Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 181: Chương 181

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Thế là Lan Tử, Xuân Nha, và Thúy Phân được sắp xếp ổn thỏa.Nhà giờ chỉ còn lại vài người không phải làm gì, bà cụ Vệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nỗi ám ảnh tâm lý do gián điệp để lại cũng nhạt dần.Sáng mùng Hai, Nhị Nha và Cốc Thạc ghé qua, mang theo một túi quà cùng quà tặng cho bảy anh em nhà họ Vệ và cả Thiêm Hỉ.Bà cụ nhớ lời của Thiêm Hỉ nên bóng gió nói với Nhị Nha. Lúc này, bụng của Nhị Nha đã lộ rõ, dự kiến sinh vào khoảng Tết Đoan Ngọ. Nhị Nha lanh trí, nghe xong liền hỏi:“Mẹ, tin này từ đâu ra? Có chắc không?”“Ông trời nói cho mẹ, con tin hay không tùy con.” Bà cụ nói tránh.Cốc Thạc nghe chẳng hiểu gì, nhưng Nhị Nha thì hiểu. Chị ấy xoa bụng, đáp:“Được ạ! Con vốn muốn tốt nghiệp sớm nên đã đẩy nhanh tiến độ học, chỉ còn một năm nữa là xong. Con sẽ cố gắng tiết kiệm thời gian, sau kỳ nghỉ này sẽ nói với lãnh đạo khoa, tốt nghiệp sớm và xin điều về doanh trại. Nhưng mẹ ơi, con học đại học rồi, chắc sẽ không làm việc cùng mẹ chồng ở đội y tế đâu. Con sẽ làm ở vị trí kỹ thuật như anh Thạc. Mẹ thấy vậy có được không?”“Được!” Bà cụ thở phào nhẹ nhõm. “Nhị Nha, mẹ biết con là đứa nghe lời, nên mẹ không cần nói nhiều. Mẹ rảnh rỗi, việc chăm con cứ để mẹ lo. Xem con bé Thiêm Hỉ nhà mình kìa, chẳng phải mẹ một tay nuôi lớn sao? Xinh đẹp, lanh lợi, con cứ yên tâm đi!”Nhị Nha vốn có chuyện muốn nói với bà cụ, ăn cơm xong liền bày tỏ ý định:“Mẹ, mẹ biết con học ngành dược, sau khi về doanh trại cũng thường làm việc liên quan đến thuốc. Mẹ xem có thể cho con quyền sử dụng sáng chế ‘canh ngũ hành thanh tạng’ mà mẹ bảo chị cả đăng ký không? Giá trị của sáng chế đó rất lớn, con muốn dùng làm luận văn tốt nghiệp. Với kết quả này, dù tình hình có biến động thế nào, con cũng không bị ảnh hưởng.”Bà cụ lưỡng lự:“Thứ đó nếu của riêng mẹ thì mẹ sẽ cho ngay. Nhưng đó là của Thiêm Hỉ, mẹ sợ không hợp. Hay là hỏi ý kiến con bé xem sao?”Nhị Nha vốn định như vậy. Khi bà cụ gọi Thiêm Hỉ ra, chị ấy liền nói rõ ý định:“Thiêm Hỉ, cháu có thể cho cô dùng sáng chế đó để làm nghiên cứu không? Đừng lo, nếu nghiên cứu liên quan đến sáng chế này mà kiếm được tiền, cô sẽ không lấy một xu. Cô chỉ muốn nghiên cứu, xem có thể chiết xuất một số thành phần từ đó, rồi điều chế thành thuốc viên hoặc thuốc tiêm. Cháu thấy sao? Tên cháu chắc chắn sẽ được ghi trong mọi kết quả nghiên cứu. Tiền kiếm được, cô sẽ không động vào.”MayThiêm Hỉ cười ngây thơ:“Được ạ!” Rồi không nói thêm gì nữa.Nhị Nha rất tốt với Thiêm Hỉ, cô cũng nhận ra Nhị Nha muốn tốt nghiệp sớm nên đồng ý ngay.Nhị Nha tự nhắc đến chuyện tiền bạc, vừa hay giúp Thiêm Hỉ khỏi phải suy nghĩ nhiều. Nếu không, cô còn lo chẳng biết mở lời thế nào với Nhị Nha.Vệ Thiêm Hỉ lục tìm giấy bút trong nhà, rồi hỏi Vệ Nhị Nha cách viết giấy ủy quyền. Sau đó, cô cẩn thận viết từng nét, còn dùng giấy đỏ cạo ít phẩm màu, in dấu tay lên trên.Vệ Nhị Nha mãn nguyện rời đi. Về đến nhà, chị ấy liền vùi đầu vào biển sách, khiến Cốc Thạc nhìn mà xót xa. Nhưng anh ấy hiểu áp lực Vệ Nhị Nha phải chịu khi muốn tốt nghiệp sớm, nên không nói gì nhiều, chỉ âm thầm nhắc mẹ mình vài lần, mong bà cụ Cốc chuẩn bị cho Vệ Nhị Nha nhiều món bổ dưỡng hơn.Bốn cô con dâu đều có công việc, ngôi nhà vốn đông đúc giờ trở nên vắng lặng. Bà cụ Vệ nhìn bảy đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy, cảm thấy chúng bỗng đáng yêu hơn hẳn. Ồn ào một chút cũng tốt, ít ra nhà cửa còn có sức sống.Nhưng nghĩ đến lời Vệ Thiêm Hỉ nói, bà cụ lại không khỏi lo lắng cho Vệ Đại Nha.Mong mỏi mãi, cuối cùng đến mùng sáu tháng Giêng, Vệ Đại Nha và Bạch Dương cũng về, mang theo không ít quà cáp. Nhưng bà cụ Vệ nhận ra cách hai vợ chồng trẻ cư xử với nhau có gì đó khác lạ.

