Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình…

Chương 73: Như Thế Nào Mọi Người Mới Cho Em Vào

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Trong sân bên ngoài nhà, một nhóm người vẫn đang đốt pháo náo nhiệt, một lúc sau, cuối cùng cũng dừng lại, Tần Trí Viễn dưới sự thúc đẩy của một nhóm người, đã đi đến cửa.Phía sau anh còn có vài người trẻ cùng đến đón dâu, ai nấy cũng đều cao lớn, ăn mặc bảnh bao, nhưng đương nhiên rồi, họ vẫn không so được với Tần Trí Viễn, dẫu sao người ta cũng là quân nhân, với tố chất cơ thể đó người thường không bì được.Thấy Ôn Minh Khang dẫn một nhóm đàn ông đi chặn đường của mình, Tần Trí Viễn giật giật khóe môi, ôn hòa nói: “Anh cả, hôm nay ngày vui của em, anh có thể nhẹ nhàng với em chút....”Từ không đó còn chưa nói ra, Ôn Minh Khang trực tiếp nói: “Đương nhiên không thể.” Tần Trí Viễn hỏi: “Như thế nào mọi người mới cho em vào?”Một đám người bắt đầu hô hào: “Ca hát, uống rượu, chống đẩy 100 cái!”Có người xì một tiếng: “Ca hát uống rượu cái gì, nhẹ nhàng quá rồi, ít nhất cậu ta cũng phải chống đẩy 100 cái!”“Chống đẩy 100 cái? Thôi đi, cậu ta là quân nhân, 100 cái không thành vấn đề gì, ít nhất cũng phải trên 500 cái mới được vào.” “Chống đẩy 500 cái, tối nay có cho người ta động phòng không đấy?”Mọi người lập tức cười phá lên, lại có người hô lên: “Vậy thì nằm xuống để đá lên đập, nuốt mảnh gốm sứ, trồng cây chuối ăn mì...”“Này, đây là kết hôn đấy, không phải biểu diễn xiếc đâu, có còn cho người khác đón dâu không...”“Đương nhiên cho rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện cho anh ta như vậy.”“Nhưng nếu như lát nữa qua giờ lành, như vậy không hay đâu!”“Dừng dừng dừng!”Ôn Minh Khang vội vàng bảo dừng, sau đó nhìn mọi người: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đề, hôm nay là ngày vui, chúng ta không làm những tiết mục động tay động chân đó, chúng ta là người có văn hóa.”Tần Trí Viễn là một quân nhân, thích võ thuật hơn, đối với tiết mục văn học, anh bày tỏ không nguyện ý lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Anh cả, anh cứ nói.”Ôn Minh Khang lập tức hỏi câu đầu tiên: “Nước Tân Hoa thành lập ngày nào?”Mọi người nghe xong lại bắt đầu xì xào, Tần Trí Viễn là thân phận gì chứ, là quân nhân đấy, câu hỏi mà ngay cả con nít còn biết, Ôn Minh Khang vậy mà cũng hỏi, ấu trĩ quá rồi.Tần Trí Viễn cũng không cần nghĩ mà có thể trả lời được ngay lập tức.Ôn Minh Khang tiếp tục hỏi.“Như Ý thích ăn món nào nhất.”“Gà luộc.”“Em ấy thích màu gì?”“Xanh nhạt.”“Em ấy không thích cậu làm gì nhất?”“Lăng nhăng không chung thủy!”Những câu hỏi thường ngày này, tiếp xúc vài ngày Tần Trí Viễn biết rõ từ lâu rồi, các câu hỏi anh đều trả lời rất tốt, thậm chí có một cảm giác như anh vợ thật sự chọn câu hỏi dễ cho anh, sau đó mấy câu hỏi phía sau, anh bị hỏi đến mức mắt trợn tròn.Cái gì mà cháu trai nhà chú của con trai của anh họ thứ ba của bà cô nhà dì của mẹ anh thì nên gọi mẹ anh là gì? Còn nữa, cái gì mà cậu cả đến nhà cậu hai tìm cậu ba nói cậu bốn đến nhà cậu nào trộm tiền của ai đặt ở đó, cuối cùng ai mới là kẻ trộm? Ngạc nhiên hơn là còn bảo anh đọc hai đoạn đầu của “Xuất sư biểu”...Tần Trí Viễn nghe đề mà đau đầu, làm gì có thể trả lời được? Đây đâu phải là hỏi nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn để anh dẫn người đi mà.Ôn Minh Khang ấm áp nhắc nhở anh, nếu như không trả lời được, có thể dùng hồng bao thay thế, mỗi câu hỏi với hồng bao 5 tệ, vẫn còn bảy câu hỏi, cộng tất cả lại là 50 tệ, mọi người nghe xong đều cười phụt một tiếng, cảm thấy Ôn Minh Khang đúng là nham hiểm, câu hỏi làm khó người ta như vậy cũng có thể nghĩ ra?Tần Trí Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, dứt khoát nói với phù rể phía sau: “Tiểu Tống, đưa tiền!”Ôn Minh Khang ngây người: “Cậu có cần suy nghĩ thêm không, thật ra những câu hỏi phía sau rất đơn giản đấy.”Tần Trí Viễn biết Ôn Minh Khang từng học hai năm đại học, đơn giản mà anh ấy nói khác với đơn giản mà anh nghĩ, cho nên anh mau chóng nói: “Không sao anh cả, phiền anh nhường đường được không? Em đang gấp đấy.”Nói rồi anh trực tiếp bước qua Ôn Minh Khang đi vào trong.Ôn Minh Khang bị Triệu Tú Hoa trừng mắt một cái: “Mẹ thấy con là không muốn để em con ra ngoài rồi, quay về đưa số tiền này cho em con làm của hồi môn.”

