Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 278: Chương 278
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Bà ấy bèn hỏi:“Chị ơi, chị có quan hệ họ hàng gì với Vệ Quang Minh không?”Bà cụ Vệ đầy vẻ tự hào:“Vệ Quang Minh là cháu nội tôi, con trai nhà Tứ Trụ đấy.”“Ồ, hóa ra chị là bà nội của Vệ Quang Minh! Thảo nào tôi nghe chị hát hay như thế. Vệ Quang Minh chắc chắn thừa hưởng năng khiếu của chị rồi! Chị ơi, chị có thể hát lại bài đó cho tôi nghe được không? Tôi muốn bắt lấy cái thần trong giọng hát của chị.”Muôn lời nịnh nọt, không gì bằng lời chân thành.Nghe lời khen đầy nhiệt tình của Nhị Mai, bà cụ Vệ sảng khoái vô cùng, lập tức gật đầu:“Được chứ! Cô muốn nghe bài nào, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ hát hết cho cô nghe. Nhưng giờ thì không được, tôi phải về nhà uống chút nước. Hồi nãy đi chợ trả giá hơi lâu, làm cổ họng hơi khô rồi…”So với những người khác, bà cụ Vệ quả thực là may mắn.Từ khi Vệ Thiêm Hỉ chào đời, cuộc sống của nhà họ Vệ ngày một khấm khá hơn. Trước đó, họ cũng từng trải qua hai năm đói kém, nhưng khi ấy mọi người đều đói, đâu phải chỉ riêng nhà bà cụ. Vì vậy, bà cụ Vệ giữ tâm thái rất bình thản.Trong mười năm đen tối khiến bao người đau khổ khôn nguôi, gia đình bà cụ Vệ lại sống trong căn biệt thự nhỏ sang trọng, không thiếu ăn, không thiếu mặc. Con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều rất giỏi giang, bà cụ nào có thấy bóng tối ở đâu?Khi người khác lo lắng không biết sống ra sao, bà cụ Vệ còn bận giúp đỡ người khác, coi mấy anh lính trẻ trong quân đội như con cái trong nhà mà yêu thương.Miêu Nhị Mai được bà cụ Vệ dẫn về tứ hợp viện. Sau khi uống một bát nước trắng nguội, bà cụ Vệ lấy chiếc đài cát xét yêu quý của mình ra. Vốn định bật bài hát yêu thích, nhưng lại nghe trong đài phát ra mấy câu tiếng nước ngoài lạ hoắc. Bà cụ bĩu môi, rút băng ra, chỉnh sang kênh phát bài hát yêu thích của mình. Đúng lúc ấy, bài ‘Chúng ta đi trên con đường lớn’ vang lên.MayBà cụ Vệ khẽ ho một tiếng rồi cất giọng hát: “Chúng ta đi trên con đường lớn, ý chí phấn chấn, tinh thần hăng hái.”Giọng của bà cụ vốn được rèn luyện từ những năm làm việc ở đội sản xuất, vô cùng vang dội. Vừa cất giọng, Miêu Nhị Mai đã bị bất ngờ.Dù bà cụ đôi chỗ hát không rõ lời, nhưng tinh thần của bài hát thì lại được truyền tải trọn vẹn. Không giống người khác, hát từng nốt, từng chữ đều đúng, nhưng lại thiếu đi sự hùng hồn, phấn chấn cần có.Bài hát của bà cụ khiến Miêu Nhị Mai cảm giác như m.á.u trong cơ thể đang sôi sục.Là tinh thần hăng hái, ý chí phấn chấn!Bà cụ Vệ tiếp tục hát: “Hướng về thắng lợi, ba lá cờ đỏ tung bay trước gió. Sáu trăm triệu người hăng say làm việc, xây dựng đất nước gấm vóc. Thề biến Tổ quốc thành thiên đường!”Bà cụ khí thế ngút trời, coi tứ hợp viện như sân khấu biểu diễn. Tay cầm chổi, bà quét sân theo nhịp điệu, bụi bay mù mịt, tiếng hát vang khắp sân.“Hướng về thắng lợi, bạn bè của ta khắp thế giới. Tiếng ca của ta vang vọng bốn phương, bão táp cách mạng cuốn sạch địa cầu, bọn yêu ma quỷ quái kinh hãi một phen!”