Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 170: Chương 170

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Gia vị để nấu đều do bà cụ mang sẵn từ nhà. Bà cụ đun nước sôi, tìm gạo trong tủ để nấu cơm, bảo Lý Lan Tử chặt sườn thành miếng và rửa sạch, rồi lấy thịt lớn gỡ ra, tẩm ướp gia vị.Bốn người vừa bàn cách đối phó "kẻ xấu", vừa nhanh tay nấu nướng. Người miền Bắc nấu ăn rất hào phóng trong việc dùng dầu mỡ, nay điều kiện kinh tế khá hơn, bà cụ Vệ cũng chẳng tiếc gì. Để "dụ ruồi", bà cụ cố ý mở hé cửa sổ nhỏ trong bếp.Khi dầu đã đủ nóng, bà cụ cho rau cắt sẵn vào chảo, kèm theo tiếng "xèo xèo" vang lên, mùi thơm nức tỏa ra. Bà cụ tranh thủ lúc này nêm gia vị, đảo đều, đậy nắp lại một lúc rồi nháy mắt ra hiệu cho Diêu Thúy Phân. Thúy Phân hiểu ý, lập tức cầm chiếc quạt nan vừa tìm được, ra sức quạt mùi thơm ra ngoài cửa sổ.Nấu ăn thì không quá mệt, nhưng việc quạt lại đòi hỏi sức lực. Ba người con dâu thay phiên nhau quạt đến mệt nhoài. Món này xong đến món khác, cuối cùng chỉ còn sườn chưa hầm, nhưng "ruồi" vẫn chưa mò đến. Bà cụ nghi ngờ, "Không lẽ Ngọc Thư lừa mẹ? Hay là mùi thơm chưa đủ hấp dẫn, không bay xa được?"Để kiểm chứng, bà cụ bảo Quốc Kiện xuống nhà đi một vòng trong khu gia đình xem thử. Bà cụ muốn biết mùi thơm có tỏa ra hay không.Quốc Kiện làm theo lời, đi xuống ngó nghiêng rồi về báo lại:"Bà ơi, mùi thơm rõ lắm, thơm cực kỳ! Cháu đứng ngoài cổng khu gia đình còn ngửi được. Trên đường về, cháu thấy có mấy người còn dán mặt lên cửa sổ, chắc chắn là ngửi thấy mùi đồ ăn nhà mình!"Bà cụ liếc nhìn qua cửa kính, thấy dưới cửa sổ đối diện đúng là có vài khuôn mặt đang dán vào đó. Bà cụ liền đoán ra chuyện.Đến khi Tạ Ngọc Thư trở về, bà ấy thấy sắc mặt mẹ chồng hơi lạ, trong lòng chột dạ hỏi:"Mẹ ơi, chị Mã có tới không? Có phải chị ấy cãi nhau với mẹ không?""Chị Mã nào? Mẹ đợi cả buổi, đến cả bóng ma cũng không thấy, uổng công mẹ nấu bao nhiêu món!" Bà cụ bực tức, hậm hực vì phải nén cơn giận trong lòng.Tạ Ngọc Thư ngạc nhiên:"Không thể nào! Để con ra hỏi thử."Bà cụ không nói gì thêm.Cánh cửa đối diện vang lên tiếng động. Tạ Ngọc Thư cùng một người phụ nữ giọng lớn to nhỏ gì đó ngoài hành lang. Bà cụ Vệ lắng nghe, loáng thoáng nghe được hai từ "sinh con" và "Dung Thành", cơn giận trong lòng bà cụ cũng nguôi đi đôi chút.Tạ Ngọc Thư quay lại nói:"Mẹ ơi, tối nay mẹ con mình ở lại đây ăn cơm luôn nhé. Con gái chị Mã sắp sinh, họ lo bác sĩ ở trạm y tế của quân đội không đủ trình độ nên đã đưa con gái đến bệnh viện Nhân dân số Một ở Dung Thành rồi. Con dạo này bận quá không về, giờ mới biết mấy hôm nay chị Mã đều ở bệnh viện chăm con gái, chỉ tối muộn mới về. Hôm qua còn bắt gặp nhà nào đó làm đậu phụ chiên, chị ấy cũng chửi họ là hưởng thụ chủ nghĩa tư bản."May"Thế à, vậy tối nay dạy dỗ cô ta sau."Vì bực mình trong lòng, bữa trưa bà cụ ăn thêm nửa bát cơm. Đến chiều, mới ba giờ, bà cụ đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.Tối nay không thể nấu quá nhiều món, bà cụ quyết định hầm nốt thịt chưa làm buổi trưa, ăn kèm mì sợi với nước thịt.Thịt đã ướp sẵn được nhúng qua trứng, chiên sơ trong dầu rồi bỏ vào nước hầm mới nấu, đặt lên bếp than để hầm chậm.Ban đầu chưa có mùi gì, nhưng đến khoảng bốn giờ, nước hầm sôi sùng sục. Bà cụ thêm nước sôi vào, tiếp tục hầm cho thịt nhừ. Mùi thơm tỏa khắp khu gia đình.Hương thịt hầm còn mạnh hơn cả đồ xào. Khi xào đồ, mọi người chỉ dán mặt vào cửa sổ nhìn, nhưng khi hầm thịt, nhiều người đã không kiềm chế được mà mò tới.Trẻ con càng tò mò, chạy khắp nơi, áp tai vào từng cánh cửa để nghe, chỉ để tìm ra mùi thơm phát ra từ đâu.Chị Mã, người hay lo chuyện bao đồng, đạp xe từ Dung Thành về, mệt nhoài, vừa đói vừa hoa mắt. Mùi thịt hầm xộc vào khiến bụng bà ta réo ầm ĩ. Gắng gượng khóa xe xong, bà ta uống một ngụm nước nóng rồi bắt đầu đi tìm nguồn gốc mùi thơm.

