Tác giả:

"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi." Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện. Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được. Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt." Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu." Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể…

Chương 10

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp GiỏiTác giả: Miêu An DiệpTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi." Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện. Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được. Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt." Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu." Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể… Nếu không phải sự tình quá mức quỷ dị, Triệu Côn Minh sẽ kiên quyết đòi báo cảnh sát rồi. Lý Mỹ Phượng ăn hơn phân nửa cũng không còn tâm trạng mà ăn tiếp, buông đũa xuống, chờ Phó Văn trả lời.Còn Triệu Dương? Mãi lúc lâu sau cậu ấy mới ăn xong.Phó Vãn lời ít ý nhiều mà nói: "Mượn thai."Triệu Côn Minh lăn lê bò toài ở thương trường nhiều năm, đã nghe qua rất nhiều loại thủ đoạn như trộm sửa phong thuỷ của đối thủ, lặng lẽ tưới c.h.ế.t cây phát tài của đối thủ, ... trong nháy mắt anh ấy đã trở nên cẩn thận hơn: "Mượn vận?"Triệu Côn Minh chưa gặp qua nhưng cũng từng nghe nói đến, mượn vận khí của người khác làm cho chính mình phú quý, phát đạt.Nhưng... Việc làm ăn của nhà họ Triệu bọn họ vẫn luôn không tồi, ở Ninh Thành tuyệt đối có thể được gọi là hào môn thế gia.Triệu Dương lập tức suy đoán: "Chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta vốn có thể trở thành nhà giàu số một cả nước, kết quả bị người ta mượn vận khí, nên tôi chỉ có thể làm một phú nhị đại nho nhỏ?"Này có khác gì là cướp của đâu? Cắt đứt đường tiền tài giống như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ vậy! Triệu Dương thiếu chút nữa dậm chân, chuyện này không thể nhẫn nhịn được màiÁnh mắt của Lý Mỹ Phượng hơi loé, cô ấy không quá tin tưởng hỏi lại: "Có phải 'dựng' trong ý của cô là 'mang thai'?"Phó Vãn gật đầu.Trong nháy mắt hô hấp của Lý Mỹ Phượng dồn dập lên, bàn tay tinh tế bám chặt lấy bàn ăn nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Vãn, vội vàng hỏi: "Phó đại sư, cho nên thực ra tôi có thể mang thai? Chỉ là bị mượn đi rồi?" "Gọi tôi là đầu bếp", Phó Vãn nhìn chằm chằm tướng tá của Lý Mỹ Phượng, nói,"Số mệnh của cô vốn là không có con trai."Bốn chữ "mệnh không có con" dập tắt niềm hy vọng mới bùng lên của Lý Mỹ Phượng, ánh mắt của người phụ nữ này lập tức ảm đạm xuống.Trong lòng Triệu Côn Minh thở dài, anh ấy vỗ vỗ bả vai của vợ mình, không tiếng động mà an ủi.Triệu Dương cũng khuyên nhủ: "Chị dâu, con cháu đều có phúc của con cháu, không có con cháu thì tự mình hưởng phúc. Nếu chị sinh ra một đứa giống như em, sớm muộn gì cũng làm chị tức chết."Đoàn Đoàn tiến lên giơ bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Mỹ Phượng, cậu bé chưa từng hối hận khi đi theo mẹ, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng cho cô Lý.Cô lý là một người vô cùng thích trẻ con.Lý Mỹ Phượng thấy gương mặt mập mạp trẻ con của Đoàn Đoàn tràn đầy vẻ quan tâm, trong lòng cô ấy vừa hâm mộ lại vừa thấy ấm áp."Chữ to mà tôi nói ở đây, là 'nhi tử', con trai." Phó Vãn bổ sung.Thay đổi này quá đột ngột!Số mệnh không có con trai... Hai vợ chồng đồng thời đứng lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn Phó Vãn.Nói cách khác, số mệnh của bọn họ sẽ có con gái? Con gái rất tốt mà, thời buổi này làm gì có ai không muốn có một áo bông nhỏ? Hơn nữa hiện giờ may hào môn thế gia có rất nhiều gia đình sinh con đầu lòng là con gái.Máy năm trước chuyện náo loạn nhất của giới thượng lưu ở Ninh Thành, còn không phải là chuyện hai vợ chồng ông chủ của Phúc Mãn Lâu vì con gái mình mà không tiếc đắc tội toàn