Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 33: Chương 33

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Đại Nha biết mẹ mình đang chửi bóng gió, lén nhìn bà cụ Diêu, thấy bà ta đang cứng người vì xấu hổ, trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng ngoan ngoãn đáp:“Mẹ, không phải tại thím Diêu ngồi bóc hạt dưa đấy sao? Con quét xong chắc thím ấy lại bóc tiếp, nên thôi cứ để đó, lát quét một thể.”Bà cụ Diêu dựng hết tóc gáy, đối diện với ánh mắt sắc bén của bà cụ Vệ, bà ta bắt đầu cảm thấy chột dạ.Bà cụ Vệ nheo mắt, không nổi đóa như bà cụ Diêu tưởng, mà quay sang hỏi Thúy Phân:“Thúy Phân, có phải mẹ chăm con không tốt, khiến con không thoải mái khi ở cữ không?”Thúy Phân sợ xanh mặt, lắp bắp:“Mẹ, không có đâu ạ! Con ở đây được ăn no ngủ kỹ, quần áo có anh Tứ Trụ giặt, tã của con cũng được chị Đại Nha và Nhị Nha lo hết, thoải mái lắm rồi!”MayNghe vậy, bà cụ Vệ dịu giọng hơn, nhưng vẫn hỏi tiếp:“Thế sao con lại để Tứ Trụ đi mời mẹ đẻ con sang? Giữa mùa đông, nhà nào cũng bận, sao không nghĩ thương mẹ con? Ở nhà đã bận bịu với lũ cháu, còn phải chạy qua đây chăm con. Con làm mẹ con cực quá đấy!”Thúy Phân không đoán nổi ý của mẹ chồng, chỉ dám cười gượng mà không dám nói gì thêm.Bà cụ Vệ nghiêng người, ngó qua Thiểm Hỉ đang ngủ. Thấy cháu gái ngoan của mình ngủ say, bà cụ cẩn thận kéo góc chăn đắp lại, rồi ngồi thẳng dậy, hỏi:“Tối nay muốn ăn gì? Cháo bắp được không? Anh hai con còn đào được ít rau dại hồi cuối thu, mẹ nấu canh rau cho mềm, con ăn được không?”Nghe đến món canh rau dại, mặt Thúy Phân biến sắc, cố nặn ra nụ cười méo mó:“Mẹ, không cần đâu, con chưa đói, lát nữa ăn cùng mọi người là được, đừng phiền mẹ nấu riêng.”Từ đêm giao thừa đến giờ, bữa cơm nào nhà họ Vệ chẳng có thịt. Người khác thì ăn đến ngán, nhưng Thúy Phân lại thèm đến phát cuồng, ước gì mỗi bữa đều có thịt. Nếu ngày thường, được mẹ chồng hỏi han chăm sóc, Thúy Phân sẽ rất vui, nhưng giờ bà cụ Vệ lại tính để cả nhà ăn thịt, còn chị thì chỉ được húp cháo bắp và ăn rau dại.Bà cụ Vệ hừ nhẹ hai tiếng, rồi quay sang bà cụ Diêu, gương mặt nở một nụ cười giả lả:“Thông gia, nhà mình còn loại lương thực nào tốt không? Năm nay khó khăn, nhà tôi đông người, cả nhà đều đói, muốn bồi bổ cho Thúy Phân mà không có điều kiện. Tôi nhớ nhà bà sống tốt lắm, dù Thúy Phân đã là dâu họ Vệ, nhưng vẫn là con gái nhà bà. Hay là để Tứ Trụ sang xin ít gạo ngon về, bà cũng thương Thúy Phân đang ở cữ chứ, đúng không?”Bà cụ Diêu đờ người, chẳng tin một lời bà cụ Vệ nói:“Thông gia, đừng gạt tôi. Nhà bà không giống nhà thiếu ăn. Nãy Tứ Trụ còn mang cả mấy cân thịt sang nhà tôi, vậy mà bảo không có gạo, tôi không tin.”Bà cụ Vệ cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại thở dài, nhìn Thúy Phân với ánh mắt vừa yêu thương vừa đầy vẻ áy náy, giọng nói như nghẹn lại.“Chỗ thịt đó là do Đại Trụ mang về, tổng cộng hơn hai chục cân. Tôi nghĩ ba nàng dâu lấy chồng về nhà mình đã mấy năm, vì nhà nghèo chẳng có gì ra hồn, mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng chẳng dám ngẩng mặt lên. Nghĩ thế nên tôi mới cắn răng chia thịt, mang biếu mỗi nhà một ít.”“Đúng rồi, tôi nhớ nhà bà cũng khá giả, chắc chẳng thiếu thịt đâu nhỉ? Lát nữa để Tứ Trụ mang lương thực đến nhà bà, tiện thể lấy luôn mấy cân thịt về. Người lớn như chúng ta đâu phải trông cậy vào mấy thứ con cái biếu để sống qua ngày, nhận tấm lòng là đủ rồi.”Vệ Đại Nha nhìn mẹ mình diễn xuất như thể biến thành người khác, suýt nữa bật cười thành tiếng. Sợ lộ tẩy, cô ấy vội đặt tã lót vào chậu gỗ, bưng ra ngoài để giặt.

