Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 82: Chương 82
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Gia đình Tôn Nhị Anh chỉ có một cậu con trai là Diệp Tử, đang làm việc ở lâm trường. Cả năm, cậu ấy ở nhà chẳng được mấy ngày. Nếu không nhờ điều kiện ở lâm trường tốt, trợ cấp và phúc lợi nhiều, thì chỉ dựa vào công điểm mà hai ông bà già kiếm được dưới ruộng cũng chẳng đủ nuôi sống gia đình.Nhà họ Diệp từng có một ít lương thực dự trữ, nhưng qua mấy năm đói kém vừa rồi, cái vại lớn đựng thóc đã cạn đáy. Nhìn vụ thu hoạch năm nay vẫn chẳng khá hơn, Tôn Nhị Anh lo đến mất ăn mất ngủ, không biết năm nay phải sống ra sao.Bà cụ Vệ vừa lẩm bẩm nhẩm lại những mẹo trồng trọt mà mình soạn ra để chuẩn bị “đối phó” với lãnh đạo tỉnh, vừa đi trên đường thì bất ngờ gặp Tôn Nhị Anh với khuôn mặt thất thần. Hai chị em suýt nữa lướt qua nhau mà không nhận ra.Phải đến khi bà cụ Vệ liếc thấy Tôn Nhị Anh qua khóe mắt, bà cụ mới vội bước lùi lại vài bước, nắm lấy tay Tôn Nhị Anh hỏi:“Nhị Anh, em sao thế này? Trông em cứ như bị ai lấy mất hồn vậy?”Tôn Nhị Anh nhìn thấy bà cụ Vệ, liền dùng tay áo lau đi khóe mắt ướt, cố làm ra vẻ tươi cười:“Chị, là chị đấy à… Em không sao đâu.”Bà cụ Vệ thừa biết tính em gái mình. Bà cụ lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu:“Thôi, em đừng giả bộ nữa. Chúng ta còn lạ gì nhau? Là do thấy vụ mùa kém, lo không đủ thóc gạo ăn, đúng không? Em đừng lo, tối nay chị bảo Nhị Trụ và mấy đứa nó đem sang cho em.”Bà cụ ghé sát tai Tôn Nhị Anh, thì thầm:“Ba bao có đủ không? Chị sẽ cho em ba bao lúa mì trước. Nếu chưa đủ, em cứ nói với chị, chị bảo bọn Nhị Trụ mang thêm.”Tôn Nhị Anh giật mình, kêu lên:May“Chị, mọi người nói thật à? Nhà chị khai hoang được thu hoạch lớn thật sao?”Lúa mì là lương thực tinh! Ba bao lúa mì chính là ba bao lương thực tinh! Đừng nói là vào năm đói kém, ngay cả ngày thường, một gia đình bình thường cũng chẳng ăn hết nổi ba bao lúa mì một năm. Dù có, họ cũng thường đổi lương thực tinh thành lương thực thô để đủ no bụng cả nhà.Bà cụ Vệ mím môi gật đầu, nháy mắt với Tôn Nhị Anh:“Yên tâm đi, chị sao có thể để em không có gạo mà ăn được? Ngày trước em giúp đỡ nhà chị bao nhiêu, giờ chị có chút khả năng, em khách sáo làm gì?”Nói là làm, ngay trong tối hôm đó, bà cụ Vệ sai Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ mỗi người vác một bao lương thực tinh sang nhà Tôn Nhị Anh. Nhìn thấy những hạt lúa mì đã được xay xát sạch sẽ, hạt nào cũng mẩy căng, Tôn Nhị Anh bốc một nắm lên tay, nước mắt cứ thế tuôn trào.“Chị vẫn thương em nhất, nghe nói em thiếu gạo liền đem nhiều thế này qua… Hức hức… Nhị Trụ, các cháu yên tâm, chờ nhà dì có lương thực sẽ đổi lại cho các cháu. Dì không để nhà các cháu phải chịu thiệt đâu!”Ngày trước, khi Tôn Nhị Anh giúp đỡ nhà bà cụ Vệ, Nhị Trụ đã ghi nhớ rõ điều đó. Nghe dì nói vậy, anh ấy vội vàng đáp:“Dì, dì nói gì khách sáo thế? Dì như nửa mẹ của chúng cháu. Cha cháu mất sớm, năm đó nếu không có dì và dượng giúp đỡ, sao anh em cháu có ngày hôm nay?”