Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 323: Chương 323
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Thiêm Hỉ bĩu môi: “Hóa ra mỗi tuần cậu đều đến câu lạc bộ tennis chỉ để học tiếng Trung? Nilsen, tôi khuyên cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho luận văn tốt nghiệp. Đề tài luận văn của cậu rất khó, nếu cứ phân tâm thế này, tôi thật sự lo lắng cho cậu. Tất nhiên, học tiếng Trung là việc tốt. Sau khi viết xong luận văn, tôi muốn xem cậu trình bày bằng ba thứ tiếng: Anh, Thụy Điển và Trung Quốc. Hy vọng cậu làm tốt.”Nilsen: “…” Quỷ dữ!Vệ Tây Chinh và nhóm của anh ấy lưu lại Stockholm nửa tuần để xử lý các mối quan hệ phức tạp. Sau khi hoàn thành công việc, họ mới có chút thời gian rảnh rỗi để đến thành phố Lund.Vệ Thiêm Hỉ đã chuẩn bị sẵn sàng nhà cửa từ trước, chờ đón Vệ Tây Chinh cùng ba vị giáo sư từ đại học Thủy Mộc đến.Vệ Tây Chinh đi phía sau ba giáo sư. Khi ngẩng đầu lên, anh ấy thấy Vệ Thiêm Hỉ đang đứng thẳng người nhìn anh chằm chằm. Cả hai bất giác sững lại. Anh ấy dụi mắt, sau đó bước nhanh vài bước đến trước mặt cô, chăm chú quan sát cô từ đầu đến chân, rồi dùng tay véo má cô một cái: "Nhóc Hỉ, em sang Thụy Điển có phải mập lên rồi không? Anh thấy thịt trên mặt em hình như nhiều hơn trước đấy""Nhiều hơn hẳn à?" Vệ Thiêm Hỉ liền vung tay đánh vào mu bàn tay anh ấy, sau đó quay sang chào hỏi ba vị giáo sư: "Lâu rồi không gặp các thầy ạ."Ba vị giáo sư cũng bất ngờ khi tình cờ gặp Vệ Thiêm Hỉ ở đây, ai nấy đều vui mừng ra mặt.Họ vốn đến đây với nhiệm vụ đặc biệt, nên đã tranh thủ cơ hội này để trò chuyện cùng cô ngay trên bãi cỏ. Họ kể về tình hình trong nước, từ thế lực đằng sau tờ Báo Thủ đô Tự do, việc chính quyền đang điều tra tờ báo đó, cho đến lời mời nhiệt tình từ đại học Thủy Mộc mong cô quay về giảng dạy. Họ nói không ngừng nghỉ, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nhận được câu trả lời từ Vệ Thiêm Hỉ.Thấy vậy, họ vội nháy mắt với Vệ Tây Chinh, ra hiệu cho anh ấy khuyên nhủ cô.Vệ Tây Chinh tiến đến trước mặt em gái, cố nén nụ cười nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên. Anh ấy bắt đầu chơi bài tình cảm:"Em gái này, về đi thôi! Giờ là lúc đất nước cần nhân tài nhất. Em mà không quay về thì sẽ là tổn thất lớn không thể tưởng tượng nổi. Thành tựu của em đã chứng minh năng lực trước cả thế giới rồi, mấy kẻ nói xấu khi xưa giờ chẳng còn dám lên tiếng nữa. Em rời nhà hai năm rồi, cũng đến lúc quay về xem nhà cửa ra sao. Chú tư, thím tư đều rất nhớ em. Cặp sinh đôi nhà anh trai em cũng biết nói rồi, mà từ đầu tiên chúng nó gọi là tên của em. Còn bà nội mình, ngày nào cũng kể chuyện em tài giỏi thế nào với hai đứa chắt."Nghe đến đây, mắt Vệ Thiêm Hỉ bỗng đỏ hoe.Chắc bà nội đã nhắc đến cô trước mặt bọn trẻ không biết bao nhiêu lần, chúng mới có thể gọi tên cô ngay từ khi tập nói.MayĐúng là cô nên trở về.Vệ Thiêm Hỉ lau nước mắt, hỏi anh trai:"Anh, sức khỏe mọi