01 "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?" Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?" Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý. Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận. Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú. So với tôi, đúng là một trời một vực. "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo. "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng…
Chương 18: Chương 18
Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01 "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?" Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?" Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý. Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận. Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú. So với tôi, đúng là một trời một vực. "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo. "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… "Chị nói gì?" Cậu ta còn định nói gì đó thì Nhậm Tiểu Thiên đột nhiên xông ra, đạp cậu ta một cái. "Làm cái gì đấy? Thật là đáng đánh mà! Lại đến quấy rối chị tôi? Tên trà xanh c.h.ế.t tiệt nhà anh lại muốn giở trò gì?" Nói xong, Nhậm Tiểu Thiên cảnh giác kéo tôi vào trong, che chở tôi đi vào bệnh viện. "Chị, chị đừng đi." Trần Trì đuổi theo, "Chị về nhà đi, được không? Bọn em sẽ đưa chị đến bệnh viện tốt hơn để chữa bệnh." Tôi nhìn đôi mắt hơi đỏ hoe của Trần Trì. "Đời này duyên phận của chúng ta đến đây là hết, sau này sống c.h.ế.t ra sao của tôi cũng không liên quan gì đến các người, đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi, nếu có kiếp sau..." Ánh mắt Trần Trì hơi sáng lên, dường như nghĩ rằng đây là biểu hiện tôi đã nguôi ngoai. "Nếu có kiếp sau, cầu trời đừng để tôi gặp lại bất kỳ ai trong gia đình các người nữa, nghĩ lại, thật sự thấy không đáng cho bản thân mình, lại vì các người mà bỏ lỡ gia đình ruột thịt mười mấy năm." Trần Trì ngây người đứng tại chỗ, vậy mà khóc. "Chị, chị đừng nói vậy mà, chị đang cố ý chọc tức em phải không?" "Cậu chưa đủ quan trọng đến mức đó, tôi không rảnh mà cố ý làm gì với cậu." Nói xong, tôi xoay người cùng Nhậm Tiểu Thiên trở lại bệnh viện, không nhìn Trần Trì thêm một lần nào nữa. 15 Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, thời gian trôi qua từng ngày, dừng lại trước ca phẫu thuật đầu tiên. Tôi dựa vào giường bệnh, Nhậm Tiểu Lộ và mẹ đứng bên cạnh nói chuyện với bác sĩ, Nhậm Tiểu Thiên ngồi bên giường tôi, khóc như mưa. Tôi nói: "Em trai, đừng khóc nữa, bác sĩ nói giai đoạn này của chị phẫu thuật, tỷ lệ thành công rất lớn, tiên lượng cũng tốt, chị còn chưa khóc, em khóc cái gì?" Nhậm Tiểu Thiên nước mắt ngắn nước mắt dài, chậm rãi thổi ra một bong bóng nước mũi, nức nở nói: "Nam nhi có nước mắt... không dễ rơi, chỉ là chưa đến... lúc đau lòng..." Tôi không nhịn được cười, suýt nữa thì bật ra tiếng, may mà Nhậm Tiểu Thiên không phát hiện, tôi cúi đầu, vỗ vỗ đầu cậu ấy, nói: "Đồ con trai, mạnh mẽ lên nào." "Hu hu..." Nhậm Tiểu Thiên ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, "Em thật sự không muốn khóc, nhưng em nhìn thấy chị như vậy thì em nhịn, không nhịn được, chị, chị phải kiên cường lên nhé!" "Đồ nhãi ranh mất mặt, chị mày còn kiên cường hơn mày gấp vạn lần." Nhậm Tiểu Lộ đẩy cậu ấy ra cửa, "Cút ra ngoài rửa sạch cái mặt mũi lem nhem nước mũi rồi hẵng vào." Nhậm Tiểu Thiên yếu ớt rời khỏi phòng bệnh, Nhậm Tiểu Lộ và mẹ cùng ngồi bên giường tôi, nhìn tôi. Mẹ trông có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn giữ cho mình gọn gàng, sạch sẽ, cũng sắp xếp mọi việc ở cửa hàng và bệnh viện đâu vào đấy, còn tâm sự với tôi rất lâu, kể về những gì bà đã trải qua trong những năm qua, động viên tôi hãy dũng cảm. Mẹ nói mọi chuyện tồi tệ rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta không sợ hãi, sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.SMK Mẹ thật tuyệt vời, tôi thầm nghĩ, vậy nên tôi cũng không thể sợ hãi, không thể yếu đuối, vì tôi là con gái của mẹ. Cha mẹ nuôi sau đó cũng đến vài lần, đều là mẹ khuyên họ đi. Mẹ nói với tôi, dạo này Trần Trì rất suy sụp, vì những lời bà nội cậu ta nói lúc lẩm cẩm, danh tiếng của cậu ta trong họ hàng tụt dốc không phanh.
Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01 "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?" Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?" Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý. Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận. Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú. So với tôi, đúng là một trời một vực. "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo. "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… "Chị nói gì?" Cậu ta còn định nói gì đó thì Nhậm Tiểu Thiên đột nhiên xông ra, đạp cậu ta một cái. "Làm cái gì đấy? Thật là đáng đánh mà! Lại đến quấy rối chị tôi? Tên trà xanh c.h.ế.t tiệt nhà anh lại muốn giở trò gì?" Nói xong, Nhậm Tiểu Thiên cảnh giác kéo tôi vào trong, che chở tôi đi vào bệnh viện. "Chị, chị đừng đi." Trần Trì đuổi theo, "Chị về nhà đi, được không? Bọn em sẽ đưa chị đến bệnh viện tốt hơn để chữa bệnh." Tôi nhìn đôi mắt hơi đỏ hoe của Trần Trì. "Đời này duyên phận của chúng ta đến đây là hết, sau này sống c.h.ế.t ra sao của tôi cũng không liên quan gì đến các người, đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi, nếu có kiếp sau..." Ánh mắt Trần Trì hơi sáng lên, dường như nghĩ rằng đây là biểu hiện tôi đã nguôi ngoai. "Nếu có kiếp sau, cầu trời đừng để tôi gặp lại bất kỳ ai trong gia đình các người nữa, nghĩ lại, thật sự thấy không đáng cho bản thân mình, lại vì các người mà bỏ lỡ gia đình ruột thịt mười mấy năm." Trần Trì ngây người đứng tại chỗ, vậy mà khóc. "Chị, chị đừng nói vậy mà, chị đang cố ý chọc tức em phải không?" "Cậu chưa đủ quan trọng đến mức đó, tôi không rảnh mà cố ý làm gì với cậu." Nói xong, tôi xoay người cùng Nhậm Tiểu Thiên trở lại bệnh viện, không nhìn Trần Trì thêm một lần nào nữa. 15 Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, thời gian trôi qua từng ngày, dừng lại trước ca phẫu thuật đầu tiên. Tôi dựa vào giường bệnh, Nhậm Tiểu Lộ và mẹ đứng bên cạnh nói chuyện với bác sĩ, Nhậm Tiểu Thiên ngồi bên giường tôi, khóc như mưa. Tôi nói: "Em trai, đừng khóc nữa, bác sĩ nói giai đoạn này của chị phẫu thuật, tỷ lệ thành công rất lớn, tiên lượng cũng tốt, chị còn chưa khóc, em khóc cái gì?" Nhậm Tiểu Thiên nước mắt ngắn nước mắt dài, chậm rãi thổi ra một bong bóng nước mũi, nức nở nói: "Nam nhi có nước mắt... không dễ rơi, chỉ là chưa đến... lúc đau lòng..." Tôi không nhịn được cười, suýt nữa thì bật ra tiếng, may mà Nhậm Tiểu Thiên không phát hiện, tôi cúi đầu, vỗ vỗ đầu cậu ấy, nói: "Đồ con trai, mạnh mẽ lên nào." "Hu hu..." Nhậm Tiểu Thiên ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, "Em thật sự không muốn khóc, nhưng em nhìn thấy chị như vậy thì em nhịn, không nhịn