Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình…

Chương 86: Làm Quen

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Mấy người trò chuyện với nhau, Ôn Như Ý biết được ông anh đối diện này là phó xưởng trưởng xưởng đồ đóng hộp Phúc Nhân ở thành phố Thanh, điểm đến của chuyến tàu của họ, Hạ Chí Cương, chị gái đó là vợ anh ấy, Cao Xuân Thúy. Cô cười cười: “Anh trai chị gái, nếu như hai người vẫn thấy ngại thì đưa túi đựng mấy đồ hộp vừa nãy cho chúng tôi là được rồi.”Hạ Chí Cương làm sao mà không đồng ý được, lập tức lấy hết đồ hộp mà lần này họ đem ra: “Số này đều cho hai người, nếu như không phải hai người cứu kịp thời, con nhà chúng tôi sợ là...” Anh ấy vẫn chưa nói tiếp, nhưng Ôn Như Ý đương nhiên cũng biết ý của anh ấy: “Đứa bé còn nhỏ, thường xuyên ăn đồ lung tung, sau này anh chị chú ý hơn chút.”Vừa nãy hai vợ chồng Hạ Chí Cương sắp bị dọa chết, nghe cô nói vậy chỉ gật đầu liên tục, bày tỏ sau này nhất định sẽ chú ý, đến giờ cơm tối, lại mời họ ăn cơm rồi chuyện này mới cho qua được.Sau bữa tối, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, ban đêm trên tàu yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, rất dễ ngủ, Ôn Như Ý ngủ một giấc cho đến khi họ xuống tàu.Sau khi xuống tàu, Hạ Chí Cương có xe ở xưởng đến đón họ, vốn dĩ là muốn đưa hai người đến huyện Lâm, nhưng bị Tần Trí Viễn từ chối, cuối cùng anh ấy để lại số điện thoại trong xưởng cho hai người, nói: “Sau này nếu như hai người có cơ hội đến thành phố Thanh chơi, nhất định phải tìm chúng tôi.”Ôn Như Ý vốn dĩ không muốn nhận phương thức liên lạc của họ, dẫu sao sau này có thể họ sẽ không có giao thiệp gì, nhưng mà nghĩ đến xưởng đồ đóng hộp của anh ấy, trong lòng đột nhiên có chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận.Lúc này là khoảng bốn giờ sáng, hai người ở ga xe lửa cho đến tận trời sáng, sau đó bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến cảng khẩu huyện Lâm, ba giờ sau họ đã đến huyện Lâm, thời gian tàu thuyền khởi hành ở đây không cần đợi quá lâu, họ ngồi chuyến tàu lúc 11 giờ, hơn 3 tiếng sau, cuối cùng họ đã đến cảng khẩu.Đường đi khoảng 4 tiếng đồng hồ này, đối với Ôn Như Ý mà nói không được ổn, bởi vì cô đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, bản thân cô không say sóng, nhưng nguyên chủ say sóng đấy, lúc đó Tần Trí Viễn cũng không nghĩ đến vấn đề này, cho nên không mang thuốc say sóng, may mà lúc này tốc độ tàu thuyền không nhanh như thế, nếu không lúc cô xuống xe sợ là ngay cả đi cũng đi không nổi.Chỉ là khó chịu thì vẫn có, lúc này cô có hơi hoa mắt, cơ thể cũng hơi mềm, lúc xuống tàu, cô còn cần Tần Trí Viễn dìu đi.Mà một nhóm người đợi ở cảng khẩu đón người đã không kiềm chế được nữa, đặc biệt là Hồ Minh Đông và nhân viên thông tin của Tần Trí Viễn, Từ Thiệu Phong, họ chính là muốn xem thử, cô gái yêu kiều có thể bắt cóc Tần Trí Viễn kết hôn đó rốt cuộc có bản lĩnh gì, kết quả chiếc thuyền đó vừa dừng ở bến đò, họ nhìn thấy Tần Trí Viễn lưng đeo một cái balo, trong tay xách một cái túi và một cái vali, tay còn lại chầm chậm dìu một nữ đồng chí xuống thuyền, trong miệng còn cười cười không biết là nói gì với nữ đồng chí đó.Phải biết bình thường Tần Trí Viễn rất nghiêm khắc, đặc biệt là khi tập luyện, gương mặt rất căng, một chút sai sót sẽ bắt họ làm lại, đối với nữ đồng chí cũng không ngoại lệ, từ trước đến nay không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, điều này Từ Thiệu Phong đã có trải nghiệm sâu sắc, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt bình thường lạnh như gió Siberia của Tần Trí Viễn lại cười tươi như hoa, anh ấy ngây người một lúc: “Đó là phó đoàn Tần sao?”Hồ Minh Đông nhìn anh ấy: “Đương nhiên là anh ấy rồi, mau lên, tới giúp đỡ.”Mấy người lập tức tiến tới gần Tần Trí Viễn, Hồ Minh Đông cười cười nói: “Phó đoàn Tần, cuối cùng anh cũng về rồi, các anh em đều mong ngóng anh quay về.”Tần Trí Viễn nhìn một đám người phía sau họ, phải năm đến sáu người, đều là người trong đoàn họ: “Sao các cậu đến nhiều người như thế?”Hồ Minh Đông ho vài tiếng, đón lấy đồ đạc trong tay anh: “À hôm nay không phải có vài người nghỉ ngơi sao, họ ra ngoài mua đồ, thuận tiện đến đón anh luôn.”Tần Trí Viễn ừ một tiếng, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, giới thiệu với họ: “Đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.”

