Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình…
Chương 61: Cậu Mò Túi Quần Tôi Làm Gì
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Mạc Kiệt Phong nghe anh nói như vậy, sắc mặt càng tối hơn, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh và nói: “Tô Hữu Khánh, ông nói sự thật cho đàng hoàng!”Bây giờ Tô Hữu Khánh vẫn còn bị bẻ ngược cánh tay, rất đau, bị anh nói như vậy, trong lòng cũng hoảng, ông ta vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mạc, tôi không nói dối, thư tố cáo đó ở trong túi công văn của tôi, tôi có thể lấy cho ông xem!” Hà Thắng Lợi vội vàng lấy thư tố cáo trong túi công văn ra đưa qua, nhưng Tần Trí Viễn đi lính nhiều năm như vậy, không thể dễ bị đánh lừa như thế, anh nhìn hai bên quần của Tô Hữu Khánh có hai cái túi, lập tức đưa tay của mình đi mò.“Ấy, ấy, cậu, cậu làm cái gì thế?”Tô Hữu Khánh nói rồi vô thức dùng một cánh tay vẫn còn tự do hoạt động được, giữ túi quần bên phải của mình: “Cậu mò túi quần tôi làm gì?” Tần Trí Viễn thấy ông ta lo lắng túi quần bên phải như vậy, anh lấy tay ông ta ra, ngay sau đó đưa tay đi lục soát đồ bên trong.Tô Hữu Khánh sốt ruột, trực tiếp hét lên với Hà Thắng Lợi: “Mau lấy tiền lại giúp tôi, đừng để cậu ta cướp đi!”Mọi người đứng xem xung quanh cũng có chút hoang mang, sao khung cảnh đột nhiên lại thay đổi rồi? Tần Trí Viễn như vậy là muốn làm gì thế?Mạc Kiệt Phong tay cầm thư tố cáo, nhanh chóng tiến tới nói: “Trí Viễn, thư tố cáo ở đây, không có tên.”Tần Trí Viễn nhìn đống tiền trong tay mình, trong đó còn kẹp một tờ giấy được gấp lại, anh khẽ híp mắt nói: “Chủ nhiệm Mạc, chú xem trước giúp cháu tờ giấy trong đống tiền này là gì.”Mạc Kiệt Phong cầm lấy tờ giấy đó mở ra xem, sau đó sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh: “Tô Hữu Khánh, đây là cái gì?”Bây giờ Tô Hữu Khánh cũng ngây ra, ông ta không ngờ đầu óc người quân nhân này lại nhạy bén như thế, không đi xem túi công văn mà ngược lại đi lục soát người ông ta, bây giờ thư cũng trong tay Mạc Kiệt Phong, ông ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu: “Đây là chứng cứ Ôn Như Ý phản cách mạng.”Vốn dĩ Tần Trí Viễn chỉ muốn thử vận may, nhưng không ngờ vậy mà có thật: “Có chứng cứ mà tại sao lúc nãy ông không lấy ra? Là có tật giật mình sao?”Người nhà họ Ôn và Khương Nguyệt Anh nghe thấy lời này cũng đều lao đến, Ôn Như Ý đón lấy tờ giấy trong tay chủ nhiệm Mạc xem, đây là một bức thư vẫn chưa viết xong, thư là cô viết cho Ôn Vệ Quốc, mở đầu giới thiệu cô là ai, nội dung viết không nhiều, nhưng trong đó lồng ghép rất nhiều ngôn luận phản động, sự bất mãn đối với việc Ôn Vệ Quốc bị điều xuống nông trường, còn phê phán sự hoang đường lần này của cách mạng.Khương Nguyệt Anh xem mà cũng hãi hùng khiếp vía, nhìn Ôn Như Ý: “Đây... đây là thư cháu viết?”Triệu Tú Hoa vừa nhìn đã biết được vấn đề nằm ở đâu, lập tức nói: “Không phải, đây không phải là nét chữ của Như Ý!”Ôn Như Ý đương nhiên cũng nhìn ra được, không thể không nói, mô phỏng này cũng có chút giống, cho nên vừa nãy Tô Hữu Khánh không có mang ra, nhưng nếu như bức thư này được tìm thấy trong nhà họ Ôn, thế thì nét chữ giống hay không giống đều không còn quan trọng nữa, cho dù cô không c.h.