bộ nhà họ Thẩm sao?Ngoại trừ việc kết cấu cơ thể khác nhau, ở trong mắt vợ chồng Triệu Côn Minh, con gái và con trai cũng không có gì khác nhau cả. Lý Mỹ Phượng bối rối: "Phó đại... đầu bếp, nhưng từ ngày tôi và chồng tôi kết hôn đến giờ, tôi chưa một lần có thai."Lý Mỹ Phượng nghĩ đến vừa rồi Phó Vãn có nhắc đến "mượn thai", cô ấy truy hỏi: "Chẳng lẽ là do tôi bị người khác mượn thai, cho nên đó giờ không có cách nào mang thai. Không đúng, không thể nào, nếu thật sự là do 'mượn thai', thì tại sao trong nhà tôi lại xuất hiện những thi hài của trẻ con?"Từng bé từng bé đều chưa được sinh ra đã bị mo thai, g.i.ế.c sạch.Lý Mỹ Phượng nặng nề suy tư, nếu ả kia đã làm ra chuyện trái với lương tâm như vậy, lẽ ra phải vô cùng quý trọng con cái, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vì sao còn đi phá thai?Chuyện này quả thực vô cùng phi logic.Khoé môi Phó Văn hơi cong, cô nhẹ nhàng ném ra một câu: "Cũng không phải là tất cả mọi người đều thích con gái mà."Mặt Lý Mỹ Phượng cắt không còn giọt máu, cô ấy không thể tưởng tượng được mà cao giọng hỏi: "Sáu em bé không được sinh ra kia đều là con gái hết sao?"Bọn họ chỉ nhìn ra được sáu cái xác trong nilon là thai chết, nhưng tuyệt nhiên không một ai nghĩ tới phương diện này.Chỉ... chỉ bởi vì đó là con gái, vậy nên đến cả tư cách được chào đời cũng bị tước đoạt?Quả thực hoang đường!Ngồi dưới gốc cây hoè già này vốn đã âm lãnh vô cùng, lúc này đã gần khuya, một trận gió đột nhiên thổi tới, toàn thân Lý Mỹ Phượng đều phát lạnh.Phó Vãn lại nói: "Quả nho nhiều hạt, sáu cái xác trẻ em bị chôn ở dưới gốc nho trong thời gian dài sẽ hình thành hồn trận, oán khí rất nặng nên có thể liên tục mượn thai không ngừng."Lý Mỹ Phượng nghe được chỉ cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, cô ấy nhớ tới chính Tiểu Lệ đã đề nghị rằng trồng nho ở trong nhà rất tốt, trong hoa viên có thêm giàn nho ở bên dưới càng khiến phong cảnh đẹp như tranh vẽ.Rất nhanh Lý Mỹ Phượng đã đè ý niệm này xuống, bạn thân cô ấy không chỉ có một đứa con gái xinh đẹp mà khoảng thời gian trước còn mới sinh hạ một bé trai, đang chuẩn bị làm tiệc đầy tháng.Sắc mặt Triệu Côn Minh lúc này cũng xanh mét, anh ấy ở thương trường lê lết nhiều năm như vậy, thế mà lại làm liên lụy đến vợ mình bị trúng tà đạo của kẻ khác.Nhớ tới những năm gần đây, anh ấy và vợ mình từng tới khoa phụ sản vô số lần để kiểm tra, vợ của anh ấy vì lấy trứng để làm ống nghiệm mà phải nằm ở trên chiếc giường lạnh băng, đau đến nước mắt đầy mặt, nghĩ thế Triệu Côn Minh càng tức đến không nói nên lời."Cho nên rốt cuộc là ai mượn thai trên người của chúng tôi?" Triệu Côn Minh hỏi thẳng vào chủ đề.Ánh mắt Phó Vãn dần dần di chuyển, cuối cùng dừng ở trên người Triệu Dương.Triệu Dương bị Phó Vẫn nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa cậu ấy ngã khỏi ghế nhựa, sợ tới mức lắp bắp: "Phó đại sư, cô, cô nhìn tôi làm cái gì? Tôi mới 21 tuổi, tôi còn chưa muốn làm ba đâu!""Gọi tôi là đầu bếp." Phó Vãn thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Trong vòng hai ngày này mấy người ắt sẽ biết thôi, không cần phải sốt ruột."Có một số việc nếu không tận mắt nhìn thấy, mãi mãi cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.Phó Văn nói như vậy, ngược lại càng khiến người nhà họ Triệu thêm bắt ổn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.Máy thần côn này lúc nào cũng như vậy, tới thời điểm mấu chốt luôn thích giả bộ ngớ ngắn để lừa đảo, toàn nói chuyện thật thật giả giả, không ai là thật sự có bản lĩnh.Có điều mấy lời này bọn họ không dám nói ra, chỉ là Lý Mỹ Phượng nghĩ đến những thai nhi chưa từng được chào đời kia, có chút đau lòng hỏi: "Vậy đầu bếp Phó, hài cốt của mây em bé kia thì phải làm sao bây giờ? Hỏa táng sao? Hay là cô lập một tế đàn, làm phép cho các bé thanh thản ra đi được không, cầu cho kiếp sau các bé được đầu thai vào nơi tốt đẹp." 