người trong nhà thế nào? Lúc đi gấp gáp quá, nhiều việc em chưa kịp sắp xếp. Viết thư hỏi thì chẳng ai trả lời. Anh kể em nghe tình hình gia đình mình đi."Vệ Tây Chinh mỉm cười, trả lời:"Nhà mình chẳng có gì thay đổi lớn. Anh trai và cô của mình làm ăn ngày càng phát đạt. Bây giờ họ không chỉ có xưởng dệt, xưởng mỹ phẩm mà còn mở cả nhà máy sản xuất tivi, máy giặt. Anh cũng chẳng rõ họ mở bao nhiêu nhà máy, chắc chỉ có họ mới biết rõ. Cô mình còn giỏi hơn, chỉ trong hai năm mà mở hơn bốn trăm trung tâm mua sắm Tân Thời Đại. Từ thủ đô đến Tân Thị, từ Xuân Thành đến Băng Thành, đâu đâu cũng có. Cô chỉ cần ngồi không cũng kiếm được tiền. Nhưng cả anh trai và cô đều đau đầu vì bị bà nội giục kết hôn. Anh trai đã hai mươi bảy, cô thì ngoài ba mươi rồi.""Còn về anh cả với chị dâu em, họ đã trở thành ngôi sao điện ảnh. Phim của họ chiếu khắp cả nước. Gần đây, bà dì hai còn gọi điện bảo nhìn thấy anh trai em trong phim, hóa thân thành một nhân vật nữ còn mềm mại hơn cả phụ nữ, làm lính tráng trong quân đội mê mệt."
Vệ Thiêm Hỉ bĩu môi: “Hóa ra mỗi tuần cậu đều đến câu lạc bộ tennis chỉ để học tiếng Trung? Nilsen, tôi khuyên cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho luận văn tốt nghiệp. Đề tài luận văn của cậu rất khó, nếu cứ phân tâm thế này, tôi thật sự lo lắng cho cậu. Tất nhiên, học tiếng Trung là việc tốt. Sau khi viết xong luận văn, tôi muốn xem cậu trình bày bằng ba thứ tiếng: Anh, Thụy Điển và Trung Quốc. Hy vọng cậu làm tốt.”
Nilsen: “…” Quỷ dữ!
Vệ Tây Chinh và nhóm của anh ấy lưu lại Stockholm nửa tuần để xử lý các mối quan hệ phức tạp. Sau khi hoàn thành công việc, họ mới có chút thời gian rảnh rỗi để đến thành phố Lund.
Vệ Thiêm Hỉ đã chuẩn bị sẵn sàng nhà cửa từ trước, chờ đón Vệ Tây Chinh cùng ba vị giáo sư từ đại học Thủy Mộc đến.
Vệ Tây Chinh đi phía sau ba giáo sư. Khi ngẩng đầu lên, anh ấy thấy Vệ Thiêm Hỉ đang đứng thẳng người nhìn anh chằm chằm. Cả hai bất giác sững lại. Anh ấy dụi mắt, sau đó bước nhanh vài bước đến trước mặt cô, chăm chú quan sát cô từ đầu đến chân, rồi dùng tay véo má cô một cái: "Nhóc Hỉ, em sang Thụy Điển có phải mập lên rồi không? Anh thấy thịt trên mặt em hình như nhiều hơn trước đấy"
"Nhiều hơn hẳn à?" Vệ Thiêm Hỉ liền vung tay đánh vào mu bàn tay anh ấy, sau đó quay sang chào hỏi ba vị giáo sư: "Lâu rồi không gặp các thầy ạ."
Ba vị giáo sư cũng bất ngờ khi tình cờ gặp Vệ Thiêm Hỉ ở đây, ai nấy đều vui mừng ra mặt.
Họ vốn đến đây với nhiệm vụ đặc biệt, nên đã tranh thủ cơ hội này để trò chuyện cùng cô ngay trên bãi cỏ. Họ kể về tình hình trong nước, từ thế lực đằng sau tờ Báo Thủ đô Tự do, việc chính quyền đang điều tra tờ báo đó, cho đến lời mời nhiệt tình từ đại học Thủy Mộc mong cô quay về giảng dạy. Họ nói không ngừng nghỉ, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nhận được câu trả lời từ Vệ Thiêm Hỉ.
Thấy vậy, họ vội nháy mắt với Vệ Tây Chinh, ra hiệu cho anh ấy khuyên nhủ cô.
