Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 119: Chương 119

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Nhị Nha càng không biết mở lời thế nào. Đến lúc này, Tạ Ngọc Thư lại ra tay cứu nguy.Chị ấy lục trong túi xách của Nhị Nha ra một tấm ảnh, đưa cho bà cụ Vệ rồi giải thích:"Mẹ xem này, cậu này trông có đẹp trai không? Cậu ấy tên là Cốc Thạc, lớn hơn Nhị Nha hai tuổi rưỡi. Tụi con với Đại Trụ đều nhìn thấy cậu ấy lớn lên từ nhỏ đến lớn. Hai năm trước cậu ấy tốt nghiệp đại học, giờ làm nghiên cứu trong quân đội, chuyên về chế tạo tên lửa lớn, là nhân tài hiếm có của quốc gia. Phúc lợi đãi ngộ không thua gì vợ chồng con đâu."Bà cụ Vệ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu, không thể tin nổi chàng trai đẹp như tranh vẽ kia lại là người Nhị Nha đang để ý. Bà cụ hỏi lại Tạ Ngọc Thư:"Hai đứa có phải đang đùa với mẹ không? Người như vậy mà thích được Nhị Nha nhà mình à?"Nhị Nha: "..." Mẹ ruột đây sao?Bà cụ đầy nghi ngờ, hỏi tiếp:"Nhị Nha không phải theo con đi làm ở đội y tế sao? Sao lại quen được nhân tài quốc gia chế tạo tên lửa? Hai đứa muốn gạt mẹ thì cũng phải tìm cái lý do nào hợp lý hơn chút. Mẹ dù chưa đi xa, chưa thấy được nhiều điều, nhưng mẹ cũng không ngốc đâu! Nếu là người hơi kém cỏi một chút, đen đúa, xấu xí hơn, có khi mẹ còn tin..."MayNhị Nha cạn lời, "Mẹ, con gái mẹ thật sự tệ đến vậy sao? Ở đội y tế, ai cũng nói con càng ngày càng xinh. Cốc Thạc cũng khen con đẹp, sao đến lượt mẹ, con lại chẳng ra gì thế?""Ây dà, không phải con không ra gì, mà cậu kia quá xuất sắc! Hai đứa muốn lừa mẹ thì ít nhất phải có lý do đáng tin hơn chút!"Nhìn ánh mắt nghi ngờ của bà cụ Vệ, cả Nhị Nha lẫn Tạ Ngọc Thư đều thấy khó xử. Bà cụ bèn đập bàn, quay sang hỏi Đại Trụ:"Đại Trụ, con nói thật cho mẹ biết, Nhị Nha có để ý cậu trai nào không? Điều kiện cậu ấy ra sao?"Đại Trụ bật cười, "Mẹ, sao mẹ lại không tin? Những gì Nhị Nha với Ngọc Thư nói đều là thật cả! Con còn nhớ lúc viết thư về nhà, con có nhắc qua mà. Vì khi đó Nhị Nha chưa xác định với Cốc Thạc, nên con chỉ nói bóng gió rằng cô của Nhị Nha có con trai rất quý mến em ấy. Mẹ không nhớ à?"Bà cụ Vệ cau mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra. Bà cụ khẽ gật đầu, hỏi lại:"Vậy tức là, người Nhị Nha để ý, cậu Cốc gì đó, là con trai cô giáo của nó?"Tạ Ngọc Thư mừng rỡ, suýt chút nữa thì vỗ tay ăn mừng, "Đúng rồi ạ! Nhị Nha làm ở nhà thuốc đội y tế, cô giáo dẫn dắt em ấy chính là mẹ của Cốc Thạc!""Mẹ của Cốc Thạc là người học vấn cao, trước khi lập quốc đã là sinh viên đại học, còn đi du học nữa. Vợ chồng họ về nước xây dựng tổ quốc ngay sau khi lập quốc. Cha của Cốc Thạc làm nghề nghiên cứu thuốc nổ, không may gặp chuyện rồi qua đời. Cốc Thạc được mẹ gắng gượng nuôi lớn.""Chúng con ở cùng khu gia đình quân đội với họ, biết rõ mọi chuyện. Gia đình nền nếp, nhân thân sạch sẽ, mẹ Cốc Thạc tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng lại rất quý mến Nhị Nha. Đáng lẽ ra, theo tính toán của con với Đại Trụ, Nhị Nha còn phải học thêm hai ba năm nữa mới đủ điểm thi đại học. Vậy mà nhờ mẹ của Cốc Thạc kèm cặp, chỉ nửa năm Nhị Nha đã đỗ!""Còn Cốc Thạc thì tính cách tốt, con người cũng tốt, cười rất thân thiện, biết quan tâm chăm sóc người khác. Nếu mẹ không tin, cứ hỏi Nhị Nha xem cậu ấy đối xử với em thế nào?"Tạ Ngọc Thư nói một tràng như pháo rang, thấy bà cụ cuối cùng cũng tin, mới thở phào nhẹ nhõm.Nhị Nha ngượng ngùng gật đầu, "Đồng chí Cốc Thạc đối xử với con rất tốt. Hễ con gặp khó khăn trong học tập, anh ấy đều giúp đỡ. Có chuyện gì cũng bàn bạc với con, làm gì cũng nghĩ cho cảm xúc của con, tôn trọng suy nghĩ của con. Mẹ ơi, con thấy đồng chí Cốc Thạc thật sự rất tốt."Bà cụ Vệ nhìn Nhị Nha với vẻ e thẹn mà thấy quen mắt. Nghĩ một hồi, bà cụ chợt nhớ ra, ngày xưa Nhị Nha cũng từng khen Trần Quốc Đống như vậy. Bầu nhiệt huyết trong lòng bà cụ lập tức nguội lạnh.

Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Nhị Nha càng không biết mở lời thế nào. Đến lúc này, Tạ Ngọc Thư lại ra tay cứu nguy.

Chị ấy lục trong túi xách của Nhị Nha ra một tấm ảnh, đưa cho bà cụ Vệ rồi giải thích:

"Mẹ xem này, cậu này trông có đẹp trai không? Cậu ấy tên là Cốc Thạc, lớn hơn Nhị Nha hai tuổi rưỡi. Tụi con với Đại Trụ đều nhìn thấy cậu ấy lớn lên từ nhỏ đến lớn. Hai năm trước cậu ấy tốt nghiệp đại học, giờ làm nghiên cứu trong quân đội, chuyên về chế tạo tên lửa lớn, là nhân tài hiếm có của quốc gia. Phúc lợi đãi ngộ không thua gì vợ chồng con đâu."

Bà cụ Vệ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu, không thể tin nổi chàng trai đẹp như tranh vẽ kia lại là người Nhị Nha đang để ý. Bà cụ hỏi lại Tạ Ngọc Thư:

"Hai đứa có phải đang đùa với mẹ không? Người như vậy mà thích được Nhị Nha nhà mình à?"

Nhị Nha: "..." Mẹ ruột đây sao?

Bà cụ đầy nghi ngờ, hỏi tiếp:

"Nhị Nha không phải theo con đi làm ở đội y tế sao? Sao lại quen được nhân tài quốc gia chế tạo tên lửa? Hai đứa muốn gạt mẹ thì cũng phải tìm cái lý do nào hợp lý hơn chút. Mẹ dù chưa đi xa, chưa thấy được nhiều điều, nhưng mẹ cũng không ngốc đâu! Nếu là người hơi kém cỏi một chút, đen đúa, xấu xí hơn, có khi mẹ còn tin..."

May

Nhị Nha cạn lời, "Mẹ, con gái mẹ thật sự tệ đến vậy sao? Ở đội y tế, ai cũng nói con càng ngày càng xinh. Cốc Thạc cũng khen con đẹp, sao đến lượt mẹ, con lại chẳng ra gì thế?"

"Ây dà, không phải con không ra gì, mà cậu kia quá xuất sắc! Hai đứa muốn lừa mẹ thì ít nhất phải có lý do đáng tin hơn chút!"

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của bà cụ Vệ, cả Nhị Nha lẫn Tạ Ngọc Thư đều thấy khó xử. Bà cụ bèn đập bàn, quay sang hỏi Đại Trụ:

"Đại Trụ, con nói thật cho mẹ biết, Nhị Nha có để ý cậu trai nào không? Điều kiện cậu ấy ra sao?"

Đại Trụ bật cười, "Mẹ, sao mẹ lại không tin? Những gì Nhị Nha với Ngọc Thư nói đều là thật cả! Con còn nhớ lúc viết thư về nhà, con có nhắc qua mà. Vì khi đó Nhị Nha chưa xác định với Cốc Thạc, nên con chỉ nói bóng gió rằng cô của Nhị Nha có con trai rất quý mến em ấy. Mẹ không nhớ à?"

