Tác giả:

Trước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “…

Chương 27: Chương 27

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Tần Ngật không buồn tranh luận, chỉ vung tay, ném hai thanh đoản kiếm xuống trước mặt bọn họ.“Ta vốn không phải kẻ nhỏ nhen. Các ngươi hại c.h.ế.t phụ thân ta, một mạng đổi một mạng là đủ. Ta sẽ không g.i.ế.c cả hai người, các ngươi cứ tự mình thương lượng, hôm nay ai sẽ bước ra khỏi cánh cửa này.”“Ngươi đừng có mơ! Muốn mẫu tử ta tự tàn sát lẫn nhau sao? Không có cửa đâu!”Trần Thái hậu nghiến răng, giận dữ chỉ vào Tần Ngật.“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội này thôi. Nếu không quyết định được trong ba tiếng đếm, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục.”“Ba…”Tần Ngật chậm rãi cất giọng.“Ngươi muốn g.i.ế.c thì giết, còn lắm lời làm gì! Nhi tử của ta tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c ta, ngươi đừng hòng đạt được ý đồ—”Lời còn chưa dứt, lưỡi d.a.o sắc bén đã đ.â.m thẳng vào lưng bà ta.Trần Thái hậu kinh hoàng quay người, ánh mắt tràn đầy sự khó tin nhìn chằm chằm vào Tần Bách.Ngay lúc ấy, Tần Ngật đột nhiên xoay người, chắn trước mặt ta, che đi cảnh tượng trước mắt.Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay ấm áp đặt lên đôi mắt ta.“Đừng nhìn.”Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai.Ta im lặng.Hắn nghĩ ta sẽ sợ sao?Cảnh tượng ghê rợn hơn thế này ta đã từng chứng kiến.Lúc cả người hắn m.á.u me đầm đìa đứng trước mặt ta ngày ấy, so với cảnh này, còn kinh hoàng hơn nhiều.Ta đưa tay gạt tay hắn ra.Tần Ngật cúi đầu nhìn ta, đáy mắt thoáng qua một tia hối hận.“Lẽ ra ta không nên để nàng ở lại.”Ta: …Là ai giữ ta ở lại đây?Bây giờ lại muốn ta đi?Nam nhân này, tâm tư sao mà thay đổi nhanh như vậy?Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tần Bách vang lên.“Mẫu hậu, xin lỗi… Người cũng đã lớn tuổi rồi, mà ta thì còn rất nhiều ngày tháng phía trước… Cứ coi như người lại giúp ta thêm một lần nữa đi.”Nghe vậy, ta quay đầu nhìn về phía hắn.Tần Bách không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái hậu, giọng nói run rẩy.Khóe mắt Trần Thái hậu rơi xuống một giọt lệ, nhưng ngay sau đó, nét mặt bà ta trở nên dữ tợn.Bà ta vươn tay, định bóp cổ Tần Bách, nhưng hắn lại nhẫn tâm đ.â.m thêm mấy nhát nữa.Trần Thái hậu lập tức đổ gục xuống đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.“Ta thật sự đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của ngươi.”Tần Ngật cất giọng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tần Bách.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Ta vốn nghĩ ngươi ra tay với huynh đệ ruột thịt và các thúc phụ đã là tận cùng của lòng lang dạ sói. Không ngờ trong mắt ngươi, ngay cả tình mẫu tử cũng chẳng đáng một xu. Ngay cả thân mẫu của mình, ngươi cũng có thể nhẫn tâm xuống tay.”“Đây chẳng phải do ngươi ép ta sao?!”Tần Bách gào lên, sắc mặt vặn vẹo, giọng nói điên cuồng.Nói xong, hắn cảnh giác nhìn Tần Ngật, ánh mắt tràn đầy lo sợ.“Ngươi sẽ không nuốt lời, không tha cho ta đấy chứ? Trong đại điện này có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu ngươi nuốt lời, sau này làm sao phục chúng?”Tần Ngật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường.“Không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.”Hắn chắp tay sau lưng, từng chữ từng câu đều lạnh như băng.“Ngươi yên tâm, mạng của ngươi ta tuyệt đối không lấy. Không chỉ không lấy, mà ta còn muốn giữ ngươi lại thật tốt.”“Truyền lệnh xuống—”“Bệ hạ tự biết tội nghiệt sâu nặng, chủ động thoái vị, nhường lại hoàng vị cho ta. Không bao lâu nữa, hắn sẽ tự tay viết tội kỷ chiếu*, hướng về muôn dân mà sám hối.(*)Tội kỷ chiếu là chiếu thư hoàng đế ban ra để tự nhận lỗi trước thiên hạ khi triều đình gặp biến cố lớn (thiên tai, chiến bại, chính sách sai lầm). Nó thể hiện trách nhiệm của hoàng đế và giúp xoa dịu lòng dân.“Trần Thái hậu bệnh nặng qua đời, bệ hạ đau buồn khôn nguôi, suýt nữa muốn đi theo bồi táng. Nhưng vì niệm tình sinh dưỡng, hắn quyết định đến hoàng lăng, đời đời kiếp kiếp thủ mộ cho mẫu hậu.”Tần Bách nghe vậy, giận đến mức mặt mày tái mét, hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.“Tần Ngật, ngươi thật độc ác!”Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa vung d.a.o muốn đ.â.m thẳng vào Tần Ngật.Nhưng trước khi hắn kịp động thủ, cấm quân đã nhanh chóng chế ngự, đè mạnh hắn xuống đất.“Chặt một chân của hắn, đưa đến hoàng lăng canh giữ cho cẩn thận. Không thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần quỳ trước bài vị của mẫu hậu hắn mà sám hối là được.”“Rõ!”Tần Bách bị kéo ra ngoài, trên đường đi, tiếng chửi rủa điên cuồng của hắn vang vọng khắp đại điện.Cho đến khi cấm quân nhét giẻ vào miệng hắn, lôi thẳng xuống dưới, tiếng mắng chửi mới hoàn toàn câm bặt.Ba ngày sau, Tần Ngật đăng cơ.Chuyện Tần Bách vì tư lợi mà cố ý phát tán ôn dịch bị phơi bày trước thiên hạ, khiến bá quan khinh thường, coi hắn như cặn bã.Không biết là vì e sợ uy thế của Tần Ngật, hay thật sự đã quá thất vọng về Tần Bách, mà văn thần trong triều chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho hắn một câu.Bọn họ thẳng thừng chấp nhận Tần Ngật làm tân đế.