Vệ Tây Chinh tiến đến trước mặt em gái, cố nén nụ cười nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên. Anh ấy bắt đầu chơi bài tình cảm:
"Em gái này, về đi thôi! Giờ là lúc đất nước cần nhân tài nhất. Em mà không quay về thì sẽ là tổn thất lớn không thể tưởng tượng nổi. Thành tựu của em đã chứng minh năng lực trước cả thế giới rồi, mấy kẻ nói xấu khi xưa giờ chẳng còn dám lên tiếng nữa. Em rời nhà hai năm rồi, cũng đến lúc quay về xem nhà cửa ra sao. Chú tư, thím tư đều rất nhớ em. Cặp sinh đôi nhà anh trai em cũng biết nói rồi, mà từ đầu tiên chúng nó gọi là tên của em. Còn bà nội mình, ngày nào cũng kể chuyện em tài giỏi thế nào với hai đứa chắt."
Nghe đến đây, mắt Vệ Thiêm Hỉ bỗng đỏ hoe.
Chắc bà nội đã nhắc đến cô trước mặt bọn trẻ không biết bao nhiêu lần, chúng mới có thể gọi tên cô ngay từ khi tập nói.
May
Đúng là cô nên trở về.
Vệ Thiêm Hỉ lau nước mắt, hỏi anh trai:
"Anh, sức khỏe mọi người trong nhà thế nào? Lúc đi gấp gáp quá, nhiều việc em chưa kịp sắp xếp. Viết thư hỏi thì chẳng ai trả lời. Anh kể em nghe tình hình gia đình mình đi."
Vệ Tây Chinh mỉm cười, trả lời:
"Nhà mình chẳng có gì thay đổi lớn. Anh trai và cô của mình làm ăn ngày càng phát đạt. Bây giờ họ không chỉ có xưởng dệt, xưởng mỹ phẩm mà còn mở cả nhà máy sản xuất tivi, máy giặt. Anh cũng chẳng rõ họ mở bao nhiêu nhà máy, chắc chỉ có họ mới biết rõ. Cô mình còn giỏi hơn, chỉ trong hai năm mà mở hơn bốn trăm trung tâm mua sắm Tân Thời Đại. Từ thủ đô đến Tân Thị, từ Xuân Thành đến Băng Thành, đâu đâu cũng có. Cô chỉ cần ngồi không cũng kiếm được tiền. Nhưng cả anh trai và cô đều đau đầu vì bị bà nội giục kết hôn. Anh trai đã hai mươi bảy, cô thì ngoài ba mươi rồi."
"Còn về anh cả với chị dâu em, họ đã trở thành ngôi sao điện ảnh. Phim của họ chiếu khắp cả nước. Gần đây, bà dì hai còn gọi điện bảo nhìn thấy anh trai em trong phim, hóa thân thành một nhân vật nữ còn mềm mại hơn cả phụ nữ, làm lính tráng trong quân đội mê mệt."
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Thiêm Hỉ bĩu môi: “Hóa ra mỗi tuần cậu đều đến câu lạc bộ tennis chỉ để học tiếng Trung? Nilsen, tôi khuyên cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho luận văn tốt nghiệp. Đề tài luận văn của cậu rất khó, nếu cứ phân tâm thế này, tôi thật sự lo lắng cho cậu. Tất nhiên, học tiếng Trung là việc tốt. Sau khi viết xong luận văn, tôi muốn xem cậu trình bày bằng ba thứ tiếng: Anh, Thụy Điển và Trung Quốc. Hy vọng cậu làm tốt.”Nilsen: “…” Quỷ dữ!Vệ Tây Chinh và nhóm của anh ấy lưu lại Stockholm nửa tuần để xử lý các mối quan hệ phức tạp. Sau khi hoàn thành công việc, họ mới có chút thời gian rảnh rỗi để đến thành phố Lund.Vệ Thiêm Hỉ đã chuẩn bị sẵn sàng nhà cửa từ trước, chờ đón Vệ Tây Chinh cùng ba vị giáo sư từ đại học Thủy Mộc đến.Vệ Tây Chinh đi phía sau ba giáo sư. Khi ngẩng đầu lên, anh ấy thấy Vệ Thiêm Hỉ đang đứng thẳng người nhìn anh chằm chằm. Cả