Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 281: Chương 281
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Bà cụ Vệ hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn chính thức."Be! Be! Be! Be!!!!"Một loạt tiếng dê kêu ngắn ngủi nhưng thê lương từ miệng bà cụ phát ra, khiến cả phòng làm việc c.h.ế.t lặng. Cô gái ngồi gần bà cụ nhất thì há hốc mồm vì kinh ngạc.Cô gái đó vắt óc suy nghĩ, cố tìm ra ý nghĩa của việc so sánh tiếng dê kêu với cách cô nàng hát. Bà cụ nói rằng nghe xong và so sánh sẽ biết sai ở đâu, nhưng cô nàng hoàn toàn không hiểu nổi. Phải chăng cô nàng thật sự hết thuốc chữa?Miêu Nhị Mai cũng không nghe ra được điều gì. Bà ấy nói với bà cụ:"Chị ơi, cô bé này khả năng lĩnh hội hơi kém, hay là chị giảng rõ ràng hơn chút đi."Bà cụ thở dài, nhìn Miêu Nhị Mai bằng ánh mắt như đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm hiểu, ánh mắt tràn đầy bất lực:"Thôi được rồi, để tôi nói kỹ hơn."Bà quay lại nhìn cô gái, giọng sâu sắc:"Cô bé à, ngay cả dê còn biết kêu theo cảm xúc tùy từng hoàn cảnh. Ăn no thì kêu vui vẻ, sắp bị g.i.ế.c thì kêu thảm thiết. Vậy mà cô hát cứ như tụng kinh, chẳng có chút biến hóa nào. Ngay cả máy phát nhạc còn có cảm xúc hơn cô!""Hát là phải hát, không phải đọc kinh. Phải vận dụng toàn bộ khả năng của bản thân, để mỗi câu hát, mỗi chữ hát đều đầy đặn cảm xúc. Hiểu chưa? Cô hát một bài vui vẻ mà trên mặt chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại trông như đang mất hết hy vọng sống.""Cô cảm thấy mình đã hát hoàn hảo rồi sao? Thực lòng mà nói, nếu tôi chấm điểm bài hát này, thì trăm điểm cô chỉ được hai mươi chín. Vì tôi chẳng cảm nhận được sự thấu hiểu của cô, chẳng thấy linh hồn hay cảm xúc của cô trong bài hát. Cô chỉ đang bắt chước, mà còn là kiểu bắt chước qua loa, đối phó. Đối phó người khác thì được, nhưng không đối phó được tôi đâu."Bà cụ Vệ, người thẳng thắn đến cay nghiệt, chính thức lên tiếng phê bình.Sợ cô gái không phục, bà cụ cất giọng hát lại giai điệu vừa rồi với từ ‘a’, nhấn mạnh từng cảm xúc. Xong, bà cụ hỏi cô gái:"Nghe ra chưa? Đây mới gọi là hát bằng cả trái tim."Cô gái hiểu hay không thì chưa rõ, nhưng Miêu Nhị Mai và các giáo viên khác đã sững sờ trước màn trình diễn của bà cụ.Quá đỉnh!Thật sự quá đỉnh!Chỉ với một âm thanh mà truyền tải được bao nhiêu thứ, lại đầy cảm xúc, đến mức không cần đổi hơi. Phải có dung tích phổi khủng khiếp cỡ nào mới làm được như vậy?Miêu Nhị Mai nhân cơ hội giới thiệu:May"Vị này chính là bà nội của Vệ Quang Minh trong trường ta. Giọng hát nhiều sắc thái và mạnh mẽ của Vệ Quang Minh chắc chắn là do được di truyền từ bà nội."Các giáo viên đều tỏ ý đồng tình.Sau khi hát xong, bà cụ Vệ cho cô gái ba phút để suy nghĩ. Bà cụ lấy ra chiếc bình nước từ túi vải hoa, uống vài ngụm làm ẩm giọng. Đợi cô gái lấy lại bình tĩnh, bà cụ hỏi:"Sao rồi, cô bé, nghĩ ra chưa? Nếu hiểu rồi thì hát lại cho tôi nghe, để xem cô lĩnh hội được bao nhiêu."Cô gái vẫn đang lơ mơ trong tiếng kêu của bà cụ, đầu óc trống rỗng, làm