Thế là Lan Tử, Xuân Nha, và Thúy Phân được sắp xếp ổn thỏa.

Nhà giờ chỉ còn lại vài người không phải làm gì, bà cụ Vệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nỗi ám ảnh tâm lý do gián điệp để lại cũng nhạt dần.

Sáng mùng Hai, Nhị Nha và Cốc Thạc ghé qua, mang theo một túi quà cùng quà tặng cho bảy anh em nhà họ Vệ và cả Thiêm Hỉ.

Bà cụ nhớ lời của Thiêm Hỉ nên bóng gió nói với Nhị Nha. Lúc này, bụng của Nhị Nha đã lộ rõ, dự kiến sinh vào khoảng Tết Đoan Ngọ. Nhị Nha lanh trí, nghe xong liền hỏi:

“Mẹ, tin này từ đâu ra? Có chắc không?”

“Ông trời nói cho mẹ, con tin hay không tùy con.” Bà cụ nói tránh.

Cốc Thạc nghe chẳng hiểu gì, nhưng Nhị Nha thì hiểu. Chị ấy xoa bụng, đáp:

“Được ạ! Con vốn muốn tốt nghiệp sớm nên đã đẩy nhanh tiến độ học, chỉ còn một năm nữa là xong. Con sẽ cố gắng tiết kiệm thời gian, sau kỳ nghỉ này sẽ nói với lãnh đạo khoa, tốt nghiệp sớm và xin điều về doanh trại. Nhưng mẹ ơi, con học đại học rồi, chắc sẽ không làm việc cùng mẹ chồng ở đội y tế đâu. Con sẽ làm ở vị trí kỹ thuật như anh Thạc. Mẹ thấy vậy có được không?”

“Được!” Bà cụ thở phào nhẹ nhõm. “Nhị Nha, mẹ biết con là đứa nghe lời, nên mẹ không cần nói nhiều. Mẹ rảnh rỗi, việc chăm con cứ để mẹ lo. Xem con bé Thiêm Hỉ nhà mình kìa, chẳng phải mẹ một tay nuôi lớn sao? Xinh đẹp, lanh lợi, con cứ yên tâm đi!”

Nhị Nha vốn có chuyện muốn nói với bà cụ, ăn cơm xong liền bày tỏ ý định:

“Mẹ, mẹ biết con học ngành dược, sau khi về doanh trại cũng thường làm việc liên quan đến thuốc. Mẹ xem có thể cho con quyền sử dụng sáng chế ‘canh ngũ hành thanh tạng’ mà mẹ bảo chị cả đăng ký không? Giá trị của sáng chế đó rất lớn, con muốn dùng làm luận văn tốt nghiệp. Với kết quả này, dù tình hình có biến động thế nào, con cũng không bị ảnh hưởng.”

Bà cụ lưỡng lự:

“Thứ đó nếu của riêng mẹ thì mẹ sẽ cho ngay. Nhưng đó là của Thiêm Hỉ, mẹ sợ không hợp. Hay là hỏi ý kiến con bé xem sao?”

