Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 226: Chương 226
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Ông cụ cười hề hề:"Vậy em không khách sáo nữa. Dung Thành đúng là tốt hơn Đầu Đạo Câu gấp mấy trăm lần. Chuyển đi, qua tiết Thanh Minh thì dọn, không quay về nữa. Nhà cửa gì đó bán hết, đến Thanh Minh thì lên mộ thưa với tổ tiên, bảo con cháu bất hiếu, phải ra ngoài lập nghiệp, mong họ thông cảm. Sau này có dịp thì về đốt ít giấy tiền, không thì nhờ họ chịu khó chạy qua bên này, chúng ta đốt ở Dung Thành.""Được, cậu nhớ thưa giúp chị với phần mộ của anh rể và tổ tiên nhà họ Vệ. Mấy đứa nhỏ đều có tương lai, chắc họ không trách đâu. Ngày lễ ngày Tết chị đều lập bài vị trong nhà rồi, có đi nhầm đường cũng không sợ bị lạc."MayKhi Tôn Đống Lương vỗ n.g.ự.c đảm bảo với người dân trong đại đội sản xuất Ái Quốc rằng nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không chuyển đi, ông ta tự tin bao nhiêu thì lúc Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp đến tìm ông ta để xin làm thủ tục chuyển hộ khẩu, ông ta lại bối rối bấy nhiêu."Thím Diệp, bác Diệp, sao hai người cũng không muốn ở lại thôn Đầu Đạo nữa vậy? Nói tôi nghe xem, nhà họ Vệ cuối cùng đã chuyển đến đâu mà tốt đến thế sao? Để rồi hai người đi một vòng xong lại chẳng còn tha thiết gì với Đầu Đạo của chúng ta nữa." Vừa chậm rãi viết giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, Tôn Đống Lương vừa dò hỏi.Tôn Nhị Anh như mở cờ trong bụng, lập tức thao thao bất tuyệt: "Nơi đó tốt hơn Đầu Đạo của chúng ta ư? Chỗ nào cũng tốt hơn! Đó là miền Nam, trước khi chúng tôi đến Dung Thành, ở đây mặc áo bông dày vẫn lạnh run, mà qua bên đó rồi, nước trên mặt đất còn chẳng đóng băng!""Lúa mì mùa đông ở đây vừa mới nhú mầm, còn bên đó lúa đã cao hai ngón tay rồi. Mà môi trường bên đó thì khác hẳn, gió thổi cũng nhẹ nhàng êm dịu, đâu như ở đây, gió bấc thổi rít từng hồi, mặt người như muốn nứt toác ra.""Đống Lương à, cậu không biết đâu, chị tôi sống ở nơi có khí hậu tốt như vậy mười năm rồi, cơ thể thay đổi biết bao nhiêu. Hai chị em tôi đứng cạnh nhau, người ta bảo chị tôi trẻ hơn tôi hai mươi tuổi, da dẻ mịn màng, trắng hồng. Nói là chị em, chứ chị tôi lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu là người thời xưa nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi chị tôi là phu nhân quyền quý của gia đình giàu có, còn tôi chỉ là một bà nông dân làm việc nặng."Tôn Đống Lương không tin: "Thím Diệp, thím đừng trêu tôi! Cho dù đất Dung Thành có tốt đến đâu, cũng không thể giúp người ta trẻ lại được. Bà cụ Vệ hồi trẻ khổ sở nhiều, chịu lắm cực nhọc, nhìn già là phải. Sao bà ấy có thể trẻ hơn thím được chứ?"Tôn Nhị Anh nghe vậy nổi nóng: "Thằng nhóc thối tha này, tôi lừa cậu làm gì? Lừa để cậu ghi thêm công điểm cho tôi à?""Thím ơi, ghi công điểm cũng chẳng để làm gì, dù gì nhà thím cũng sắp chuyển đi rồi. Đến mùa thu chia