ế.t cũng phải lột da: “Đúng, đây không phải nét chữ của cháu, cháu có thể lấy nét chữ lúc trước ra đối chiếu!”Châu Mỹ Thanh nghe thấy lời này, lập tức quay người vào nhà tìm nét chữ lúc trước của Ôn Như Ý.Mạc Kiệt Phong nhìn Tô Hữu Khánh: “Đây là thư giả?”Tô Hữu Khánh mấp máy môi: “Tôi, tôi không biết, là người ta nhét vào hộp thư ý kiến, cho nên chúng tôi mới dẫn người đến.”Tần Trí Viễn thấy ông ta không thành thật, trực tiếp đá ông ta một cái: “Tôi thấy chính là ông ngụy tạo, nếu không lúc nãy ông đã lấy ra rồi, ông muốn nhân cơ hội lúc soát, để vào trong nhà họ Ôn đúng không?”Tô Hữu Khánh suýt chút nữa quỳ xuống đất, cánh tay vẫn bị giữ chặt, đau c.h.ế.t đi được, vẫn chưa đợi ông ta đáp, mọi người mắng chửi tới tấp.“Ủy ban cách mạng các người cũng hung hăng càn quấy quá rồi nhỉ? Đây chính là ném đá giấu tay!”“Lúc trước có phải cũng đối xử với người khác như vậy không, đáng sợ quá!”“Chả trách lúc nãy dáng vẻ như đã có chứng cứ, thì ra là các người đã chuẩn bị sẵn chứng cứ cả rồi!”
Mạc Kiệt Phong nghe anh nói như vậy, sắc mặt càng tối hơn, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh và nói: “Tô Hữu Khánh, ông nói sự thật cho đàng hoàng!”
Bây giờ Tô Hữu Khánh vẫn còn bị bẻ ngược cánh tay, rất đau, bị anh nói như vậy, trong lòng cũng hoảng, ông ta vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mạc, tôi không nói dối, thư tố cáo đó ở trong túi công văn của tôi, tôi có thể lấy cho ông xem!”
Hà Thắng Lợi vội vàng lấy thư tố cáo trong túi công văn ra đưa qua, nhưng Tần Trí Viễn đi lính nhiều năm như vậy, không thể dễ bị đánh lừa như thế, anh nhìn hai bên quần của Tô Hữu Khánh có hai cái túi, lập tức đưa tay của mình đi mò.
“Ấy, ấy, cậu, cậu làm cái gì thế?”
Tô Hữu Khánh nói rồi vô thức dùng một cánh tay vẫn còn tự do hoạt động được, giữ túi quần bên phải của mình: “Cậu mò túi quần tôi làm gì?”
Tần Trí Viễn thấy ông ta lo lắng túi quần bên phải như vậy, anh lấy tay ông ta ra, ngay sau đó đưa tay đi lục soát đồ bên trong.
Tô Hữu Khánh sốt ruột, trực tiếp hét lên với Hà Thắng Lợi: “Mau lấy tiền lại giúp tôi, đừng để cậu ta cướp đi!”
Mọi người đứng xem xung quanh cũng có chút hoang mang, sao khung cảnh đột nhiên lại thay đổi rồi? Tần Trí Viễn như vậy là muốn làm gì thế?
Mạc Kiệt Phong tay cầm thư tố cáo, nhanh chóng tiến tới nói: “Trí Viễn, thư tố cáo ở đây, không có tên.”
Tần Trí Viễn nhìn đống tiền trong tay mình, trong đó còn kẹp một tờ giấy được gấp lại, anh khẽ híp mắt nói: “Chủ nhiệm Mạc, chú xem trước giúp cháu tờ giấy trong đống tiền này là gì.”
Mạc Kiệt Phong cầm lấy tờ giấy đó mở ra xem, sau đó sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh: “Tô Hữu Khánh, đây là cái gì?”
Bây giờ Tô Hữu Khánh cũng ngây ra, ông ta không ngờ đầu óc người quân nhân này lại nhạy bén như thế, không đi xem túi công văn mà ngược lại đi lục soát người ông ta, bây giờ thư cũng trong tay Mạc Kiệt Phong, ông ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu: “Đây là chứng cứ Ôn Như Ý phản cách mạng.”
Vốn dĩ Tần Trí Viễn chỉ muốn thử vận may, nhưng không ngờ vậy mà có thật: “Có chứng cứ mà tại sao lúc nãy ông không lấy ra? Là có tật giật mình sao?”