Nhị Nha vốn định như vậy. Khi bà cụ gọi Thiêm Hỉ ra, chị ấy liền nói rõ ý định:

“Thiêm Hỉ, cháu có thể cho cô dùng sáng chế đó để làm nghiên cứu không? Đừng lo, nếu nghiên cứu liên quan đến sáng chế này mà kiếm được tiền, cô sẽ không lấy một xu. Cô chỉ muốn nghiên cứu, xem có thể chiết xuất một số thành phần từ đó, rồi điều chế thành thuốc viên hoặc thuốc tiêm. Cháu thấy sao? Tên cháu chắc chắn sẽ được ghi trong mọi kết quả nghiên cứu. Tiền kiếm được, cô sẽ không động vào.”

May

Thiêm Hỉ cười ngây thơ:

“Được ạ!” Rồi không nói thêm gì nữa.

Nhị Nha rất tốt với Thiêm Hỉ, cô cũng nhận ra Nhị Nha muốn tốt nghiệp sớm nên đồng ý ngay.

Nhị Nha tự nhắc đến chuyện tiền bạc, vừa hay giúp Thiêm Hỉ khỏi phải suy nghĩ nhiều. Nếu không, cô còn lo chẳng biết mở lời thế nào với Nhị Nha.

Vệ Thiêm Hỉ lục tìm giấy bút trong nhà, rồi hỏi Vệ Nhị Nha cách viết giấy ủy quyền. Sau đó, cô cẩn thận viết từng nét, còn dùng giấy đỏ cạo ít phẩm màu, in dấu tay lên trên.

Vệ Nhị Nha mãn nguyện rời đi. Về đến nhà, chị ấy liền vùi đầu vào biển sách, khiến Cốc Thạc nhìn mà xót xa. Nhưng anh ấy hiểu áp lực Vệ Nhị Nha phải chịu khi muốn tốt nghiệp sớm, nên không nói gì nhiều, chỉ âm thầm nhắc mẹ mình vài lần, mong bà cụ Cốc chuẩn bị cho Vệ Nhị Nha nhiều món bổ dưỡng hơn.

Bốn cô con dâu đều có công việc, ngôi nhà vốn đông đúc giờ trở nên vắng lặng. Bà cụ Vệ nhìn bảy đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy, cảm thấy chúng bỗng đáng yêu hơn hẳn. Ồn ào một chút cũng tốt, ít ra nhà cửa còn có sức sống.

Nhưng nghĩ đến lời Vệ Thiêm Hỉ nói, bà cụ lại không khỏi lo lắng cho Vệ Đại Nha.

Mong mỏi mãi, cuối cùng đến mùng sáu tháng Giêng, Vệ Đại Nha và Bạch Dương cũng về, mang theo không ít quà cáp. Nhưng bà cụ Vệ nhận ra cách hai vợ chồng trẻ cư xử với nhau có gì đó khác lạ.