Nếu không phải sự tình quá mức quỷ dị, Triệu Côn Minh sẽ kiên quyết đòi báo cảnh sát rồi. Lý Mỹ Phượng ăn hơn phân nửa cũng không còn tâm trạng mà ăn tiếp, buông đũa xuống, chờ Phó Văn trả lời.

Còn Triệu Dương? Mãi lúc lâu sau cậu ấy mới ăn xong.

Phó Vãn lời ít ý nhiều mà nói: "Mượn thai."

Triệu Côn Minh lăn lê bò toài ở thương trường nhiều năm, đã nghe qua rất nhiều loại thủ đoạn như trộm sửa phong thuỷ của đối thủ, lặng lẽ tưới c.h.ế.t cây phát tài của đối thủ, ... trong nháy mắt anh ấy đã trở nên cẩn thận hơn: "Mượn vận?"

Triệu Côn Minh chưa gặp qua nhưng cũng từng nghe nói đến, mượn vận khí của người khác làm cho chính mình phú quý, phát đạt.

Nhưng... Việc làm ăn của nhà họ Triệu bọn họ vẫn luôn không tồi, ở Ninh Thành tuyệt đối có thể được gọi là hào môn thế gia.

Triệu Dương lập tức suy đoán: "Chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta vốn có thể trở thành nhà giàu số một cả nước, kết quả bị người ta mượn vận khí, nên tôi chỉ có thể làm một phú nhị đại nho nhỏ?"

Này có khác gì là cướp của đâu? Cắt đứt đường tiền tài giống như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ vậy! Triệu Dương thiếu chút nữa dậm chân, chuyện này không thể nhẫn nhịn được mài

Ánh mắt của Lý Mỹ Phượng hơi loé, cô ấy không quá tin tưởng hỏi lại: "Có phải 'dựng' trong ý của cô là 'mang thai'?"

Phó Vãn gật đầu.