Gia vị để nấu đều do bà cụ mang sẵn từ nhà. Bà cụ đun nước sôi, tìm gạo trong tủ để nấu cơm, bảo Lý Lan Tử chặt sườn thành miếng và rửa sạch, rồi lấy thịt lớn gỡ ra, tẩm ướp gia vị.

Bốn người vừa bàn cách đối phó "kẻ xấu", vừa nhanh tay nấu nướng. Người miền Bắc nấu ăn rất hào phóng trong việc dùng dầu mỡ, nay điều kiện kinh tế khá hơn, bà cụ Vệ cũng chẳng tiếc gì. Để "dụ ruồi", bà cụ cố ý mở hé cửa sổ nhỏ trong bếp.

Khi dầu đã đủ nóng, bà cụ cho rau cắt sẵn vào chảo, kèm theo tiếng "xèo xèo" vang lên, mùi thơm nức tỏa ra. Bà cụ tranh thủ lúc này nêm gia vị, đảo đều, đậy nắp lại một lúc rồi nháy mắt ra hiệu cho Diêu Thúy Phân. Thúy Phân hiểu ý, lập tức cầm chiếc quạt nan vừa tìm được, ra sức quạt mùi thơm ra ngoài cửa sổ.

Nấu ăn thì không quá mệt, nhưng việc quạt lại đòi hỏi sức lực. Ba người con dâu thay phiên nhau quạt đến mệt nhoài. Món này xong đến món khác, cuối cùng chỉ còn sườn chưa hầm, nhưng "ruồi" vẫn chưa mò đến. Bà cụ nghi ngờ, "Không lẽ Ngọc Thư lừa mẹ? Hay là mùi thơm chưa đủ hấp dẫn, không bay xa được?"

Để kiểm chứng, bà cụ bảo Quốc Kiện xuống nhà đi một vòng trong khu gia đình xem thử. Bà cụ muốn biết mùi thơm có tỏa ra hay không.

Quốc Kiện làm theo lời, đi xuống ngó nghiêng rồi về báo lại:

"Bà ơi, mùi thơm rõ lắm, thơm cực kỳ! Cháu đứng ngoài cổng khu gia đình còn ngửi được. Trên đường về, cháu thấy có mấy người còn dán mặt lên cửa sổ, chắc chắn là ngửi thấy mùi đồ ăn nhà mình!"

Bà cụ liếc nhìn qua cửa kính, thấy dưới cửa sổ đối diện đúng là có vài khuôn mặt đang dán vào đó. Bà cụ liền đoán ra chuyện.

Đến khi Tạ Ngọc Thư trở về, bà ấy thấy sắc mặt mẹ chồng hơi lạ, trong lòng chột dạ hỏi:

"Mẹ ơi, chị Mã có tới không? Có phải chị ấy cãi nhau với mẹ không?"

"Chị Mã nào? Mẹ đợi cả buổi, đến cả bóng ma cũng không thấy, uổng công mẹ nấu bao nhiêu món!" Bà cụ bực tức, hậm hực vì phải nén cơn giận trong lòng.