Vệ Đại Nha biết mẹ mình đang chửi bóng gió, lén nhìn bà cụ Diêu, thấy bà ta đang cứng người vì xấu hổ, trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng ngoan ngoãn đáp:

“Mẹ, không phải tại thím Diêu ngồi bóc hạt dưa đấy sao? Con quét xong chắc thím ấy lại bóc tiếp, nên thôi cứ để đó, lát quét một thể.”

Bà cụ Diêu dựng hết tóc gáy, đối diện với ánh mắt sắc bén của bà cụ Vệ, bà ta bắt đầu cảm thấy chột dạ.

Bà cụ Vệ nheo mắt, không nổi đóa như bà cụ Diêu tưởng, mà quay sang hỏi Thúy Phân:

“Thúy Phân, có phải mẹ chăm con không tốt, khiến con không thoải mái khi ở cữ không?”

Thúy Phân sợ xanh mặt, lắp bắp:

“Mẹ, không có đâu ạ! Con ở đây được ăn no ngủ kỹ, quần áo có anh Tứ Trụ giặt, tã của con cũng được chị Đại Nha và Nhị Nha lo hết, thoải mái lắm rồi!”

May

Nghe vậy, bà cụ Vệ dịu giọng hơn, nhưng vẫn hỏi tiếp:

“Thế sao con lại để Tứ Trụ đi mời mẹ đẻ con sang? Giữa mùa đông, nhà nào cũng bận, sao không nghĩ thương mẹ con? Ở nhà đã bận bịu với lũ cháu, còn phải chạy qua đây chăm con. Con làm mẹ con cực quá đấy!”

Thúy Phân không đoán nổi ý của mẹ chồng, chỉ dám cười gượng mà không dám nói gì thêm.

Bà cụ Vệ nghiêng người, ngó qua Thiểm Hỉ đang ngủ. Thấy cháu gái ngoan của mình ngủ say, bà cụ cẩn thận kéo góc chăn đắp lại, rồi ngồi thẳng dậy, hỏi:

“Tối nay muốn ăn gì? Cháo bắp được không? Anh hai con còn đào được ít rau dại hồi cuối thu, mẹ nấu canh rau cho mềm, con ăn được không?”

Nghe đến món canh rau dại, mặt Thúy Phân biến sắc, cố nặn ra nụ cười méo mó:

“Mẹ, không cần đâu, con chưa đói, lát nữa ăn cùng mọi người là được, đừng phiền mẹ nấu riêng.”