Tần Ngật không buồn tranh luận, chỉ vung tay, ném hai thanh đoản kiếm xuống trước mặt bọn họ.

“Ta vốn không phải kẻ nhỏ nhen. Các ngươi hại c.h.ế.t phụ thân ta, một mạng đổi một mạng là đủ. Ta sẽ không g.i.ế.c cả hai người, các ngươi cứ tự mình thương lượng, hôm nay ai sẽ bước ra khỏi cánh cửa này.”

“Ngươi đừng có mơ! Muốn mẫu tử ta tự tàn sát lẫn nhau sao? Không có cửa đâu!”

Trần Thái hậu nghiến răng, giận dữ chỉ vào Tần Ngật.

“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội này thôi. Nếu không quyết định được trong ba tiếng đếm, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục.”

“Ba…”

Tần Ngật chậm rãi cất giọng.

“Ngươi muốn g.i.ế.c thì giết, còn lắm lời làm gì! Nhi tử của ta tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c ta, ngươi đừng hòng đạt được ý đồ—”

Lời còn chưa dứt, lưỡi d.a.o sắc bén đã đ.â.m thẳng vào lưng bà ta.

Trần Thái hậu kinh hoàng quay người, ánh mắt tràn đầy sự khó tin nhìn chằm chằm vào Tần Bách.

Ngay lúc ấy, Tần Ngật đột nhiên xoay người, chắn trước mặt ta, che đi cảnh tượng trước mắt.

Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay ấm áp đặt lên đôi mắt ta.

“Đừng nhìn.”

Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai.

Ta im lặng.

Hắn nghĩ ta sẽ sợ sao?

Cảnh tượng ghê rợn hơn thế này ta đã từng chứng kiến.

Lúc cả người hắn m.á.u me đầm đìa đứng trước mặt ta ngày ấy, so với cảnh này, còn kinh hoàng hơn nhiều.

Ta đưa tay gạt tay hắn ra.

Tần Ngật cúi đầu nhìn ta, đáy mắt thoáng qua một tia hối hận.