lương thực, chẳng lẽ lại gửi đến tận Dung Thành cho thím?"Tôn Đống Lương viết xong giấy giới thiệu và giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, đưa cho Tôn Nhị Anh rồi nói: "Thím Diệp, giấy tờ này thím nhớ giữ cẩn thận. Bảo Diệp Tử mang giấy giới thiệu và giấy chứng nhận này đến công an huyện làm thủ tục đóng dấu, sau đó mang hai giấy tờ này đến Dung Thành là có thể làm thủ tục nhập hộ khẩu rồi. Nếu sau này nhà thím phát đạt, nhớ đừng quên thôn Đầu Đạo của chúng ta nhé! Giúp tôi nhắn với Nhị Trụ và mọi người rằng gốc gác của anh em họ vẫn ở Đầu Đạo, đừng để bị mê hoặc bởi thế giới phồn hoa mà quên mất đường về."Khi nhà họ Diệp chuyển đi, tình hình không giống như lúc nhà họ Vệ rời làng. Nhà họ Vệ khi ấy chỉ khi xe chở đồ đến nơi mới quyết định dọn đi, vội vã vô cùng, nói đi là đi, khiến cả làng trở tay không kịp. Nhưng nhà họ Diệp từ khi nhận được giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu đã lập tức rao bán nhà cửa một cách công khai. Họ không chỉ bán nhà của mình mà còn bán cả nhà của bà cụ Vệ, đó là ý của bà cụ Vệ.
Ông cụ cười hề hề:
"Vậy em không khách sáo nữa. Dung Thành đúng là tốt hơn Đầu Đạo Câu gấp mấy trăm lần. Chuyển đi, qua tiết Thanh Minh thì dọn, không quay về nữa. Nhà cửa gì đó bán hết, đến Thanh Minh thì lên mộ thưa với tổ tiên, bảo con cháu bất hiếu, phải ra ngoài lập nghiệp, mong họ thông cảm. Sau này có dịp thì về đốt ít giấy tiền, không thì nhờ họ chịu khó chạy qua bên này, chúng ta đốt ở Dung Thành."
"Được, cậu nhớ thưa giúp chị với phần mộ của anh rể và tổ tiên nhà họ Vệ. Mấy đứa nhỏ đều có tương lai, chắc họ không trách đâu. Ngày lễ ngày Tết chị đều lập bài vị trong nhà rồi, có đi nhầm đường cũng không sợ bị lạc."
May
Khi Tôn Đống Lương vỗ n.g.ự.c đảm bảo với người dân trong đại đội sản xuất Ái Quốc rằng nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không chuyển đi, ông ta tự tin bao nhiêu thì lúc Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp đến tìm ông ta để xin làm thủ tục chuyển hộ khẩu, ông ta lại bối rối bấy nhiêu.
"Thím Diệp, bác Diệp, sao hai người cũng không muốn ở lại thôn Đầu Đạo nữa vậy? Nói tôi nghe xem, nhà họ Vệ cuối cùng đã chuyển đến đâu mà tốt đến thế sao? Để rồi hai người đi một vòng xong lại chẳng còn tha thiết gì với Đầu Đạo của chúng ta nữa." Vừa chậm rãi viết giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, Tôn Đống Lương vừa dò hỏi.
Tôn Nhị Anh như mở cờ trong bụng, lập tức thao thao bất tuyệt: "Nơi đó tốt hơn Đầu Đạo của chúng ta ư? Chỗ nào cũng tốt hơn! Đó là miền Nam, trước khi chúng tôi đến Dung Thành, ở đây mặc áo bông dày vẫn lạnh run, mà qua bên đó rồi, nước trên mặt đất còn chẳng đóng băng!"
"Lúa mì mùa đông ở đây vừa mới nhú mầm, còn bên đó lúa đã cao hai ngón tay rồi. Mà môi trường bên đó thì khác hẳn, gió thổi cũng nhẹ nhàng êm dịu, đâu như ở đây, gió bấc thổi rít từng hồi, mặt người như muốn nứt toác ra."
