01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng…

Chương 19: Chương 19 (Hoàn)

Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… Chuyện này không biết sao lại lan đến trường học, có người biết chuyện tôi bị bệnh xin nghỉ dài ngày, đã viết bài đăng tải lên diễn đàn, Trần Trì bị mắng chửi te tua trên mạng, ngoài đời cũng bị mọi người xa lánh, tinh thần suy sụp, đến trường cũng không đi. Danh tiếng của cha mẹ nuôi trong giới cũng bị ảnh hưởng, còn liên lụy đến công việc làm ăn. SMKBà nội cậu ta lần này thật sự bị ốm, nằm liệt giường không thể tự chăm sóc bản thân, đầu óc cũng không còn minh mẫn, thường xuyên cảm thấy có người muốn hại bà, thức trắng đêm, hành hạ người nhà cậu ta đủ kiểu. Lúc mẹ kể những chuyện này với tôi, tôi không hề có cảm giác hả hê khi đại thù được báo, bởi vì tất cả những gì tôi đã trải qua, không phải ai cũng có thể thấu hiểu được. Tôi cũng không cảm thấy họ sống không tốt thì đồng nghĩa với việc tôi sống tốt. Tôi sống tốt, chỉ vì một lý do, đó là tôi đã về nhà. Nghĩ vậy, tôi mở miệng nói: "Con xin lỗi." Nhậm Tiểu Lộ: "Xin lỗi gì cơ?" So với tôi, đúng là một trời một vực. Nhậm Tiểu Lộ nắm lấy tay tôi, im lặng một lát rồi nói: "Chúng ta là người một nhà, người một nhà với nhau, không nói những lời này." Tôi cố gắng chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, gật đầu. "Được rồi, sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi phẫu thuật thôi." Nhậm Tiểu Lộ nói: "Bọn chị chờ em ra, cố lên nhé." Tôi trịnh trọng gật đầu. Trước khi vào phòng mổ, tôi lại quay đầu nhìn họ, Nhậm Tiểu Lộ vẫy tay, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, yêu em!" Tôi chỉ cảm thấy trái tim phiêu bạt đã lâu cuối cùng cũng tìm được nơi neo đậu, như hạt giống cuối cùng cũng được gieo xuống đất, bén rễ. Có người kém may mắn hơn, bị ông trời sắp đặt cho một gia đình không tốt, có người may mắn hơn, được ông trời sắp đặt cho, đều là những người thân yêu thương mình hết mực. Vì vậy, dù có trải qua một số chuyện không tốt, tôi cũng không cảm thấy mình kém may mắn, tôi cảm thấy mình rất may mắn, vô cùng may mắn. Tôi không bao giờ cô đơn, có người yêu thương tôi, và tôi cũng có người để yêu thương. Ông trời sẽ ban phước lành cho chúng ta, ban cho chúng ta những phép màu nhỏ bé. Giữa những người thân yêu không cần nói lời xin lỗi, chỉ cần nói yêu thương là đủ. "Vâng, đợi em ra nhé." Tôi nói: "Yêu mọi người!" Hết truyện.

Chuyện này không biết sao lại lan đến trường học, có người biết chuyện tôi bị bệnh xin nghỉ dài ngày, đã viết bài đăng tải lên diễn đàn, Trần Trì bị mắng chửi te tua trên mạng, ngoài đời cũng bị mọi người xa lánh, tinh thần suy sụp, đến trường cũng không đi.

 

Danh tiếng của cha mẹ nuôi trong giới cũng bị ảnh hưởng, còn liên lụy đến công việc làm ăn.

 

SMK

Bà nội cậu ta lần này thật sự bị ốm, nằm liệt giường không thể tự chăm sóc bản thân, đầu óc cũng không còn minh mẫn, thường xuyên cảm thấy có người muốn hại bà, thức trắng đêm, hành hạ người nhà cậu ta đủ kiểu.

 

Lúc mẹ kể những chuyện này với tôi, tôi không hề có cảm giác hả hê khi đại thù được báo, bởi vì tất cả những gì tôi đã trải qua, không phải ai cũng có thể thấu hiểu được.

 

Tôi cũng không cảm thấy họ sống không tốt thì đồng nghĩa với việc tôi sống tốt.

 

Tôi sống tốt, chỉ vì một lý do, đó là tôi đã về nhà.

 

Nghĩ vậy, tôi mở miệng nói: "Con xin lỗi."

 

Nhậm Tiểu Lộ: "Xin lỗi gì cơ?"

 

So với tôi, đúng là một trời một vực.

 

Nhậm Tiểu Lộ nắm lấy tay tôi, im lặng một lát rồi nói: "Chúng ta là người một nhà, người một nhà với nhau, không nói những lời này."

 

Tôi cố gắng chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, gật đầu.