Trong nháy mắt hô hấp của Lý Mỹ Phượng dồn dập lên, bàn tay tinh tế bám chặt lấy bàn ăn nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Vãn, vội vàng hỏi: "Phó đại sư, cho nên thực ra tôi có thể mang thai? Chỉ là bị mượn đi rồi?" "Gọi tôi là đầu bếp", Phó Vãn nhìn chằm chằm tướng tá của Lý Mỹ Phượng, nói,"Số mệnh của cô vốn là không có con trai."

Bốn chữ "mệnh không có con" dập tắt niềm hy vọng mới bùng lên của Lý Mỹ Phượng, ánh mắt của người phụ nữ này lập tức ảm đạm xuống.

Trong lòng Triệu Côn Minh thở dài, anh ấy vỗ vỗ bả vai của vợ mình, không tiếng động mà an ủi.

Triệu Dương cũng khuyên nhủ: "Chị dâu, con cháu đều có phúc của con cháu, không có con cháu thì tự mình hưởng phúc. Nếu chị sinh ra một đứa giống như em, sớm muộn gì cũng làm chị tức chết."

Đoàn Đoàn tiến lên giơ bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Mỹ Phượng, cậu bé chưa từng hối hận khi đi theo mẹ, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng cho cô Lý.

Cô lý là một người vô cùng thích trẻ con.

Lý Mỹ Phượng thấy gương mặt mập mạp trẻ con của Đoàn Đoàn tràn đầy vẻ quan tâm, trong lòng cô ấy vừa hâm mộ lại vừa thấy ấm áp.

"Chữ to mà tôi nói ở đây, là 'nhi tử', con trai." Phó Vãn bổ sung.

Thay đổi này quá đột ngột!

Số mệnh không có con trai... Hai vợ chồng đồng thời đứng lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn Phó Vãn.

Nói cách khác, số mệnh của bọn họ sẽ có con gái? Con gái rất tốt mà, thời buổi này làm gì có ai không muốn có một áo bông nhỏ? Hơn nữa hiện giờ may hào môn thế gia có rất nhiều gia đình sinh con đầu lòng là con gái.

Máy năm trước chuyện náo loạn nhất của giới thượng lưu ở Ninh Thành, còn không phải là chuyện hai vợ chồng ông chủ của Phúc Mãn Lâu vì con gái mình mà không tiếc đắc tội toàn bộ nhà họ Thẩm sao?

Ngoại trừ việc kết cấu cơ thể khác nhau, ở trong mắt vợ chồng Triệu Côn Minh, con gái và con trai cũng không có gì khác nhau cả.

 

Lý Mỹ Phượng bối rối: "Phó đại... đầu bếp, nhưng từ ngày tôi và chồng tôi kết hôn đến giờ, tôi chưa một lần có thai."

Lý Mỹ Phượng nghĩ đến vừa rồi Phó Vãn có nhắc đến "mượn thai", cô ấy truy hỏi: "Chẳng lẽ là do tôi bị người khác mượn thai, cho nên đó giờ không có cách nào mang thai. Không đúng, không thể nào, nếu thật sự là do 'mượn thai', thì tại sao trong nhà tôi lại xuất hiện những thi hài của trẻ con?"

Từng bé từng bé đều chưa được sinh ra đã bị mo thai, g.i.ế.c sạch.

Lý Mỹ Phượng nặng nề suy tư, nếu ả kia đã làm ra chuyện trái với lương tâm như vậy, lẽ ra phải vô cùng quý trọng con cái, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vì sao còn đi phá thai?

Chuyện này quả thực vô cùng phi logic.

Khoé môi Phó Văn hơi cong, cô nhẹ nhàng ném ra một câu: "Cũng không phải là tất cả mọi người đều thích con gái mà."

Mặt Lý Mỹ Phượng cắt không còn giọt máu, cô ấy không thể tưởng tượng được mà cao giọng hỏi: "Sáu em bé không được sinh ra kia đều là con gái hết sao?"

Bọn họ chỉ nhìn ra được sáu cái xác trong nilon là thai chết, nhưng tuyệt nhiên không một ai nghĩ tới phương diện này.

