Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…
Chương 376: Chương 376
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Đang lúc Vệ Thiêm Hỉ nằm trên giường thở dài thườn thượt, cổ tay cô bỗng xuất hiện mấy luồng ánh sáng. Những ánh sáng ấy vẽ nên hình dạng một chiếc đồng hồ trên cổ tay cô. Từ chiếc đồng hồ đó, một tia sáng xanh nhạt chiếu ra.“Chào sinh vật carbon yêu quý, tôi biết cô hiểu được ngôn ngữ Lobita, nên ta sẽ dùng ngôn ngữ này để hỏi cô vài câu. Xin cô nhất định phải trả lời nghiêm túc.”“Cũng xin cô tin tưởng tôi, tôi không có bất kỳ ác ý nào với cô hay nền văn minh của cô. Văn minh trên hành tinh Lobita đã bị hố đen phá hủy. Những sinh vật từng lên tàu vũ trụ để trốn thoát đều không ai sống sót, chỉ có tôi vì ở lại nghiên cứu lý thuyết hố đen phá vỡ không gian nên mới may mắn sống sót.”“Hố đen hiện đang tiến gần hành tinh Lobita hơn, chỉ còn cách ba năm ánh sáng. Khi hố đen ập đến, hành tinh đã tồn tại từ khi vũ trụ bùng nổ sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn. Cô đã có cách đến được hành tinh Lobita, hẳn biết rằng hành tinh của cô và Lobita nằm trong cùng một chiều không gian. Nói cách khác, thảm họa sẽ xảy ra trên Lobita sau ba năm cũng sẽ ập đến hành tinh của cô trong tương lai.”“Vậy nên, xin hãy đồng ý với tôi, vì sự sống còn của hai nền văn minh khác biệt, hãy cùng tôi chiến đấu. Để thể hiện thành ý mời ngươi, tôi sẽ truyền toàn bộ tư liệu cô cần vào trong não bộ của cô. Chỉ là tôi muốn nói một lời khuyên chân thành từ một kẻ đã từng trải qua.”Hình ảnh trong ánh sáng xanh khựng lại, giọng nói trầm lắng vang lên:“Bất kể là hành tinh nào, nền văn minh nào, những người làm khoa học luôn muốn khám phá các nền văn minh khác và bước ra khỏi thế giới của mình. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều thất bại. Trong vũ trụ bao la đầy bí ẩn, hiểm nguy luôn vượt xa cơ hội.”Vệ Thiêm Hỉ còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời “thổ dân Lobita” vừa nói thì một luồng thông tin khổng lồ đã ập thẳng vào não cô, khiến cô ngất lịm ngay tại chỗ.“A…” Một tiếng hét chói tai vang lên suýt nữa làm tung cả trần nhà của nhà khách.Những giáo sư già vốn đã kiệt sức trong thời gian gần đây, khó khăn lắm mới chợp mắt được, liền bị tiếng hét của Vệ Thiêm Hỉ làm giật mình tỉnh dậy. Nhiều người lục tìm trong bóng tối, rút từ túi ra mấy viên thuốc trợ tim uống liền hai viên, sau đó vội vàng mặc quần áo, bước ra khỏi phòng để xem tình hình của cô.Cửa phòng của Vệ Thiêm Hỉ đóng chặt, các giáo sư ngần ngại vì vấn đề nam nữ khác biệt, nên nhờ một nữ nghiên cứu viên của Viện Khoa Công cầm chìa khóa từ nhà khách mở cửa. Khi bước vào, họ thấy Vệ Thiêm Hỉ đã bất tỉnh, liền vội vàng gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện Nhân dân Đảo Thủy Hoàng ngay trong đêm.Lãnh đạo Đảo Thủy Hoàng vốn đã luôn để mắt sát sao đến nhà khách, bởi họ biết có một dự án trọng điểm của quốc gia đang triển khai tại khu vực này. Nghe tin một thành viên trong nhóm dự án xảy ra sự cố và phải