sao mà nghĩ ra nổi. Nhưng vẫn bị bà cụ thúc ép, đành cất giọng hát.Bà cụ nghe xong, mặt đầy vẻ thất vọng. Bà cụ lắc đầu nói:"Cô bé, tôi tốn bao nhiêu công sức chỉ bảo, mà cô chẳng nghe được gì hết. Cảm xúc! Phải có cảm xúc đầy đặn! Lúc nãy cô có đặt chút cảm xúc nào vào không? Tôi chỉ nghe thấy một vỏ rỗng không thôi!""Thôi được, chắc mấy thứ trừu tượng này cô không hiểu nổi. Vậy thì thế này, tôi sẽ mô tả một khung cảnh. Cô hãy cố gắng tưởng tượng, đưa mình vào khung cảnh đó. Sau đó nhắm mắt lại và hát. Đừng nghĩ nhiều, cứ thả lỏng, đừng lo hát mạnh quá bị người ta cười. Hát có cảm xúc thì không ai cười cô cả. Ngược lại, cứ giữ cách hát qua loa thì sẽ bị người ta chê cười, hiểu chưa?"Bà cụ nhắm mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:"Cô bé, nhắm mắt lại. Hãy tưởng tượng mình đang đứng giữa một thảo nguyên mênh mông. Bên cạnh cô có một dòng sông uốn lượn chảy qua. Ở bờ bên kia, có một chàng trai rất tuấn tú. Cô vừa nhìn anh ấy một cái, liền thích ngay!"
Bà cụ Vệ hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn chính thức.
"Be! Be! Be! Be!!!!"
Một loạt tiếng dê kêu ngắn ngủi nhưng thê lương từ miệng bà cụ phát ra, khiến cả phòng làm việc c.h.ế.t lặng. Cô gái ngồi gần bà cụ nhất thì há hốc mồm vì kinh ngạc.
Cô gái đó vắt óc suy nghĩ, cố tìm ra ý nghĩa của việc so sánh tiếng dê kêu với cách cô nàng hát. Bà cụ nói rằng nghe xong và so sánh sẽ biết sai ở đâu, nhưng cô nàng hoàn toàn không hiểu nổi. Phải chăng cô nàng thật sự hết thuốc chữa?
Miêu Nhị Mai cũng không nghe ra được điều gì. Bà ấy nói với bà cụ:
"Chị ơi, cô bé này khả năng lĩnh hội hơi kém, hay là chị giảng rõ ràng hơn chút đi."
Bà cụ thở dài, nhìn Miêu Nhị Mai bằng ánh mắt như đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm hiểu, ánh mắt tràn đầy bất lực:
"Thôi được rồi, để tôi nói kỹ hơn."
Bà quay lại nhìn cô gái, giọng sâu sắc:
"Cô bé à, ngay cả dê còn biết kêu theo cảm xúc tùy từng hoàn cảnh. Ăn no thì kêu vui vẻ, sắp bị g.i.ế.c thì kêu thảm thiết. Vậy mà cô hát cứ như tụng kinh, chẳng có chút biến hóa nào. Ngay cả máy phát nhạc còn có cảm xúc hơn cô!"
"Hát là phải hát, không phải đọc kinh. Phải vận dụng toàn bộ khả năng của bản thân, để mỗi câu hát, mỗi chữ hát đều đầy đặn cảm xúc. Hiểu chưa? Cô hát một bài vui vẻ mà trên mặt chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại trông như đang mất hết hy vọng sống."
"Cô cảm thấy mình đã hát hoàn hảo rồi sao? Thực lòng mà nói, nếu tôi chấm điểm bài hát này, thì trăm điểm cô chỉ được hai mươi chín. Vì tôi chẳng cảm nhận được sự thấu hiểu của cô, chẳng thấy linh hồn hay cảm xúc của cô trong bài hát. Cô chỉ đang bắt chước, mà còn là kiểu bắt chước qua loa, đối phó. Đối phó người khác thì được, nhưng không đối phó được tôi đâu."
Bà cụ Vệ, người thẳng thắn đến cay nghiệt, chính thức lên tiếng phê bình.
Sợ cô gái không phục, bà cụ cất giọng hát lại giai điệu vừa rồi với từ ‘a’, nhấn mạnh từng cảm xúc. Xong, bà cụ hỏi cô gái:
"Nghe ra chưa? Đây mới gọi là hát bằng cả trái tim."
