Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình…
Chương 150: Điều Đi
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Hạ Chí Cương thật sự không ngờ được đấy, ban đầu Ôn Như Ý không chỉ là cứu con trai anh ấy, bây giờ còn kiếm được tiền cho công xưởng bọn họ, xem ra ban đầu anh ta loại bỏ mọi khó khăn để hợp tác với bộ đội đúng là không thiệt chút nào! Sự hợp tác này thật sự rất đáng!Phương Tiền Tiến ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Anh xem lần này đồng chí Ôn Như Ý biểu hiện tốt như vậy, hay là điều cô ấy đến xưởng chính chúng ta đi, về sau chuyên phụ trách mảng này.” Hạ Chí Cương liền ngây người: “Anh nói điều đi nhận chức khác?”“Phải.” Phương Tiền Tiến cảm thấy người như Ôn Như Ý không nên chỉ làm ở nhà máy mới, nên điều cô đến xưởng chính, cũng không nên chỉ quản vài công nhân mà thôi, cô nên phụ trách công việc ở mảng xuất khẩu này, có thể có ích rất nhiều: “Tôi cảm thấy cô ấy có năng lực này nhỉ.”Lúc trước Hạ Chí Cương không biết năng lực của Ôn Như Ý, nhưng bây giờ anh ấy biết rồi, nhưng mà nếu thật sự điều Ôn Như Ý đến xưởng chính, có lẽ cô sẽ không làm, dẫu sao thì bộ đội cũng có phân xưởng, chồng cô cũng ở bộ đội, bây giờ cô lại đang mang thai, sao có thể chịu đến xưởng chính làm chứ?Nhưng mà chức vụ của cô đúng là cần thay đổi, chỉ phối hợp với bộ phận nghiên cứu phát triển làm mấy cái nghiên cứu phát triển, lại giám sát công nhân, như thể cô làm việc vặt vậy, quá là không xứng với cô.Dù sao phân xưởng bây giờ vẫn còn rất nhiều chức vụ quản lý cũng chưa có sắp xếp được người, đặc biệt là chức phó xưởng trưởng, ban đầu anh ấy nhất thời không biết rốt cuộc vị trí này nên chọn người của mình hay là người của bộ đội thì tốt, bây giờ anh ấy đã có quyết định.Vì thế, đợi Ôn Như Ý từ Dương Thành về đến xưởng chính làm báo cáo tổng kết Hạ Chí Cương trực tiếp hỏi cô: “Cô có muốn đảm nhiệm phó xưởng trưởng của phân xưởng không.”Ôn Như Ý bị câu nói đột ngột của anh ấy làm cho ngây người: “Phó xưởng trưởng?”Hạ Chí Cương gật đầu: “Chính là cùng với đồng chí Trần phụ trách quản lý phân xưởng của chúng ta, cô sẽ chuyên phụ trách mảng xuất khẩu này của xưởng, cô có hứng thú không?”Ôn Như Ý có nghĩ đến xưởng chính sẽ thưởng cho cô, nhưng không ngờ anh ấy thế mà tín nhiệm cô như vậy, giao cho cô chức phó xưởng trưởng, đột nhiên cô mừng thầm trong lòng, đương nhiên là cô có hứng thú với chức phó xưởng trưởng đấy, nhưng có Trần Kim ở đó, sau này giữa họ nhất định sẽ có không ít xung đột.Sau khi suy nghĩ một lát, cô từ từ nói: “Tôi rất vui vì xưởng chính có thể tín nhiệm tôi, nhưng đồng chí Trần Kim có thể có một vài hiểu lầm với tôi, cho nên tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi sau này làm việc với nhau có thể sẽ có xung đột, nếu như thật sự xảy ra xung đột, sau này rốt cuộc phải nghe ý kiến của ai?”Lời nói này của cô đã bày tỏ rõ thái độ, Hạ Chí Cương nghe ra, gần đây anh ấy cũng cảm nhận được, con người Trần Kim trong lòng có chút hẹp hòi, cũng không nhìn xa trông rộng, ban đầu chọn anh ta làm xưởng trưởng của xưởng mới đúng là có chút dè dặt, có lẽ anh ta thích hợp ở xưởng hơn.Nhưng mà không sao, lúc đó nói cho anh ta thời gian quan sát nửa năm, xưởng chính cũng không trực tiếp đưa ra văn kiện cho anh ta làm xưởng trưởng, là cân nhắc đến việc muốn điều anh ta về lại.Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Cô yên tâm, cô cứ lo làm tốt chức phó xưởng trưởng này, phụ trách tốt việc sản xuất ở xưởng, sau này tôi sẽ sắp xếp đồng chí Trần Kim phụ trách những mảng khác.”Ôn Như Ý không biết anh ấy sẽ sắp xếp Trần Kim đi làm việc gì, nhưng bây giờ có câu nói này của anh ấy, cô yên tâm, ít nhất có thể bày tỏ nếu như sau này giữa hai người có mâu thuẫn Hạ Chí Cương sẽ không thiên vị Trần Kim.Cô cũng không có gì mà không hài lòng, cười gật đầu nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc của xưởng mới chúng ta!”Làm báo cáo xong Ôn Như Ý theo xe về bộ đội, bọn họ về xưởng trước, vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng ở cổng xưởng đợi cô.Hơn nửa tháng không gặp, Tần Trí Viễn cảm thấy mình sắp mắc bệnh tương tư, lúc này nhìn thấy cô xuống xe, anh lập tức lao tới, nếu như ở đây không có ai, anh nhất định sẽ ôm cô thật mạnh và hôn cô.
