Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 224: Chương 224

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… “Nhớ chứ, nhớ chứ! Chú Diệp Tử giờ còn kiếm được hạt óc chó không ạ? Ở Dung Thành cũng có bán, nhưng không ngon bằng óc chó rừng chú hái được hồi đó. Cháu ăn bao nhiêu óc chó nhà bà dì!” Vệ Thiêm Hỉ cố ý trêu vậy.Tôn Nhị Anh bật cười, “Con bé này, còn nhớ cả óc chó cơ! Có chứ, lần này bà mang hẳn một bao tải đây. Diệp Tử, mau lấy óc chó ra cho nhóc Hỉ. Con bé còn thèm ăn óc chó nhà mình này. Bấy nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ. Nhưng mà, đúng là óc chó nhà mình ngon thật. Nhóc Hỉ, lần sau thèm ăn cứ gọi điện cho bà. Bà gửi qua cho.”MayVệ Thiêm Hỉ chỉ nói đùa vậy thôi, chứ không thực sự thèm óc chó. Nhưng nhờ câu chuyện ấy, mọi người lập tức thấy thân thiết hơn. Nếu không, dù có là họ hàng, hơn mười năm không gặp cũng dễ xa cách.Bà cụ Vệ đặt kéo lên bàn đá dưới giàn nho rồi bước tới cầm tay Tôn Nhị Anh, liếc nhẹ Vệ Thiêm Hỉ, “Sắp vào đại học rồi mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn…”Mọi người tự nhiên trò chuyện, bà cụ Vệ dẫn nhà họ Diệp vào trong tham quan từ bếp đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến phòng khách, khiến Tôn Nhị Anh nhìn mãi mà mắt không rời. “Chị, chị dọn đến đây là được ở ngôi nhà tốt thế này sao?”“Đúng vậy. Trước khi chuyển đến, Đại Trụ đã mua sẵn rồi. Hôm chuyển tới là vào ở ngay. Nhưng mà, ở lâu rồi nhà cũng cũ đi. Trước đây còn đẹp hơn bây giờ nhiều.”Bà cụ Vệ lấy ra một chùm chìa khóa lớn từ ngăn kéo, nói với Tôn Nhị Anh, “Nhị Anh, nhà xa xôi đến đây không dễ dàng gì. Ở lại lâu thêm rồi hẵng về. Chỗ ở của mấy người tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, là căn nhà ở sân bên cạnh. Tôi dẫn mọi người qua xem.”Tôn Nhị Anh sững người, “Sân bên cạnh? Chị mua mấy căn nhà lận? Căn này lớn thế còn chưa đủ sao?”“Chuyện dài lắm, từ từ chị kể.”Bà cụ Vệ dẫn Tôn Nhị Anh băng qua mảnh vườn trồng đầy đậu đũa, vén một lớp dây thường xuân, để lộ một cánh cổng nhỏ. Qua cổng là một sân lớn với căn nhà hai tầng kiểu Tây, nhìn chung không khác gì mấy so với nhà bà cụ Vệ, nhưng sân vườn thì khác biệt rõ rệt.Trong sân này có một cái ao nhỏ, ban đầu chắc là chỗ nuôi cá của chủ nhà trước, nhưng bà cụ Vệ đã cải tạo thành nơi nuôi vịt. Bà cụ dựng một hàng rào nhỏ bằng rơm rạ quanh ao, bên trong thả hơn chục con vịt mập mạp và một vài con ngỗng trắng lớn.Vì sân này bình thường ít có người lui tới, bà cụ Vệ cũng chẳng để tâm đến chuyện đẹp hay không, liền trồng lúa mì lên khắp mọi chỗ đất trống. Giờ đây, lúa mì đông đã nảy mầm xanh non, nhìn qua một lượt là thấy màu xanh mướt tràn ngập, khiến lòng người thoải mái vô cùng.Bà cụ bước dọc con đường lát đá nhỏ tiến đến ngôi nhà kiểu Tây hai tầng, lấy chìa khóa mở cửa. Bà cụ kéo từ tủ giày màu đỏ thẫm ra mấy đôi dép vải, đặt trước cửa, rồi tự mình thay một đôi. Sau đó, bà cụ nhắc nhở:"Nhị Anh, các cháu, thay dép đi, đây là dép mấy hôm trước Quốc Kiện mua mới ở Dung Thành. Nhớ nhé, ở trong nhà thì mang dép này, đất đỡ bị bẩn. Còn nếu ra ngoài thì thay giày thường ngày của mình. Gạch lát trong nhà này sáng bóng thế, chỉ cần bẩn một chút thôi cũng thấy khó chịu, muốn dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài thì ba ngày chưa chắc xong đâu."Ánh mắt của Tôn Nhị Anh dừng lại trên đôi tất màu hồng mận của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh ngẩn ngơ nhìn một lúc rồi thốt lên:"Chị, chị ơi, tất của chị đẹp quá, mua ở đâu vậy?""Ở tòa nhà lao động Dung Thành, một đôi một đồng hai hào, làm từ bông, đi thoải mái lắm. Nhưng không bền lắm, đi ba tháng là rách, cũng may giá không đắt, cả năm cũng chỉ tốn năm sáu đồng thôi."Bà cụ Vệ không thấy một đồng hai cho một đôi tất là đắt. Đừng nói gì khác, công nhân xưởng xà phòng của bà cụ mỗi tháng còn kiếm được hơn ba mươi đồng cơ mà!