“Lẽ ra ta không nên để nàng ở lại.”

Ta: …

Là ai giữ ta ở lại đây?

Bây giờ lại muốn ta đi?

Nam nhân này, tâm tư sao mà thay đổi nhanh như vậy?

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tần Bách vang lên.

“Mẫu hậu, xin lỗi… Người cũng đã lớn tuổi rồi, mà ta thì còn rất nhiều ngày tháng phía trước… Cứ coi như người lại giúp ta thêm một lần nữa đi.”

Nghe vậy, ta quay đầu nhìn về phía hắn.

Tần Bách không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái hậu, giọng nói run rẩy.

Khóe mắt Trần Thái hậu rơi xuống một giọt lệ, nhưng ngay sau đó, nét mặt bà ta trở nên dữ tợn.

Bà ta vươn tay, định bóp cổ Tần Bách, nhưng hắn lại nhẫn tâm đ.â.m thêm mấy nhát nữa.

Trần Thái hậu lập tức đổ gục xuống đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.

“Ta thật sự đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của ngươi.”

Tần Ngật cất giọng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tần Bách.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ta vốn nghĩ ngươi ra tay với huynh đệ ruột thịt và các thúc phụ đã là tận cùng của lòng lang dạ sói. Không ngờ trong mắt ngươi, ngay cả tình mẫu tử cũng chẳng đáng một xu. Ngay cả thân mẫu của mình, ngươi cũng có thể nhẫn tâm xuống tay.”

“Đây chẳng phải do ngươi ép ta sao?!”

Tần Bách gào lên, sắc mặt vặn vẹo, giọng nói điên cuồng.

Nói xong, hắn cảnh giác nhìn Tần Ngật, ánh mắt tràn đầy lo sợ.

“Ngươi sẽ không nuốt lời, không tha cho ta đấy chứ? Trong đại điện này có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu ngươi nuốt lời, sau này làm sao phục chúng?”

Tần Ngật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

“Không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.”

Hắn chắp tay sau lưng, từng chữ từng câu đều lạnh như băng.

“Ngươi yên tâm, mạng của ngươi ta tuyệt đối không lấy. Không chỉ không lấy, mà ta còn muốn giữ ngươi lại thật tốt.”

“Truyền lệnh xuống—”

“Bệ hạ tự biết tội nghiệt sâu nặng, chủ động thoái vị, nhường lại hoàng vị cho ta. Không bao lâu nữa, hắn sẽ tự tay viết tội kỷ chiếu*, hướng về muôn dân mà sám hối.

(*)Tội kỷ chiếu là chiếu thư hoàng đế ban ra để tự nhận lỗi trước thiên hạ khi triều đình gặp biến cố lớn (thiên tai, chiến bại, chính sách sai lầm). Nó thể hiện trách nhiệm của hoàng đế và giúp xoa dịu lòng dân.

“Trần Thái hậu bệnh nặng qua đời, bệ hạ đau buồn khôn nguôi, suýt nữa muốn đi theo bồi táng. Nhưng vì niệm tình sinh dưỡng, hắn quyết định đến hoàng lăng, đời đời kiếp kiếp thủ mộ cho mẫu hậu.”

Tần Bách nghe vậy, giận đến mức mặt mày tái mét, hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.

“Tần Ngật, ngươi thật độc ác!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa vung d.a.o muốn đ.â.m thẳng vào Tần Ngật.

Nhưng trước khi hắn kịp động thủ, cấm quân đã nhanh chóng chế ngự, đè mạnh hắn xuống đất.

“Chặt một chân của hắn, đưa đến hoàng lăng canh giữ cho cẩn thận. Không thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần quỳ trước bài vị của mẫu hậu hắn mà sám hối là được.”

“Rõ!”

Tần Bách bị kéo ra ngoài, trên đường đi, tiếng chửi rủa điên cuồng của hắn vang vọng khắp đại điện.

Cho đến khi cấm quân nhét giẻ vào miệng hắn, lôi thẳng xuống dưới, tiếng mắng chửi mới hoàn toàn câm bặt.

Ba ngày sau, Tần Ngật đăng cơ.

Chuyện Tần Bách vì tư lợi mà cố ý phát tán ôn dịch bị phơi bày trước thiên hạ, khiến bá quan khinh thường, coi hắn như cặn bã.