Hạ Chí Cương thật sự không ngờ được đấy, ban đầu Ôn Như Ý không chỉ là cứu con trai anh ấy, bây giờ còn kiếm được tiền cho công xưởng bọn họ, xem ra ban đầu anh ta loại bỏ mọi khó khăn để hợp tác với bộ đội đúng là không thiệt chút nào! Sự hợp tác này thật sự rất đáng!
Phương Tiền Tiến ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Anh xem lần này đồng chí Ôn Như Ý biểu hiện tốt như vậy, hay là điều cô ấy đến xưởng chính chúng ta đi, về sau chuyên phụ trách mảng này.”
Hạ Chí Cương liền ngây người: “Anh nói điều đi nhận chức khác?”
“Phải.”
Phương Tiền Tiến cảm thấy người như Ôn Như Ý không nên chỉ làm ở nhà máy mới, nên điều cô đến xưởng chính, cũng không nên chỉ quản vài công nhân mà thôi, cô nên phụ trách công việc ở mảng xuất khẩu này, có thể có ích rất nhiều: “Tôi cảm thấy cô ấy có năng lực này nhỉ.”
Lúc trước Hạ Chí Cương không biết năng lực của Ôn Như Ý, nhưng bây giờ anh ấy biết rồi, nhưng mà nếu thật sự điều Ôn Như Ý đến xưởng chính, có lẽ cô sẽ không làm, dẫu sao thì bộ đội cũng có phân xưởng, chồng cô cũng ở bộ đội, bây giờ cô lại đang mang thai, sao có thể chịu đến xưởng chính làm chứ?
Nhưng mà chức vụ của cô đúng là cần thay đổi, chỉ phối hợp với bộ phận nghiên cứu phát triển làm mấy cái nghiên cứu phát triển, lại giám sát công nhân, như thể cô làm việc vặt vậy, quá là không xứng với cô.
Dù sao phân xưởng bây giờ vẫn còn rất nhiều chức vụ quản lý cũng chưa có sắp xếp được người, đặc biệt là chức phó xưởng trưởng, ban đầu anh ấy nhất thời không biết rốt cuộc vị trí này nên chọn người của mình hay là người của bộ đội thì tốt, bây giờ anh ấy đã có quyết định.
Vì thế, đợi Ôn Như Ý từ Dương Thành về đến xưởng chính làm báo cáo tổng kết Hạ Chí Cương trực tiếp hỏi cô: “Cô có muốn đảm nhiệm phó xưởng trưởng của phân xưởng không.”
Ôn Như Ý bị câu nói đột ngột của anh ấy làm cho ngây người: “Phó xưởng trưởng?”
Hạ Chí Cương gật đầu: “Chính là cùng với đồng chí Trần phụ trách quản lý phân xưởng của chúng ta, cô sẽ chuyên phụ trách mảng xuất khẩu này của xưởng, cô có hứng thú không?”
Ôn Như Ý có nghĩ đến xưởng chính sẽ thưởng cho cô, nhưng không ngờ anh ấy thế mà tín nhiệm cô như vậy, giao cho cô chức phó xưởng trưởng, đột nhiên cô mừng thầm trong lòng, đương nhiên là cô có hứng thú với chức phó xưởng trưởng đấy, nhưng có Trần Kim ở đó, sau này giữa họ nhất định sẽ có không ít xung đột.
Sau khi suy nghĩ một lát, cô từ từ nói: “Tôi rất vui vì xưởng chính có thể tín nhiệm tôi, nhưng đồng chí Trần Kim có thể có một vài hiểu lầm với tôi, cho nên tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi sau này làm việc với nhau có thể sẽ có xung đột, nếu như thật sự xảy ra xung đột, sau này rốt cuộc phải nghe ý kiến của ai?”