Mấy người trò chuyện với nhau, Ôn Như Ý biết được ông anh đối diện này là phó xưởng trưởng xưởng đồ đóng hộp Phúc Nhân ở thành phố Thanh, điểm đến của chuyến tàu của họ, Hạ Chí Cương, chị gái đó là vợ anh ấy, Cao Xuân Thúy.

 

Cô cười cười: “Anh trai chị gái, nếu như hai người vẫn thấy ngại thì đưa túi đựng mấy đồ hộp vừa nãy cho chúng tôi là được rồi.”

Hạ Chí Cương làm sao mà không đồng ý được, lập tức lấy hết đồ hộp mà lần này họ đem ra: “Số này đều cho hai người, nếu như không phải hai người cứu kịp thời, con nhà chúng tôi sợ là...”

 

Anh ấy vẫn chưa nói tiếp, nhưng Ôn Như Ý đương nhiên cũng biết ý của anh ấy: “Đứa bé còn nhỏ, thường xuyên ăn đồ lung tung, sau này anh chị chú ý hơn chút.”

Vừa nãy hai vợ chồng Hạ Chí Cương sắp bị dọa chết, nghe cô nói vậy chỉ gật đầu liên tục, bày tỏ sau này nhất định sẽ chú ý, đến giờ cơm tối, lại mời họ ăn cơm rồi chuyện này mới cho qua được.

Sau bữa tối, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, ban đêm trên tàu yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, rất dễ ngủ, Ôn Như Ý ngủ một giấc cho đến khi họ xuống tàu.

Sau khi xuống tàu, Hạ Chí Cương có xe ở xưởng đến đón họ, vốn dĩ là muốn đưa hai người đến huyện Lâm, nhưng bị Tần Trí Viễn từ chối, cuối cùng anh ấy để lại số điện thoại trong xưởng cho hai người, nói: “Sau này nếu như hai người có cơ hội đến thành phố Thanh chơi, nhất định phải tìm chúng tôi.”

Ôn Như Ý vốn dĩ không muốn nhận phương thức liên lạc của họ, dẫu sao sau này có thể họ sẽ không có giao thiệp gì, nhưng mà nghĩ đến xưởng đồ đóng hộp của anh ấy, trong lòng đột nhiên có chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận.

Lúc này là khoảng bốn giờ sáng, hai người ở ga xe lửa cho đến tận trời sáng, sau đó bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến cảng khẩu huyện Lâm, ba giờ sau họ đã đến huyện Lâm, thời gian tàu thuyền khởi hành ở đây không cần đợi quá lâu, họ ngồi chuyến tàu lúc 11 giờ, hơn 3 tiếng sau, cuối cùng họ đã đến cảng khẩu.

