Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 365: Chương 365

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Nghe xong, Đào Tình Tình chợt nhớ ra và càng thêm kính nể bà cụ Vệ. Hình tượng bà cụ trong lòng cô ấy bỗng trở nên thật phong phú và đầy uy nghiêm."Quang Minh, bà nội đúng là thần tượng của em! Em phải học hỏi bà làm thế nào để buông bỏ sự rụt rè của bản thân. Lần trước, có một đạo diễn phim nổi tiếng mời em đóng vai một người đàn bà điên. Em thử đủ cách nhưng ông ấy bảo vẫn chưa đạt. Em biết vấn đề nằm ở đâu, là do em chưa dám bung hết mình. Em phải học hỏi bà nội mới được!"Vệ Quang Minh giật nảy mình:"Tình Tình, đừng! Tuyệt đối đừng! Em cứ dịu dàng thế này là tốt rồi, cần gì phải đóng vai điên chứ? Nếu em học được chiêu của bà nội, anh với hai đứa nhỏ nhà mình biết sống sao đây…"Chỉ nghĩ đến viễn cảnh vợ mình trở thành phiên bản thứ hai của bà nội, Vệ Quang Minh đã rùng mình, không dám tưởng tượng thêm nữa.Đừng nhìn mà nghĩ rằng những năm gần đây bà cụ Vệ đã bớt nóng tính đi, khả năng "đối đầu" của bà cụ không hề suy giảm, mà trái lại, vì thường xuyên tiếp xúc với các học giả cao cấp ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, bà cụ Vệ sợ rằng ăn nói thô tục sẽ bị cười nhạo. Vì thế, bà cụ đã cố ý học một kỹ năng mới – ‘mắng người một cách văn minh’.Miệng lưỡi của bà cụ như khắc tinh của những gương mặt dày dạn. Bất kể ai mặt dày đến đâu, cũng bị bà cụ mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên được.Hình ảnh oai phong của bà cụ Vệ khi "khẩu chiến" với đám đông, làm những người hiếu kỳ vây xem đang náo loạn trở nên im thin thít như gà. Thậm chí cả những cảnh sát đang kiểm soát bọn lừa đảo cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc."Đây là bà cụ từ đâu đến mà dũng mãnh thế này chứ!"MayTiếp theo, bà cụ Vệ dùng hành động thực tế để biểu diễn một vở kịch mang tên: Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn; lần sau còn mạnh hơn lần trước. Bà cụ đẩy đám đông ra, lao thẳng về phía kẻ thường xuyên tổ chức các buổi thuyết giảng, như một quả b.o.m nước sâu lao vào mục tiêu, giơ tay lên và thẳng tay giáng xuống một trận đòn không tiếc lực."Đồ chó mất nhân tính! Nhìn bề ngoài thì ra dáng người tử tế, sao lại làm mấy chuyện thất đức như thế này? Ai trong đám người ở đây không bằng tuổi cha mẹ các người? Loại thuốc này các người có dám đưa cho cha mẹ ngươi uống không? Bà già này nguyền rủa các người phải ngồi tù đến mọt gông! Nếu ngày nào bà gặp các người trên đường, nhất định bà sẽ mở sọ các người ra xem bên trong chứa thứ gì!"Khi cảnh sát kịp phản ứng thì bà cụ Vệ đã chuyển mục tiêu sang một kẻ lừa đảo khác. Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, chẳng khác nào đánh một con ch.ó c.h.ế.t đuối, làm bọn chúng hoa mắt, chán nản đến mức chẳng còn sức sống.Cảnh sát vội vàng ngăn cản bà cụ Vệ. Trùng hợp thay, bà cụ cũng vừa đánh đến mức tay mình đau nhức. Bà cụ ung dung thu tay lại, quay sang những người già xung quanh đã bị khí thế của mình dọa cho khiếp sợ và nói:"Những ai đã từng uống loại thuốc đó đừng lo lắng, mau ngừng ngay và đi bệnh viện kiểm tra. Tìm một bác sĩ giỏi để kê thuốc đúng bệnh, chữa sớm cho khỏi. Đừng tin mấy chuyện từ trên trời rơi xuống nữa! Mọi người nghĩ mà xem, đúng là trên trời có thể rơi bánh bao thật, nhưng bên trong chắc chắn có pha thuốc chuột. Ngay cả khi ta bẫy chuột cũng phải dùng hạt lúa mạch để dụ nó nữa là!"Được Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh mỗi người nắm một tay, cuối cùng họ cũng kéo được bà cụ Vệ đang hừng hực khí thế về nhà.Trên đường đi, bà cụ Vệ còn nói với Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh:"Trình độ của người dân trong nước ta cần phải nâng cao hơn! Ngươi nói xem, một trò lừa đảo đơn giản như thế, tại sao họ lại không nhìn ra chứ? Nếu bà không nói thì còn không nói làm gì, người thông minh nhất cũng có lúc ngủ quên, nhưng bà đã nói rõ ràng rồi mà họ vẫn không tin. Ngươi nói xem, trong đầu họ có phải là chứa sâu không?"