Lời nói này của cô đã bày tỏ rõ thái độ, Hạ Chí Cương nghe ra, gần đây anh ấy cũng cảm nhận được, con người Trần Kim trong lòng có chút hẹp hòi, cũng không nhìn xa trông rộng, ban đầu chọn anh ta làm xưởng trưởng của xưởng mới đúng là có chút dè dặt, có lẽ anh ta thích hợp ở xưởng hơn.
Nhưng mà không sao, lúc đó nói cho anh ta thời gian quan sát nửa năm, xưởng chính cũng không trực tiếp đưa ra văn kiện cho anh ta làm xưởng trưởng, là cân nhắc đến việc muốn điều anh ta về lại.
Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Cô yên tâm, cô cứ lo làm tốt chức phó xưởng trưởng này, phụ trách tốt việc sản xuất ở xưởng, sau này tôi sẽ sắp xếp đồng chí Trần Kim phụ trách những mảng khác.”
Ôn Như Ý không biết anh ấy sẽ sắp xếp Trần Kim đi làm việc gì, nhưng bây giờ có câu nói này của anh ấy, cô yên tâm, ít nhất có thể bày tỏ nếu như sau này giữa hai người có mâu thuẫn Hạ Chí Cương sẽ không thiên vị Trần Kim.
Cô cũng không có gì mà không hài lòng, cười gật đầu nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc của xưởng mới chúng ta!”
Làm báo cáo xong Ôn Như Ý theo xe về bộ đội, bọn họ về xưởng trước, vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng ở cổng xưởng đợi cô.
Hơn nửa tháng không gặp, Tần Trí Viễn cảm thấy mình sắp mắc bệnh tương tư, lúc này nhìn thấy cô xuống xe, anh lập tức lao tới, nếu như ở đây không có ai, anh nhất định sẽ ôm cô thật mạnh và hôn cô.
Thập Niên 70: Cuộc Sống Hạnh Phúc Trên ĐảoTruyện Ngôn Tình Năm 1974, Giang thành. Gần tới tiết xử thử rồi, tuy rằng liên tiếp đổ mưa mấy hôm nhưng lại không xua đi được cái nóng trong không khí, thời tiết nóng nực giống như cái lò hấp, oi đến mức khiến người không tài nào thở được. Loại thời tiết như vậy khiến cho Triệu Tú Hoa vốn đã bức bối trong người lại càng trở nên nóng nảy hơn, đặc biệt là khi nghe thấy người phụ nữ trước mặt nói xong ý định tới đây của mình, sắc mặt bà càng lúc càng nặng nề: “Ý của chị là trước khi kết hôn, các chị không muốn mua giường với tủ quần áo trước?” Người phụ nữ kia gật đầu: “Chủ yếu là vì bây giờ Quốc Bình sắp được bình bầu làm chủ nhiệm rồi, mà thành phần của nhà họ Ôn các chị lại không tốt, lỡ như để đối thủ nhìn thấy hai đứa trẻ kết hôn lại làm đến mức xa xỉ đến như thế, sau này đi báo cáo thì cũng phiền phức lắm!” Triệu Tú Hoa cười lạnh một tiếng: “Đây là ý của chị hay là ý của Quốc Bình thế? Hôm nay sao cậu ta không tự mình tới đây nói với chúng tôi?” Người phụ nữ cười đáp: “Hai hôm nay Quốc Bình… Hạ Chí Cương thật sự không ngờ được đấy, ban đầu Ôn Như Ý không chỉ là cứu con trai anh ấy, bây giờ còn kiếm được tiền cho công xưởng bọn họ, xem ra ban đầu anh ta loại bỏ mọi khó khăn để hợp tác với bộ đội đúng là không thiệt chút nào! Sự hợp tác này thật sự rất đáng!Phương Tiền Tiến ở đầu dây bên kia lập tức nói: “Anh xem lần này đồng chí Ôn Như Ý biểu hiện tốt như vậy, hay là điều cô ấy đến xưởng chính chúng ta đi, về sau chuyên phụ trách mảng này.” Hạ Chí Cương liền ngây người: “Anh nói điều đi nhận chức khác?”“Phải.” Phương Tiền Tiến cảm thấy người như Ôn Như Ý không nên chỉ làm ở nhà máy mới, nên điều cô đến xưởng chính, cũng không nên chỉ quản vài công nhân mà thôi, cô nên phụ trách công việc ở mảng xuất khẩu này, có thể có ích rất nhiều: “Tôi cảm thấy cô ấy có năng lực này nhỉ.”Lúc trước Hạ Chí Cương không biết năng lực của Ôn Như Ý, nhưng bây giờ anh ấy biết rồi, nhưng mà nếu thật sự điều Ôn Như Ý đến xưởng chính, có lẽ cô sẽ không làm, dẫu sao thì bộ đội cũng có phân xưởng, chồng cô cũng ở bộ đội, bây giờ cô lại đang mang thai, sao có thể chịu đến xưởng chính làm chứ?Nhưng mà chức vụ của cô đúng là cần thay đổi, chỉ phối hợp với bộ phận nghiên cứu phát triển làm mấy cái nghiên cứu phát triển, lại giám sát công nhân, như thể cô làm việc vặt vậy, quá là không xứng với cô.Dù sao phân xưởng bây giờ vẫn còn rất nhiều chức vụ quản lý cũng chưa có sắp xếp được người, đặc biệt là chức phó xưởng trưởng, ban đầu anh ấy nhất thời không biết rốt cuộc vị trí này nên chọn người của mình hay là người của bộ đội thì tốt, bây giờ anh ấy đã có quyết định.Vì thế, đợi Ôn Như Ý từ Dương Thành về đến xưởng chính làm báo cáo tổng kết Hạ Chí Cương trực tiếp hỏi cô: “Cô có muốn đảm nhiệm phó xưởng trưởng của phân xưởng không.”Ôn Như Ý bị câu nói đột ngột của anh ấy làm cho ngây người: “Phó xưởng trưởng?”Hạ Chí Cương gật đầu: “Chính là cùng với đồng chí Trần phụ trách quản lý phân xưởng của chúng ta, cô sẽ chuyên phụ trách mảng xuất khẩu này của xưởng, cô có hứng thú không?”Ôn Như Ý có nghĩ đến xưởng chính sẽ thưởng cho cô, nhưng không ngờ anh ấy thế mà tín nhiệm cô như vậy, giao cho cô chức phó xưởng trưởng, đột nhiên cô mừng thầm trong lòng, đương nhiên là cô có hứng thú với chức phó xưởng trưởng đấy, nhưng có Trần Kim ở đó, sau này giữa họ nhất định sẽ có không ít xung đột.Sau khi suy nghĩ một lát, cô từ từ nói: “Tôi rất vui vì xưởng chính có thể tín nhiệm tôi, nhưng đồng chí Trần Kim có thể có một vài hiểu lầm với tôi, cho nên tôi cảm thấy giữa hai chúng tôi sau này làm việc với nhau có thể sẽ có xung đột, nếu như thật sự xảy ra xung đột, sau này rốt cuộc phải nghe ý kiến của ai?”Lời nói này của cô đã bày tỏ rõ thái độ, Hạ Chí Cương nghe ra, gần đây anh ấy cũng cảm nhận được, con người Trần Kim trong lòng có chút hẹp hòi, cũng không nhìn xa trông rộng, ban đầu chọn anh ta làm xưởng trưởng của xưởng mới đúng là có chút dè dặt, có lẽ anh ta thích hợp ở xưởng hơn.Nhưng mà không sao, lúc đó nói cho anh ta thời gian quan sát nửa năm, xưởng chính cũng không trực tiếp đưa ra văn kiện cho anh ta làm xưởng trưởng, là cân nhắc đến việc muốn điều anh ta về lại.Anh ấy khẽ gật đầu, nói: “Cô yên tâm, cô cứ lo làm tốt chức phó xưởng trưởng này, phụ trách tốt việc sản xuất ở xưởng, sau này tôi sẽ sắp xếp đồng chí Trần Kim phụ trách những mảng khác.”Ôn Như Ý không biết anh ấy sẽ sắp xếp Trần Kim đi làm việc gì, nhưng bây giờ có câu nói này của anh ấy, cô yên tâm, ít nhất có thể bày tỏ nếu như sau này giữa hai người có mâu thuẫn Hạ Chí Cương sẽ không thiên vị Trần Kim.Cô cũng không có gì mà không hài lòng, cười gật đầu nói: “Cảm ơn phó xưởng trưởng Hạ, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm tốt công việc của xưởng mới chúng ta!”Làm báo cáo xong Ôn Như Ý theo xe về bộ đội, bọn họ về xưởng trước, vừa xuống xe cô đã nhìn thấy Tần Trí Viễn đứng ở cổng xưởng đợi cô.Hơn nửa tháng không gặp, Tần Trí Viễn cảm thấy mình sắp mắc bệnh tương tư, lúc này nhìn thấy cô xuống xe, anh lập tức lao tới, nếu như ở đây không có ai, anh nhất định sẽ ôm cô thật mạnh và hôn cô.