Cô gái hiểu hay không thì chưa rõ, nhưng Miêu Nhị Mai và các giáo viên khác đã sững sờ trước màn trình diễn của bà cụ.
Quá đỉnh!
Thật sự quá đỉnh!
Chỉ với một âm thanh mà truyền tải được bao nhiêu thứ, lại đầy cảm xúc, đến mức không cần đổi hơi. Phải có dung tích phổi khủng khiếp cỡ nào mới làm được như vậy?
Miêu Nhị Mai nhân cơ hội giới thiệu:
May
"Vị này chính là bà nội của Vệ Quang Minh trong trường ta. Giọng hát nhiều sắc thái và mạnh mẽ của Vệ Quang Minh chắc chắn là do được di truyền từ bà nội."
Các giáo viên đều tỏ ý đồng tình.
Sau khi hát xong, bà cụ Vệ cho cô gái ba phút để suy nghĩ. Bà cụ lấy ra chiếc bình nước từ túi vải hoa, uống vài ngụm làm ẩm giọng. Đợi cô gái lấy lại bình tĩnh, bà cụ hỏi:
"Sao rồi, cô bé, nghĩ ra chưa? Nếu hiểu rồi thì hát lại cho tôi nghe, để xem cô lĩnh hội được bao nhiêu."
Cô gái vẫn đang lơ mơ trong tiếng kêu của bà cụ, đầu óc trống rỗng, làm sao mà nghĩ ra nổi. Nhưng vẫn bị bà cụ thúc ép, đành cất giọng hát.
Bà cụ nghe xong, mặt đầy vẻ thất vọng. Bà cụ lắc đầu nói:
"Cô bé, tôi tốn bao nhiêu công sức chỉ bảo, mà cô chẳng nghe được gì hết. Cảm xúc! Phải có cảm xúc đầy đặn! Lúc nãy cô có đặt chút cảm xúc nào vào không? Tôi chỉ nghe thấy một vỏ rỗng không thôi!"
"Thôi được, chắc mấy thứ trừu tượng này cô không hiểu nổi. Vậy thì thế này, tôi sẽ mô tả một khung cảnh. Cô hãy cố gắng tưởng tượng, đưa mình vào khung cảnh đó. Sau đó nhắm mắt lại và hát. Đừng nghĩ nhiều, cứ thả lỏng, đừng lo hát mạnh quá bị người ta cười. Hát có cảm xúc thì không ai cười cô cả. Ngược lại, cứ giữ cách hát qua loa thì sẽ bị người ta chê cười, hiểu chưa?"
Bà cụ nhắm mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
"Cô bé, nhắm mắt lại. Hãy tưởng tượng mình đang đứng giữa một thảo nguyên mênh mông. Bên cạnh cô có một dòng sông uốn lượn chảy qua. Ở bờ bên kia, có một chàng trai rất tuấn tú. Cô vừa nhìn anh ấy một cái, liền thích ngay!"
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Bà cụ Vệ hít sâu một hơi, chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn chính thức."Be! Be! Be! Be!!!!"Một loạt tiếng dê kêu ngắn ngủi nhưng thê lương từ miệng bà cụ phát ra, khiến cả phòng làm việc c.h.ế.t lặng. Cô gái ngồi gần bà cụ nhất thì há hốc mồm vì kinh ngạc.Cô gái đó vắt óc suy nghĩ, cố tìm ra ý nghĩa của việc so sánh tiếng dê kêu với cách cô nàng hát. Bà cụ nói rằng nghe xong và so sánh sẽ biết sai ở đâu, nhưng cô nàng hoàn toàn không hiểu nổi. Phải chăng cô nàng thật sự hết thuốc chữa?Miêu Nhị Mai cũng không nghe ra được điều gì. Bà ấy nói với bà cụ:"Chị ơi, cô bé này khả năng lĩnh hội hơi kém, hay là chị giảng rõ ràng hơn chút đi."Bà cụ thở dài, nhìn Miêu Nhị Mai bằng ánh mắt như đang dạy dỗ một đứa trẻ chậm hiểu, ánh mắt tràn đầy bất lực:"Thôi được rồi, để tôi nói kỹ hơn."Bà quay lại nhìn cô gái, giọng sâu sắc:"Cô bé à, ngay cả dê còn biết kêu theo cảm xúc tùy từng hoàn cảnh. Ăn no thì kêu vui vẻ, sắp bị g.i.