Trong sân bên ngoài nhà, một nhóm người vẫn đang đốt pháo náo nhiệt, một lúc sau, cuối cùng cũng dừng lại, Tần Trí Viễn dưới sự thúc đẩy của một nhóm người, đã đi đến cửa.

Phía sau anh còn có vài người trẻ cùng đến đón dâu, ai nấy cũng đều cao lớn, ăn mặc bảnh bao, nhưng đương nhiên rồi, họ vẫn không so được với Tần Trí Viễn, dẫu sao người ta cũng là quân nhân, với tố chất cơ thể đó người thường không bì được.

Thấy Ôn Minh Khang dẫn một nhóm đàn ông đi chặn đường của mình, Tần Trí Viễn giật giật khóe môi, ôn hòa nói: “Anh cả, hôm nay ngày vui của em, anh có thể nhẹ nhàng với em chút....”

Từ không đó còn chưa nói ra, Ôn Minh Khang trực tiếp nói: “Đương nhiên không thể.”

 

Tần Trí Viễn hỏi: “Như thế nào mọi người mới cho em vào?”

Một đám người bắt đầu hô hào: “Ca hát, uống rượu, chống đẩy 100 cái!”

Có người xì một tiếng: “Ca hát uống rượu cái gì, nhẹ nhàng quá rồi, ít nhất cậu ta cũng phải chống đẩy 100 cái!”

“Chống đẩy 100 cái? Thôi đi, cậu ta là quân nhân, 100 cái không thành vấn đề gì, ít nhất cũng phải trên 500 cái mới được vào.”

 

“Chống đẩy 500 cái, tối nay có cho người ta động phòng không đấy?”

Mọi người lập tức cười phá lên, lại có người hô lên: “Vậy thì nằm xuống để đá lên đập, nuốt mảnh gốm sứ, trồng cây chuối ăn mì...”

“Này, đây là kết hôn đấy, không phải biểu diễn xiếc đâu, có còn cho người khác đón dâu không...”

“Đương nhiên cho rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện cho anh ta như vậy.”

“Nhưng nếu như lát nữa qua giờ lành, như vậy không hay đâu!”

“Dừng dừng dừng!”

Ôn Minh Khang vội vàng bảo dừng, sau đó nhìn mọi người: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đề, hôm nay là ngày vui, chúng ta không làm những tiết mục động tay động chân đó, chúng ta là người có văn hóa.”

Tần Trí Viễn là một quân nhân, thích võ thuật hơn, đối với tiết mục văn học, anh bày tỏ không nguyện ý lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Anh cả, anh cứ nói.”

Ôn Minh Khang lập tức hỏi câu đầu tiên: “Nước Tân Hoa thành lập ngày nào?”

Mọi người nghe xong lại bắt đầu xì xào, Tần Trí Viễn là thân phận gì chứ, là quân nhân đấy, câu hỏi mà ngay cả con nít còn biết, Ôn Minh Khang vậy mà cũng hỏi, ấu trĩ quá rồi.