Đường đi khoảng 4 tiếng đồng hồ này, đối với Ôn Như Ý mà nói không được ổn, bởi vì cô đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, bản thân cô không say sóng, nhưng nguyên chủ say sóng đấy, lúc đó Tần Trí Viễn cũng không nghĩ đến vấn đề này, cho nên không mang thuốc say sóng, may mà lúc này tốc độ tàu thuyền không nhanh như thế, nếu không lúc cô xuống xe sợ là ngay cả đi cũng đi không nổi.

Chỉ là khó chịu thì vẫn có, lúc này cô có hơi hoa mắt, cơ thể cũng hơi mềm, lúc xuống tàu, cô còn cần Tần Trí Viễn dìu đi.

Mà một nhóm người đợi ở cảng khẩu đón người đã không kiềm chế được nữa, đặc biệt là Hồ Minh Đông và nhân viên thông tin của Tần Trí Viễn, Từ Thiệu Phong, họ chính là muốn xem thử, cô gái yêu kiều có thể bắt cóc Tần Trí Viễn kết hôn đó rốt cuộc có bản lĩnh gì, kết quả chiếc thuyền đó vừa dừng ở bến đò, họ nhìn thấy Tần Trí Viễn lưng đeo một cái balo, trong tay xách một cái túi và một cái vali, tay còn lại chầm chậm dìu một nữ đồng chí xuống thuyền, trong miệng còn cười cười không biết là nói gì với nữ đồng chí đó.

Phải biết bình thường Tần Trí Viễn rất nghiêm khắc, đặc biệt là khi tập luyện, gương mặt rất căng, một chút sai sót sẽ bắt họ làm lại, đối với nữ đồng chí cũng không ngoại lệ, từ trước đến nay không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, điều này Từ Thiệu Phong đã có trải nghiệm sâu sắc, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt bình thường lạnh như gió Siberia của Tần Trí Viễn lại cười tươi như hoa, anh ấy ngây người một lúc: “Đó là phó đoàn Tần sao?”

Hồ Minh Đông nhìn anh ấy: “Đương nhiên là anh ấy rồi, mau lên, tới giúp đỡ.”

Mấy người lập tức tiến tới gần Tần Trí Viễn, Hồ Minh Đông cười cười nói: “Phó đoàn Tần, cuối cùng anh cũng về rồi, các anh em đều mong ngóng anh quay về.”

Tần Trí Viễn nhìn một đám người phía sau họ, phải năm đến sáu người, đều là người trong đoàn họ: “Sao các cậu đến nhiều người như thế?”

Hồ Minh Đông ho vài tiếng, đón lấy đồ đạc trong tay anh: “À hôm nay không phải có vài người nghỉ ngơi sao, họ ra ngoài mua đồ, thuận tiện đến đón anh luôn.”

Tần Trí Viễn ừ một tiếng, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, giới thiệu với họ: “Đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.”

Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Mấy người trò chuyện với nhau, Ôn Như Ý biết được ông anh đối diện này là phó xưởng trưởng xưởng đồ đóng hộp Phúc Nhân ở thành phố Thanh, điểm đến của chuyến tàu của họ, Hạ Chí Cương, chị gái đó là vợ anh ấy, Cao Xuân Thúy. Cô cười cười: “Anh trai chị gái, nếu như hai người vẫn thấy ngại thì đưa túi đựng mấy đồ hộp vừa nãy cho chúng tôi là được rồi.”Hạ Chí Cương làm sao mà không đồng ý được, lập tức lấy hết đồ hộp mà lần này họ đem ra: “Số này đều cho hai người, nếu như không phải hai người cứu kịp thời, con nhà chúng tôi sợ là...” Anh ấy vẫn chưa nói tiếp, nhưng Ôn Như Ý đương nhiên cũng biết ý của anh ấy: “Đứa bé còn nhỏ, thường xuyên ăn đồ lung tung, sau này anh chị chú ý hơn chút.”Vừa nãy hai vợ chồng Hạ Chí Cương sắp bị dọa chết, nghe cô nói vậy chỉ gật đầu liên tục, bày tỏ sau này nhất định sẽ chú ý, đến giờ cơm tối, lại mời họ ăn cơm rồi chuyện này mới cho qua được.Sau bữa tối, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, ban đêm trên tàu yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, rất dễ ngủ, Ôn Như Ý ngủ một giấc cho đến khi họ xuống tàu.Sau khi xuống tàu, Hạ Chí Cương có xe ở xưởng đến đón họ, vốn dĩ là muốn đưa hai người đến huyện Lâm, nhưng bị Tần Trí Viễn từ chối, cuối cùng anh ấy để lại số điện thoại trong xưởng cho hai người, nói: “Sau này nếu như hai người có cơ hội đến thành phố Thanh chơi, nhất định phải tìm chúng tôi.”Ôn Như Ý vốn dĩ không muốn nhận phương thức liên lạc của họ, dẫu sao sau này có thể họ sẽ không có giao thiệp gì, nhưng mà nghĩ đến xưởng đồ đóng hộp của anh ấy, trong lòng đột nhiên có chút suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhận.Lúc này là khoảng bốn giờ sáng, hai người ở ga xe lửa cho đến tận trời sáng, sau đó bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến cảng khẩu huyện Lâm, ba giờ sau họ đã đến huyện Lâm, thời gian tàu thuyền khởi hành ở đây không cần đợi quá lâu, họ ngồi chuyến tàu lúc 11 giờ, hơn 3 tiếng sau, cuối cùng họ đã đến cảng khẩu.Đường đi khoảng 4 tiếng đồng hồ này, đối với Ôn Như Ý mà nói không được ổn, bởi vì cô đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, bản thân cô không say sóng, nhưng nguyên chủ say sóng đấy, lúc đó Tần Trí Viễn cũng không nghĩ đến vấn đề này, cho nên không mang thuốc say sóng, may mà lúc này tốc độ tàu thuyền không nhanh như thế, nếu không lúc cô xuống xe sợ là ngay cả đi cũng đi không nổi.Chỉ là khó chịu thì vẫn có, lúc này cô có hơi hoa mắt, cơ thể cũng hơi mềm, lúc xuống tàu, cô còn cần Tần Trí Viễn dìu đi.Mà một nhóm người đợi ở cảng khẩu đón người đã không kiềm chế được nữa, đặc biệt là Hồ Minh Đông và nhân viên thông tin của Tần Trí Viễn, Từ Thiệu Phong, họ chính là muốn xem thử, cô gái yêu kiều có thể bắt cóc Tần Trí Viễn kết hôn đó rốt cuộc có bản lĩnh gì, kết quả chiếc thuyền đó vừa dừng ở bến đò, họ nhìn thấy Tần Trí Viễn lưng đeo một cái balo, trong tay xách một cái túi và một cái vali, tay còn lại chầm chậm dìu một nữ đồng chí xuống thuyền, trong miệng còn cười cười không biết là nói gì với nữ đồng chí đó.Phải biết bình thường Tần Trí Viễn rất nghiêm khắc, đặc biệt là khi tập luyện, gương mặt rất căng, một chút sai sót sẽ bắt họ làm lại, đối với nữ đồng chí cũng không ngoại lệ, từ trước đến nay không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc, điều này Từ Thiệu Phong đã có trải nghiệm sâu sắc, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt bình thường lạnh như gió Siberia của Tần Trí Viễn lại cười tươi như hoa, anh ấy ngây người một lúc: “Đó là phó đoàn Tần sao?”Hồ Minh Đông nhìn anh ấy: “Đương nhiên là anh ấy rồi, mau lên, tới giúp đỡ.”Mấy người lập tức tiến tới gần Tần Trí Viễn, Hồ Minh Đông cười cười nói: “Phó đoàn Tần, cuối cùng anh cũng về rồi, các anh em đều mong ngóng anh quay về.”Tần Trí Viễn nhìn một đám người phía sau họ, phải năm đến sáu người, đều là người trong đoàn họ: “Sao các cậu đến nhiều người như thế?”Hồ Minh Đông ho vài tiếng, đón lấy đồ đạc trong tay anh: “À hôm nay không phải có vài người nghỉ ngơi sao, họ ra ngoài mua đồ, thuận tiện đến đón anh luôn.”Tần Trí Viễn ừ một tiếng, sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, giới thiệu với họ: “Đây là vợ tôi, đồng chí Ôn Như Ý.”

Chương 86: Làm Quen