Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình…
Chương 24: Thế Cháu Cảm Thấy Rốt Cuộc Có Thể Thành Hay Không
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Ôn Như Ý vừa bước vào cổng thì bị mọi người chú ý rồi, hôm qua mấy người này biết hôm nay cô đi xem mắt, bây giờ thấy cô quay về, cũng hóng hớt hỏi:“Như Ý, cháu về rồi à, đi xem mắt như thế nào rồi?”Mặc dù Ôn Như Ý không muốn nói chuyện này với họ, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể cười đáp lại:“Không ra sao cả, bọn cháu chỉ gặp nhau một cái, vừa nãy anh ấy có việc, nói chuyện một lúc thì anh ấy đi làm việc rồi.”Có người vội hỏi: “Thế cháu cảm thấy rốt cuộc có thể thành hay không?”Vốn dĩ Ôn Như Ý muốn nói thẳng là không, nhưng suy nghĩ lại bèn cười nói: “Thím à, bọn cháu còn chưa tìm hiểu nữa đấy, cái này cháu cũng không trả lời thím được, nếu sau này có tiến triển, nhất định cháu sẽ nói cho mọi người nghe.”Mọi người nghĩ cũng phải, chỉ là mới gặp mặt một lần, chắc chắn là không thể kết luận được, cho nên họ không hỏi nữa.Nhưng Trương Thái Lan thì khác, vừa nhìn dáng vẻ của Ôn Như Ý là biết hôm nay cô xem mắt tám mươi phần trăm là không thành, trong lòng bà ta mừng thầm, nhưng mà lần này bà ta không có thể hiện biểu cảm ra ngoài mặt, tránh để mấy người kia nói bà ta đố kỵ với người khác.Ôn Như Ý chú ý thấy ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của Trương Thái Lan, nhưng mà cô cũng lười để ý, chỉ đi thẳng vào trong nhà.Bởi vì chuyện xem mắt, hôm nay Châu Mỹ Thanh với Ôn Minh Khang tan làm xong thì vội về nhà, lúc Ôn Như Ý về đến nhà, hai người họ đang ở phía ngoài rửa mặt cho con trai, Triệu Tú Hoa ở bên cạnh căn bếp đơn giản, trên tay cầm một cái bát vừa rửa bát vừa trò chuyện với hàng xóm.Mọi người đều bận rộn, không để ý đến Ôn Như Ý, Ôn Thần An lại nhìn thấy cô ngay, há miệng gọi: “Cô, cô về rồi à.”Triệu Tú Hoa nghe thấy thì quay đầu qua nhìn, ngây người một lúc rồi nói: “Mau đi rửa tay đi, mẹ để đồ ăn lại cho con đấy.”Ôn Như Ý đáp lại rồi vào phòng, đặt túi vào tủ sau đó đi đến kệ chậu rửa mặt, múc một muôi nước trong xô bên cạnh rồi rửa tay, sau đó cô lại lấy cơm cho mình, vừa ngồi xuống, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh kéo con vào nhà, Triệu Tú Hoa thì đi theo sau hai người, lau tay xong mở miệng hỏi cô:“Sao nhanh như vậy con đã về rồi, có gặp được người chưa?”Ôn Như Ý nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông, khẽ bĩu môi nói: “Người trông cũng được, rất cao rất to, những cái khác thì bỏ đi.”Triệu Tú Hoa vừa nghe thấy lời này thì sốt ruột: “Thế nào gọi là những cái khác thì bỏ đi, xảy ra chuyện gì rồi?”Ôn Như Ý chỉ về phía cánh cửa, Triệu Tú Hoa lập tức quay người đóng cửa lại: “Con ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”Ôn Như Ý uống một chút nước, trực tiếp kể chuyện mấy ngày hôm trước cô gặp Tần Trí Viễn và tình hình lúc nãy cho họ nghe, cuối cùng nói thêm: “Con cảm thấy con người anh ta có thể không được thành thật, cho nên chào hỏi xong, con về trước rồi.”