Chỉ... chỉ bởi vì đó là con gái, vậy nên đến cả tư cách được chào đời cũng bị tước đoạt?

Quả thực hoang đường!

Ngồi dưới gốc cây hoè già này vốn đã âm lãnh vô cùng, lúc này đã gần khuya, một trận gió đột nhiên thổi tới, toàn thân Lý Mỹ Phượng đều phát lạnh.

Phó Vãn lại nói: "Quả nho nhiều hạt, sáu cái xác trẻ em bị chôn ở dưới gốc nho trong thời gian dài sẽ hình thành hồn trận, oán khí rất nặng nên có thể liên tục mượn thai không ngừng."

Lý Mỹ Phượng nghe được chỉ cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, cô ấy nhớ tới chính Tiểu Lệ đã đề nghị rằng trồng nho ở trong nhà rất tốt, trong hoa viên có thêm giàn nho ở bên dưới càng khiến phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

Rất nhanh Lý Mỹ Phượng đã đè ý niệm này xuống, bạn thân cô ấy không chỉ có một đứa con gái xinh đẹp mà khoảng thời gian trước còn mới sinh hạ một bé trai, đang chuẩn bị làm tiệc đầy tháng.

Sắc mặt Triệu Côn Minh lúc này cũng xanh mét, anh ấy ở thương trường lê lết nhiều năm như vậy, thế mà lại làm liên lụy đến vợ mình bị trúng tà đạo của kẻ khác.

Nhớ tới những năm gần đây, anh ấy và vợ mình từng tới khoa phụ sản vô số lần để kiểm tra, vợ của anh ấy vì lấy trứng để làm ống nghiệm mà phải nằm ở trên chiếc giường lạnh băng, đau đến nước mắt đầy mặt, nghĩ thế Triệu Côn Minh càng tức đến không nói nên lời.

"Cho nên rốt cuộc là ai mượn thai trên người của chúng tôi?" Triệu Côn Minh hỏi thẳng vào chủ đề.

Ánh mắt Phó Vãn dần dần di chuyển, cuối cùng dừng ở trên người Triệu Dương.

Triệu Dương bị Phó Vẫn nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa cậu ấy ngã khỏi ghế nhựa, sợ tới mức lắp bắp: "Phó đại sư, cô, cô nhìn tôi làm cái gì? Tôi mới 21 tuổi, tôi còn chưa muốn làm ba đâu!"

"Gọi tôi là đầu bếp." Phó Vãn thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Trong vòng hai ngày này mấy người ắt sẽ biết thôi, không cần phải sốt ruột."

Có một số việc nếu không tận mắt nhìn thấy, mãi mãi cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.

Phó Văn nói như vậy, ngược lại càng khiến người nhà họ Triệu thêm bắt ổn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.

Máy thần côn này lúc nào cũng như vậy, tới thời điểm mấu chốt luôn thích giả bộ ngớ ngắn để lừa đảo, toàn nói chuyện thật thật giả giả, không ai là thật sự có bản lĩnh.

Có điều mấy lời này bọn họ không dám nói ra, chỉ là Lý Mỹ Phượng nghĩ đến những thai nhi chưa từng được chào đời kia, có chút đau lòng hỏi: "Vậy đầu bếp Phó, hài cốt của mây em bé kia thì phải làm sao bây giờ? Hỏa táng sao? Hay là cô lập một tế đàn, làm phép cho các bé thanh thản ra đi được không, cầu cho kiếp sau các bé được đầu thai vào nơi tốt đẹp."