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Thế là Lan Tử, Xuân Nha, và Thúy Phân được sắp xếp ổn thỏa.Nhà giờ chỉ còn lại vài người không phải làm gì, bà cụ Vệ cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Nỗi ám ảnh tâm lý do gián điệp để lại cũng nhạt dần.Sáng mùng Hai, Nhị Nha và Cốc Thạc ghé qua, mang theo một túi quà cùng quà tặng cho bảy anh em nhà họ Vệ và cả Thiêm Hỉ.Bà cụ nhớ lời của Thiêm Hỉ nên bóng gió nói với Nhị Nha. Lúc này, bụng của Nhị Nha đã lộ rõ, dự kiến sinh vào khoảng Tết Đoan Ngọ. Nhị Nha lanh trí, nghe xong liền hỏi:“Mẹ, tin này từ đâu ra? Có chắc không?”“Ông trời nói cho mẹ, con tin hay không tùy con.” Bà cụ nói tránh.Cốc Thạc nghe chẳng hiểu gì, nhưng Nhị Nha thì hiểu. Chị ấy xoa bụng, đáp:“Được ạ! Con vốn muốn tốt nghiệp sớm nên đã đẩy nhanh tiến độ học, chỉ còn một năm nữa là xong. Con sẽ cố gắng tiết kiệm thời gian, sau kỳ nghỉ này sẽ nói với lãnh đạo khoa, tốt nghiệp sớm và xin điều về doanh trại. Nhưng mẹ ơi, con học đại học rồi, chắc sẽ không làm việc cùng mẹ chồng ở đội y tế đâu. Con sẽ làm ở vị trí kỹ thuật như anh Thạc. Mẹ thấy vậy có được không?”“Được!” Bà cụ thở phào nhẹ nhõm. “Nhị Nha, mẹ biết con là đứa nghe lời, nên mẹ không cần nói nhiều. Mẹ rảnh rỗi, việc chăm con cứ để mẹ lo. Xem con bé Thiêm Hỉ nhà mình kìa, chẳng phải mẹ một tay nuôi lớn sao? Xinh đẹp, lanh lợi, con cứ yên tâm đi!”Nhị Nha vốn có chuyện muốn nói với bà cụ, ăn cơm xong liền bày tỏ ý định:“Mẹ, mẹ biết con học ngành dược, sau khi về doanh trại cũng thường làm việc liên quan đến thuốc. Mẹ xem có thể cho con quyền sử dụng sáng chế ‘canh ngũ hành thanh tạng’ mà mẹ bảo chị cả đăng ký không? Giá trị của sáng chế đó rất lớn, con muốn dùng làm luận văn tốt nghiệp. Với kết quả này, dù tình hình có biến động thế nào, con cũng không bị ảnh hưởng.”Bà cụ lưỡng lự:“Thứ đó nếu của riêng mẹ thì mẹ sẽ cho ngay. Nhưng đó là của Thiêm Hỉ, mẹ sợ không hợp. Hay là hỏi ý kiến con bé xem sao?”Nhị Nha vốn định như vậy. Khi bà cụ gọi Thiêm Hỉ ra, chị ấy liền nói rõ ý định:“Thiêm Hỉ, cháu có thể cho cô dùng sáng chế đó để làm nghiên cứu không? Đừng lo, nếu nghiên cứu liên quan đến sáng chế này mà kiếm được tiền, cô sẽ không lấy một xu. Cô chỉ muốn nghiên cứu, xem có thể chiết xuất một số thành phần từ đó, rồi điều chế thành thuốc viên hoặc thuốc tiêm. Cháu thấy sao? Tên cháu chắc chắn sẽ được ghi trong mọi kết quả nghiên cứu. Tiền kiếm được, cô sẽ không động vào.”MayThiêm Hỉ cười ngây thơ:“Được ạ!” Rồi không nói thêm gì nữa.Nhị Nha rất tốt với Thiêm Hỉ, cô cũng nhận ra Nhị Nha muốn tốt nghiệp sớm nên đồng ý ngay.Nhị Nha tự nhắc đến chuyện tiền bạc, vừa hay giúp Thiêm Hỉ khỏi phải suy nghĩ nhiều. Nếu không, cô còn lo chẳng biết mở lời thế nào với Nhị Nha.Vệ Thiêm Hỉ lục tìm giấy bút trong nhà, rồi hỏi Vệ Nhị Nha cách viết giấy ủy quyền. Sau đó, cô cẩn thận viết từng nét, còn dùng giấy đỏ cạo ít phẩm màu, in dấu tay lên trên.Vệ Nhị Nha mãn nguyện rời đi. Về đến nhà, chị ấy liền vùi đầu vào biển sách, khiến Cốc Thạc nhìn mà xót xa. Nhưng anh ấy hiểu áp lực Vệ Nhị Nha phải chịu khi muốn tốt nghiệp sớm, nên không nói gì nhiều, chỉ âm thầm nhắc mẹ mình vài lần, mong bà cụ Cốc chuẩn bị cho Vệ Nhị Nha nhiều món bổ dưỡng hơn.Bốn cô con dâu đều có công việc, ngôi nhà vốn đông đúc giờ trở nên vắng lặng. Bà cụ Vệ nhìn bảy đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy, cảm thấy chúng bỗng đáng yêu hơn hẳn. Ồn ào một chút cũng tốt, ít ra nhà cửa còn có sức sống.Nhưng nghĩ đến lời Vệ Thiêm Hỉ nói, bà cụ lại không khỏi lo lắng cho Vệ Đại Nha.Mong mỏi mãi, cuối cùng đến mùng sáu tháng Giêng, Vệ Đại Nha và Bạch Dương cũng về, mang theo không ít quà cáp. Nhưng bà cụ Vệ nhận ra cách hai vợ chồng trẻ cư xử với nhau có gì đó khác lạ.

Chương 181: Chương 181