“Nhớ chứ, nhớ chứ! Chú Diệp Tử giờ còn kiếm được hạt óc chó không ạ? Ở Dung Thành cũng có bán, nhưng không ngon bằng óc chó rừng chú hái được hồi đó. Cháu ăn bao nhiêu óc chó nhà bà dì!” Vệ Thiêm Hỉ cố ý trêu vậy.

Tôn Nhị Anh bật cười, “Con bé này, còn nhớ cả óc chó cơ! Có chứ, lần này bà mang hẳn một bao tải đây. Diệp Tử, mau lấy óc chó ra cho nhóc Hỉ. Con bé còn thèm ăn óc chó nhà mình này. Bấy nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ. Nhưng mà, đúng là óc chó nhà mình ngon thật. Nhóc Hỉ, lần sau thèm ăn cứ gọi điện cho bà. Bà gửi qua cho.”

May

Vệ Thiêm Hỉ chỉ nói đùa vậy thôi, chứ không thực sự thèm óc chó. Nhưng nhờ câu chuyện ấy, mọi người lập tức thấy thân thiết hơn. Nếu không, dù có là họ hàng, hơn mười năm không gặp cũng dễ xa cách.

Bà cụ Vệ đặt kéo lên bàn đá dưới giàn nho rồi bước tới cầm tay Tôn Nhị Anh, liếc nhẹ Vệ Thiêm Hỉ, “Sắp vào đại học rồi mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn…”

Mọi người tự nhiên trò chuyện, bà cụ Vệ dẫn nhà họ Diệp vào trong tham quan từ bếp đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến phòng khách, khiến Tôn Nhị Anh nhìn mãi mà mắt không rời. “Chị, chị dọn đến đây là được ở ngôi nhà tốt thế này sao?”

“Đúng vậy. Trước khi chuyển đến, Đại Trụ đã mua sẵn rồi. Hôm chuyển tới là vào ở ngay. Nhưng mà, ở lâu rồi nhà cũng cũ đi. Trước đây còn đẹp hơn bây giờ nhiều.”

Bà cụ Vệ lấy ra một chùm chìa khóa lớn từ ngăn kéo, nói với Tôn Nhị Anh, “Nhị Anh, nhà xa xôi đến đây không dễ dàng gì. Ở lại lâu thêm rồi hẵng về. Chỗ ở của mấy người tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, là căn nhà ở sân bên cạnh. Tôi dẫn mọi người qua xem.”

Tôn Nhị Anh sững người, “Sân bên cạnh? Chị mua mấy căn nhà lận? Căn này lớn thế còn chưa đủ sao?”

“Chuyện dài lắm, từ từ chị kể.”