được, chị, chị phải kiên cường lên nhé!" "Đồ nhãi ranh mất mặt, chị mày còn kiên cường hơn mày gấp vạn lần." Nhậm Tiểu Lộ đẩy cậu ấy ra cửa, "Cút ra ngoài rửa sạch cái mặt mũi lem nhem nước mũi rồi hẵng vào." Nhậm Tiểu Thiên yếu ớt rời khỏi phòng bệnh, Nhậm Tiểu Lộ và mẹ cùng ngồi bên giường tôi, nhìn tôi. Mẹ trông có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn giữ cho mình gọn gàng, sạch sẽ, cũng sắp xếp mọi việc ở cửa hàng và bệnh viện đâu vào đấy, còn tâm sự với tôi rất lâu, kể về những gì bà đã trải qua trong những năm qua, động viên tôi hãy dũng cảm. Mẹ nói mọi chuyện tồi tệ rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta không sợ hãi, sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.SMK Mẹ thật tuyệt vời, tôi thầm nghĩ, vậy nên tôi cũng không thể sợ hãi, không thể yếu đuối, vì tôi là con gái của mẹ. Cha mẹ nuôi sau đó cũng đến vài lần, đều là mẹ khuyên họ đi. Mẹ nói với tôi, dạo này Trần Trì rất suy sụp, vì những lời bà nội cậu ta nói lúc lẩm cẩm, danh tiếng của cậu ta trong họ hàng tụt dốc không phanh.
Ai Nói Ta Là Giả Thiên KimTác giả: Mộng Phiến BốiTruyện Đô Thị01 "Chỉ là nhường phòng cho chị tôi thôi mà, có cần thiết phải thế không? Giờ chị đi rồi, chị tôi sẽ nghĩ sao?" Trần Trì đứng ở cửa phòng ngủ của tôi, giọng nói đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. "Chị ấy chắc chắn sẽ nghĩ là mình ép chị đi, chị tôi không muốn làm phiền người khác như vậy, chị làm thế chẳng phải gây khó chịu cho chị ấy sao?" Tôi khựng lại một chút, không nói gì, tiếp tục thu dọn hành lý. Chỉ mới quen biết một tuần, cô con gái ruột đã nhanh chóng được gia đình này chấp nhận. Cô ấy cao ráo xinh đẹp, dịu dàng hào phóng, thành tích học tập xuất sắc, dù lớn lên trong một gia đình bình thường, vẫn trở thành một người rất ưu tú. So với tôi, đúng là một trời một vực. "Thôi được rồi, chị muốn làm gì thì làm, cuối cùng còn không phải khóc lóc quay về hay sao." Trần Trì dường như cảm thấy hai câu nói vừa rồi đã là níu kéo. "Sống ở xóm nghèo đó, làm gì có gia đình tử tế nào, chị đừng có ngược lại còn bòn rút tiền của chúng tôi cho họ tiêu, nhà chúng tôi nuôi chị ăn học đàng… "Chị nói gì?" Cậu ta còn định nói gì đó thì Nhậm Tiểu Thiên đột nhiên xông ra, đạp cậu ta một cái. "Làm cái gì đấy? Thật là đáng đánh mà! Lại đến quấy rối chị tôi? Tên trà xanh c.h.ế.t tiệt nhà anh lại muốn giở trò gì?" Nói xong, Nhậm Tiểu Thiên cảnh giác kéo tôi vào trong, che chở tôi đi vào bệnh viện. "Chị, chị đừng đi." Trần Trì đuổi theo, "Chị về nhà đi, được không? Bọn em sẽ đưa chị đến bệnh viện tốt hơn để chữa bệnh." Tôi nhìn đôi mắt hơi đỏ hoe của Trần Trì. "Đời này duyên phận của chúng ta đến đây là hết, sau này sống c.h.