Bà cụ Vệ cau mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra. Bà cụ khẽ gật đầu, hỏi lại:

"Vậy tức là, người Nhị Nha để ý, cậu Cốc gì đó, là con trai cô giáo của nó?"

Tạ Ngọc Thư mừng rỡ, suýt chút nữa thì vỗ tay ăn mừng, "Đúng rồi ạ! Nhị Nha làm ở nhà thuốc đội y tế, cô giáo dẫn dắt em ấy chính là mẹ của Cốc Thạc!"

"Mẹ của Cốc Thạc là người học vấn cao, trước khi lập quốc đã là sinh viên đại học, còn đi du học nữa. Vợ chồng họ về nước xây dựng tổ quốc ngay sau khi lập quốc. Cha của Cốc Thạc làm nghề nghiên cứu thuốc nổ, không may gặp chuyện rồi qua đời. Cốc Thạc được mẹ gắng gượng nuôi lớn."

"Chúng con ở cùng khu gia đình quân đội với họ, biết rõ mọi chuyện. Gia đình nền nếp, nhân thân sạch sẽ, mẹ Cốc Thạc tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng lại rất quý mến Nhị Nha. Đáng lẽ ra, theo tính toán của con với Đại Trụ, Nhị Nha còn phải học thêm hai ba năm nữa mới đủ điểm thi đại học. Vậy mà nhờ mẹ của Cốc Thạc kèm cặp, chỉ nửa năm Nhị Nha đã đỗ!"

"Còn Cốc Thạc thì tính cách tốt, con người cũng tốt, cười rất thân thiện, biết quan tâm chăm sóc người khác. Nếu mẹ không tin, cứ hỏi Nhị Nha xem cậu ấy đối xử với em thế nào?"

Tạ Ngọc Thư nói một tràng như pháo rang, thấy bà cụ cuối cùng cũng tin, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhị Nha ngượng ngùng gật đầu, "Đồng chí Cốc Thạc đối xử với con rất tốt. Hễ con gặp khó khăn trong học tập, anh ấy đều giúp đỡ. Có chuyện gì cũng bàn bạc với con, làm gì cũng nghĩ cho cảm xúc của con, tôn trọng suy nghĩ của con. Mẹ ơi, con thấy đồng chí Cốc Thạc thật sự rất tốt."

Bà cụ Vệ nhìn Nhị Nha với vẻ e thẹn mà thấy quen mắt. Nghĩ một hồi, bà cụ chợt nhớ ra, ngày xưa Nhị Nha cũng từng khen Trần Quốc Đống như vậy. Bầu nhiệt huyết trong lòng bà cụ lập tức nguội lạnh.