“Chúng cháu chẳng có tài cán gì, chỉ có sức làm ruộng thôi. Chỉ cần nhà cháu còn có cơm ăn, nhất định không để dì và dượng phải chịu đói. Nếu lương thực ít, thì mọi người cùng siết chặt bụng mà sống qua ngày. Diệp Tử với chúng cháu tuy không cùng dòng máu, nhưng tình nghĩa hơn cả anh em ruột. Nó làm việc ở lâm trường, không có thời gian lo ruộng vườn, thì chúng cháu thay nó làm. Dì cứ yên tâm, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!”Những lời này, bà cụ Vệ cũng từng nói với Tôn Nhị Anh. Dù Tôn Nhị Anh biết bà cụ Vệ có tiếng nói rất lớn trong nhà, nhưng bà cụ không muốn vì chuyện giúp mình mà chị cả mâu thuẫn với con cháu. Bởi vậy, trong lòng bà cụ vẫn luôn canh cánh. Nay nghe Nhị Trụ nói vậy, bà cụ mới thực sự yên tâm. Bà cụ ôm nắm lúa mì trong tay mà khóc nức nở.
Gia đình Tôn Nhị Anh chỉ có một cậu con trai là Diệp Tử, đang làm việc ở lâm trường. Cả năm, cậu ấy ở nhà chẳng được mấy ngày. Nếu không nhờ điều kiện ở lâm trường tốt, trợ cấp và phúc lợi nhiều, thì chỉ dựa vào công điểm mà hai ông bà già kiếm được dưới ruộng cũng chẳng đủ nuôi sống gia đình.
Nhà họ Diệp từng có một ít lương thực dự trữ, nhưng qua mấy năm đói kém vừa rồi, cái vại lớn đựng thóc đã cạn đáy. Nhìn vụ thu hoạch năm nay vẫn chẳng khá hơn, Tôn Nhị Anh lo đến mất ăn mất ngủ, không biết năm nay phải sống ra sao.
Bà cụ Vệ vừa lẩm bẩm nhẩm lại những mẹo trồng trọt mà mình soạn ra để chuẩn bị “đối phó” với lãnh đạo tỉnh, vừa đi trên đường thì bất ngờ gặp Tôn Nhị Anh với khuôn mặt thất thần. Hai chị em suýt nữa lướt qua nhau mà không nhận ra.
Phải đến khi bà cụ Vệ liếc thấy Tôn Nhị Anh qua khóe mắt, bà cụ mới vội bước lùi lại vài bước, nắm lấy tay Tôn Nhị Anh hỏi:
“Nhị Anh, em sao thế này? Trông em cứ như bị ai lấy mất hồn vậy?”
Tôn Nhị Anh nhìn thấy bà cụ Vệ, liền dùng tay áo lau đi khóe mắt ướt, cố làm ra vẻ tươi cười:
“Chị, là chị đấy à… Em không sao đâu.”
Bà cụ Vệ thừa biết tính em gái mình. Bà cụ lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu:
“Thôi, em đừng giả bộ nữa. Chúng ta còn lạ gì nhau? Là do thấy vụ mùa kém, lo không đủ thóc gạo ăn, đúng không? Em đừng lo, tối nay chị bảo Nhị Trụ và mấy đứa nó đem sang cho em.”
Bà cụ ghé sát tai Tôn Nhị Anh, thì thầm:
“Ba bao có đủ không? Chị sẽ cho em ba bao lúa mì trước. Nếu chưa đủ, em cứ nói với chị, chị bảo bọn Nhị Trụ mang thêm.”
Tôn Nhị Anh giật mình, kêu lên:
May
“Chị, mọi người nói thật à? Nhà chị khai hoang được thu hoạch lớn thật sao?”
Lúa mì là lương thực tinh! Ba bao lúa mì chính là ba bao lương thực tinh! Đừng nói là vào năm đói kém, ngay cả ngày thường, một gia đình bình thường cũng chẳng ăn hết nổi ba bao lúa mì một năm. Dù có, họ cũng thường đổi lương thực tinh thành lương thực thô để đủ no bụng cả nhà.