Từ đêm giao thừa đến giờ, bữa cơm nào nhà họ Vệ chẳng có thịt. Người khác thì ăn đến ngán, nhưng Thúy Phân lại thèm đến phát cuồng, ước gì mỗi bữa đều có thịt. Nếu ngày thường, được mẹ chồng hỏi han chăm sóc, Thúy Phân sẽ rất vui, nhưng giờ bà cụ Vệ lại tính để cả nhà ăn thịt, còn chị thì chỉ được húp cháo bắp và ăn rau dại.

Bà cụ Vệ hừ nhẹ hai tiếng, rồi quay sang bà cụ Diêu, gương mặt nở một nụ cười giả lả:

“Thông gia, nhà mình còn loại lương thực nào tốt không? Năm nay khó khăn, nhà tôi đông người, cả nhà đều đói, muốn bồi bổ cho Thúy Phân mà không có điều kiện. Tôi nhớ nhà bà sống tốt lắm, dù Thúy Phân đã là dâu họ Vệ, nhưng vẫn là con gái nhà bà. Hay là để Tứ Trụ sang xin ít gạo ngon về, bà cũng thương Thúy Phân đang ở cữ chứ, đúng không?”

Bà cụ Diêu đờ người, chẳng tin một lời bà cụ Vệ nói:

“Thông gia, đừng gạt tôi. Nhà bà không giống nhà thiếu ăn. Nãy Tứ Trụ còn mang cả mấy cân thịt sang nhà tôi, vậy mà bảo không có gạo, tôi không tin.”

Bà cụ Vệ cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại thở dài, nhìn Thúy Phân với ánh mắt vừa yêu thương vừa đầy vẻ áy náy, giọng nói như nghẹn lại.

“Chỗ thịt đó là do Đại Trụ mang về, tổng cộng hơn hai chục cân. Tôi nghĩ ba nàng dâu lấy chồng về nhà mình đã mấy năm, vì nhà nghèo chẳng có gì ra hồn, mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng chẳng dám ngẩng mặt lên. Nghĩ thế nên tôi mới cắn răng chia thịt, mang biếu mỗi nhà một ít.”

“Đúng rồi, tôi nhớ nhà bà cũng khá giả, chắc chẳng thiếu thịt đâu nhỉ? Lát nữa để Tứ Trụ mang lương thực đến nhà bà, tiện thể lấy luôn mấy cân thịt về. Người lớn như chúng ta đâu phải trông cậy vào mấy thứ con cái biếu để sống qua ngày, nhận tấm lòng là đủ rồi.”

Vệ Đại Nha nhìn mẹ mình diễn xuất như thể biến thành người khác, suýt nữa bật cười thành tiếng. Sợ lộ tẩy, cô ấy vội đặt tã lót vào chậu gỗ, bưng ra ngoài để giặt.