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Một loạt câu hỏi dồn dập khiến Nhị Nha càng không biết mở lời thế nào. Đến lúc này, Tạ Ngọc Thư lại ra tay cứu nguy.Chị ấy lục trong túi xách của Nhị Nha ra một tấm ảnh, đưa cho bà cụ Vệ rồi giải thích:"Mẹ xem này, cậu này trông có đẹp trai không? Cậu ấy tên là Cốc Thạc, lớn hơn Nhị Nha hai tuổi rưỡi. Tụi con với Đại Trụ đều nhìn thấy cậu ấy lớn lên từ nhỏ đến lớn. Hai năm trước cậu ấy tốt nghiệp đại học, giờ làm nghiên cứu trong quân đội, chuyên về chế tạo tên lửa lớn, là nhân tài hiếm có của quốc gia. Phúc lợi đãi ngộ không thua gì vợ chồng con đâu."Bà cụ Vệ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu, không thể tin nổi chàng trai đẹp như tranh vẽ kia lại là người Nhị Nha đang để ý. Bà cụ hỏi lại Tạ Ngọc Thư:"Hai đứa có phải đang đùa với mẹ không? Người như vậy mà thích được Nhị Nha nhà mình à?"Nhị Nha: "..." Mẹ ruột đây sao?Bà cụ đầy nghi ngờ, hỏi tiếp:"Nhị Nha không phải theo con đi làm ở đội y tế sao? Sao lại quen được nhân tài quốc gia chế tạo tên lửa? Hai đứa muốn gạt mẹ thì cũng phải tìm cái lý do nào hợp lý hơn chút. Mẹ dù chưa đi xa, chưa thấy được nhiều điều, nhưng mẹ cũng không ngốc đâu! Nếu là người hơi kém cỏi một chút, đen đúa, xấu xí hơn, có khi mẹ còn tin..."MayNhị Nha cạn lời, "Mẹ, con gái mẹ thật sự tệ đến vậy sao? Ở đội y tế, ai cũng nói con càng ngày càng xinh. Cốc Thạc cũng khen con đẹp, sao đến lượt mẹ, con lại chẳng ra gì thế?""Ây dà, không phải con không ra gì, mà cậu kia quá xuất sắc! Hai đứa muốn lừa mẹ thì ít nhất phải có lý do đáng tin hơn chút!"Nhìn ánh mắt nghi ngờ của bà cụ Vệ, cả Nhị Nha lẫn Tạ Ngọc Thư đều thấy khó xử. Bà cụ bèn đập bàn, quay sang hỏi Đại Trụ:"Đại Trụ, con nói thật cho mẹ biết, Nhị Nha có để ý cậu trai nào không? Điều kiện cậu ấy ra sao?"Đại Trụ bật cười, "Mẹ, sao mẹ lại không tin? Những gì Nhị Nha với Ngọc Thư nói đều là thật cả! Con còn nhớ lúc viết thư về nhà, con có nhắc qua mà. Vì khi đó Nhị Nha chưa xác định với Cốc Thạc, nên con chỉ nói bóng gió rằng cô của Nhị Nha có con trai rất quý mến em ấy. Mẹ không nhớ à?"Bà cụ Vệ cau mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra. Bà cụ khẽ gật đầu, hỏi lại:"Vậy tức là, người Nhị Nha để ý, cậu Cốc gì đó, là con trai cô giáo của nó?"Tạ Ngọc Thư mừng rỡ, suýt chút nữa thì vỗ tay ăn mừng, "Đúng rồi ạ! Nhị Nha làm ở nhà thuốc đội y tế, cô giáo dẫn dắt em ấy chính là mẹ của Cốc Thạc!""Mẹ của Cốc Thạc là người học vấn cao, trước khi lập quốc đã là sinh viên đại học, còn đi du học nữa. Vợ chồng họ về nước xây dựng tổ quốc ngay sau khi lập quốc. Cha của Cốc Thạc làm nghề nghiên cứu thuốc nổ, không may gặp chuyện rồi qua đời. Cốc Thạc được mẹ gắng gượng nuôi lớn.""Chúng con ở cùng khu gia đình quân đội với họ, biết rõ mọi chuyện. Gia đình nền nếp, nhân thân sạch sẽ, mẹ Cốc Thạc tuy có hơi kiêu ngạo, nhưng lại rất quý mến Nhị Nha. Đáng lẽ ra, theo tính toán của con với Đại Trụ, Nhị Nha còn phải học thêm hai ba năm nữa mới đủ điểm thi đại học. Vậy mà nhờ mẹ của Cốc Thạc kèm cặp, chỉ nửa năm Nhị Nha đã đỗ!""Còn Cốc Thạc thì tính cách tốt, con người cũng tốt, cười rất thân thiện, biết quan tâm chăm sóc người khác. Nếu mẹ không tin, cứ hỏi Nhị Nha xem cậu ấy đối xử với em thế nào?"Tạ Ngọc Thư nói một tràng như pháo rang, thấy bà cụ cuối cùng cũng tin, mới thở phào nhẹ nhõm.Nhị Nha ngượng ngùng gật đầu, "Đồng chí Cốc Thạc đối xử với con rất tốt. Hễ con gặp khó khăn trong học tập, anh ấy đều giúp đỡ. Có chuyện gì cũng bàn bạc với con, làm gì cũng nghĩ cho cảm xúc của con, tôn trọng suy nghĩ của con. Mẹ ơi, con thấy đồng chí Cốc Thạc thật sự rất tốt."Bà cụ Vệ nhìn Nhị Nha với vẻ e thẹn mà thấy quen mắt. Nghĩ một hồi, bà cụ chợt nhớ ra, ngày xưa Nhị Nha cũng từng khen Trần Quốc Đống như vậy. Bầu nhiệt huyết trong lòng bà cụ lập tức nguội lạnh.

Chương 119: Chương 119