Người nhà họ Ôn và Khương Nguyệt Anh nghe thấy lời này cũng đều lao đến, Ôn Như Ý đón lấy tờ giấy trong tay chủ nhiệm Mạc xem, đây là một bức thư vẫn chưa viết xong, thư là cô viết cho Ôn Vệ Quốc, mở đầu giới thiệu cô là ai, nội dung viết không nhiều, nhưng trong đó lồng ghép rất nhiều ngôn luận phản động, sự bất mãn đối với việc Ôn Vệ Quốc bị điều xuống nông trường, còn phê phán sự hoang đường lần này của cách mạng.
Khương Nguyệt Anh xem mà cũng hãi hùng khiếp vía, nhìn Ôn Như Ý: “Đây... đây là thư cháu viết?”
Triệu Tú Hoa vừa nhìn đã biết được vấn đề nằm ở đâu, lập tức nói: “Không phải, đây không phải là nét chữ của Như Ý!”
Ôn Như Ý đương nhiên cũng nhìn ra được, không thể không nói, mô phỏng này cũng có chút giống, cho nên vừa nãy Tô Hữu Khánh không có mang ra, nhưng nếu như bức thư này được tìm thấy trong nhà họ Ôn, thế thì nét chữ giống hay không giống đều không còn quan trọng nữa, cho dù cô không c.h.ế.t cũng phải lột da: “Đúng, đây không phải nét chữ của cháu, cháu có thể lấy nét chữ lúc trước ra đối chiếu!”
Châu Mỹ Thanh nghe thấy lời này, lập tức quay người vào nhà tìm nét chữ lúc trước của Ôn Như Ý.
Mạc Kiệt Phong nhìn Tô Hữu Khánh: “Đây là thư giả?”
Tô Hữu Khánh mấp máy môi: “Tôi, tôi không biết, là người ta nhét vào hộp thư ý kiến, cho nên chúng tôi mới dẫn người đến.”
Tần Trí Viễn thấy ông ta không thành thật, trực tiếp đá ông ta một cái: “Tôi thấy chính là ông ngụy tạo, nếu không lúc nãy ông đã lấy ra rồi, ông muốn nhân cơ hội lúc soát, để vào trong nhà họ Ôn đúng không?”
Tô Hữu Khánh suýt chút nữa quỳ xuống đất, cánh tay vẫn bị giữ chặt, đau c.h.ế.t đi được, vẫn chưa đợi ông ta đáp, mọi người mắng chửi tới tấp.
“Ủy ban cách mạng các người cũng hung hăng càn quấy quá rồi nhỉ? Đây chính là ném đá giấu tay!”
“Lúc trước có phải cũng đối xử với người khác như vậy không, đáng sợ quá!”
“Chả trách lúc nãy dáng vẻ như đã có chứng cứ, thì ra là các người đã chuẩn bị sẵn chứng cứ cả rồi!”
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Mạc Kiệt Phong nghe anh nói như vậy, sắc mặt càng tối hơn, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh và nói: “Tô Hữu Khánh, ông nói sự thật cho đàng hoàng!”Bây giờ Tô Hữu Khánh vẫn còn bị bẻ ngược cánh tay, rất đau, bị anh nói như vậy, trong lòng cũng hoảng, ông ta vội vàng nói: “Chủ nhiệm Mạc, tôi không nói dối, thư tố cáo đó ở trong túi công văn của tôi, tôi có thể lấy cho ông xem!” Hà Thắng Lợi vội vàng lấy thư tố cáo trong túi công văn ra đưa qua, nhưng Tần Trí Viễn đi lính nhiều năm như vậy, không thể dễ bị đánh lừa như thế, anh nhìn hai bên quần của Tô Hữu Khánh có hai cái túi, lập tức đưa tay của mình đi mò.