nhập viện, các lãnh đạo lập tức mất ăn mất ngủ.MayTại bệnh viện Nhân dân Đảo Thủy Hoàng, các bác sĩ trực ban tiến hành hàng loạt xét nghiệm, sử dụng đủ các thiết bị kiểm tra, nhưng không phát hiện bất kỳ vấn đề nào.Các chỉ số sinh tồn của cô đều hoàn toàn bình thường, không có biểu hiện bệnh lý, nhưng cô lại không tỉnh dậy. Vậy, vấn đề nằm ở đâu?Những bác sĩ trực ban không dám tự đưa ra kết luận, nhất là khi bị nhóm giáo sư của Viện Khoa Công thúc giục không ngừng. Chẳng bao lâu, lãnh đạo bệnh viện gọi điện thông báo rằng viện trưởng đang trên đường đến, tất cả các bác sĩ từ cấp trưởng khoa trở lên trong thành phố cũng đang được huy động. Lãnh đạo thành ủy cũng lập tức tới. Các bác sĩ trực được dặn phải giữ tinh thần, thể hiện thái độ tốt nhất và năng lực chuyên môn cao nhất. Đồng thời, các y tá cũng phải nhanh chóng dọn dẹp, đảm bảo bệnh viện sạch sẽ, không để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào, phải khiến bệnh nhân cảm thấy như đang ở nhà.
Đang lúc Vệ Thiêm Hỉ nằm trên giường thở dài thườn thượt, cổ tay cô bỗng xuất hiện mấy luồng ánh sáng. Những ánh sáng ấy vẽ nên hình dạng một chiếc đồng hồ trên cổ tay cô. Từ chiếc đồng hồ đó, một tia sáng xanh nhạt chiếu ra.
“Chào sinh vật carbon yêu quý, tôi biết cô hiểu được ngôn ngữ Lobita, nên ta sẽ dùng ngôn ngữ này để hỏi cô vài câu. Xin cô nhất định phải trả lời nghiêm túc.”
“Cũng xin cô tin tưởng tôi, tôi không có bất kỳ ác ý nào với cô hay nền văn minh của cô. Văn minh trên hành tinh Lobita đã bị hố đen phá hủy. Những sinh vật từng lên tàu vũ trụ để trốn thoát đều không ai sống sót, chỉ có tôi vì ở lại nghiên cứu lý thuyết hố đen phá vỡ không gian nên mới may mắn sống sót.”
“Hố đen hiện đang tiến gần hành tinh Lobita hơn, chỉ còn cách ba năm ánh sáng. Khi hố đen ập đến, hành tinh đã tồn tại từ khi vũ trụ bùng nổ sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn. Cô đã có cách đến được hành tinh Lobita, hẳn biết rằng hành tinh của cô và Lobita nằm trong cùng một chiều không gian. Nói cách khác, thảm họa sẽ xảy ra trên Lobita sau ba năm cũng sẽ ập đến hành tinh của cô trong tương lai.”
“Vậy nên, xin hãy đồng ý với tôi, vì sự sống còn của hai nền văn minh khác biệt, hãy cùng tôi chiến đấu. Để thể hiện thành ý mời ngươi, tôi sẽ truyền toàn bộ tư liệu cô cần vào trong não bộ của cô. Chỉ là tôi muốn nói một lời khuyên chân thành từ một kẻ đã từng trải qua.”
Hình ảnh trong ánh sáng xanh khựng lại, giọng nói trầm lắng vang lên:
“Bất kể là hành tinh nào, nền văn minh nào, những người làm khoa học luôn muốn khám phá các nền văn minh khác và bước ra khỏi thế giới của mình. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều thất bại. Trong vũ trụ bao la đầy bí ẩn, hiểm nguy luôn vượt xa cơ hội.”
Vệ Thiêm Hỉ còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời “thổ dân Lobita” vừa nói thì một luồng thông tin khổng lồ đã ập thẳng vào não cô, khiến cô ngất lịm ngay tại chỗ.
“A…” Một tiếng hét chói tai vang lên suýt nữa làm tung cả trần nhà của nhà khách.