Tần Trí Viễn cũng không cần nghĩ mà có thể trả lời được ngay lập tức.

Ôn Minh Khang tiếp tục hỏi.

“Như Ý thích ăn món nào nhất.”

“Gà luộc.”

“Em ấy thích màu gì?”

“Xanh nhạt.”

“Em ấy không thích cậu làm gì nhất?”

“Lăng nhăng không chung thủy!”

Những câu hỏi thường ngày này, tiếp xúc vài ngày Tần Trí Viễn biết rõ từ lâu rồi, các câu hỏi anh đều trả lời rất tốt, thậm chí có một cảm giác như anh vợ thật sự chọn câu hỏi dễ cho anh, sau đó mấy câu hỏi phía sau, anh bị hỏi đến mức mắt trợn tròn.

Cái gì mà cháu trai nhà chú của con trai của anh họ thứ ba của bà cô nhà dì của mẹ anh thì nên gọi mẹ anh là gì? Còn nữa, cái gì mà cậu cả đến nhà cậu hai tìm cậu ba nói cậu bốn đến nhà cậu nào trộm tiền của ai đặt ở đó, cuối cùng ai mới là kẻ trộm? Ngạc nhiên hơn là còn bảo anh đọc hai đoạn đầu của “Xuất sư biểu”...

Tần Trí Viễn nghe đề mà đau đầu, làm gì có thể trả lời được? Đây đâu phải là hỏi nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn để anh dẫn người đi mà.

Ôn Minh Khang ấm áp nhắc nhở anh, nếu như không trả lời được, có thể dùng hồng bao thay thế, mỗi câu hỏi với hồng bao 5 tệ, vẫn còn bảy câu hỏi, cộng tất cả lại là 50 tệ, mọi người nghe xong đều cười phụt một tiếng, cảm thấy Ôn Minh Khang đúng là nham hiểm, câu hỏi làm khó người ta như vậy cũng có thể nghĩ ra?

Tần Trí Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, dứt khoát nói với phù rể phía sau: “Tiểu Tống, đưa tiền!”

Ôn Minh Khang ngây người: “Cậu có cần suy nghĩ thêm không, thật ra những câu hỏi phía sau rất đơn giản đấy.”

Tần Trí Viễn biết Ôn Minh Khang từng học hai năm đại học, đơn giản mà anh ấy nói khác với đơn giản mà anh nghĩ, cho nên anh mau chóng nói: “Không sao anh cả, phiền anh nhường đường được không? Em đang gấp đấy.”

Nói rồi anh trực tiếp bước qua Ôn Minh Khang đi vào trong.

Ôn Minh Khang bị Triệu Tú Hoa trừng mắt một cái: “Mẹ thấy con là không muốn để em con ra ngoài rồi, quay về đưa số tiền này cho em con làm của hồi môn.”