ế.t ra sao của tôi cũng không liên quan gì đến các người, đó là nhà của các người, không phải nhà của tôi, nếu có kiếp sau..." Ánh mắt Trần Trì hơi sáng lên, dường như nghĩ rằng đây là biểu hiện tôi đã nguôi ngoai. "Nếu có kiếp sau, cầu trời đừng để tôi gặp lại bất kỳ ai trong gia đình các người nữa, nghĩ lại, thật sự thấy không đáng cho bản thân mình, lại vì các người mà bỏ lỡ gia đình ruột thịt mười mấy năm." Trần Trì ngây người đứng tại chỗ, vậy mà khóc. "Chị, chị đừng nói vậy mà, chị đang cố ý chọc tức em phải không?" "Cậu chưa đủ quan trọng đến mức đó, tôi không rảnh mà cố ý làm gì với cậu." Nói xong, tôi xoay người cùng Nhậm Tiểu Thiên trở lại bệnh viện, không nhìn Trần Trì thêm một lần nào nữa. 15 Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, thời gian trôi qua từng ngày, dừng lại trước ca phẫu thuật đầu tiên. Tôi dựa vào giường bệnh, Nhậm Tiểu Lộ và mẹ đứng bên cạnh nói chuyện với bác sĩ, Nhậm Tiểu Thiên ngồi bên giường tôi, khóc như mưa. Tôi nói: "Em trai, đừng khóc nữa, bác sĩ nói giai đoạn này của chị phẫu thuật, tỷ lệ thành công rất lớn, tiên lượng cũng tốt, chị còn chưa khóc, em khóc cái gì?" Nhậm Tiểu Thiên nước mắt ngắn nước mắt dài, chậm rãi thổi ra một bong bóng nước mũi, nức nở nói: "Nam nhi có nước mắt... không dễ rơi, chỉ là chưa đến... lúc đau lòng..." Tôi không nhịn được cười, suýt nữa thì bật ra tiếng, may mà Nhậm Tiểu Thiên không phát hiện, tôi cúi đầu, vỗ vỗ đầu cậu ấy, nói: "Đồ con trai, mạnh mẽ lên nào." "Hu hu..." Nhậm Tiểu Thiên ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, "Em thật sự không muốn khóc, nhưng em nhìn thấy chị như vậy thì em nhịn, không nhịn được, chị, chị phải kiên cường lên nhé!" "Đồ nhãi ranh mất mặt, chị mày còn kiên cường hơn mày gấp vạn lần." Nhậm Tiểu Lộ đẩy cậu ấy ra cửa, "Cút ra ngoài rửa sạch cái mặt mũi lem nhem nước mũi rồi hẵng vào." Nhậm Tiểu Thiên yếu ớt rời khỏi phòng bệnh, Nhậm Tiểu Lộ và mẹ cùng ngồi bên giường tôi, nhìn tôi. Mẹ trông có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn giữ cho mình gọn gàng, sạch sẽ, cũng sắp xếp mọi việc ở cửa hàng và bệnh viện đâu vào đấy, còn tâm sự với tôi rất lâu, kể về những gì bà đã trải qua trong những năm qua, động viên tôi hãy dũng cảm. Mẹ nói mọi chuyện tồi tệ rồi sẽ qua, chỉ cần chúng ta không sợ hãi, sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn.SMK Mẹ thật tuyệt vời, tôi thầm nghĩ, vậy nên tôi cũng không thể sợ hãi, không thể yếu đuối, vì tôi là con gái của mẹ. Cha mẹ nuôi sau đó cũng đến vài lần, đều là mẹ khuyên họ đi. Mẹ nói với tôi, dạo này Trần Trì rất suy sụp, vì những lời bà nội cậu ta nói lúc lẩm cẩm, danh tiếng của cậu ta trong họ hàng tụt dốc không phanh.