Bà cụ Vệ mím môi gật đầu, nháy mắt với Tôn Nhị Anh:
“Yên tâm đi, chị sao có thể để em không có gạo mà ăn được? Ngày trước em giúp đỡ nhà chị bao nhiêu, giờ chị có chút khả năng, em khách sáo làm gì?”
Nói là làm, ngay trong tối hôm đó, bà cụ Vệ sai Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ mỗi người vác một bao lương thực tinh sang nhà Tôn Nhị Anh. Nhìn thấy những hạt lúa mì đã được xay xát sạch sẽ, hạt nào cũng mẩy căng, Tôn Nhị Anh bốc một nắm lên tay, nước mắt cứ thế tuôn trào.
“Chị vẫn thương em nhất, nghe nói em thiếu gạo liền đem nhiều thế này qua… Hức hức… Nhị Trụ, các cháu yên tâm, chờ nhà dì có lương thực sẽ đổi lại cho các cháu. Dì không để nhà các cháu phải chịu thiệt đâu!”
Ngày trước, khi Tôn Nhị Anh giúp đỡ nhà bà cụ Vệ, Nhị Trụ đã ghi nhớ rõ điều đó. Nghe dì nói vậy, anh ấy vội vàng đáp:
“Dì, dì nói gì khách sáo thế? Dì như nửa mẹ của chúng cháu. Cha cháu mất sớm, năm đó nếu không có dì và dượng giúp đỡ, sao anh em cháu có ngày hôm nay?”
“Chúng cháu chẳng có tài cán gì, chỉ có sức làm ruộng thôi. Chỉ cần nhà cháu còn có cơm ăn, nhất định không để dì và dượng phải chịu đói. Nếu lương thực ít, thì mọi người cùng siết chặt bụng mà sống qua ngày. Diệp Tử với chúng cháu tuy không cùng dòng máu, nhưng tình nghĩa hơn cả anh em ruột. Nó làm việc ở lâm trường, không có thời gian lo ruộng vườn, thì chúng cháu thay nó làm. Dì cứ yên tâm, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!”
Những lời này, bà cụ Vệ cũng từng nói với Tôn Nhị Anh. Dù Tôn Nhị Anh biết bà cụ Vệ có tiếng nói rất lớn trong nhà, nhưng bà cụ không muốn vì chuyện giúp mình mà chị cả mâu thuẫn với con cháu. Bởi vậy, trong lòng bà cụ vẫn luôn canh cánh. Nay nghe Nhị Trụ nói vậy, bà cụ mới thực sự yên tâm. Bà cụ ôm nắm lúa mì trong tay mà khóc nức nở.
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Gia đình Tôn Nhị Anh chỉ có một cậu con trai là Diệp Tử, đang làm việc ở lâm trường. Cả năm, cậu ấy ở nhà chẳng được mấy ngày. Nếu không nhờ điều kiện ở lâm trường tốt, trợ cấp và phúc lợi nhiều, thì chỉ dựa vào công điểm mà hai ông bà già kiếm được dưới ruộng cũng chẳng đủ nuôi sống gia đình.Nhà họ Diệp từng có một ít lương thực dự trữ, nhưng qua mấy năm đói kém vừa rồi, cái vại lớn đựng thóc đã cạn đáy. Nhìn vụ thu hoạch năm nay vẫn chẳng khá hơn, Tôn Nhị Anh lo đến mất ăn mất ngủ, không biết năm nay phải sống ra sao.Bà cụ Vệ vừa lẩm bẩm nhẩm lại những mẹo trồng trọt mà mình soạn ra để chuẩn bị “đối phó” với lãnh đạo tỉnh, vừa đi trên đường thì bất ngờ gặp Tôn Nhị Anh với khuôn mặt thất thần. Hai chị em suýt nữa lướt qua nhau mà không nhận ra.Phải đến khi bà cụ Vệ liếc thấy Tôn Nhị Anh qua khóe mắt, bà cụ mới vội bước lùi lại vài bước, nắm lấy tay Tôn Nhị Anh hỏi:“Nhị