 

"Được rồi, sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi phẫu thuật thôi." Nhậm Tiểu Lộ nói: "Bọn chị chờ em ra, cố lên nhé."

 

Tôi trịnh trọng gật đầu.

 

Trước khi vào phòng mổ, tôi lại quay đầu nhìn họ, Nhậm Tiểu Lộ vẫy tay, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, yêu em!"

 

Tôi chỉ cảm thấy trái tim phiêu bạt đã lâu cuối cùng cũng tìm được nơi neo đậu, như hạt giống cuối cùng cũng được gieo xuống đất, bén rễ.

 

Có người kém may mắn hơn, bị ông trời sắp đặt cho một gia đình không tốt, có người may mắn hơn, được ông trời sắp đặt cho, đều là những người thân yêu thương mình hết mực.

 

Vì vậy, dù có trải qua một số chuyện không tốt, tôi cũng không cảm thấy mình kém may mắn, tôi cảm thấy mình rất may mắn, vô cùng may mắn.

 

Tôi không bao giờ cô đơn, có người yêu thương tôi, và tôi cũng có người để yêu thương.

 

Ông trời sẽ ban phước lành cho chúng ta, ban cho chúng ta những phép màu nhỏ bé.

 

Giữa những người thân yêu không cần nói lời xin lỗi, chỉ cần nói yêu thương là đủ.

 

"Vâng, đợi em ra nhé." Tôi nói: "Yêu mọi người!"

 

Hết truyện.

Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01   "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?"   Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.   "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?"   Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý.   Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận.   Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú.   So với tôi, đúng là một trời một vực.   "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo.   "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… Chuyện này không biết sao lại lan đến trường học, có người biết chuyện tôi bị bệnh xin nghỉ dài ngày, đã viết bài đăng tải lên diễn đàn, Trần Trì bị mắng chửi te tua trên mạng, ngoài đời cũng bị mọi người xa lánh, tinh thần suy sụp, đến trường cũng không đi. Danh tiếng của cha mẹ nuôi trong giới cũng bị ảnh hưởng, còn liên lụy đến công việc làm ăn. SMKBà nội cậu ta lần này thật sự bị ốm, nằm liệt giường không thể tự chăm sóc bản thân, đầu óc cũng không còn minh mẫn, thường xuyên cảm thấy có người muốn hại bà, thức trắng đêm, hành hạ người nhà cậu ta đủ kiểu. Lúc mẹ kể những chuyện này với tôi, tôi không hề có cảm giác hả hê khi đại thù được báo, bởi vì tất cả những gì tôi đã trải qua, không phải ai cũng có thể thấu hiểu được. Tôi cũng không cảm thấy họ sống không tốt thì đồng nghĩa với việc tôi sống tốt. Tôi sống tốt, chỉ vì một lý do, đó là tôi đã về nhà. Nghĩ vậy, tôi mở miệng nói: "Con xin lỗi." Nhậm Tiểu Lộ: "Xin lỗi gì cơ?" So với tôi, đúng là một trời một vực. Nhậm Tiểu Lộ nắm lấy tay tôi, im lặng một lát rồi nói: "Chúng ta là người một nhà, người một nhà với nhau, không nói những lời này." Tôi cố gắng chớp mắt cho nước mắt rơi xuống, gật đầu. "Được rồi, sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi phẫu thuật thôi." Nhậm Tiểu Lộ nói: "Bọn chị chờ em ra, cố lên nhé." Tôi trịnh trọng gật đầu. Trước khi vào phòng mổ, tôi lại quay đầu nhìn họ, Nhậm Tiểu Lộ vẫy tay, nhẹ nhàng nói: "Đi đi, yêu em!" Tôi chỉ cảm thấy trái tim phiêu bạt đã lâu cuối cùng cũng tìm được nơi neo đậu, như hạt giống cuối cùng cũng được gieo xuống đất, bén rễ. Có người kém may mắn hơn, bị ông trời sắp đặt cho một gia đình không tốt, có người may mắn hơn, được ông trời sắp đặt cho, đều là những người thân yêu thương mình hết mực. Vì vậy, dù có trải qua một số chuyện không tốt, tôi cũng không cảm thấy mình kém may mắn, tôi cảm thấy mình rất may mắn, vô cùng may mắn. Tôi không bao giờ cô đơn, có người yêu thương tôi, và tôi cũng có người để yêu thương. Ông trời sẽ ban phước lành cho chúng ta, ban cho chúng ta những phép màu nhỏ bé. Giữa những người thân yêu không cần nói lời xin lỗi, chỉ cần nói yêu thương là đủ. "Vâng, đợi em ra nhé." Tôi nói: "Yêu mọi người!" Hết truyện.

Chương 19: Chương 19 (Hoàn)