“Hướng về thắng lợi, con đường của ta rộng thênh thang. Tương lai của ta rực rỡ huy hoàng!”“Chúng ta hiến thân cho sự nghiệp vĩ đại này, hạnh phúc vô biên, vinh quang tột cùng!”Giọng hát thực sự hay, đến mức Miêu Nhị Mai không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng. Nhưng bà ấy vẫn không khỏi thắc mắc, liền hỏi bà cụ Vệ:“Chị à, chị hát thì cứ hát, sao còn phải vung chổi làm gì? Có bí quyết gì ở đây sao?”Nghe vậy, bà cụ Vệ mặt đỏ ửng, rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng trước ánh mắt nóng bỏng của Miêu Nhị Mai, bà cụ đành thú nhận:“Hồi xưa tôi học bài hát này ở đội sản xuất. Khi ấy vừa nghe vừa hát, nhưng tay vẫn phải làm việc đồng áng. Tôi còn nhớ rõ lúc đó đang cầm cuốc cuốc đất. Không hiểu sao, từ đó trở đi, cứ hát là tôi phải cầm thứ gì đó vung tay vung chân, nếu không thì cảm giác như mình hát không tới nơi. Sau khi chuyển lên thủ đô, làm gì còn cuốc mà cầm? Thế là tôi dùng tạm chổi, hiệu quả cũng không tệ.”
Bà ấy bèn hỏi:
“Chị ơi, chị có quan hệ họ hàng gì với Vệ Quang Minh không?”
Bà cụ Vệ đầy vẻ tự hào:
“Vệ Quang Minh là cháu nội tôi, con trai nhà Tứ Trụ đấy.”
“Ồ, hóa ra chị là bà nội của Vệ Quang Minh! Thảo nào tôi nghe chị hát hay như thế. Vệ Quang Minh chắc chắn thừa hưởng năng khiếu của chị rồi! Chị ơi, chị có thể hát lại bài đó cho tôi nghe được không? Tôi muốn bắt lấy cái thần trong giọng hát của chị.”
Muôn lời nịnh nọt, không gì bằng lời chân thành.
Nghe lời khen đầy nhiệt tình của Nhị Mai, bà cụ Vệ sảng khoái vô cùng, lập tức gật đầu:
“Được chứ! Cô muốn nghe bài nào, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ hát hết cho cô nghe. Nhưng giờ thì không được, tôi phải về nhà uống chút nước. Hồi nãy đi chợ trả giá hơi lâu, làm cổ họng hơi khô rồi…”
So với những người khác, bà cụ Vệ quả thực là may mắn.
Từ khi Vệ Thiêm Hỉ chào đời, cuộc sống của nhà họ Vệ ngày một khấm khá hơn. Trước đó, họ cũng từng trải qua hai năm đói kém, nhưng khi ấy mọi người đều đói, đâu phải chỉ riêng nhà bà cụ. Vì vậy, bà cụ Vệ giữ tâm thái rất bình thản.
Trong mười năm đen tối khiến bao người đau khổ khôn nguôi, gia đình bà cụ Vệ lại sống trong căn biệt thự nhỏ sang trọng, không thiếu ăn, không thiếu mặc. Con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều rất giỏi giang, bà cụ nào có thấy bóng tối ở đâu?
Khi người khác lo lắng không biết sống ra sao, bà cụ Vệ còn bận giúp đỡ người khác, coi mấy anh lính trẻ trong quân đội như con cái trong nhà mà yêu thương.
Miêu Nhị Mai được bà cụ Vệ dẫn về tứ hợp viện. Sau khi uống một bát nước trắng nguội, bà cụ Vệ lấy chiếc đài cát xét yêu quý của mình ra. Vốn định bật bài hát yêu thích, nhưng lại nghe trong đài phát ra mấy câu tiếng nước ngoài lạ hoắc. Bà cụ bĩu môi, rút băng ra, chỉnh sang kênh phát bài hát yêu thích của mình. Đúng lúc ấy, bài ‘Chúng ta đi trên con đường lớn’ vang lên.
May
Bà cụ Vệ khẽ ho một tiếng rồi cất giọng hát: “Chúng ta đi trên con đường lớn, ý chí phấn chấn, tinh thần hăng hái.”