Tạ Ngọc Thư ngạc nhiên:

"Không thể nào! Để con ra hỏi thử."

Bà cụ không nói gì thêm.

Cánh cửa đối diện vang lên tiếng động. Tạ Ngọc Thư cùng một người phụ nữ giọng lớn to nhỏ gì đó ngoài hành lang. Bà cụ Vệ lắng nghe, loáng thoáng nghe được hai từ "sinh con" và "Dung Thành", cơn giận trong lòng bà cụ cũng nguôi đi đôi chút.

Tạ Ngọc Thư quay lại nói:

"Mẹ ơi, tối nay mẹ con mình ở lại đây ăn cơm luôn nhé. Con gái chị Mã sắp sinh, họ lo bác sĩ ở trạm y tế của quân đội không đủ trình độ nên đã đưa con gái đến bệnh viện Nhân dân số Một ở Dung Thành rồi. Con dạo này bận quá không về, giờ mới biết mấy hôm nay chị Mã đều ở bệnh viện chăm con gái, chỉ tối muộn mới về. Hôm qua còn bắt gặp nhà nào đó làm đậu phụ chiên, chị ấy cũng chửi họ là hưởng thụ chủ nghĩa tư bản."

May

"Thế à, vậy tối nay dạy dỗ cô ta sau."

Vì bực mình trong lòng, bữa trưa bà cụ ăn thêm nửa bát cơm. Đến chiều, mới ba giờ, bà cụ đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.

Tối nay không thể nấu quá nhiều món, bà cụ quyết định hầm nốt thịt chưa làm buổi trưa, ăn kèm mì sợi với nước thịt.

Thịt đã ướp sẵn được nhúng qua trứng, chiên sơ trong dầu rồi bỏ vào nước hầm mới nấu, đặt lên bếp than để hầm chậm.

Ban đầu chưa có mùi gì, nhưng đến khoảng bốn giờ, nước hầm sôi sùng sục. Bà cụ thêm nước sôi vào, tiếp tục hầm cho thịt nhừ. Mùi thơm tỏa khắp khu gia đình.

Hương thịt hầm còn mạnh hơn cả đồ xào. Khi xào đồ, mọi người chỉ dán mặt vào cửa sổ nhìn, nhưng khi hầm thịt, nhiều người đã không kiềm chế được mà mò tới.

Trẻ con càng tò mò, chạy khắp nơi, áp tai vào từng cánh cửa để nghe, chỉ để tìm ra mùi thơm phát ra từ đâu.

Chị Mã, người hay lo chuyện bao đồng, đạp xe từ Dung Thành về, mệt nhoài, vừa đói vừa hoa mắt. Mùi thịt hầm xộc vào khiến bụng bà ta réo ầm ĩ. Gắng gượng khóa xe xong, bà ta uống một ngụm nước nóng rồi bắt đầu đi tìm nguồn gốc mùi thơm.