“Ấy, ấy, cậu, cậu làm cái gì thế?”Tô Hữu Khánh nói rồi vô thức dùng một cánh tay vẫn còn tự do hoạt động được, giữ túi quần bên phải của mình: “Cậu mò túi quần tôi làm gì?” Tần Trí Viễn thấy ông ta lo lắng túi quần bên phải như vậy, anh lấy tay ông ta ra, ngay sau đó đưa tay đi lục soát đồ bên trong.Tô Hữu Khánh sốt ruột, trực tiếp hét lên với Hà Thắng Lợi: “Mau lấy tiền lại giúp tôi, đừng để cậu ta cướp đi!”Mọi người đứng xem xung quanh cũng có chút hoang mang, sao khung cảnh đột nhiên lại thay đổi rồi? Tần Trí Viễn như vậy là muốn làm gì thế?Mạc Kiệt Phong tay cầm thư tố cáo, nhanh chóng tiến tới nói: “Trí Viễn, thư tố cáo ở đây, không có tên.”Tần Trí Viễn nhìn đống tiền trong tay mình, trong đó còn kẹp một tờ giấy được gấp lại, anh khẽ híp mắt nói: “Chủ nhiệm Mạc, chú xem trước giúp cháu tờ giấy trong đống tiền này là gì.”Mạc Kiệt Phong cầm lấy tờ giấy đó mở ra xem, sau đó sắc mặt ngay lập tức trắng bệch, ông ấy nhìn Tô Hữu Khánh: “Tô Hữu Khánh, đây là cái gì?”Bây giờ Tô Hữu Khánh cũng ngây ra, ông ta không ngờ đầu óc người quân nhân này lại nhạy bén như thế, không đi xem túi công văn mà ngược lại đi lục soát người ông ta, bây giờ thư cũng trong tay Mạc Kiệt Phong, ông ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu: “Đây là chứng cứ Ôn Như Ý phản cách mạng.”Vốn dĩ Tần Trí Viễn chỉ muốn thử vận may, nhưng không ngờ vậy mà có thật: “Có chứng cứ mà tại sao lúc nãy ông không lấy ra? Là có tật giật mình sao?”Người nhà họ Ôn và Khương Nguyệt Anh nghe thấy lời này cũng đều lao đến, Ôn Như Ý đón lấy tờ giấy trong tay chủ nhiệm Mạc xem, đây là một bức thư vẫn chưa viết xong, thư là cô viết cho Ôn Vệ Quốc, mở đầu giới thiệu cô là ai, nội dung viết không nhiều, nhưng trong đó lồng ghép rất nhiều ngôn luận phản động, sự bất mãn đối với việc Ôn Vệ Quốc bị điều xuống nông trường, còn phê phán sự hoang đường lần này của cách mạng.Khương Nguyệt Anh xem mà cũng hãi hùng khiếp vía, nhìn Ôn Như Ý: “Đây... đây là thư cháu viết?”Triệu Tú Hoa vừa nhìn đã biết được vấn đề nằm ở đâu, lập tức nói: “Không phải, đây không phải là nét chữ của Như Ý!”Ôn Như Ý đương nhiên cũng nhìn ra được, không thể không nói, mô phỏng này cũng có chút giống, cho nên vừa nãy Tô Hữu Khánh không có mang ra, nhưng nếu như bức thư này được tìm thấy trong nhà họ Ôn, thế thì nét chữ giống hay không giống đều không còn quan trọng nữa, cho dù cô không c.h.ế.t cũng phải lột da: “Đúng, đây không phải nét chữ của cháu, cháu có thể lấy nét chữ lúc trước ra đối chiếu!”Châu Mỹ Thanh nghe thấy lời này, lập tức quay người vào nhà tìm nét chữ lúc trước của Ôn Như Ý.Mạc Kiệt Phong nhìn Tô Hữu Khánh: “Đây là thư giả?”Tô Hữu Khánh mấp máy môi: “Tôi, tôi không biết, là người ta nhét vào hộp thư ý kiến, cho nên chúng tôi mới dẫn người đến.”Tần Trí Viễn thấy ông ta không thành thật, trực tiếp đá ông ta một cái: “Tôi thấy chính là ông ngụy tạo, nếu không lúc nãy ông đã lấy ra rồi, ông muốn nhân cơ hội lúc soát, để vào trong nhà họ Ôn đúng không?”Tô Hữu Khánh suýt chút nữa quỳ xuống đất, cánh tay vẫn bị giữ chặt, đau c.h.ế.t đi được, vẫn chưa đợi ông ta đáp, mọi người mắng chửi tới tấp.“Ủy ban cách mạng các người cũng hung hăng càn quấy quá rồi nhỉ? Đây chính là ném đá giấu tay!”“Lúc trước có phải cũng đối xử với người khác như vậy không, đáng sợ quá!”“Chả trách lúc nãy dáng vẻ như đã có chứng cứ, thì ra là các người đã chuẩn bị sẵn chứng cứ cả rồi!”