Giọng của bà cụ vốn được rèn luyện từ những năm làm việc ở đội sản xuất, vô cùng vang dội. Vừa cất giọng, Miêu Nhị Mai đã bị bất ngờ.
Dù bà cụ đôi chỗ hát không rõ lời, nhưng tinh thần của bài hát thì lại được truyền tải trọn vẹn. Không giống người khác, hát từng nốt, từng chữ đều đúng, nhưng lại thiếu đi sự hùng hồn, phấn chấn cần có.
Bài hát của bà cụ khiến Miêu Nhị Mai cảm giác như m.á.u trong cơ thể đang sôi sục.
Là tinh thần hăng hái, ý chí phấn chấn!
Bà cụ Vệ tiếp tục hát: “Hướng về thắng lợi, ba lá cờ đỏ tung bay trước gió. Sáu trăm triệu người hăng say làm việc, xây dựng đất nước gấm vóc. Thề biến Tổ quốc thành thiên đường!”
Bà cụ khí thế ngút trời, coi tứ hợp viện như sân khấu biểu diễn. Tay cầm chổi, bà quét sân theo nhịp điệu, bụi bay mù mịt, tiếng hát vang khắp sân.
“Hướng về thắng lợi, bạn bè của ta khắp thế giới. Tiếng ca của ta vang vọng bốn phương, bão táp cách mạng cuốn sạch địa cầu, bọn yêu ma quỷ quái kinh hãi một phen!”
“Hướng về thắng lợi, con đường của ta rộng thênh thang. Tương lai của ta rực rỡ huy hoàng!”
“Chúng ta hiến thân cho sự nghiệp vĩ đại này, hạnh phúc vô biên, vinh quang tột cùng!”
Giọng hát thực sự hay, đến mức Miêu Nhị Mai không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng. Nhưng bà ấy vẫn không khỏi thắc mắc, liền hỏi bà cụ Vệ:
“Chị à, chị hát thì cứ hát, sao còn phải vung chổi làm gì? Có bí quyết gì ở đây sao?”
Nghe vậy, bà cụ Vệ mặt đỏ ửng, rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng trước ánh mắt nóng bỏng của Miêu Nhị Mai, bà cụ đành thú nhận:
“Hồi xưa tôi học bài hát này ở đội sản xuất. Khi ấy vừa nghe vừa hát, nhưng tay vẫn phải làm việc đồng áng. Tôi còn nhớ rõ lúc đó đang cầm cuốc cuốc đất. Không hiểu sao, từ đó trở đi, cứ hát là tôi phải cầm thứ gì đó vung tay vung chân, nếu không thì cảm giác như mình hát không tới nơi. Sau khi chuyển lên thủ đô, làm gì còn cuốc mà cầm? Thế là tôi dùng tạm chổi, hiệu quả cũng không tệ.”
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Bà ấy bèn hỏi:“Chị ơi, chị có quan hệ họ hàng gì với Vệ Quang Minh không?”Bà cụ Vệ đầy vẻ tự hào:“Vệ Quang Minh là cháu nội tôi, con trai nhà Tứ Trụ đấy.”“Ồ, hóa ra chị là bà nội của Vệ Quang Minh! Thảo nào tôi nghe chị hát hay như thế. Vệ Quang Minh chắc chắn thừa hưởng năng khiếu của chị rồi! Chị ơi, chị có thể hát lại bài đó cho tôi nghe được không? Tôi muốn bắt lấy cái thần trong giọng hát của chị.”Muôn lời nịnh nọt, không gì bằng lời chân thành.Nghe lời khen đầy nhiệt tình của Nhị Mai, bà cụ Vệ sảng khoái vô cùng, lập tức gật đầu:“Được chứ! Cô muốn nghe bài nào, chỉ cần tôi biết, tôi sẽ hát hết cho cô nghe. Nhưng giờ thì không được, tôi phải về nhà uống chút nước. Hồi nãy đi chợ trả giá hơi lâu, làm cổ họng hơi khô rồi…”So với những người khác, bà cụ Vệ quả thực là may mắn.Từ khi Vệ Thiêm Hỉ chào đời, cuộc sống của nhà họ Vệ ngày một khấm khá hơn. Trước đó, họ cũng từng trải qua hai năm đói kém, nhưng