Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình…
Chương 36: Hẹn Hò
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Nguyên nhân không còn gì khác chính là do anh rất cao, đứng ở đó nổi bật như hạc giữa đàn gà, hôm nay anh mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo bỏ vào quần, nổi bật được bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh. Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, ánh nắng chiếu vào mặt khiến đường nét khuôn mặt trở nên lập thể hơn. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh kém sắc bén hơn ngày hôm qua, trông dễ gần hơn ngày hôm qua, giống như một cán bộ trẻ hiền lành.“Sao anh lại đợi tôi ở đây?” Sau khi xuống xe, Ôn Như Ý ngạc nhiên hỏi. Tối qua sau khi trở về từ chỗ của Ôn Như Ý, Tần Trí Viễn bắt đầu suy nghĩ hôm nay lịch trình như thế nào, anh còn hỏi ý kiến nữ sĩ Khương Nguyệt Anh, hỏi mẹ anh nên mặc quần áo gì, mang giày gì, nên chuẩn bị cái gì…, cho nên anh không ngủ được, đến mức hôm nay dậy từ sớm, đến rạp chiếu phim anh mới phát hiện cũng không có gì để làm, lại sợ cô không tìm được anh, cho nên dứt khoát đến đợi ở đây.Anh nói thẳng: “Không phải là tôi sợ cô không tìm được rạp chiếu phim sao, cho nên đến đây đợi.”Ôn Như Ý có chút buồn cười, mặc dù nguyên chủ không thường xuyên đến đây xem phim, nhưng cô nhất định cũng sẽ tìm được thôi: “Anh đợi bao lâu rồi?”Tần Trí Viễn khẽ mím môi, không thể nói cho cô biết anh đã đợi nửa tiếng: “Cũng không lâu, mới vài phút thôi.”Nói xong, anh đưa nước ngọt trong tay cho cô, hỏi: “Cô có muốn đi ăn trước rồi chúng ta xem phim sau không?”Ôn Như Ý nhận lấy chai nước ngọt: “Tôi mới vừa ăn sáng, bây giờ vẫn còn no, anh đừng nói với tôi là vẫn chưa ăn đấy.”Tần Trí Viễn đương nhiên là ăn rồi, chỉ là lo cô chưa ăn sáng nên mới hỏi: “Tôi ăn rồi, lát nữa mười giờ ba mươi sẽ có phim, nếu như cô không ăn, chúng ta đi vào trước đi.”Hai người đi vào rạp chiếu phim, hôm nay là thứ bảy, có vài công xưởng và đơn vị né ngày chủ nhật, chọn hôm nay là ngày nghỉ, cho nên lượng người trong rạp chiếu phim cũng không ít, rất nhiều người xếp hàng, thời điểm này chiếu rất ít phim, chỉ có một bộ phim, không có tính lựa chọn, nhưng mà là đề tài chiến tranh mà Ôn Như Ý thích, hai người tìm đến quầy bán vé để xếp hàng.Nhìn bên này còn xếp hàng rất dài, Tần Trí Viễn đi mua bỏng ngô với hạt dưa trước, đợi đến khi anh mua về, Ôn Như Ý xếp hàng bên này cũng đã xong, anh trả tiền với phiếu, chọn vị trí cực kỳ tốt.Sau khi mua vé xong, cách giờ chiếu phim vẫn còn chút thời gian, hai người ngồi xuống chỗ ghế trống trong phòng bán vé, vừa ngồi như thế, hai người đã gần nhau hơn, hương thơm nhẹ nhàng từ trên người phụ nữ bay tới, Tần Thí Viễn thở d.ốc, toàn thân căng thẳng, tim đập thình thịch.Anh khẽ liếc nhìn người bên cạnh, hôm nay cô thay bộ đồ khác, bên trên mặc áo trắng, bên dưới là váy xếp ly màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài được tết thành hai b.í.m bồng bềnh, xõa xuống đến n.g.ự.c cô, vừa sẫm màu vừa sáng bóng, dù cô có đội một chiếc mũ che nắng, nhưng nó quá nhỏ để che đi khuôn mặt thanh tú của cô.Lúc này cô đang cầm chai nước ngọt trên tay, ngậm ống hút trên đôi môi đỏ mọng, uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt đen hơi nheo lại, từ trong con ngươi dường như có ánh sáng chiếu xuống, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Nguyên nhân không còn gì khác chính là do anh rất cao, đứng ở đó nổi bật như hạc giữa đàn gà, hôm nay anh mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo bỏ vào quần, nổi bật được bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh.
Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, ánh nắng chiếu vào mặt khiến đường nét khuôn mặt trở nên lập thể hơn. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh kém sắc bén hơn ngày hôm qua, trông dễ gần hơn ngày hôm qua, giống như một cán bộ trẻ hiền lành.
“Sao anh lại đợi tôi ở đây?” Sau khi xuống xe, Ôn Như Ý ngạc nhiên hỏi.
Tối qua sau khi trở về từ chỗ của Ôn Như Ý, Tần Trí Viễn bắt đầu suy nghĩ hôm nay lịch trình như thế nào, anh còn hỏi ý kiến nữ sĩ Khương Nguyệt Anh, hỏi mẹ anh nên mặc quần áo gì, mang giày gì, nên chuẩn bị cái gì…, cho nên anh không ngủ được, đến mức hôm nay dậy từ sớm, đến rạp chiếu phim anh mới phát hiện cũng không có gì để làm, lại sợ cô không tìm được anh, cho nên dứt khoát đến đợi ở đây.
Anh nói thẳng: “Không phải là tôi sợ cô không tìm được rạp chiếu phim sao, cho nên đến đây đợi.”
Ôn Như Ý có chút buồn cười, mặc dù nguyên chủ không thường xuyên đến đây xem phim, nhưng cô nhất định cũng sẽ tìm được thôi: “Anh đợi bao lâu rồi?”
Tần Trí Viễn khẽ mím môi, không thể nói cho cô biết anh đã đợi nửa tiếng: “Cũng không lâu, mới vài phút thôi.”
Nói xong, anh đưa nước ngọt trong tay cho cô, hỏi: “Cô có muốn đi ăn trước rồi chúng ta xem phim sau không?”
Ôn Như Ý nhận lấy chai nước ngọt: “Tôi mới vừa ăn sáng, bây giờ vẫn còn no, anh đừng nói với tôi là vẫn chưa ăn đấy.”
Tần Trí Viễn đương nhiên là ăn rồi, chỉ là lo cô chưa ăn sáng nên mới hỏi: “Tôi ăn rồi, lát nữa mười giờ ba mươi sẽ có phim, nếu như cô không ăn, chúng ta đi vào trước đi.”
Hai người đi vào rạp chiếu phim, hôm nay là thứ bảy, có vài công xưởng và đơn vị né ngày chủ nhật, chọn hôm nay là ngày nghỉ, cho nên lượng người trong rạp chiếu phim cũng không ít, rất nhiều người xếp hàng, thời điểm này chiếu rất ít phim, chỉ có một bộ phim, không có tính lựa chọn, nhưng mà là đề tài chiến tranh mà Ôn Như Ý thích, hai người tìm đến quầy bán vé để xếp hàng.
Nhìn bên này còn xếp hàng rất dài, Tần Trí Viễn đi mua bỏng ngô với hạt dưa trước, đợi đến khi anh mua về, Ôn Như Ý xếp hàng bên này cũng đã xong, anh trả tiền với phiếu, chọn vị trí cực kỳ tốt.
Sau khi mua vé xong, cách giờ chiếu phim vẫn còn chút thời gian, hai người ngồi xuống chỗ ghế trống trong phòng bán vé, vừa ngồi như thế, hai người đã gần nhau hơn, hương thơm nhẹ nhàng từ trên người phụ nữ bay tới, Tần Thí Viễn thở d.ốc, toàn thân căng thẳng, tim đập thình thịch.
Anh khẽ liếc nhìn người bên cạnh, hôm nay cô thay bộ đồ khác, bên trên mặc áo trắng, bên dưới là váy xếp ly màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài được tết thành hai b.í.m bồng bềnh, xõa xuống đến n.g.ự.c cô, vừa sẫm màu vừa sáng bóng, dù cô có đội một chiếc mũ che nắng, nhưng nó quá nhỏ để che đi khuôn mặt thanh tú của cô.
