Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 303: Chương 303
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Khi tiếng chuông tan học vang lên, bà cụ Vệ lấy từ trong chiếc túi vải bông hoa ra chiếc bình giữ nhiệt mà Vệ Đông Chinh mới mua cho bà cụ, uống mấy ngụm trà kỷ tử, táo đỏ và nhãn khô. Sau đó, bà cụ bước tới trước mặt Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, cả hai đã sững sờ đến ngây người. Bà cụ nói:"Thu lại cái vẻ mặt chưa từng thấy qua thế gian đó đi. Mẹ đã dạy xong rồi, về nhà thôi. Hôm nay nhiều người, nhân tiện hai đứa đi cùng mẹ ra chợ mua thêm ít đồ ăn. Một mình mẹ không xách nổi. À, Tứ Trụ, giúp mẹ xách cái máy thu âm về, tối nay mẹ còn phải soạn bài."Trên đường về, bà cụ Vệ dặn dò Diêu Thúy Phân và Vệ Tứ Trụ:"Thủ đô này không giống như Dung Thành đâu. Hai đứa nhìn cách mọi người ăn mặc là biết. Nếu ở Dung Thành, quần áo hai đứa mặc vẫn tính là tươm tất. Nhưng ở đây thì có chút lỗi thời, quê mùa rồi. Mà cũng không sao, ăn cơm trưa xong mẹ dẫn hai đứa đến cửa hàng của Đại Nha, chọn vài bộ quần áo đẹp và thời thượng, trông chỉnh chu lên là tinh thần cũng rạng rỡ hơn."Nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của Diêu Thúy Phân, bà cụ Vệ thở dài:"Thúy Phân này, sao con không biết chăm chút bản thân chút nào vậy? Con nhìn tóc bạc của mình đi, còn nhiều hơn của mẹ. Về nhà lấy ít hạt mè đen mà nhóc Hỉ làm ra ăn thử. Ăn trong ba tháng, tóc bạc sẽ dần đen lại.""Còn mặt con, sao mà sần sùi thế này? Nếp nhăn còn sâu hơn của mẹ. Con mới hơn bốn mươi tuổi thôi đấy! Nhưng đến thủ đô rồi thì tốt. Nhớ mỗi ngày bôi hai lần kem Tam Bạch mà nhóc Hỉ làm. Dùng một tháng, da mặt sẽ mịn màng lại, mấy vết nám cũng biến mất, nhìn trẻ ra cả hai mươi tuổi.""Tứ Trụ, mới nửa năm không gặp, sao đầu con lại hói nhiều thế? Có phải cơ thể có vấn đề gì không? Dạo này nhóc Hỉ bận, mẹ không gặp được. Đợi nó về nhà, mẹ sẽ hỏi xem có cách nào trị rụng tóc không, giúp con mọc lại tóc. Trẻ như thế mà hói thì nhìn khó coi lắm."Vệ Tứ Trụ nghẹn lời:"..."Diêu Thúy Phân trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Rõ ràng con gái là do bà sinh ra, vậy mà lại thân thiết với bà cụ Vệ, chẳng hề thân với bà. Có thứ gì tốt cũng chỉ nhớ đến bà cụ Vệ, không nhớ tới bà. Bà bất giác cảm thấy mình như hóa chanh vì ghen tị.Sau khi chịu đựng những lời phê bình như "mưa bão" từ bà cụ Vệ, Diêu Thúy Phân cứ ngỡ trái tim mình đã chai sạn, người khác nói gì cũng không còn đau lòng nữa. Nhưng chẳng ngờ một câu nói của bà lão bán rau lại khiến bà suýt bật khóc.Bà lão bán rau biết bà cụ Vệ là giảng viên đại học, là người có học thức và đáng kính trọng. Mỗi lần bà cụ Vệ mua rau từ quầy của bà, bà thường giảm giá chút ít. Quan hệ của họ nhờ thế ngày càng thân thiết.Thấy bà cụ Vệ dẫn theo hai người trông phong trần và ăn mặc quê mùa đến, bà lão bán rau hỏi thăm:"Cô giáo Tôn, anh trai chị dâu của cô đến thủ đô