ế.c thì kêu thảm thiết. Vậy mà cô hát cứ như tụng kinh, chẳng có chút biến hóa nào. Ngay cả máy phát nhạc còn có cảm xúc hơn cô!""Hát là phải hát, không phải đọc kinh. Phải vận dụng toàn bộ khả năng của bản thân, để mỗi câu hát, mỗi chữ hát đều đầy đặn cảm xúc. Hiểu chưa? Cô hát một bài vui vẻ mà trên mặt chẳng có chút vui vẻ nào, ngược lại trông như đang mất hết hy vọng sống.""Cô cảm thấy mình đã hát hoàn hảo rồi sao? Thực lòng mà nói, nếu tôi chấm điểm bài hát này, thì trăm điểm cô chỉ được hai mươi chín. Vì tôi chẳng cảm nhận được sự thấu hiểu của cô, chẳng thấy linh hồn hay cảm xúc của cô trong bài hát. Cô chỉ đang bắt chước, mà còn là kiểu bắt chước qua loa, đối phó. Đối phó người khác thì được, nhưng không đối phó được tôi đâu."Bà cụ Vệ, người thẳng thắn đến cay nghiệt, chính thức lên tiếng phê bình.Sợ cô gái không phục, bà cụ cất giọng hát lại giai điệu vừa rồi với từ ‘a’, nhấn mạnh từng cảm xúc. Xong, bà cụ hỏi cô gái:"Nghe ra chưa? Đây mới gọi là hát bằng cả trái tim."Cô gái hiểu hay không thì chưa rõ, nhưng Miêu Nhị Mai và các giáo viên khác đã sững sờ trước màn trình diễn của bà cụ.Quá đỉnh!Thật sự quá đỉnh!Chỉ với một âm thanh mà truyền tải được bao nhiêu thứ, lại đầy cảm xúc, đến mức không cần đổi hơi. Phải có dung tích phổi khủng khiếp cỡ nào mới làm được như vậy?Miêu Nhị Mai nhân cơ hội giới thiệu:May"Vị này chính là bà nội của Vệ Quang Minh trong trường ta. Giọng hát nhiều sắc thái và mạnh mẽ của Vệ Quang Minh chắc chắn là do được di truyền từ bà nội."Các giáo viên đều tỏ ý đồng tình.Sau khi hát xong, bà cụ Vệ cho cô gái ba phút để suy nghĩ. Bà cụ lấy ra chiếc bình nước từ túi vải hoa, uống vài ngụm làm ẩm giọng. Đợi cô gái lấy lại bình tĩnh, bà cụ hỏi:"Sao rồi, cô bé, nghĩ ra chưa? Nếu hiểu rồi thì hát lại cho tôi nghe, để xem cô lĩnh hội được bao nhiêu."Cô gái vẫn đang lơ mơ trong tiếng kêu của bà cụ, đầu óc trống rỗng, làm sao mà nghĩ ra nổi. Nhưng vẫn bị bà cụ thúc ép, đành cất giọng hát.Bà cụ nghe xong, mặt đầy vẻ thất vọng. Bà cụ lắc đầu nói:"Cô bé, tôi tốn bao nhiêu công sức chỉ bảo, mà cô chẳng nghe được gì hết. Cảm xúc! Phải có cảm xúc đầy đặn! Lúc nãy cô có đặt chút cảm xúc nào vào không? Tôi chỉ nghe thấy một vỏ rỗng không thôi!""Thôi được, chắc mấy thứ trừu tượng này cô không hiểu nổi. Vậy thì thế này, tôi sẽ mô tả một khung cảnh. Cô hãy cố gắng tưởng tượng, đưa mình vào khung cảnh đó. Sau đó nhắm mắt lại và hát. Đừng nghĩ nhiều, cứ thả lỏng, đừng lo hát mạnh quá bị người ta cười. Hát có cảm xúc thì không ai cười cô cả. Ngược lại, cứ giữ cách hát qua loa thì sẽ bị người ta chê cười, hiểu chưa?"Bà cụ nhắm mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi nói:"Cô bé, nhắm mắt lại. Hãy tưởng tượng mình đang đứng giữa một thảo nguyên mênh mông. Bên cạnh cô có một dòng sông uốn lượn chảy qua. Ở bờ bên kia, có một chàng trai rất tuấn tú. Cô vừa nhìn anh ấy một cái, liền thích ngay!"