Bà cụ Vệ dẫn Tôn Nhị Anh băng qua mảnh vườn trồng đầy đậu đũa, vén một lớp dây thường xuân, để lộ một cánh cổng nhỏ. Qua cổng là một sân lớn với căn nhà hai tầng kiểu Tây, nhìn chung không khác gì mấy so với nhà bà cụ Vệ, nhưng sân vườn thì khác biệt rõ rệt.

Trong sân này có một cái ao nhỏ, ban đầu chắc là chỗ nuôi cá của chủ nhà trước, nhưng bà cụ Vệ đã cải tạo thành nơi nuôi vịt. Bà cụ dựng một hàng rào nhỏ bằng rơm rạ quanh ao, bên trong thả hơn chục con vịt mập mạp và một vài con ngỗng trắng lớn.

Vì sân này bình thường ít có người lui tới, bà cụ Vệ cũng chẳng để tâm đến chuyện đẹp hay không, liền trồng lúa mì lên khắp mọi chỗ đất trống. Giờ đây, lúa mì đông đã nảy mầm xanh non, nhìn qua một lượt là thấy màu xanh mướt tràn ngập, khiến lòng người thoải mái vô cùng.

Bà cụ bước dọc con đường lát đá nhỏ tiến đến ngôi nhà kiểu Tây hai tầng, lấy chìa khóa mở cửa. Bà cụ kéo từ tủ giày màu đỏ thẫm ra mấy đôi dép vải, đặt trước cửa, rồi tự mình thay một đôi. Sau đó, bà cụ nhắc nhở:

"Nhị Anh, các cháu, thay dép đi, đây là dép mấy hôm trước Quốc Kiện mua mới ở Dung Thành. Nhớ nhé, ở trong nhà thì mang dép này, đất đỡ bị bẩn. Còn nếu ra ngoài thì thay giày thường ngày của mình. Gạch lát trong nhà này sáng bóng thế, chỉ cần bẩn một chút thôi cũng thấy khó chịu, muốn dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài thì ba ngày chưa chắc xong đâu."

Ánh mắt của Tôn Nhị Anh dừng lại trên đôi tất màu hồng mận của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh ngẩn ngơ nhìn một lúc rồi thốt lên:

"Chị, chị ơi, tất của chị đẹp quá, mua ở đâu vậy?"

"Ở tòa nhà lao động Dung Thành, một đôi một đồng hai hào, làm từ bông, đi thoải mái lắm. Nhưng không bền lắm, đi ba tháng là rách, cũng may giá không đắt, cả năm cũng chỉ tốn năm sáu đồng thôi."

Bà cụ Vệ không thấy một đồng hai cho một đôi tất là đắt. Đừng nói gì khác, công nhân xưởng xà phòng của bà cụ mỗi tháng còn kiếm được hơn ba mươi đồng cơ mà!