Nghe xong, Đào Tình Tình chợt nhớ ra và càng thêm kính nể bà cụ Vệ. Hình tượng bà cụ trong lòng cô ấy bỗng trở nên thật phong phú và đầy uy nghiêm.

"Quang Minh, bà nội đúng là thần tượng của em! Em phải học hỏi bà làm thế nào để buông bỏ sự rụt rè của bản thân. Lần trước, có một đạo diễn phim nổi tiếng mời em đóng vai một người đàn bà điên. Em thử đủ cách nhưng ông ấy bảo vẫn chưa đạt. Em biết vấn đề nằm ở đâu, là do em chưa dám bung hết mình. Em phải học hỏi bà nội mới được!"

Vệ Quang Minh giật nảy mình:

"Tình Tình, đừng! Tuyệt đối đừng! Em cứ dịu dàng thế này là tốt rồi, cần gì phải đóng vai điên chứ? Nếu em học được chiêu của bà nội, anh với hai đứa nhỏ nhà mình biết sống sao đây…"

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh vợ mình trở thành phiên bản thứ hai của bà nội, Vệ Quang Minh đã rùng mình, không dám tưởng tượng thêm nữa.

Đừng nhìn mà nghĩ rằng những năm gần đây bà cụ Vệ đã bớt nóng tính đi, khả năng "đối đầu" của bà cụ không hề suy giảm, mà trái lại, vì thường xuyên tiếp xúc với các học giả cao cấp ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, bà cụ Vệ sợ rằng ăn nói thô tục sẽ bị cười nhạo. Vì thế, bà cụ đã cố ý học một kỹ năng mới – ‘mắng người một cách văn minh’.

Miệng lưỡi của bà cụ như khắc tinh của những gương mặt dày dạn. Bất kể ai mặt dày đến đâu, cũng bị bà cụ mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

Hình ảnh oai phong của bà cụ Vệ khi "khẩu chiến" với đám đông, làm những người hiếu kỳ vây xem đang náo loạn trở nên im thin thít như gà. Thậm chí cả những cảnh sát đang kiểm soát bọn lừa đảo cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc.

"Đây là bà cụ từ đâu đến mà dũng mãnh thế này chứ!"

May

Tiếp theo, bà cụ Vệ dùng hành động thực tế để biểu diễn một vở kịch mang tên: Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn; lần sau còn mạnh hơn lần trước. Bà cụ đẩy đám đông ra, lao thẳng về phía kẻ thường xuyên tổ chức các buổi thuyết giảng, như một quả b.o.m nước sâu lao vào mục tiêu, giơ tay lên và thẳng tay giáng xuống một trận đòn không tiếc lực.

"Đồ chó mất nhân tính! Nhìn bề ngoài thì ra dáng người tử tế, sao lại làm mấy chuyện thất đức như thế này? Ai trong đám người ở đây không bằng tuổi cha mẹ các người? Loại thuốc này các người có dám đưa cho cha mẹ ngươi uống không? Bà già này nguyền rủa các người phải ngồi tù đến mọt gông! Nếu ngày nào bà gặp các người trên đường, nhất định bà sẽ mở sọ các người ra xem bên trong chứa thứ gì!"

Khi cảnh sát kịp phản ứng thì bà cụ Vệ đã chuyển mục tiêu sang một kẻ lừa đảo khác. Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, chẳng khác nào đánh một con ch.ó c.h.ế.t đuối, làm bọn chúng hoa mắt, chán nản đến mức chẳng còn sức sống.

Cảnh sát vội vàng ngăn cản bà cụ Vệ. Trùng hợp thay, bà cụ cũng vừa đánh đến mức tay mình đau nhức. Bà cụ ung dung thu tay lại, quay sang những người già xung quanh đã bị khí thế của mình dọa cho khiếp sợ và nói:

"Những ai đã từng uống loại thuốc đó đừng lo lắng, mau ngừng ngay và đi bệnh viện kiểm tra. Tìm một bác sĩ giỏi để kê thuốc đúng bệnh, chữa sớm cho khỏi. Đừng tin mấy chuyện từ trên trời rơi xuống nữa! Mọi người nghĩ mà xem, đúng là trên trời có thể rơi bánh bao thật, nhưng bên trong chắc chắn có pha thuốc chuột. Ngay cả khi ta bẫy chuột cũng phải dùng hạt lúa mạch để dụ nó nữa là!"

Được Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh mỗi người nắm một tay, cuối cùng họ cũng kéo được bà cụ Vệ đang hừng hực khí thế về nhà.

Trên đường đi, bà cụ Vệ còn nói với Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh:

"Trình độ của người dân trong nước ta cần phải nâng cao hơn! Ngươi nói xem, một trò lừa đảo đơn giản như thế, tại sao họ lại không nhìn ra chứ? Nếu bà không nói thì còn không nói làm gì, người thông minh nhất cũng có lúc ngủ quên, nhưng bà đã nói rõ ràng rồi mà họ vẫn không tin. Ngươi nói xem, trong đầu họ có phải là chứa sâu không?"