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Gia vị để nấu đều do bà cụ mang sẵn từ nhà. Bà cụ đun nước sôi, tìm gạo trong tủ để nấu cơm, bảo Lý Lan Tử chặt sườn thành miếng và rửa sạch, rồi lấy thịt lớn gỡ ra, tẩm ướp gia vị.Bốn người vừa bàn cách đối phó "kẻ xấu", vừa nhanh tay nấu nướng. Người miền Bắc nấu ăn rất hào phóng trong việc dùng dầu mỡ, nay điều kiện kinh tế khá hơn, bà cụ Vệ cũng chẳng tiếc gì. Để "dụ ruồi", bà cụ cố ý mở hé cửa sổ nhỏ trong bếp.Khi dầu đã đủ nóng, bà cụ cho rau cắt sẵn vào chảo, kèm theo tiếng "xèo xèo" vang lên, mùi thơm nức tỏa ra. Bà cụ tranh thủ lúc này nêm gia vị, đảo đều, đậy nắp lại một lúc rồi nháy mắt ra hiệu cho Diêu Thúy Phân. Thúy Phân hiểu ý, lập tức cầm chiếc quạt nan vừa tìm được, ra sức quạt mùi thơm ra ngoài cửa sổ.Nấu ăn thì không quá mệt, nhưng việc quạt lại đòi hỏi sức lực. Ba người con dâu thay phiên nhau quạt đến mệt nhoài. Món này xong đến món khác, cuối cùng chỉ còn sườn chưa hầm, nhưng "ruồi" vẫn chưa mò đến. Bà cụ nghi ngờ, "Không lẽ Ngọc Thư lừa mẹ? Hay là mùi thơm chưa đủ hấp dẫn, không bay xa được?"Để kiểm chứng, bà cụ bảo Quốc Kiện xuống nhà đi một vòng trong khu gia đình xem thử. Bà cụ muốn biết mùi thơm có tỏa ra hay không.Quốc Kiện làm theo lời, đi xuống ngó nghiêng rồi về báo lại:"Bà ơi, mùi thơm rõ lắm, thơm cực kỳ! Cháu đứng ngoài cổng khu gia đình còn ngửi được. Trên đường về, cháu thấy có mấy người còn dán mặt lên cửa sổ, chắc chắn là ngửi thấy mùi đồ ăn nhà mình!"Bà cụ liếc nhìn qua cửa kính, thấy dưới cửa sổ đối diện đúng là có vài khuôn mặt đang dán vào đó. Bà cụ liền đoán ra chuyện.Đến khi Tạ Ngọc Thư trở về, bà ấy thấy sắc mặt mẹ chồng hơi lạ, trong lòng chột dạ hỏi:"Mẹ ơi, chị Mã có tới không? Có phải chị ấy cãi nhau với mẹ không?""Chị Mã nào? Mẹ đợi cả buổi, đến cả bóng ma cũng không thấy, uổng công mẹ nấu bao nhiêu món!" Bà cụ bực tức, hậm hực vì phải nén cơn giận trong lòng.Tạ Ngọc Thư ngạc nhiên:"Không thể nào! Để con ra hỏi thử."Bà cụ không nói gì thêm.Cánh cửa đối diện vang lên tiếng động. Tạ Ngọc Thư cùng một người phụ nữ giọng lớn to nhỏ gì đó ngoài hành lang. Bà cụ Vệ lắng nghe, loáng thoáng nghe được hai từ "sinh con" và "Dung Thành", cơn giận trong lòng bà cụ cũng nguôi đi đôi chút.Tạ Ngọc Thư quay lại nói:"Mẹ ơi, tối nay mẹ con mình ở lại đây ăn cơm luôn nhé. Con gái chị Mã sắp sinh, họ lo bác sĩ ở trạm y tế của quân đội không đủ trình độ nên đã đưa con gái đến bệnh viện Nhân dân số Một ở Dung Thành rồi. Con dạo này bận quá không về, giờ mới biết mấy hôm nay chị Mã đều ở bệnh viện chăm con gái, chỉ tối muộn mới về. Hôm qua còn bắt gặp nhà nào đó làm đậu phụ chiên, chị ấy cũng chửi họ là hưởng thụ chủ nghĩa tư bản."May"Thế à, vậy tối nay dạy dỗ cô ta sau."Vì bực mình trong lòng, bữa trưa bà cụ ăn thêm nửa bát cơm. Đến chiều, mới ba giờ, bà cụ đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối.Tối nay không thể nấu quá nhiều món, bà cụ quyết định hầm nốt thịt chưa làm buổi trưa, ăn kèm mì sợi với nước thịt.Thịt đã ướp sẵn được nhúng qua trứng, chiên sơ trong dầu rồi bỏ vào nước hầm mới nấu, đặt lên bếp than để hầm chậm.Ban đầu chưa có mùi gì, nhưng đến khoảng bốn giờ, nước hầm sôi sùng sục. Bà cụ thêm nước sôi vào, tiếp tục hầm cho thịt nhừ. Mùi thơm tỏa khắp khu gia đình.Hương thịt hầm còn mạnh hơn cả đồ xào. Khi xào đồ, mọi người chỉ dán mặt vào cửa sổ nhìn, nhưng khi hầm thịt, nhiều người đã không kiềm chế được mà mò tới.Trẻ con càng tò mò, chạy khắp nơi, áp tai vào từng cánh cửa để nghe, chỉ để tìm ra mùi thơm phát ra từ đâu.Chị Mã, người hay lo chuyện bao đồng, đạp xe từ Dung Thành về, mệt nhoài, vừa đói vừa hoa mắt. Mùi thịt hầm xộc vào khiến bụng bà ta réo ầm ĩ. Gắng gượng khóa xe xong, bà ta uống một ngụm nước nóng rồi bắt đầu đi tìm nguồn gốc mùi thơm.

Chương 170: Chương 170