Những giáo sư già vốn đã kiệt sức trong thời gian gần đây, khó khăn lắm mới chợp mắt được, liền bị tiếng hét của Vệ Thiêm Hỉ làm giật mình tỉnh dậy. Nhiều người lục tìm trong bóng tối, rút từ túi ra mấy viên thuốc trợ tim uống liền hai viên, sau đó vội vàng mặc quần áo, bước ra khỏi phòng để xem tình hình của cô.
Cửa phòng của Vệ Thiêm Hỉ đóng chặt, các giáo sư ngần ngại vì vấn đề nam nữ khác biệt, nên nhờ một nữ nghiên cứu viên của Viện Khoa Công cầm chìa khóa từ nhà khách mở cửa. Khi bước vào, họ thấy Vệ Thiêm Hỉ đã bất tỉnh, liền vội vàng gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện Nhân dân Đảo Thủy Hoàng ngay trong đêm.
Lãnh đạo Đảo Thủy Hoàng vốn đã luôn để mắt sát sao đến nhà khách, bởi họ biết có một dự án trọng điểm của quốc gia đang triển khai tại khu vực này. Nghe tin một thành viên trong nhóm dự án xảy ra sự cố và phải nhập viện, các lãnh đạo lập tức mất ăn mất ngủ.
May
Tại bệnh viện Nhân dân Đảo Thủy Hoàng, các bác sĩ trực ban tiến hành hàng loạt xét nghiệm, sử dụng đủ các thiết bị kiểm tra, nhưng không phát hiện bất kỳ vấn đề nào.
Các chỉ số sinh tồn của cô đều hoàn toàn bình thường, không có biểu hiện bệnh lý, nhưng cô lại không tỉnh dậy. Vậy, vấn đề nằm ở đâu?
Những bác sĩ trực ban không dám tự đưa ra kết luận, nhất là khi bị nhóm giáo sư của Viện Khoa Công thúc giục không ngừng. Chẳng bao lâu, lãnh đạo bệnh viện gọi điện thông báo rằng viện trưởng đang trên đường đến, tất cả các bác sĩ từ cấp trưởng khoa trở lên trong thành phố cũng đang được huy động. Lãnh đạo thành ủy cũng lập tức tới. Các bác sĩ trực được dặn phải giữ tinh thần, thể hiện thái độ tốt nhất và năng lực chuyên môn cao nhất. Đồng thời, các y tá cũng phải nhanh chóng dọn dẹp, đảm bảo bệnh viện sạch sẽ, không để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào, phải khiến bệnh nhân cảm thấy như đang ở nhà.
Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…” May Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?” Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Đang lúc Vệ Thiêm Hỉ nằm trên giường thở dài thườn thượt, cổ tay cô bỗng xuất hiện mấy luồng ánh sáng. Những ánh sáng ấy vẽ nên hình dạng một chiếc đồng hồ trên cổ tay cô. Từ chiếc đồng hồ đó, một tia sáng xanh nhạt chiếu ra.“Chào sinh vật carbon yêu quý, tôi biết cô hiểu được ngôn ngữ Lobita, nên ta sẽ dùng ngôn ngữ này để hỏi cô vài câu. Xin cô nhất định phải trả lời nghiêm túc.”“Cũng xin cô tin tưởng tôi, tôi không có bất kỳ ác ý nào với cô hay nền văn minh của cô. Văn minh trên hành tinh Lobita đã bị hố đen phá hủy. Những sinh vật từng lên tàu vũ trụ để trốn thoát đều không ai sống sót, chỉ có tôi vì ở lại nghiên cứu lý thuyết hố đen phá vỡ không gian nên mới may mắn sống sót.”