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Nghe xong, Đào Tình Tình chợt nhớ ra và càng thêm kính nể bà cụ Vệ. Hình tượng bà cụ trong lòng cô ấy bỗng trở nên thật phong phú và đầy uy nghiêm."Quang Minh, bà nội đúng là thần tượng của em! Em phải học hỏi bà làm thế nào để buông bỏ sự rụt rè của bản thân. Lần trước, có một đạo diễn phim nổi tiếng mời em đóng vai một người đàn bà điên. Em thử đủ cách nhưng ông ấy bảo vẫn chưa đạt. Em biết vấn đề nằm ở đâu, là do em chưa dám bung hết mình. Em phải học hỏi bà nội mới được!"Vệ Quang Minh giật nảy mình:"Tình Tình, đừng! Tuyệt đối đừng! Em cứ dịu dàng thế này là tốt rồi, cần gì phải đóng vai điên chứ? Nếu em học được chiêu của bà nội, anh với hai đứa nhỏ nhà mình biết sống sao đây…"Chỉ nghĩ đến viễn cảnh vợ mình trở thành phiên bản thứ hai của bà nội, Vệ Quang Minh đã rùng mình, không dám tưởng tượng thêm nữa.Đừng nhìn mà nghĩ rằng những năm gần đây bà cụ Vệ đã bớt nóng tính đi, khả năng "đối đầu" của bà cụ không hề suy giảm, mà trái lại, vì thường xuyên tiếp xúc với các học giả cao cấp ở Học viện Điện ảnh Hí kịch Thủ đô, bà cụ Vệ sợ rằng ăn nói thô tục sẽ bị cười nhạo. Vì thế, bà cụ đã cố ý học một kỹ năng mới – ‘mắng người một cách văn minh’.Miệng lưỡi của bà cụ như khắc tinh của những gương mặt dày dạn. Bất kể ai mặt dày đến đâu, cũng bị bà cụ mắng đến mức không thể ngẩng đầu lên được.Hình ảnh oai phong của bà cụ Vệ khi "khẩu chiến" với đám đông, làm những người hiếu kỳ vây xem đang náo loạn trở nên im thin thít như gà. Thậm chí cả những cảnh sát đang kiểm soát bọn lừa đảo cũng bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc."Đây là bà cụ từ đâu đến mà dũng mãnh thế này chứ!"MayTiếp theo, bà cụ Vệ dùng hành động thực tế để biểu diễn một vở kịch mang tên: Không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn; lần sau còn mạnh hơn lần trước. Bà cụ đẩy đám đông ra, lao thẳng về phía kẻ thường xuyên tổ chức các buổi thuyết giảng, như một quả b.o.m nước sâu lao vào mục tiêu, giơ tay lên và thẳng tay giáng xuống một trận đòn không tiếc lực."Đồ chó mất nhân tính! Nhìn bề ngoài thì ra dáng người tử tế, sao lại làm mấy chuyện thất đức như thế này? Ai trong đám người ở đây không bằng tuổi cha mẹ các người? Loại thuốc này các người có dám đưa cho cha mẹ ngươi uống không? Bà già này nguyền rủa các người phải ngồi tù đến mọt gông! Nếu ngày nào bà gặp các người trên đường, nhất định bà sẽ mở sọ các người ra xem bên trong chứa thứ gì!"Khi cảnh sát kịp phản ứng thì bà cụ Vệ đã chuyển mục tiêu sang một kẻ lừa đảo khác. Tiếng bạt tai vang lên giòn giã, chẳng khác nào đánh một con ch.ó c.h.ế.t đuối, làm bọn chúng hoa mắt, chán nản đến mức chẳng còn sức sống.Cảnh sát vội vàng ngăn cản bà cụ Vệ. Trùng hợp thay, bà cụ cũng vừa đánh đến mức tay mình đau nhức. Bà cụ ung dung thu tay lại, quay sang những người già xung quanh đã bị khí thế của mình dọa cho khiếp sợ và nói:"Những ai đã từng uống loại thuốc đó đừng lo lắng, mau ngừng ngay và đi bệnh viện kiểm tra. Tìm một bác sĩ giỏi để kê thuốc đúng bệnh, chữa sớm cho khỏi. Đừng tin mấy chuyện từ trên trời rơi xuống nữa! Mọi người nghĩ mà xem, đúng là trên trời có thể rơi bánh bao thật, nhưng bên trong chắc chắn có pha thuốc chuột. Ngay cả khi ta bẫy chuột cũng phải dùng hạt lúa mạch để dụ nó nữa là!"Được Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh mỗi người nắm một tay, cuối cùng họ cũng kéo được bà cụ Vệ đang hừng hực khí thế về nhà.Trên đường đi, bà cụ Vệ còn nói với Đào Tình Tình và Vệ Quang Minh:"Trình độ của người dân trong nước ta cần phải nâng cao hơn! Ngươi nói xem, một trò lừa đảo đơn giản như thế, tại sao họ lại không nhìn ra chứ? Nếu bà không nói thì còn không nói làm gì, người thông minh nhất cũng có lúc ngủ quên, nhưng bà đã nói rõ ràng rồi mà họ vẫn không tin. Ngươi nói xem, trong đầu họ có phải là chứa sâu không?"

Chương 365: Chương 365