thăm cô à?"Bà cụ Vệ ngẩn người, thấy bà lão bán rau đang nhìn Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, chỉ biết xoa đầu chịu thua:"Đây đâu phải anh trai chị dâu của tôi. Đây là con trai và con dâu tôi, là cha mẹ ruột của nhóc Hỉ nhà tôi."May"Ồ?" Bà lão bán rau gần như viết chữ "tôi không tin" lên mặt. Bà ấy hỏi:"Cô giáo Tôn, cô trông trẻ thế này, sao có thể có con trai con dâu già như vậy? Nhóc Hỉ nhà cô xinh như hoa như ngọc, còn cha mẹ nó thì già thế kia."Bà cụ Vệ liếc nhìn Diêu Thúy Phân, người đang như khóc không thành tiếng, vội vàng giải thích:"Hai vợ chồng chúng nó trước giờ làm việc ở nơi gian khổ, điều kiện không tốt như ở thủ đô, nên trông hơi già hơn chút thôi. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, nhóc Hỉ hai mươi tuổi rồi, lại là con út. Cha mẹ nó đều ngoài bốn mươi cả, nhìn như vậy cũng là bình thường mà."Ngẫm lại, bà lão bán rau thấy cũng đúng. Bà ấy hào phóng lấy thêm một nắm rau mùi cho bà cụ Vệ, còn xóa số lẻ trong giá tiền, vui vẻ nói:
Khi tiếng chuông tan học vang lên, bà cụ Vệ lấy từ trong chiếc túi vải bông hoa ra chiếc bình giữ nhiệt mà Vệ Đông Chinh mới mua cho bà cụ, uống mấy ngụm trà kỷ tử, táo đỏ và nhãn khô. Sau đó, bà cụ bước tới trước mặt Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, cả hai đã sững sờ đến ngây người. Bà cụ nói:
"Thu lại cái vẻ mặt chưa từng thấy qua thế gian đó đi. Mẹ đã dạy xong rồi, về nhà thôi. Hôm nay nhiều người, nhân tiện hai đứa đi cùng mẹ ra chợ mua thêm ít đồ ăn. Một mình mẹ không xách nổi. À, Tứ Trụ, giúp mẹ xách cái máy thu âm về, tối nay mẹ còn phải soạn bài."
Trên đường về, bà cụ Vệ dặn dò Diêu Thúy Phân và Vệ Tứ Trụ:
"Thủ đô này không giống như Dung Thành đâu. Hai đứa nhìn cách mọi người ăn mặc là biết. Nếu ở Dung Thành, quần áo hai đứa mặc vẫn tính là tươm tất. Nhưng ở đây thì có chút lỗi thời, quê mùa rồi. Mà cũng không sao, ăn cơm trưa xong mẹ dẫn hai đứa đến cửa hàng của Đại Nha, chọn vài bộ quần áo đẹp và thời thượng, trông chỉnh chu lên là tinh thần cũng rạng rỡ hơn."
Nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của Diêu Thúy Phân, bà cụ Vệ thở dài:
"Thúy Phân này, sao con không biết chăm chút bản thân chút nào vậy? Con nhìn tóc bạc của mình đi, còn nhiều hơn của mẹ. Về nhà lấy ít hạt mè đen mà nhóc Hỉ làm ra ăn thử. Ăn trong ba tháng, tóc bạc sẽ dần đen lại."
"Còn mặt con, sao mà sần sùi thế này? Nếp nhăn còn sâu hơn của mẹ. Con mới hơn bốn mươi tuổi thôi đấy! Nhưng đến thủ đô rồi thì tốt. Nhớ mỗi ngày bôi hai lần kem Tam Bạch mà nhóc Hỉ làm. Dùng một tháng, da mặt sẽ mịn màng lại, mấy vết nám cũng biến mất, nhìn trẻ ra cả hai mươi tuổi."
"Tứ Trụ, mới nửa năm không gặp, sao đầu con lại hói nhiều thế? Có phải cơ thể có vấn đề gì không? Dạo này nhóc Hỉ bận, mẹ không gặp được. Đợi nó về nhà, mẹ sẽ hỏi xem có cách nào trị rụng tóc không, giúp con mọc lại tóc. Trẻ như thế mà hói thì nhìn khó coi lắm."