“Hố đen hiện đang tiến gần hành tinh Lobita hơn, chỉ còn cách ba năm ánh sáng. Khi hố đen ập đến, hành tinh đã tồn tại từ khi vũ trụ bùng nổ sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn. Cô đã có cách đến được hành tinh Lobita, hẳn biết rằng hành tinh của cô và Lobita nằm trong cùng một chiều không gian. Nói cách khác, thảm họa sẽ xảy ra trên Lobita sau ba năm cũng sẽ ập đến hành tinh của cô trong tương lai.”“Vậy nên, xin hãy đồng ý với tôi, vì sự sống còn của hai nền văn minh khác biệt, hãy cùng tôi chiến đấu. Để thể hiện thành ý mời ngươi, tôi sẽ truyền toàn bộ tư liệu cô cần vào trong não bộ của cô. Chỉ là tôi muốn nói một lời khuyên chân thành từ một kẻ đã từng trải qua.”Hình ảnh trong ánh sáng xanh khựng lại, giọng nói trầm lắng vang lên:“Bất kể là hành tinh nào, nền văn minh nào, những người làm khoa học luôn muốn khám phá các nền văn minh khác và bước ra khỏi thế giới của mình. Nhưng đáng tiếc, tất cả đều thất bại. Trong vũ trụ bao la đầy bí ẩn, hiểm nguy luôn vượt xa cơ hội.”Vệ Thiêm Hỉ còn chưa kịp tiêu hóa hết những lời “thổ dân Lobita” vừa nói thì một luồng thông tin khổng lồ đã ập thẳng vào não cô, khiến cô ngất lịm ngay tại chỗ.“A…” Một tiếng hét chói tai vang lên suýt nữa làm tung cả trần nhà của nhà khách.Những giáo sư già vốn đã kiệt sức trong thời gian gần đây, khó khăn lắm mới chợp mắt được, liền bị tiếng hét của Vệ Thiêm Hỉ làm giật mình tỉnh dậy. Nhiều người lục tìm trong bóng tối, rút từ túi ra mấy viên thuốc trợ tim uống liền hai viên, sau đó vội vàng mặc quần áo, bước ra khỏi phòng để xem tình hình của cô.Cửa phòng của Vệ Thiêm Hỉ đóng chặt, các giáo sư ngần ngại vì vấn đề nam nữ khác biệt, nên nhờ một nữ nghiên cứu viên của Viện Khoa Công cầm chìa khóa từ nhà khách mở cửa. Khi bước vào, họ thấy Vệ Thiêm Hỉ đã bất tỉnh, liền vội vàng gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện Nhân dân Đảo Thủy Hoàng ngay trong đêm.Lãnh đạo Đảo Thủy Hoàng vốn đã luôn để mắt sát sao đến nhà khách, bởi họ biết có một dự án trọng điểm của quốc gia đang triển khai tại khu vực này. Nghe tin một thành viên trong nhóm dự án xảy ra sự cố và phải nhập viện, các lãnh đạo lập tức mất ăn mất ngủ.MayTại bệnh viện Nhân dân Đảo Thủy Hoàng, các bác sĩ trực ban tiến hành hàng loạt xét nghiệm, sử dụng đủ các thiết bị kiểm tra, nhưng không phát hiện bất kỳ vấn đề nào.Các chỉ số sinh tồn của cô đều hoàn toàn bình thường, không có biểu hiện bệnh lý, nhưng cô lại không tỉnh dậy. Vậy, vấn đề nằm ở đâu?Những bác sĩ trực ban không dám tự đưa ra kết luận, nhất là khi bị nhóm giáo sư của Viện Khoa Công thúc giục không ngừng. Chẳng bao lâu, lãnh đạo bệnh viện gọi điện thông báo rằng viện trưởng đang trên đường đến, tất cả các bác sĩ từ cấp trưởng khoa trở lên trong thành phố cũng đang được huy động. Lãnh đạo thành ủy cũng lập tức tới. Các bác sĩ trực được dặn phải giữ tinh thần, thể hiện thái độ tốt nhất và năng lực chuyên môn cao nhất. Đồng thời, các y tá cũng phải nhanh chóng dọn dẹp, đảm bảo bệnh viện sạch sẽ, không để lại bất kỳ ấn tượng xấu nào, phải khiến bệnh nhân cảm thấy như đang ở nhà.