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Trong sân bên ngoài nhà, một nhóm người vẫn đang đốt pháo náo nhiệt, một lúc sau, cuối cùng cũng dừng lại, Tần Trí Viễn dưới sự thúc đẩy của một nhóm người, đã đi đến cửa.Phía sau anh còn có vài người trẻ cùng đến đón dâu, ai nấy cũng đều cao lớn, ăn mặc bảnh bao, nhưng đương nhiên rồi, họ vẫn không so được với Tần Trí Viễn, dẫu sao người ta cũng là quân nhân, với tố chất cơ thể đó người thường không bì được.Thấy Ôn Minh Khang dẫn một nhóm đàn ông đi chặn đường của mình, Tần Trí Viễn giật giật khóe môi, ôn hòa nói: “Anh cả, hôm nay ngày vui của em, anh có thể nhẹ nhàng với em chút....”Từ không đó còn chưa nói ra, Ôn Minh Khang trực tiếp nói: “Đương nhiên không thể.” Tần Trí Viễn hỏi: “Như thế nào mọi người mới cho em vào?”Một đám người bắt đầu hô hào: “Ca hát, uống rượu, chống đẩy 100 cái!”Có người xì một tiếng: “Ca hát uống rượu cái gì, nhẹ nhàng quá rồi, ít nhất cậu ta cũng phải chống đẩy 100 cái!”“Chống đẩy 100 cái? Thôi đi, cậu ta là quân nhân, 100 cái không thành vấn đề gì, ít nhất cũng phải trên 500 cái mới được vào.” “Chống đẩy 500 cái, tối nay có cho người ta động phòng không đấy?”Mọi người lập tức cười phá lên, lại có người hô lên: “Vậy thì nằm xuống để đá lên đập, nuốt mảnh gốm sứ, trồng cây chuối ăn mì...”“Này, đây là kết hôn đấy, không phải biểu diễn xiếc đâu, có còn cho người khác đón dâu không...”“Đương nhiên cho rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện cho anh ta như vậy.”“Nhưng nếu như lát nữa qua giờ lành, như vậy không hay đâu!”“Dừng dừng dừng!”Ôn Minh Khang vội vàng bảo dừng, sau đó nhìn mọi người: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đề, hôm nay là ngày vui, chúng ta không làm những tiết mục động tay động chân đó, chúng ta là người có văn hóa.”Tần Trí Viễn là một quân nhân, thích võ thuật hơn, đối với tiết mục văn học, anh bày tỏ không nguyện ý lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Anh cả, anh cứ nói.”Ôn Minh Khang lập tức hỏi câu đầu tiên: “Nước Tân Hoa thành lập ngày nào?”Mọi người nghe xong lại bắt đầu xì xào, Tần Trí Viễn là thân phận gì chứ, là quân nhân đấy, câu hỏi mà ngay cả con nít còn biết, Ôn Minh Khang vậy mà cũng hỏi, ấu trĩ quá rồi.Tần Trí Viễn cũng không cần nghĩ mà có thể trả lời được ngay lập tức.Ôn Minh Khang tiếp tục hỏi.“Như Ý thích ăn món nào nhất.”“Gà luộc.”“Em ấy thích màu gì?”“Xanh nhạt.”“Em ấy không thích cậu làm gì nhất?”“Lăng nhăng không chung thủy!”Những câu hỏi thường ngày này, tiếp xúc vài ngày Tần Trí Viễn biết rõ từ lâu rồi, các câu hỏi anh đều trả lời rất tốt, thậm chí có một cảm giác như anh vợ thật sự chọn câu hỏi dễ cho anh, sau đó mấy câu hỏi phía sau, anh bị hỏi đến mức mắt trợn tròn.Cái gì mà cháu trai nhà chú của con trai của anh họ thứ ba của bà cô nhà dì của mẹ anh thì nên gọi mẹ anh là gì? Còn nữa, cái gì mà cậu cả đến nhà cậu hai tìm cậu ba nói cậu bốn đến nhà cậu nào trộm tiền của ai đặt ở đó, cuối cùng ai mới là kẻ trộm? Ngạc nhiên hơn là còn bảo anh đọc hai đoạn đầu của “Xuất sư biểu”...Tần Trí Viễn nghe đề mà đau đầu, làm gì có thể trả lời được? Đây đâu phải là hỏi nhẹ nhàng, rõ ràng là không muốn để anh dẫn người đi mà.Ôn Minh Khang ấm áp nhắc nhở anh, nếu như không trả lời được, có thể dùng hồng bao thay thế, mỗi câu hỏi với hồng bao 5 tệ, vẫn còn bảy câu hỏi, cộng tất cả lại là 50 tệ, mọi người nghe xong đều cười phụt một tiếng, cảm thấy Ôn Minh Khang đúng là nham hiểm, câu hỏi làm khó người ta như vậy cũng có thể nghĩ ra?Tần Trí Viễn cúi đầu nhìn đồng hồ, dứt khoát nói với phù rể phía sau: “Tiểu Tống, đưa tiền!”Ôn Minh Khang ngây người: “Cậu có cần suy nghĩ thêm không, thật ra những câu hỏi phía sau rất đơn giản đấy.”Tần Trí Viễn biết Ôn Minh Khang từng học hai năm đại học, đơn giản mà anh ấy nói khác với đơn giản mà anh nghĩ, cho nên anh mau chóng nói: “Không sao anh cả, phiền anh nhường đường được không? Em đang gấp đấy.”Nói rồi anh trực tiếp bước qua Ôn Minh Khang đi vào trong.Ôn Minh Khang bị Triệu Tú Hoa trừng mắt một cái: “Mẹ thấy con là không muốn để em con ra ngoài rồi, quay về đưa số tiền này cho em con làm của hồi môn.”

Chương 73: Như Thế Nào Mọi Người Mới Cho Em Vào