Tác giả:

Bà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà…

Chương 429: Chương 429

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Đại Nha không tin, hỏi lại:"Mẹ, sao mẹ lại đổi lập trường nhanh như thế? Trên đời này có ai không thích kiếm tiền chứ? Đông Qua và Tây Qua còn nhỏ, chưa hiểu được niềm vui khi kiếm được tiền. Nhưng đến lúc chúng thực sự kiếm được tiền, chúng sẽ hiểu tấm lòng của con thôi."Bà cụ Vệ xua tay, cười khẩy:May"Thôi đi, nếu ai cũng thấy kiếm tiền là vui, thì nhóc Hỉ sao không cùng con kinh doanh? Quốc Kiện với Quốc Khang sao lại thích chạy khắp nơi mà chẳng chịu làm ăn với con? Còn Tây Chinh ở Bộ Ngoại giao, Đông Minh và Tây Minh ở Viện Nông khoa... Lúc bọn nó chọn ngành, mẹ có nhúng tay vào đâu, vậy mà bây giờ đứa nào cũng sống vui vẻ, hạnh phúc cả."Bà cụ nhấn mạnh:"Đại Nha, con thấy kiếm tiền vui, Đông Chinh cũng thấy thế, nhưng không thể ép Đông Qua và Tây Qua nghĩ giống mình được. Hiểu chưa?"Những lời lẽ của bà cụ khiến Vệ Đại Nha choáng váng, đầu óc quay cuồng. Chị ấy gặng hỏi:"Mẹ, có phải nhóc Hỉ nói mấy thứ lý lẽ lệch lạc này với mẹ không?""Lệch lạc cái gì? Nhóc Hỉ nói toàn là lẽ phải cả! Con sống đến ngần này tuổi rồi, sao còn thua cả đứa nhỏ hơn hai mươi tuổi chứ?"Vệ Đại Nha nghe mà tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa phát đau tim tại chỗ. Chị ấy thở dài. Đúng như chị ấy biết mà, đứa cháu gái này không phải dạng vừa!Vệ Đại Nha nhìn tình thế của mình đã đến hồi suy tàn, người ủng hộ mình nhất là mẹ ruột cũng đã quay lưng về phe đối phương, trong lòng vô cùng đau đớn. Nghĩ đến số tiền mình vất vả tích góp bao năm qua sẽ bị hai đứa con bất hiếu tiêu xài sạch sành sanh, cơn tức nghẹn nơi lồng n.g.ự.c không thể thoát ra, cổ họng cứng lại, mắt trợn trắng, rồi ngã lăn ra đất.Bà cụ Vệ: “???” Lại còn diễn trò nữa sao?“Đại Nha, con đừng giả vờ nữa, con định dọa bọn nhỏ hay dọa mẹ đây hả? Mau đứng dậy đi!” Bà cụ Vệ bước đến bên cạnh Vệ Đại Nha, vừa ngồi xổm xuống vừa nói: “Con đối xử với bản thân cũng thật quá tay, tự mình ngã bịch một cái như vậy, không thấy đau sao? Dẫu gì con cũng sắp bốn mươi rồi, nếu có chuyện gì thì làm thế nào đây?”Bà cụ Vệ đẩy đẩy Vệ Đại Nha: “Đại Nha, đừng giả vờ nữa. Chân mẹ dạo này không tốt, không ngồi xổm lâu được, con mau dậy đi.”Vệ Đại Nha vẫn không có phản ứng.Tim bà cụ Vệ thót lên một cái, bà cụ đưa tay kiểm tra hơi thở của Vệ Đại Nha, phát hiện con vẫn còn thở, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi bà cụ run rẩy đưa tay mở mí mắt của Vệ Đại Nha, phát hiện mắt con trợn trắng, bà cụ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, hét lớn vào trong nhà: “Nhóc Hỉ, mau ra xem cô cháu, cô cháu ngất rồi!”Vệ Thiêm Hỉ đang sắp xếp tài liệu trong nhà, nghe thấy tiếng gọi của bà cụ Vệ thì vội vàng chạy ra, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua cũng đã chạy đến bên cạnh Vệ Đại Nha.Hai anh em là do Vệ Đại Nha nuôi lớn, từ nhỏ đã sống với mẹ. Chỉ từng gặp Bạch Dương một lần, nhưng không biết người đó chính là cha ruột của mình. Vì thế, khi Vệ Đại Nha bất tỉnh, cả hai đều hoảng hốt, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.Vệ Đông Qua nước mắt giàn giụa: “Mẹ ơi! Mẹ đừng dọa con, con không học văn chương nữa, mẹ nói gì con cũng nghe, mẹ muốn con học thương mại để kế thừa gia sản, con sẽ thi vào trường thương mại năm sau, mẹ bảo con vào trường nào con sẽ vào trường đó, mẹ đừng dọa con nữa được không?”Vệ Tây Qua nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ không ngừng lay, thấy mẹ mãi không có động tĩnh, cậu càng mất bình tĩnh, khóc sướt mướt đến nước mắt nước mũi tèm lem.Vệ Thiêm Hỉ chạy đến, vòng qua phía khác của Vệ Đại Nha, bắt mạch cho cô mình. Sau khi đã nắm rõ tình hình, cô đỡ Vệ Đại Nha dậy, nói với bà cụ Vệ: “Bà, bà đỡ cô cháu, cháu phải sơ cứu cho cô.”“Sơ cứu?” Bà cụ Vệ hoảng loạn, giọng nói run rẩy: “Nhóc Hỉ, cô cháu nghiêm trọng lắm sao? Sao lại phải sơ cứu thế này?”Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, thở dài: “Khá nghiêm trọng. Bà, đừng hỏi nữa, để cháu làm cô tỉnh lại trước đã.”