hai bất giác sững lại. Anh ấy dụi mắt, sau đó bước nhanh vài bước đến trước mặt cô, chăm chú quan sát cô từ đầu đến chân, rồi dùng tay véo má cô một cái: "Nhóc Hỉ, em sang Thụy Điển có phải mập lên rồi không? Anh thấy thịt trên mặt em hình như nhiều hơn trước đấy""Nhiều hơn hẳn à?" Vệ Thiêm Hỉ liền vung tay đánh vào mu bàn tay anh ấy, sau đó quay sang chào hỏi ba vị giáo sư: "Lâu rồi không gặp các thầy ạ."Ba vị giáo sư cũng bất ngờ khi tình cờ gặp Vệ Thiêm Hỉ ở đây, ai nấy đều vui mừng ra mặt.Họ vốn đến đây với nhiệm vụ đặc biệt, nên đã tranh thủ cơ hội này để trò chuyện cùng cô ngay trên bãi cỏ. Họ kể về tình hình trong nước, từ thế lực đằng sau tờ Báo Thủ đô Tự do, việc chính quyền đang điều tra tờ báo đó, cho đến lời mời nhiệt tình từ đại học Thủy Mộc mong cô quay về giảng dạy. Họ nói không ngừng nghỉ, nhưng đợi mãi vẫn chẳng nhận được câu trả lời từ Vệ Thiêm Hỉ.Thấy vậy, họ vội nháy mắt với Vệ Tây Chinh, ra hiệu cho anh ấy khuyên nhủ cô.Vệ Tây Chinh tiến đến trước mặt em gái, cố nén nụ cười nhưng khóe miệng vẫn khẽ nhếch lên. Anh ấy bắt đầu chơi bài tình cảm:"Em gái này, về đi thôi! Giờ là lúc đất nước cần nhân tài nhất. Em mà không quay về thì sẽ là tổn thất lớn không thể tưởng tượng nổi. Thành tựu của em đã chứng minh năng lực trước cả thế giới rồi, mấy kẻ nói xấu khi xưa giờ chẳng còn dám lên tiếng nữa. Em rời nhà hai năm rồi, cũng đến lúc quay về xem nhà cửa ra sao. Chú tư, thím tư đều rất nhớ em. Cặp sinh đôi nhà anh trai em cũng biết nói rồi, mà từ đầu tiên chúng nó gọi là tên của em. Còn bà nội mình, ngày nào cũng kể chuyện em tài giỏi thế nào với hai đứa chắt."Nghe đến đây, mắt Vệ Thiêm Hỉ bỗng đỏ hoe.Chắc bà nội đã nhắc đến cô trước mặt bọn trẻ không biết bao nhiêu lần, chúng mới có thể gọi tên cô ngay từ khi tập nói.MayĐúng là cô nên trở về.Vệ Thiêm Hỉ lau nước mắt, hỏi anh trai:"Anh, sức khỏe mọi người trong nhà thế nào? Lúc đi gấp gáp quá, nhiều việc em chưa kịp sắp xếp. Viết thư hỏi thì chẳng ai trả lời. Anh kể em nghe tình hình gia đình mình đi."Vệ Tây Chinh mỉm cười, trả lời:"Nhà mình chẳng có gì thay đổi lớn. Anh trai và cô của mình làm ăn ngày càng phát đạt. Bây giờ họ không chỉ có xưởng dệt, xưởng mỹ phẩm mà còn mở cả nhà máy sản xuất tivi, máy giặt. Anh cũng chẳng rõ họ mở bao nhiêu nhà máy, chắc chỉ có họ mới biết rõ. Cô mình còn giỏi hơn, chỉ trong hai năm mà mở hơn bốn trăm trung tâm mua sắm Tân Thời Đại. Từ thủ đô đến Tân Thị, từ Xuân Thành đến Băng Thành, đâu đâu cũng có. Cô chỉ cần ngồi không cũng kiếm được tiền. Nhưng cả anh trai và cô đều đau đầu vì bị bà nội giục kết hôn. Anh trai đã hai mươi bảy, cô thì ngoài ba mươi rồi.""Còn về anh cả với chị dâu em, họ đã trở thành ngôi sao điện ảnh. Phim của họ chiếu khắp cả nước. Gần đây, bà dì hai còn gọi điện bảo nhìn thấy anh trai em trong phim, hóa thân thành một nhân vật nữ còn mềm mại hơn cả phụ nữ, làm lính tráng trong quân đội mê mệt."