Ôn Như Ý vừa bước vào cổng thì bị mọi người chú ý rồi, hôm qua mấy người này biết hôm nay cô đi xem mắt, bây giờ thấy cô quay về, cũng hóng hớt hỏi:
“Như Ý, cháu về rồi à, đi xem mắt như thế nào rồi?”
Mặc dù Ôn Như Ý không muốn nói chuyện này với họ, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể cười đáp lại:
“Không ra sao cả, bọn cháu chỉ gặp nhau một cái, vừa nãy anh ấy có việc, nói chuyện một lúc thì anh ấy đi làm việc rồi.”
Có người vội hỏi: “Thế cháu cảm thấy rốt cuộc có thể thành hay không?”
Vốn dĩ Ôn Như Ý muốn nói thẳng là không, nhưng suy nghĩ lại bèn cười nói: “Thím à, bọn cháu còn chưa tìm hiểu nữa đấy, cái này cháu cũng không trả lời thím được, nếu sau này có tiến triển, nhất định cháu sẽ nói cho mọi người nghe.”
Mọi người nghĩ cũng phải, chỉ là mới gặp mặt một lần, chắc chắn là không thể kết luận được, cho nên họ không hỏi nữa.
Nhưng Trương Thái Lan thì khác, vừa nhìn dáng vẻ của Ôn Như Ý là biết hôm nay cô xem mắt tám mươi phần trăm là không thành, trong lòng bà ta mừng thầm, nhưng mà lần này bà ta không có thể hiện biểu cảm ra ngoài mặt, tránh để mấy người kia nói bà ta đố kỵ với người khác.
Ôn Như Ý chú ý thấy ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của Trương Thái Lan, nhưng mà cô cũng lười để ý, chỉ đi thẳng vào trong nhà.
Bởi vì chuyện xem mắt, hôm nay Châu Mỹ Thanh với Ôn Minh Khang tan làm xong thì vội về nhà, lúc Ôn Như Ý về đến nhà, hai người họ đang ở phía ngoài rửa mặt cho con trai, Triệu Tú Hoa ở bên cạnh căn bếp đơn giản, trên tay cầm một cái bát vừa rửa bát vừa trò chuyện với hàng xóm.
Mọi người đều bận rộn, không để ý đến Ôn Như Ý, Ôn Thần An lại nhìn thấy cô ngay, há miệng gọi: “Cô, cô về rồi à.”
Triệu Tú Hoa nghe thấy thì quay đầu qua nhìn, ngây người một lúc rồi nói: “Mau đi rửa tay đi, mẹ để đồ ăn lại cho con đấy.”
Ôn Như Ý đáp lại rồi vào phòng, đặt túi vào tủ sau đó đi đến kệ chậu rửa mặt, múc một muôi nước trong xô bên cạnh rồi rửa tay, sau đó cô lại lấy cơm cho mình, vừa ngồi xuống, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh kéo con vào nhà, Triệu Tú Hoa thì đi theo sau hai người, lau tay xong mở miệng hỏi cô:
“Sao nhanh như vậy con đã về rồi, có gặp được người chưa?”
Ôn Như Ý nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông, khẽ bĩu môi nói: “Người trông cũng được, rất cao rất to, những cái khác thì bỏ đi.”
Triệu Tú Hoa vừa nghe thấy lời này thì sốt ruột: “Thế nào gọi là những cái khác thì bỏ đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Ôn Như Ý chỉ về phía cánh cửa, Triệu Tú Hoa lập tức quay người đóng cửa lại: “Con ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”
Ôn Như Ý uống một chút nước, trực tiếp kể chuyện mấy ngày hôm trước cô gặp Tần Trí Viễn và tình hình lúc nãy cho họ nghe, cuối cùng nói thêm: “Con cảm thấy con người anh ta có thể không được thành thật, cho nên chào hỏi xong, con về trước rồi.”
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Ôn Như Ý vừa bước vào cổng thì bị mọi người chú ý rồi, hôm qua mấy người này biết hôm nay cô đi xem mắt, bây giờ thấy cô quay về, cũng hóng hớt hỏi:“Như Ý, cháu về rồi à, đi xem mắt như thế nào rồi?”Mặc dù Ôn Như Ý không muốn nói chuyện này với họ, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể cười đáp lại:“Không ra sao cả, bọn cháu chỉ gặp nhau một cái, vừa nãy anh ấy có việc, nói chuyện một lúc thì anh ấy đi làm việc rồi.”Có người vội hỏi: “Thế cháu cảm thấy rốt cuộc có thể thành hay không?”Vốn dĩ Ôn Như Ý muốn nói thẳng là không, nhưng suy nghĩ lại bèn cười nói: “Thím à, bọn cháu còn chưa tìm hiểu nữa đấy, cái này cháu cũng không trả lời thím được, nếu sau này có tiến triển, nhất định cháu sẽ nói cho mọi người nghe.”Mọi người nghĩ cũng phải, chỉ là mới gặp mặt một lần, chắc chắn là không thể kết luận được, cho nên họ không hỏi nữa.Nhưng Trương Thái Lan thì khác, vừa nhìn dáng vẻ của Ôn Như Ý là biết hôm nay cô xem mắt tám mươi phần trăm là không thành, trong lòng bà ta mừng thầm, nhưng mà lần này bà ta không có thể hiện biểu cảm ra ngoài mặt, tránh để mấy người kia nói bà ta đố kỵ với người khác.Ôn Như Ý chú ý thấy ánh mắt cười trên nỗi đau người khác của Trương Thái Lan, nhưng mà cô cũng lười để ý, chỉ đi thẳng vào trong nhà.Bởi vì chuyện xem mắt, hôm nay Châu Mỹ Thanh với Ôn Minh Khang tan làm xong thì vội về nhà, lúc Ôn Như Ý về đến nhà, hai người họ đang ở phía ngoài rửa mặt cho con trai, Triệu Tú Hoa ở bên cạnh căn bếp đơn giản, trên tay cầm một cái bát vừa rửa bát vừa trò chuyện với hàng xóm.Mọi người đều bận rộn, không để ý đến Ôn Như Ý, Ôn Thần An lại nhìn thấy cô ngay, há miệng gọi: “Cô, cô về rồi à.”Triệu Tú Hoa nghe thấy thì quay đầu qua nhìn, ngây người một lúc rồi nói: “Mau đi rửa tay đi, mẹ để đồ ăn lại cho con đấy.”Ôn Như Ý đáp lại rồi vào phòng, đặt túi vào tủ sau đó đi đến kệ chậu rửa mặt, múc một muôi nước trong xô bên cạnh rồi rửa tay, sau đó cô lại lấy cơm cho mình, vừa ngồi xuống, Ôn Minh Khang với Châu Mỹ Thanh kéo con vào nhà, Triệu Tú Hoa thì đi theo sau hai người, lau tay xong mở miệng hỏi cô:“Sao nhanh như vậy con đã về rồi, có gặp được người chưa?”Ôn Như Ý nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông, khẽ bĩu môi nói: “Người trông cũng được, rất cao rất to, những cái khác thì bỏ đi.”Triệu Tú Hoa vừa nghe thấy lời này thì sốt ruột: “Thế nào gọi là những cái khác thì bỏ đi, xảy ra chuyện gì rồi?”Ôn Như Ý chỉ về phía cánh cửa, Triệu Tú Hoa lập tức quay người đóng cửa lại: “Con ăn trước đi, ăn xong rồi nói.”Ôn Như Ý uống một chút nước, trực tiếp kể chuyện mấy ngày hôm trước cô gặp Tần Trí Viễn và tình hình lúc nãy cho họ nghe, cuối cùng nói thêm: “Con cảm thấy con người anh ta có thể không được thành thật, cho nên chào hỏi xong, con về trước rồi.”