"Đống Lương à, cậu không biết đâu, chị tôi sống ở nơi có khí hậu tốt như vậy mười năm rồi, cơ thể thay đổi biết bao nhiêu. Hai chị em tôi đứng cạnh nhau, người ta bảo chị tôi trẻ hơn tôi hai mươi tuổi, da dẻ mịn màng, trắng hồng. Nói là chị em, chứ chị tôi lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu là người thời xưa nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi chị tôi là phu nhân quyền quý của gia đình giàu có, còn tôi chỉ là một bà nông dân làm việc nặng."
Tôn Đống Lương không tin: "Thím Diệp, thím đừng trêu tôi! Cho dù đất Dung Thành có tốt đến đâu, cũng không thể giúp người ta trẻ lại được. Bà cụ Vệ hồi trẻ khổ sở nhiều, chịu lắm cực nhọc, nhìn già là phải. Sao bà ấy có thể trẻ hơn thím được chứ?"
Tôn Nhị Anh nghe vậy nổi nóng: "Thằng nhóc thối tha này, tôi lừa cậu làm gì? Lừa để cậu ghi thêm công điểm cho tôi à?"
"Thím ơi, ghi công điểm cũng chẳng để làm gì, dù gì nhà thím cũng sắp chuyển đi rồi. Đến mùa thu chia lương thực, chẳng lẽ lại gửi đến tận Dung Thành cho thím?"
Tôn Đống Lương viết xong giấy giới thiệu và giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, đưa cho Tôn Nhị Anh rồi nói: "Thím Diệp, giấy tờ này thím nhớ giữ cẩn thận. Bảo Diệp Tử mang giấy giới thiệu và giấy chứng nhận này đến công an huyện làm thủ tục đóng dấu, sau đó mang hai giấy tờ này đến Dung Thành là có thể làm thủ tục nhập hộ khẩu rồi. Nếu sau này nhà thím phát đạt, nhớ đừng quên thôn Đầu Đạo của chúng ta nhé! Giúp tôi nhắn với Nhị Trụ và mọi người rằng gốc gác của anh em họ vẫn ở Đầu Đạo, đừng để bị mê hoặc bởi thế giới phồn hoa mà quên mất đường về."
Khi nhà họ Diệp chuyển đi, tình hình không giống như lúc nhà họ Vệ rời làng. Nhà họ Vệ khi ấy chỉ khi xe chở đồ đến nơi mới quyết định dọn đi, vội vã vô cùng, nói đi là đi, khiến cả làng trở tay không kịp. Nhưng nhà họ Diệp từ khi nhận được giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu đã lập tức rao bán nhà cửa một cách công khai. Họ không chỉ bán nhà của mình mà còn bán cả nhà của bà cụ Vệ, đó là ý của bà cụ Vệ.
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Ông cụ cười hề hề:"Vậy em không khách sáo nữa. Dung Thành đúng là tốt hơn Đầu Đạo Câu gấp mấy trăm lần. Chuyển đi, qua tiết Thanh Minh thì dọn, không quay về nữa. Nhà cửa gì đó bán hết, đến Thanh Minh thì lên mộ thưa với tổ tiên, bảo con cháu bất hiếu, phải ra ngoài lập nghiệp, mong họ thông cảm. Sau này có dịp thì về đốt ít giấy tiền, không thì nhờ họ chịu khó chạy qua bên này, chúng ta đốt ở Dung Thành.""Được, cậu nhớ thưa giúp chị với phần mộ của anh rể và tổ tiên nhà họ Vệ. Mấy đứa nhỏ đều có tương lai, chắc họ không trách đâu. Ngày lễ ngày Tết chị đều lập bài vị trong nhà rồi, có đi nhầm đường cũng không sợ bị lạc."MayKhi Tôn Đống Lương vỗ n.g.