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… “Nhớ chứ, nhớ chứ! Chú Diệp Tử giờ còn kiếm được hạt óc chó không ạ? Ở Dung Thành cũng có bán, nhưng không ngon bằng óc chó rừng chú hái được hồi đó. Cháu ăn bao nhiêu óc chó nhà bà dì!” Vệ Thiêm Hỉ cố ý trêu vậy.Tôn Nhị Anh bật cười, “Con bé này, còn nhớ cả óc chó cơ! Có chứ, lần này bà mang hẳn một bao tải đây. Diệp Tử, mau lấy óc chó ra cho nhóc Hỉ. Con bé còn thèm ăn óc chó nhà mình này. Bấy nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ. Nhưng mà, đúng là óc chó nhà mình ngon thật. Nhóc Hỉ, lần sau thèm ăn cứ gọi điện cho bà. Bà gửi qua cho.”MayVệ Thiêm Hỉ chỉ nói đùa vậy thôi, chứ không thực sự thèm óc chó. Nhưng nhờ câu chuyện ấy, mọi người lập tức thấy thân thiết hơn. Nếu không, dù có là họ hàng, hơn mười năm không gặp cũng dễ xa cách.Bà cụ Vệ đặt kéo lên bàn đá dưới giàn nho rồi bước tới cầm tay Tôn Nhị Anh, liếc nhẹ Vệ Thiêm Hỉ, “Sắp vào đại học rồi mà suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn…”Mọi người tự nhiên trò chuyện, bà cụ Vệ dẫn nhà họ Diệp vào trong tham quan từ bếp đến phòng ngủ, từ phòng ngủ đến phòng khách, khiến Tôn Nhị Anh nhìn mãi mà mắt không rời. “Chị, chị dọn đến đây là được ở ngôi nhà tốt thế này sao?”“Đúng vậy. Trước khi chuyển đến, Đại Trụ đã mua sẵn rồi. Hôm chuyển tới là vào ở ngay. Nhưng mà, ở lâu rồi nhà cũng cũ đi. Trước đây còn đẹp hơn bây giờ nhiều.”Bà cụ Vệ lấy ra một chùm chìa khóa lớn từ ngăn kéo, nói với Tôn Nhị Anh, “Nhị Anh, nhà xa xôi đến đây không dễ dàng gì. Ở lại lâu thêm rồi hẵng về. Chỗ ở của mấy người tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, là căn nhà ở sân bên cạnh. Tôi dẫn mọi người qua xem.”Tôn Nhị Anh sững người, “Sân bên cạnh? Chị mua mấy căn nhà lận? Căn này lớn thế còn chưa đủ sao?”“Chuyện dài lắm, từ từ chị kể.”Bà cụ Vệ dẫn Tôn Nhị Anh băng qua mảnh vườn trồng đầy đậu đũa, vén một lớp dây thường xuân, để lộ một cánh cổng nhỏ. Qua cổng là một sân lớn với căn nhà hai tầng kiểu Tây, nhìn chung không khác gì mấy so với nhà bà cụ Vệ, nhưng sân vườn thì khác biệt rõ rệt.Trong sân này có một cái ao nhỏ, ban đầu chắc là chỗ nuôi cá của chủ nhà trước, nhưng bà cụ Vệ đã cải tạo thành nơi nuôi vịt. Bà cụ dựng một hàng rào nhỏ bằng rơm rạ quanh ao, bên trong thả hơn chục con vịt mập mạp và một vài con ngỗng trắng lớn.Vì sân này bình thường ít có người lui tới, bà cụ Vệ cũng chẳng để tâm đến chuyện đẹp hay không, liền trồng lúa mì lên khắp mọi chỗ đất trống. Giờ đây, lúa mì đông đã nảy mầm xanh non, nhìn qua một lượt là thấy màu xanh mướt tràn ngập, khiến lòng người thoải mái vô cùng.Bà cụ bước dọc con đường lát đá nhỏ tiến đến ngôi nhà kiểu Tây hai tầng, lấy chìa khóa mở cửa. Bà cụ kéo từ tủ giày màu đỏ thẫm ra mấy đôi dép vải, đặt trước cửa, rồi tự mình thay một đôi. Sau đó, bà cụ nhắc nhở:"Nhị Anh, các cháu, thay dép đi, đây là dép mấy hôm trước Quốc Kiện mua mới ở Dung Thành. Nhớ nhé, ở trong nhà thì mang dép này, đất đỡ bị bẩn. Còn nếu ra ngoài thì thay giày thường ngày của mình. Gạch lát trong nhà này sáng bóng thế, chỉ cần bẩn một chút thôi cũng thấy khó chịu, muốn dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài thì ba ngày chưa chắc xong đâu."Ánh mắt của Tôn Nhị Anh dừng lại trên đôi tất màu hồng mận của bà cụ Vệ, Tôn Nhị Anh ngẩn ngơ nhìn một lúc rồi thốt lên:"Chị, chị ơi, tất của chị đẹp quá, mua ở đâu vậy?""Ở tòa nhà lao động Dung Thành, một đôi một đồng hai hào, làm từ bông, đi thoải mái lắm. Nhưng không bền lắm, đi ba tháng là rách, cũng may giá không đắt, cả năm cũng chỉ tốn năm sáu đồng thôi."Bà cụ Vệ không thấy một đồng hai cho một đôi tất là đắt. Đừng nói gì khác, công nhân xưởng xà phòng của bà cụ mỗi tháng còn kiếm được hơn ba mươi đồng cơ mà!

Chương 224: Chương 224