Không biết là vì e sợ uy thế của Tần Ngật, hay thật sự đã quá thất vọng về Tần Bách, mà văn thần trong triều chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho hắn một câu.

Bọn họ thẳng thừng chấp nhận Tần Ngật làm tân đế.

Sau Khi Tân Đế Đăng Cơ, Cả Nhà Ta Mặc Kệ Tất CảTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrước một ngày Tần Bách đăng cơ, bạch nguyệt quang của hắn trở về. Sáng hôm sau, hắn chẳng nói chẳng rằng, ngay trước mặt văn võ bá quan, trực tiếp phong Sở Huỳnh làm Hoàng hậu, đè mặt nhà họ Vân ta xuống đất mà chà đạp. “Thế mẫu thân ơi, chúng ta còn tiến cung không?” Ta ngáp một cái, lười biếng hỏi. Trời còn chưa sáng, người đã kéo ta dậy, chải đầu vấn tóc, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh từ sớm, nói rằng không thể để mất thể diện. Ai ngờ đợi suốt cả buổi sáng, cuối cùng lại nhận được một tin như vậy. “Tiến cung cái gì? Dám chơi trò qua cầu rút ván với ta? Nếu không lột được một tầng da của bọn họ, ta không còn là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân ta tức giận đến đỏ bừng cả mắt. “Phu nhân, Trần Thái hậu đến rồi. Hiện người đang đứng ngoài cửa, có cần mời vào không?” Quản gia đứng trong đại sảnh, cẩn thận lên tiếng bổ sung. Tên đầy đủ của Trần Thái hậu là Trần Nhàn, bà là tỷ muội thân thiết của mẫu thân ta, hôn sự giữa ta và Tần Bách cũng là do hai người họ bàn bạc kỹ lưỡng rồi quyết định. “… Tần Ngật không buồn tranh luận, chỉ vung tay, ném hai thanh đoản kiếm xuống trước mặt bọn họ.“Ta vốn không phải kẻ nhỏ nhen. Các ngươi hại c.h.ế.t phụ thân ta, một mạng đổi một mạng là đủ. Ta sẽ không g.i.ế.c cả hai người, các ngươi cứ tự mình thương lượng, hôm nay ai sẽ bước ra khỏi cánh cửa này.”“Ngươi đừng có mơ! Muốn mẫu tử ta tự tàn sát lẫn nhau sao? Không có cửa đâu!”Trần Thái hậu nghiến răng, giận dữ chỉ vào Tần Ngật.“Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội này thôi. Nếu không quyết định được trong ba tiếng đếm, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục.”“Ba…”Tần Ngật chậm rãi cất giọng.“Ngươi muốn g.i.ế.c thì giết, còn lắm lời làm gì! Nhi tử của ta tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c ta, ngươi đừng hòng đạt được ý đồ—”Lời còn chưa dứt, lưỡi d.a.o sắc bén đã đ.â.m thẳng vào lưng bà ta.Trần Thái hậu kinh hoàng quay người, ánh mắt tràn đầy sự khó tin nhìn chằm chằm vào Tần Bách.Ngay lúc ấy, Tần Ngật đột nhiên xoay người, chắn trước mặt ta, che đi cảnh tượng trước mắt.Chỉ trong chớp mắt, một bàn tay ấm áp đặt lên đôi mắt ta.“Đừng nhìn.”Giọng hắn trầm thấp vang lên bên tai.Ta im lặng.Hắn nghĩ ta sẽ sợ sao?Cảnh tượng ghê rợn hơn thế này ta đã từng chứng kiến.Lúc cả người hắn m.á.u me đầm đìa đứng trước mặt ta ngày ấy, so với cảnh này, còn kinh hoàng hơn nhiều.Ta đưa tay gạt tay hắn ra.Tần Ngật cúi đầu nhìn ta, đáy mắt thoáng qua một tia hối hận.“Lẽ ra ta không nên để nàng ở lại.”Ta: …Là ai giữ ta ở lại đây?Bây giờ lại muốn ta đi?Nam nhân này, tâm tư sao mà thay đổi nhanh như vậy?Lúc này, giọng nói yếu ớt của Tần Bách vang lên.