ự.c đảm bảo với người dân trong đại đội sản xuất Ái Quốc rằng nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không chuyển đi, ông ta tự tin bao nhiêu thì lúc Tôn Nhị Anh và ông cụ Diệp đến tìm ông ta để xin làm thủ tục chuyển hộ khẩu, ông ta lại bối rối bấy nhiêu."Thím Diệp, bác Diệp, sao hai người cũng không muốn ở lại thôn Đầu Đạo nữa vậy? Nói tôi nghe xem, nhà họ Vệ cuối cùng đã chuyển đến đâu mà tốt đến thế sao? Để rồi hai người đi một vòng xong lại chẳng còn tha thiết gì với Đầu Đạo của chúng ta nữa." Vừa chậm rãi viết giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, Tôn Đống Lương vừa dò hỏi.Tôn Nhị Anh như mở cờ trong bụng, lập tức thao thao bất tuyệt: "Nơi đó tốt hơn Đầu Đạo của chúng ta ư? Chỗ nào cũng tốt hơn! Đó là miền Nam, trước khi chúng tôi đến Dung Thành, ở đây mặc áo bông dày vẫn lạnh run, mà qua bên đó rồi, nước trên mặt đất còn chẳng đóng băng!""Lúa mì mùa đông ở đây vừa mới nhú mầm, còn bên đó lúa đã cao hai ngón tay rồi. Mà môi trường bên đó thì khác hẳn, gió thổi cũng nhẹ nhàng êm dịu, đâu như ở đây, gió bấc thổi rít từng hồi, mặt người như muốn nứt toác ra.""Đống Lương à, cậu không biết đâu, chị tôi sống ở nơi có khí hậu tốt như vậy mười năm rồi, cơ thể thay đổi biết bao nhiêu. Hai chị em tôi đứng cạnh nhau, người ta bảo chị tôi trẻ hơn tôi hai mươi tuổi, da dẻ mịn màng, trắng hồng. Nói là chị em, chứ chị tôi lớn hơn tôi vài tuổi. Nếu là người thời xưa nhìn thấy, chắc chắn sẽ coi chị tôi là phu nhân quyền quý của gia đình giàu có, còn tôi chỉ là một bà nông dân làm việc nặng."Tôn Đống Lương không tin: "Thím Diệp, thím đừng trêu tôi! Cho dù đất Dung Thành có tốt đến đâu, cũng không thể giúp người ta trẻ lại được. Bà cụ Vệ hồi trẻ khổ sở nhiều, chịu lắm cực nhọc, nhìn già là phải. Sao bà ấy có thể trẻ hơn thím được chứ?"Tôn Nhị Anh nghe vậy nổi nóng: "Thằng nhóc thối tha này, tôi lừa cậu làm gì? Lừa để cậu ghi thêm công điểm cho tôi à?""Thím ơi, ghi công điểm cũng chẳng để làm gì, dù gì nhà thím cũng sắp chuyển đi rồi. Đến mùa thu chia lương thực, chẳng lẽ lại gửi đến tận Dung Thành cho thím?"Tôn Đống Lương viết xong giấy giới thiệu và giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu, đưa cho Tôn Nhị Anh rồi nói: "Thím Diệp, giấy tờ này thím nhớ giữ cẩn thận. Bảo Diệp Tử mang giấy giới thiệu và giấy chứng nhận này đến công an huyện làm thủ tục đóng dấu, sau đó mang hai giấy tờ này đến Dung Thành là có thể làm thủ tục nhập hộ khẩu rồi. Nếu sau này nhà thím phát đạt, nhớ đừng quên thôn Đầu Đạo của chúng ta nhé! Giúp tôi nhắn với Nhị Trụ và mọi người rằng gốc gác của anh em họ vẫn ở Đầu Đạo, đừng để bị mê hoặc bởi thế giới phồn hoa mà quên mất đường về."Khi nhà họ Diệp chuyển đi, tình hình không giống như lúc nhà họ Vệ rời làng. Nhà họ Vệ khi ấy chỉ khi xe chở đồ đến nơi mới quyết định dọn đi, vội vã vô cùng, nói đi là đi, khiến cả làng trở tay không kịp. Nhưng nhà họ Diệp từ khi nhận được giấy chứng nhận chuyển hộ khẩu đã lập tức rao bán nhà cửa một cách công khai. Họ không chỉ bán nhà của mình mà còn bán cả nhà của bà cụ Vệ, đó là ý của bà cụ Vệ.