khi ấy mọi người đều đói, đâu phải chỉ riêng nhà bà cụ. Vì vậy, bà cụ Vệ giữ tâm thái rất bình thản.Trong mười năm đen tối khiến bao người đau khổ khôn nguôi, gia đình bà cụ Vệ lại sống trong căn biệt thự nhỏ sang trọng, không thiếu ăn, không thiếu mặc. Con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều rất giỏi giang, bà cụ nào có thấy bóng tối ở đâu?Khi người khác lo lắng không biết sống ra sao, bà cụ Vệ còn bận giúp đỡ người khác, coi mấy anh lính trẻ trong quân đội như con cái trong nhà mà yêu thương.Miêu Nhị Mai được bà cụ Vệ dẫn về tứ hợp viện. Sau khi uống một bát nước trắng nguội, bà cụ Vệ lấy chiếc đài cát xét yêu quý của mình ra. Vốn định bật bài hát yêu thích, nhưng lại nghe trong đài phát ra mấy câu tiếng nước ngoài lạ hoắc. Bà cụ bĩu môi, rút băng ra, chỉnh sang kênh phát bài hát yêu thích của mình. Đúng lúc ấy, bài ‘Chúng ta đi trên con đường lớn’ vang lên.MayBà cụ Vệ khẽ ho một tiếng rồi cất giọng hát: “Chúng ta đi trên con đường lớn, ý chí phấn chấn, tinh thần hăng hái.”Giọng của bà cụ vốn được rèn luyện từ những năm làm việc ở đội sản xuất, vô cùng vang dội. Vừa cất giọng, Miêu Nhị Mai đã bị bất ngờ.Dù bà cụ đôi chỗ hát không rõ lời, nhưng tinh thần của bài hát thì lại được truyền tải trọn vẹn. Không giống người khác, hát từng nốt, từng chữ đều đúng, nhưng lại thiếu đi sự hùng hồn, phấn chấn cần có.Bài hát của bà cụ khiến Miêu Nhị Mai cảm giác như m.á.u trong cơ thể đang sôi sục.Là tinh thần hăng hái, ý chí phấn chấn!Bà cụ Vệ tiếp tục hát: “Hướng về thắng lợi, ba lá cờ đỏ tung bay trước gió. Sáu trăm triệu người hăng say làm việc, xây dựng đất nước gấm vóc. Thề biến Tổ quốc thành thiên đường!”Bà cụ khí thế ngút trời, coi tứ hợp viện như sân khấu biểu diễn. Tay cầm chổi, bà quét sân theo nhịp điệu, bụi bay mù mịt, tiếng hát vang khắp sân.“Hướng về thắng lợi, bạn bè của ta khắp thế giới. Tiếng ca của ta vang vọng bốn phương, bão táp cách mạng cuốn sạch địa cầu, bọn yêu ma quỷ quái kinh hãi một phen!”“Hướng về thắng lợi, con đường của ta rộng thênh thang. Tương lai của ta rực rỡ huy hoàng!”“Chúng ta hiến thân cho sự nghiệp vĩ đại này, hạnh phúc vô biên, vinh quang tột cùng!”Giọng hát thực sự hay, đến mức Miêu Nhị Mai không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng. Nhưng bà ấy vẫn không khỏi thắc mắc, liền hỏi bà cụ Vệ:“Chị à, chị hát thì cứ hát, sao còn phải vung chổi làm gì? Có bí quyết gì ở đây sao?”Nghe vậy, bà cụ Vệ mặt đỏ ửng, rõ ràng có chút ngại ngùng. Nhưng trước ánh mắt nóng bỏng của Miêu Nhị Mai, bà cụ đành thú nhận:“Hồi xưa tôi học bài hát này ở đội sản xuất. Khi ấy vừa nghe vừa hát, nhưng tay vẫn phải làm việc đồng áng. Tôi còn nhớ rõ lúc đó đang cầm cuốc cuốc đất. Không hiểu sao, từ đó trở đi, cứ hát là tôi phải cầm thứ gì đó vung tay vung chân, nếu không thì cảm giác như mình hát không tới nơi. Sau khi chuyển lên thủ đô, làm gì còn cuốc mà cầm? Thế là tôi dùng tạm chổi, hiệu quả cũng không tệ.”