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Đại Nha biết mẹ mình đang chửi bóng gió, lén nhìn bà cụ Diêu, thấy bà ta đang cứng người vì xấu hổ, trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng ngoan ngoãn đáp:“Mẹ, không phải tại thím Diêu ngồi bóc hạt dưa đấy sao? Con quét xong chắc thím ấy lại bóc tiếp, nên thôi cứ để đó, lát quét một thể.”Bà cụ Diêu dựng hết tóc gáy, đối diện với ánh mắt sắc bén của bà cụ Vệ, bà ta bắt đầu cảm thấy chột dạ.Bà cụ Vệ nheo mắt, không nổi đóa như bà cụ Diêu tưởng, mà quay sang hỏi Thúy Phân:“Thúy Phân, có phải mẹ chăm con không tốt, khiến con không thoải mái khi ở cữ không?”Thúy Phân sợ xanh mặt, lắp bắp:“Mẹ, không có đâu ạ! Con ở đây được ăn no ngủ kỹ, quần áo có anh Tứ Trụ giặt, tã của con cũng được chị Đại Nha và Nhị Nha lo hết, thoải mái lắm rồi!”MayNghe vậy, bà cụ Vệ dịu giọng hơn, nhưng vẫn hỏi tiếp:“Thế sao con lại để Tứ Trụ đi mời mẹ đẻ con sang? Giữa mùa đông, nhà nào cũng bận, sao không nghĩ thương mẹ con? Ở nhà đã bận bịu với lũ cháu, còn phải chạy qua đây chăm con. Con làm mẹ con cực quá đấy!”Thúy Phân không đoán nổi ý của mẹ chồng, chỉ dám cười gượng mà không dám nói gì thêm.Bà cụ Vệ nghiêng người, ngó qua Thiểm Hỉ đang ngủ. Thấy cháu gái ngoan của mình ngủ say, bà cụ cẩn thận kéo góc chăn đắp lại, rồi ngồi thẳng dậy, hỏi:“Tối nay muốn ăn gì? Cháo bắp được không? Anh hai con còn đào được ít rau dại hồi cuối thu, mẹ nấu canh rau cho mềm, con ăn được không?”Nghe đến món canh rau dại, mặt Thúy Phân biến sắc, cố nặn ra nụ cười méo mó:“Mẹ, không cần đâu, con chưa đói, lát nữa ăn cùng mọi người là được, đừng phiền mẹ nấu riêng.”Từ đêm giao thừa đến giờ, bữa cơm nào nhà họ Vệ chẳng có thịt. Người khác thì ăn đến ngán, nhưng Thúy Phân lại thèm đến phát cuồng, ước gì mỗi bữa đều có thịt. Nếu ngày thường, được mẹ chồng hỏi han chăm sóc, Thúy Phân sẽ rất vui, nhưng giờ bà cụ Vệ lại tính để cả nhà ăn thịt, còn chị thì chỉ được húp cháo bắp và ăn rau dại.Bà cụ Vệ hừ nhẹ hai tiếng, rồi quay sang bà cụ Diêu, gương mặt nở một nụ cười giả lả:“Thông gia, nhà mình còn loại lương thực nào tốt không? Năm nay khó khăn, nhà tôi đông người, cả nhà đều đói, muốn bồi bổ cho Thúy Phân mà không có điều kiện. Tôi nhớ nhà bà sống tốt lắm, dù Thúy Phân đã là dâu họ Vệ, nhưng vẫn là con gái nhà bà. Hay là để Tứ Trụ sang xin ít gạo ngon về, bà cũng thương Thúy Phân đang ở cữ chứ, đúng không?”Bà cụ Diêu đờ người, chẳng tin một lời bà cụ Vệ nói:“Thông gia, đừng gạt tôi. Nhà bà không giống nhà thiếu ăn. Nãy Tứ Trụ còn mang cả mấy cân thịt sang nhà tôi, vậy mà bảo không có gạo, tôi không tin.”Bà cụ Vệ cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại thở dài, nhìn Thúy Phân với ánh mắt vừa yêu thương vừa đầy vẻ áy náy, giọng nói như nghẹn lại.“Chỗ thịt đó là do Đại Trụ mang về, tổng cộng hơn hai chục cân. Tôi nghĩ ba nàng dâu lấy chồng về nhà mình đã mấy năm, vì nhà nghèo chẳng có gì ra hồn, mỗi lần về nhà mẹ đẻ cũng chẳng dám ngẩng mặt lên. Nghĩ thế nên tôi mới cắn răng chia thịt, mang biếu mỗi nhà một ít.”“Đúng rồi, tôi nhớ nhà bà cũng khá giả, chắc chẳng thiếu thịt đâu nhỉ? Lát nữa để Tứ Trụ mang lương thực đến nhà bà, tiện thể lấy luôn mấy cân thịt về. Người lớn như chúng ta đâu phải trông cậy vào mấy thứ con cái biếu để sống qua ngày, nhận tấm lòng là đủ rồi.”Vệ Đại Nha nhìn mẹ mình diễn xuất như thể biến thành người khác, suýt nữa bật cười thành tiếng. Sợ lộ tẩy, cô ấy vội đặt tã lót vào chậu gỗ, bưng ra ngoài để giặt.

Chương 33: Chương 33