“Mẫu hậu, xin lỗi… Người cũng đã lớn tuổi rồi, mà ta thì còn rất nhiều ngày tháng phía trước… Cứ coi như người lại giúp ta thêm một lần nữa đi.”Nghe vậy, ta quay đầu nhìn về phía hắn.Tần Bách không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái hậu, giọng nói run rẩy.Khóe mắt Trần Thái hậu rơi xuống một giọt lệ, nhưng ngay sau đó, nét mặt bà ta trở nên dữ tợn.Bà ta vươn tay, định bóp cổ Tần Bách, nhưng hắn lại nhẫn tâm đ.â.m thêm mấy nhát nữa.Trần Thái hậu lập tức đổ gục xuống đất, c.h.ế.t không nhắm mắt.“Ta thật sự đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của ngươi.”Tần Ngật cất giọng, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Tần Bách.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Ta vốn nghĩ ngươi ra tay với huynh đệ ruột thịt và các thúc phụ đã là tận cùng của lòng lang dạ sói. Không ngờ trong mắt ngươi, ngay cả tình mẫu tử cũng chẳng đáng một xu. Ngay cả thân mẫu của mình, ngươi cũng có thể nhẫn tâm xuống tay.”“Đây chẳng phải do ngươi ép ta sao?!”Tần Bách gào lên, sắc mặt vặn vẹo, giọng nói điên cuồng.Nói xong, hắn cảnh giác nhìn Tần Ngật, ánh mắt tràn đầy lo sợ.“Ngươi sẽ không nuốt lời, không tha cho ta đấy chứ? Trong đại điện này có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu ngươi nuốt lời, sau này làm sao phục chúng?”Tần Ngật cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh thường.“Không cần ngươi dạy ta phải làm thế nào.”Hắn chắp tay sau lưng, từng chữ từng câu đều lạnh như băng.“Ngươi yên tâm, mạng của ngươi ta tuyệt đối không lấy. Không chỉ không lấy, mà ta còn muốn giữ ngươi lại thật tốt.”“Truyền lệnh xuống—”“Bệ hạ tự biết tội nghiệt sâu nặng, chủ động thoái vị, nhường lại hoàng vị cho ta. Không bao lâu nữa, hắn sẽ tự tay viết tội kỷ chiếu*, hướng về muôn dân mà sám hối.(*)Tội kỷ chiếu là chiếu thư hoàng đế ban ra để tự nhận lỗi trước thiên hạ khi triều đình gặp biến cố lớn (thiên tai, chiến bại, chính sách sai lầm). Nó thể hiện trách nhiệm của hoàng đế và giúp xoa dịu lòng dân.“Trần Thái hậu bệnh nặng qua đời, bệ hạ đau buồn khôn nguôi, suýt nữa muốn đi theo bồi táng. Nhưng vì niệm tình sinh dưỡng, hắn quyết định đến hoàng lăng, đời đời kiếp kiếp thủ mộ cho mẫu hậu.”Tần Bách nghe vậy, giận đến mức mặt mày tái mét, hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.“Tần Ngật, ngươi thật độc ác!”Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa vung d.a.o muốn đ.â.m thẳng vào Tần Ngật.Nhưng trước khi hắn kịp động thủ, cấm quân đã nhanh chóng chế ngự, đè mạnh hắn xuống đất.“Chặt một chân của hắn, đưa đến hoàng lăng canh giữ cho cẩn thận. Không thể để hắn c.h.ế.t dễ dàng, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần quỳ trước bài vị của mẫu hậu hắn mà sám hối là được.”“Rõ!”Tần Bách bị kéo ra ngoài, trên đường đi, tiếng chửi rủa điên cuồng của hắn vang vọng khắp đại điện.Cho đến khi cấm quân nhét giẻ vào miệng hắn, lôi thẳng xuống dưới, tiếng mắng chửi mới hoàn toàn câm bặt.Ba ngày sau, Tần Ngật đăng cơ.Chuyện Tần Bách vì tư lợi mà cố ý phát tán ôn dịch bị phơi bày trước thiên hạ, khiến bá quan khinh thường, coi hắn như cặn bã.Không biết là vì e sợ uy thế của Tần Ngật, hay thật sự đã quá thất vọng về Tần Bách, mà văn thần trong triều chẳng có ai đứng ra nói đỡ cho hắn một câu.Bọn họ thẳng thừng chấp nhận Tần Ngật làm tân đế.

Chương 27: Chương 27