Vệ Đại Nha không tin, hỏi lại:

"Mẹ, sao mẹ lại đổi lập trường nhanh như thế? Trên đời này có ai không thích kiếm tiền chứ? Đông Qua và Tây Qua còn nhỏ, chưa hiểu được niềm vui khi kiếm được tiền. Nhưng đến lúc chúng thực sự kiếm được tiền, chúng sẽ hiểu tấm lòng của con thôi."

Bà cụ Vệ xua tay, cười khẩy:

May

"Thôi đi, nếu ai cũng thấy kiếm tiền là vui, thì nhóc Hỉ sao không cùng con kinh doanh? Quốc Kiện với Quốc Khang sao lại thích chạy khắp nơi mà chẳng chịu làm ăn với con? Còn Tây Chinh ở Bộ Ngoại giao, Đông Minh và Tây Minh ở Viện Nông khoa... Lúc bọn nó chọn ngành, mẹ có nhúng tay vào đâu, vậy mà bây giờ đứa nào cũng sống vui vẻ, hạnh phúc cả."

Bà cụ nhấn mạnh:

"Đại Nha, con thấy kiếm tiền vui, Đông Chinh cũng thấy thế, nhưng không thể ép Đông Qua và Tây Qua nghĩ giống mình được. Hiểu chưa?"

Những lời lẽ của bà cụ khiến Vệ Đại Nha choáng váng, đầu óc quay cuồng. Chị ấy gặng hỏi:

"Mẹ, có phải nhóc Hỉ nói mấy thứ lý lẽ lệch lạc này với mẹ không?"

"Lệch lạc cái gì? Nhóc Hỉ nói toàn là lẽ phải cả! Con sống đến ngần này tuổi rồi, sao còn thua cả đứa nhỏ hơn hai mươi tuổi chứ?"

Vệ Đại Nha nghe mà tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa phát đau tim tại chỗ. Chị ấy thở dài. Đúng như chị ấy biết mà, đứa cháu gái này không phải dạng vừa!

Vệ Đại Nha nhìn tình thế của mình đã đến hồi suy tàn, người ủng hộ mình nhất là mẹ ruột cũng đã quay lưng về phe đối phương, trong lòng vô cùng đau đớn. Nghĩ đến số tiền mình vất vả tích góp bao năm qua sẽ bị hai đứa con bất hiếu tiêu xài sạch sành sanh, cơn tức nghẹn nơi lồng n.g.ự.c không thể thoát ra, cổ họng cứng lại, mắt trợn trắng, rồi ngã lăn ra đất.

Bà cụ Vệ: “???” Lại còn diễn trò nữa sao?

“Đại Nha, con đừng giả vờ nữa, con định dọa bọn nhỏ hay dọa mẹ đây hả? Mau đứng dậy đi!” Bà cụ Vệ bước đến bên cạnh Vệ Đại Nha, vừa ngồi xổm xuống vừa nói: “Con đối xử với bản thân cũng thật quá tay, tự mình ngã bịch một cái như vậy, không thấy đau sao? Dẫu gì con cũng sắp bốn mươi rồi, nếu có chuyện gì thì làm thế nào đây?”

Bà cụ Vệ đẩy đẩy Vệ Đại Nha: “Đại Nha, đừng giả vờ nữa. Chân mẹ dạo này không tốt, không ngồi xổm lâu được, con mau dậy đi.”

Vệ Đại Nha vẫn không có phản ứng.

Tim bà cụ Vệ thót lên một cái, bà cụ đưa tay kiểm tra hơi thở của Vệ Đại Nha, phát hiện con vẫn còn thở, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi bà cụ run rẩy đưa tay mở mí mắt của Vệ Đại Nha, phát hiện mắt con trợn trắng, bà cụ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, hét lớn vào trong nhà: “Nhóc Hỉ, mau ra xem cô cháu, cô cháu ngất rồi!”