Vệ Tứ Trụ nghẹn lời:
"..."
Diêu Thúy Phân trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Rõ ràng con gái là do bà sinh ra, vậy mà lại thân thiết với bà cụ Vệ, chẳng hề thân với bà. Có thứ gì tốt cũng chỉ nhớ đến bà cụ Vệ, không nhớ tới bà. Bà bất giác cảm thấy mình như hóa chanh vì ghen tị.
Sau khi chịu đựng những lời phê bình như "mưa bão" từ bà cụ Vệ, Diêu Thúy Phân cứ ngỡ trái tim mình đã chai sạn, người khác nói gì cũng không còn đau lòng nữa. Nhưng chẳng ngờ một câu nói của bà lão bán rau lại khiến bà suýt bật khóc.
Bà lão bán rau biết bà cụ Vệ là giảng viên đại học, là người có học thức và đáng kính trọng. Mỗi lần bà cụ Vệ mua rau từ quầy của bà, bà thường giảm giá chút ít. Quan hệ của họ nhờ thế ngày càng thân thiết.
Thấy bà cụ Vệ dẫn theo hai người trông phong trần và ăn mặc quê mùa đến, bà lão bán rau hỏi thăm:
"Cô giáo Tôn, anh trai chị dâu của cô đến thủ đô thăm cô à?"
Bà cụ Vệ ngẩn người, thấy bà lão bán rau đang nhìn Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, chỉ biết xoa đầu chịu thua:
"Đây đâu phải anh trai chị dâu của tôi. Đây là con trai và con dâu tôi, là cha mẹ ruột của nhóc Hỉ nhà tôi."
May
"Ồ?" Bà lão bán rau gần như viết chữ "tôi không tin" lên mặt. Bà ấy hỏi:
"Cô giáo Tôn, cô trông trẻ thế này, sao có thể có con trai con dâu già như vậy? Nhóc Hỉ nhà cô xinh như hoa như ngọc, còn cha mẹ nó thì già thế kia."
Bà cụ Vệ liếc nhìn Diêu Thúy Phân, người đang như khóc không thành tiếng, vội vàng giải thích:
"Hai vợ chồng chúng nó trước giờ làm việc ở nơi gian khổ, điều kiện không tốt như ở thủ đô, nên trông hơi già hơn chút thôi. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, nhóc Hỉ hai mươi tuổi rồi, lại là con út. Cha mẹ nó đều ngoài bốn mươi cả, nhìn như vậy cũng là bình thường mà."
Ngẫm lại, bà lão bán rau thấy cũng đúng. Bà ấy hào phóng lấy thêm một nắm rau mùi cho bà cụ Vệ, còn xóa số lẻ trong giá tiền, vui vẻ nói:
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Khi tiếng chuông tan học vang lên, bà cụ Vệ lấy từ trong chiếc túi vải bông hoa ra chiếc bình giữ nhiệt mà Vệ Đông Chinh mới mua cho bà cụ, uống mấy ngụm trà kỷ tử, táo đỏ và nhãn khô. Sau đó, bà cụ bước tới trước mặt Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, cả hai đã sững sờ đến ngây người. Bà cụ nói:"Thu lại cái vẻ mặt chưa từng thấy qua thế gian đó đi. Mẹ đã dạy xong rồi, về nhà thôi. Hôm nay nhiều người, nhân tiện hai đứa đi cùng mẹ ra chợ mua thêm ít đồ ăn. Một mình mẹ không xách nổi. À, Tứ Trụ, giúp mẹ xách cái máy thu âm về, tối nay mẹ còn phải soạn bài."Trên đường về, bà cụ Vệ dặn dò Diêu Thúy Phân và Vệ Tứ Trụ:"Thủ đô này không giống như Dung Thành đâu. Hai đứa nhìn cách mọi người ăn mặc là biết. Nếu ở Dung Thành, quần áo hai đứa mặc vẫn tính là tươm tất. Nhưng ở đây thì có chút lỗi thời, quê mùa rồi. Mà cũng không sao, ăn cơm trưa xong mẹ dẫn hai đứa đến cửa hàng của Đại Nha, chọn vài bộ quần áo đẹp và thời thượng, trông chỉnh chu lên là tinh thần cũng rạng rỡ hơn."Nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn của Diêu Thúy Phân, bà cụ Vệ thở dài:"Thúy Phân này, sao con không biết chăm chút bản thân chút nào vậy? Con nhìn tóc bạc của mình đi, còn nhiều hơn của mẹ. Về nhà lấy ít hạt mè đen mà nhóc Hỉ làm ra ăn thử. Ăn trong ba tháng, tóc bạc sẽ dần đen lại.""Còn mặt con, sao mà sần sùi thế này? Nếp nhăn còn sâu hơn của mẹ. Con mới hơn bốn mươi tuổi thôi đấy! Nhưng đến thủ đô rồi thì tốt. Nhớ mỗi ngày bôi hai lần kem Tam Bạch mà nhóc Hỉ làm. Dùng một tháng, da mặt sẽ mịn màng lại, mấy vết nám cũng biến mất, nhìn trẻ ra cả hai mươi tuổi.""Tứ Trụ, mới nửa năm không gặp, sao đầu con lại hói nhiều thế? Có phải cơ thể có vấn đề gì không? Dạo này nhóc Hỉ bận, mẹ không gặp được. Đợi nó về nhà, mẹ sẽ hỏi xem có cách nào trị rụng tóc không, giúp con mọc lại tóc. Trẻ như thế mà hói thì nhìn khó coi lắm."Vệ Tứ Trụ nghẹn lời:"..."Diêu Thúy Phân trong lòng cảm thấy tủi thân vô cùng. Rõ ràng con gái là do bà sinh ra, vậy mà lại thân thiết với bà cụ Vệ, chẳng hề thân với bà. Có thứ gì tốt cũng chỉ nhớ đến bà cụ Vệ, không nhớ tới bà. Bà bất giác cảm thấy mình như hóa chanh vì ghen tị.Sau khi chịu đựng những lời phê bình như "mưa bão" từ bà cụ Vệ, Diêu Thúy Phân cứ ngỡ trái tim mình đã chai sạn, người khác nói gì cũng không còn đau lòng nữa. Nhưng chẳng ngờ một câu nói của bà lão bán rau lại khiến bà suýt bật khóc.Bà lão bán rau biết bà cụ Vệ là giảng viên đại học, là người có học thức và đáng kính trọng. Mỗi lần bà cụ Vệ mua rau từ quầy của bà, bà thường giảm giá chút ít. Quan hệ của họ nhờ thế ngày càng thân thiết.Thấy bà cụ Vệ dẫn theo hai người trông phong trần và ăn mặc quê mùa đến, bà lão bán rau hỏi thăm:"Cô giáo Tôn, anh trai chị dâu của cô đến thủ đô thăm cô à?"Bà cụ Vệ ngẩn người, thấy bà lão bán rau đang nhìn Vệ Tứ Trụ và Diêu Thúy Phân, chỉ biết xoa đầu chịu thua:"Đây đâu phải anh trai chị dâu của tôi. Đây là con trai và con dâu tôi, là cha mẹ ruột của nhóc Hỉ nhà tôi."May"Ồ?" Bà lão bán rau gần như viết chữ "tôi không tin" lên mặt. Bà ấy hỏi:"Cô giáo Tôn, cô trông trẻ thế này, sao có thể có con trai con dâu già như vậy? Nhóc Hỉ nhà cô xinh như hoa như ngọc, còn cha mẹ nó thì già thế kia."Bà cụ Vệ liếc nhìn Diêu Thúy Phân, người đang như khóc không thành tiếng, vội vàng giải thích:"Hai vợ chồng chúng nó trước giờ làm việc ở nơi gian khổ, điều kiện không tốt như ở thủ đô, nên trông hơi già hơn chút thôi. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, nhóc Hỉ hai mươi tuổi rồi, lại là con út. Cha mẹ nó đều ngoài bốn mươi cả, nhìn như vậy cũng là bình thường mà."Ngẫm lại, bà lão bán rau thấy cũng đúng. Bà ấy hào phóng lấy thêm một nắm rau mùi cho bà cụ Vệ, còn xóa số lẻ trong giá tiền, vui vẻ nói: