về hành tinh Lạc Bích Đạt để tiếp tục hấp thụ tri thức, nghe thấy câu hỏi ngây thơ của anh trai liền cười phá lên. Đúng là chỉ có anh cô bé mới nghĩ ra mấy câu hỏi vừa ngốc vừa đáng yêu thế này! Chẳng lẽ bố cô bé lại không biết xấu hổ mà đi làm chuyện đó sao?Quả nhiên, mặt Vệ Tứ Trụ đen lại. Anh ấy nghiến răng hỏi Thúy Phân: “Em bảo thằng nhóc này sao lại ngốc thế hả?”Nhưng Thúy Phân không nghe thấy, bởi toàn bộ sự chú ý của chị đang dồn vào Vệ Thiêm Hỉ, khi cô bé vừa cười vừa phì ra một bong bóng. Thúy Phân đáp lời chồng mà không suy nghĩ: “Giống anh đấy!”Vệ Tứ Trụ tức tối: “Anh không ngốc!”May“Nhất định là giống anh. Nếu mà giống người ngoài, mẹ anh đã không tha cho em rồi!”

Chương 25: Chương 25