Vệ Thiêm Hỉ đang sắp xếp tài liệu trong nhà, nghe thấy tiếng gọi của bà cụ Vệ thì vội vàng chạy ra, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua cũng đã chạy đến bên cạnh Vệ Đại Nha.

Hai anh em là do Vệ Đại Nha nuôi lớn, từ nhỏ đã sống với mẹ. Chỉ từng gặp Bạch Dương một lần, nhưng không biết người đó chính là cha ruột của mình. Vì thế, khi Vệ Đại Nha bất tỉnh, cả hai đều hoảng hốt, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Vệ Đông Qua nước mắt giàn giụa: “Mẹ ơi! Mẹ đừng dọa con, con không học văn chương nữa, mẹ nói gì con cũng nghe, mẹ muốn con học thương mại để kế thừa gia sản, con sẽ thi vào trường thương mại năm sau, mẹ bảo con vào trường nào con sẽ vào trường đó, mẹ đừng dọa con nữa được không?”

Vệ Tây Qua nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ không ngừng lay, thấy mẹ mãi không có động tĩnh, cậu càng mất bình tĩnh, khóc sướt mướt đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Vệ Thiêm Hỉ chạy đến, vòng qua phía khác của Vệ Đại Nha, bắt mạch cho cô mình. Sau khi đã nắm rõ tình hình, cô đỡ Vệ Đại Nha dậy, nói với bà cụ Vệ: “Bà, bà đỡ cô cháu, cháu phải sơ cứu cho cô.”

“Sơ cứu?” Bà cụ Vệ hoảng loạn, giọng nói run rẩy: “Nhóc Hỉ, cô cháu nghiêm trọng lắm sao? Sao lại phải sơ cứu thế này?”

Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, thở dài: “Khá nghiêm trọng. Bà, đừng hỏi nữa, để cháu làm cô tỉnh lại trước đã.”

Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60Tác giả: Từ TửuTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBà cụ Vệ dường như không nghe thấy, vẫn ngồi trên giường phì phèo thuốc. Một lúc sau, bà cụ mới lên tiếng hỏi ba người con trai, “Nhị Trụ, Tam Trụ, Tứ Trụ, mấy năm nay chúng mày đều thấy cả rồi. Dù người dân có cố gắng thế nào, đất đai cũng không sinh ra được hạt thóc nào. May mà đất bên này còn tốt, lại có đất hoang ở núi Lục Vương chúng ta khai phá, không thì gia đình mình cũng không sống nổi. Hôm qua mẹ còn nghe chị dâu của Thiết Đản ở bên đông nói, làng bên lại có người c.h.ế.t đói nữa rồi…”     May     Bà cụ nói đến đây thì ngừng lại. Bà chép miệng, gõ gõ ống điếu xuống thành giường rồi hỏi thẳng, “Mẹ không vòng vo nữa, các con dâu đều ở bên nhà Tứ Trụ lo cho con dâu tư, mẹ muốn nghe ý kiến thật lòng của mấy anh em. Có đứa nào nghĩ đến chuyện chia nhà không?”     Vừa nghe đến chuyện chia nhà, cả gian phòng bỗng nhiên nổ tung. Ba đứa con trai, hai đứa con gái đều đồng lòng không muốn chia nhà, ngay cả mấy đứa trẻ con ngồi dưới đất chơi cũng sợ hãi nhìn bà nội nghiêm khắc mà cả nhà… Vệ Đại Nha không tin, hỏi lại:"Mẹ, sao mẹ lại đổi lập trường nhanh như thế? Trên đời này có ai không thích kiếm tiền chứ? Đông Qua và Tây Qua còn nhỏ, chưa hiểu được niềm vui khi kiếm được tiền. Nhưng đến lúc chúng thực sự kiếm được tiền, chúng sẽ hiểu tấm lòng của con thôi."Bà cụ Vệ xua tay, cười khẩy:May"Thôi đi, nếu ai cũng thấy kiếm tiền là vui, thì nhóc Hỉ sao không cùng con kinh doanh? Quốc Kiện với Quốc Khang sao lại thích chạy khắp nơi mà chẳng chịu làm ăn với con? Còn Tây Chinh ở Bộ Ngoại giao, Đông Minh và Tây Minh ở Viện Nông khoa... Lúc bọn nó chọn ngành, mẹ có nhúng tay vào đâu, vậy mà bây giờ đứa nào cũng sống vui vẻ, hạnh phúc cả."Bà cụ nhấn mạnh:"Đại Nha, con thấy kiếm tiền vui, Đông Chinh cũng thấy thế, nhưng không thể ép Đông Qua và Tây Qua nghĩ giống mình được. Hiểu chưa?"Những lời lẽ của bà cụ khiến Vệ Đại Nha choáng váng, đầu óc quay cuồng. Chị ấy gặng hỏi:"Mẹ, có phải nhóc Hỉ nói mấy thứ lý lẽ lệch lạc này với mẹ không?""Lệch lạc cái gì? Nhóc Hỉ nói toàn là lẽ phải cả! Con sống đến ngần này tuổi rồi, sao còn thua cả đứa nhỏ hơn hai mươi tuổi chứ?"Vệ Đại Nha nghe mà tức đến nghẹn họng, suýt chút nữa phát đau tim tại chỗ. Chị ấy thở dài. Đúng như chị ấy biết mà, đứa cháu gái này không phải dạng vừa!Vệ Đại Nha nhìn tình thế của mình đã đến hồi suy tàn, người ủng hộ mình nhất là mẹ ruột cũng đã quay lưng về phe đối phương, trong lòng vô cùng đau đớn. Nghĩ đến số tiền mình vất vả tích góp bao năm qua sẽ bị hai đứa con bất hiếu tiêu xài sạch sành sanh, cơn tức nghẹn nơi lồng n.g.ự.c không thể thoát ra, cổ họng cứng lại, mắt trợn trắng, rồi ngã lăn ra đất.Bà cụ Vệ: “???” Lại còn diễn trò nữa sao?“Đại Nha, con đừng giả vờ nữa, con định dọa bọn nhỏ hay dọa mẹ đây hả? Mau đứng dậy đi!” Bà cụ Vệ bước đến bên cạnh Vệ Đại Nha, vừa ngồi xổm xuống vừa nói: “Con đối xử với bản thân cũng thật quá tay, tự mình ngã bịch một cái như vậy, không thấy đau sao? Dẫu gì con cũng sắp bốn mươi rồi, nếu có chuyện gì thì làm thế nào đây?”Bà cụ Vệ đẩy đẩy Vệ Đại Nha: “Đại Nha, đừng giả vờ nữa. Chân mẹ dạo này không tốt, không ngồi xổm lâu được, con mau dậy đi.”Vệ Đại Nha vẫn không có phản ứng.Tim bà cụ Vệ thót lên một cái, bà cụ đưa tay kiểm tra hơi thở của Vệ Đại Nha, phát hiện con vẫn còn thở, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi bà cụ run rẩy đưa tay mở mí mắt của Vệ Đại Nha, phát hiện mắt con trợn trắng, bà cụ sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, hét lớn vào trong nhà: “Nhóc Hỉ, mau ra xem cô cháu, cô cháu ngất rồi!”Vệ Thiêm Hỉ đang sắp xếp tài liệu trong nhà, nghe thấy tiếng gọi của bà cụ Vệ thì vội vàng chạy ra, Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua cũng đã chạy đến bên cạnh Vệ Đại Nha.Hai anh em là do Vệ Đại Nha nuôi lớn, từ nhỏ đã sống với mẹ. Chỉ từng gặp Bạch Dương một lần, nhưng không biết người đó chính là cha ruột của mình. Vì thế, khi Vệ Đại Nha bất tỉnh, cả hai đều hoảng hốt, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.Vệ Đông Qua nước mắt giàn giụa: “Mẹ ơi! Mẹ đừng dọa con, con không học văn chương nữa, mẹ nói gì con cũng nghe, mẹ muốn con học thương mại để kế thừa gia sản, con sẽ thi vào trường thương mại năm sau, mẹ bảo con vào trường nào con sẽ vào trường đó, mẹ đừng dọa con nữa được không?”Vệ Tây Qua nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ không ngừng lay, thấy mẹ mãi không có động tĩnh, cậu càng mất bình tĩnh, khóc sướt mướt đến nước mắt nước mũi tèm lem.Vệ Thiêm Hỉ chạy đến, vòng qua phía khác của Vệ Đại Nha, bắt mạch cho cô mình. Sau khi đã nắm rõ tình hình, cô đỡ Vệ Đại Nha dậy, nói với bà cụ Vệ: “Bà, bà đỡ cô cháu, cháu phải sơ cứu cho cô.”“Sơ cứu?” Bà cụ Vệ hoảng loạn, giọng nói run rẩy: “Nhóc Hỉ, cô cháu nghiêm trọng lắm sao? Sao lại phải sơ cứu thế này?”Vệ Thiêm Hỉ liếc nhìn Vệ Đông Qua và Vệ Tây Qua, thở dài: “Khá nghiêm trọng. Bà, đừng hỏi nữa, để cháu làm cô tỉnh lại trước đã.”

Chương 429: Chương 429