Anh, em sao thế này? Trông em cứ như bị ai lấy mất hồn vậy?”Tôn Nhị Anh nhìn thấy bà cụ Vệ, liền dùng tay áo lau đi khóe mắt ướt, cố làm ra vẻ tươi cười:“Chị, là chị đấy à… Em không sao đâu.”Bà cụ Vệ thừa biết tính em gái mình. Bà cụ lập tức bày ra vẻ mặt khó chịu:“Thôi, em đừng giả bộ nữa. Chúng ta còn lạ gì nhau? Là do thấy vụ mùa kém, lo không đủ thóc gạo ăn, đúng không? Em đừng lo, tối nay chị bảo Nhị Trụ và mấy đứa nó đem sang cho em.”Bà cụ ghé sát tai Tôn Nhị Anh, thì thầm:“Ba bao có đủ không? Chị sẽ cho em ba bao lúa mì trước. Nếu chưa đủ, em cứ nói với chị, chị bảo bọn Nhị Trụ mang thêm.”Tôn Nhị Anh giật mình, kêu lên:May“Chị, mọi người nói thật à? Nhà chị khai hoang được thu hoạch lớn thật sao?”Lúa mì là lương thực tinh! Ba bao lúa mì chính là ba bao lương thực tinh! Đừng nói là vào năm đói kém, ngay cả ngày thường, một gia đình bình thường cũng chẳng ăn hết nổi ba bao lúa mì một năm. Dù có, họ cũng thường đổi lương thực tinh thành lương thực thô để đủ no bụng cả nhà.Bà cụ Vệ mím môi gật đầu, nháy mắt với Tôn Nhị Anh:“Yên tâm đi, chị sao có thể để em không có gạo mà ăn được? Ngày trước em giúp đỡ nhà chị bao nhiêu, giờ chị có chút khả năng, em khách sáo làm gì?”Nói là làm, ngay trong tối hôm đó, bà cụ Vệ sai Nhị Trụ, Tam Trụ và Tứ Trụ mỗi người vác một bao lương thực tinh sang nhà Tôn Nhị Anh. Nhìn thấy những hạt lúa mì đã được xay xát sạch sẽ, hạt nào cũng mẩy căng, Tôn Nhị Anh bốc một nắm lên tay, nước mắt cứ thế tuôn trào.“Chị vẫn thương em nhất, nghe nói em thiếu gạo liền đem nhiều thế này qua… Hức hức… Nhị Trụ, các cháu yên tâm, chờ nhà dì có lương thực sẽ đổi lại cho các cháu. Dì không để nhà các cháu phải chịu thiệt đâu!”Ngày trước, khi Tôn Nhị Anh giúp đỡ nhà bà cụ Vệ, Nhị Trụ đã ghi nhớ rõ điều đó. Nghe dì nói vậy, anh ấy vội vàng đáp:“Dì, dì nói gì khách sáo thế? Dì như nửa mẹ của chúng cháu. Cha cháu mất sớm, năm đó nếu không có dì và dượng giúp đỡ, sao anh em cháu có ngày hôm nay?”“Chúng cháu chẳng có tài cán gì, chỉ có sức làm ruộng thôi. Chỉ cần nhà cháu còn có cơm ăn, nhất định không để dì và dượng phải chịu đói. Nếu lương thực ít, thì mọi người cùng siết chặt bụng mà sống qua ngày. Diệp Tử với chúng cháu tuy không cùng dòng máu, nhưng tình nghĩa hơn cả anh em ruột. Nó làm việc ở lâm trường, không có thời gian lo ruộng vườn, thì chúng cháu thay nó làm. Dì cứ yên tâm, rồi mọi thứ sẽ ổn cả thôi!”Những lời này, bà cụ Vệ cũng từng nói với Tôn Nhị Anh. Dù Tôn Nhị Anh biết bà cụ Vệ có tiếng nói rất lớn trong nhà, nhưng bà cụ không muốn vì chuyện giúp mình mà chị cả mâu thuẫn với con cháu. Bởi vậy, trong lòng bà cụ vẫn luôn canh cánh. Nay nghe Nhị Trụ nói vậy, bà cụ mới thực sự yên tâm. Bà cụ ôm nắm lúa mì trong tay mà khóc nức nở.