Lúc này cô đang cầm chai nước ngọt trên tay, ngậm ống hút trên đôi môi đỏ mọng, uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt đen hơi nheo lại, từ trong con ngươi dường như có ánh sáng chiếu xuống, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Nguyên nhân không còn gì khác chính là do anh rất cao, đứng ở đó nổi bật như hạc giữa đàn gà, hôm nay anh mặc một chiếc quần đen và một chiếc áo sơ mi màu trắng, áo bỏ vào quần, nổi bật được bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh. Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng, ánh nắng chiếu vào mặt khiến đường nét khuôn mặt trở nên lập thể hơn. Khuôn mặt đẹp trai góc cạnh kém sắc bén hơn ngày hôm qua, trông dễ gần hơn ngày hôm qua, giống như một cán bộ trẻ hiền lành.“Sao anh lại đợi tôi ở đây?” Sau khi xuống xe, Ôn Như Ý ngạc nhiên hỏi. Tối qua sau khi trở về từ chỗ của Ôn Như Ý, Tần Trí Viễn bắt đầu suy nghĩ hôm nay lịch trình như thế nào, anh còn hỏi ý kiến nữ sĩ Khương Nguyệt Anh, hỏi mẹ anh nên mặc quần áo gì, mang giày gì, nên chuẩn bị cái gì…, cho nên anh không ngủ được, đến mức hôm nay dậy từ sớm, đến rạp chiếu phim anh mới phát hiện cũng không có gì để làm, lại sợ cô không tìm được anh, cho nên dứt khoát đến đợi ở đây.Anh nói thẳng: “Không phải là tôi sợ cô không tìm được rạp chiếu phim sao, cho nên đến đây đợi.”Ôn Như Ý có chút buồn cười, mặc dù nguyên chủ không thường xuyên đến đây xem phim, nhưng cô nhất định cũng sẽ tìm được thôi: “Anh đợi bao lâu rồi?”Tần Trí Viễn khẽ mím môi, không thể nói cho cô biết anh đã đợi nửa tiếng: “Cũng không lâu, mới vài phút thôi.”Nói xong, anh đưa nước ngọt trong tay cho cô, hỏi: “Cô có muốn đi ăn trước rồi chúng ta xem phim sau không?”Ôn Như Ý nhận lấy chai nước ngọt: “Tôi mới vừa ăn sáng, bây giờ vẫn còn no, anh đừng nói với tôi là vẫn chưa ăn đấy.”Tần Trí Viễn đương nhiên là ăn rồi, chỉ là lo cô chưa ăn sáng nên mới hỏi: “Tôi ăn rồi, lát nữa mười giờ ba mươi sẽ có phim, nếu như cô không ăn, chúng ta đi vào trước đi.”Hai người đi vào rạp chiếu phim, hôm nay là thứ bảy, có vài công xưởng và đơn vị né ngày chủ nhật, chọn hôm nay là ngày nghỉ, cho nên lượng người trong rạp chiếu phim cũng không ít, rất nhiều người xếp hàng, thời điểm này chiếu rất ít phim, chỉ có một bộ phim, không có tính lựa chọn, nhưng mà là đề tài chiến tranh mà Ôn Như Ý thích, hai người tìm đến quầy bán vé để xếp hàng.Nhìn bên này còn xếp hàng rất dài, Tần Trí Viễn đi mua bỏng ngô với hạt dưa trước, đợi đến khi anh mua về, Ôn Như Ý xếp hàng bên này cũng đã xong, anh trả tiền với phiếu, chọn vị trí cực kỳ tốt.Sau khi mua vé xong, cách giờ chiếu phim vẫn còn chút thời gian, hai người ngồi xuống chỗ ghế trống trong phòng bán vé, vừa ngồi như thế, hai người đã gần nhau hơn, hương thơm nhẹ nhàng từ trên người phụ nữ bay tới, Tần Thí Viễn thở d.ốc, toàn thân căng thẳng, tim đập thình thịch.Anh khẽ liếc nhìn người bên cạnh, hôm nay cô thay bộ đồ khác, bên trên mặc áo trắng, bên dưới là váy xếp ly màu xanh nhạt, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài được tết thành hai b.í.m bồng bềnh, xõa xuống đến n.g.ự.c cô, vừa sẫm màu vừa sáng bóng, dù cô có đội một chiếc mũ che nắng, nhưng nó quá nhỏ để che đi khuôn mặt thanh tú của cô.Lúc này cô đang cầm chai nước ngọt trên tay, ngậm ống hút trên đôi môi đỏ mọng, uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt đen hơi nheo lại, từ trong con ngươi dường như có ánh sáng chiếu xuống, giống như một con mèo con ngoan ngoãn.