 

Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp GiỏiTác giả: Miêu An DiệpTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi." Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện. Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được. Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt." Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu." Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể… Nếu không phải sự tình quá mức quỷ dị, Triệu Côn Minh sẽ kiên quyết đòi báo cảnh sát rồi. Lý Mỹ Phượng ăn hơn phân nửa cũng không còn tâm trạng mà ăn tiếp, buông đũa xuống, chờ Phó Văn trả lời.Còn Triệu Dương? Mãi lúc lâu sau cậu ấy mới ăn xong.Phó Vãn lời ít ý nhiều mà nói: "Mượn thai."Triệu Côn Minh lăn lê bò toài ở thương trường nhiều năm, đã nghe qua rất nhiều loại thủ đoạn như trộm sửa phong thuỷ của đối thủ, lặng lẽ tưới c.h.ế.t cây phát tài của đối thủ, ... trong nháy mắt anh ấy đã trở nên cẩn thận hơn: "Mượn vận?"Triệu Côn Minh chưa gặp qua nhưng cũng từng nghe nói đến, mượn vận khí của người khác làm cho chính mình phú quý, phát đạt.Nhưng... Việc làm ăn của nhà họ Triệu bọn họ vẫn luôn không tồi, ở Ninh Thành tuyệt đối có thể được gọi là hào môn thế gia.Triệu Dương lập tức suy đoán: "Chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta vốn có thể trở thành nhà giàu số một cả nước, kết quả bị người ta mượn vận khí, nên tôi chỉ có thể làm một phú nhị đại nho nhỏ?"Này có khác gì là cướp của đâu? Cắt đứt đường tiền tài giống như g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ vậy! Triệu Dương thiếu chút nữa dậm chân, chuyện này không thể nhẫn nhịn được màiÁnh mắt của Lý Mỹ Phượng hơi loé, cô ấy không quá tin tưởng hỏi lại: "Có phải 'dựng' trong ý của cô là 'mang thai'?"Phó Vãn gật đầu.Trong nháy mắt hô hấp của Lý Mỹ Phượng dồn dập lên, bàn tay tinh tế bám chặt lấy bàn ăn nhỏ, ánh mắt sáng quắc nhìn Phó Vãn, vội vàng hỏi: "Phó đại sư, cho nên thực ra tôi có thể mang thai? Chỉ là bị mượn đi rồi?" "Gọi tôi là đầu bếp", Phó Vãn nhìn chằm chằm tướng tá của Lý Mỹ Phượng, nói,"Số mệnh của cô vốn là không có con trai."Bốn chữ "mệnh không có con" dập tắt niềm hy vọng mới bùng lên của Lý Mỹ Phượng, ánh mắt của người phụ nữ này lập tức ảm đạm xuống.Trong lòng Triệu Côn Minh thở dài, anh ấy vỗ vỗ bả vai của vợ mình, không tiếng động mà an ủi.Triệu Dương cũng khuyên nhủ: "Chị dâu, con cháu đều có phúc của con cháu, không có con cháu thì tự mình hưởng phúc. Nếu chị sinh ra một đứa giống như em, sớm muộn gì cũng làm chị tức chết."Đoàn Đoàn tiến lên giơ bàn tay nhỏ ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Lý Mỹ Phượng, cậu bé chưa từng hối hận khi đi theo mẹ, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng cho cô Lý.Cô lý là một người vô cùng thích trẻ con.Lý Mỹ Phượng thấy gương mặt mập mạp trẻ con của Đoàn Đoàn tràn đầy vẻ quan tâm, trong lòng cô ấy vừa hâm mộ lại vừa thấy ấm áp."Chữ to mà tôi nói ở đây, là 'nhi tử', con trai." Phó Vãn bổ sung.Thay đổi này quá đột ngột!Số mệnh không có con trai... Hai vợ chồng đồng thời đứng lên, ánh mắt yên tĩnh nhìn Phó Vãn.Nói cách khác, số mệnh của bọn họ sẽ có con gái? Con gái rất tốt mà, thời buổi này làm gì có ai không muốn có một áo bông nhỏ? Hơn nữa hiện giờ may hào môn thế gia có rất nhiều gia đình sinh con đầu lòng là con gái.Máy năm trước chuyện náo loạn nhất của giới thượng lưu ở Ninh Thành, còn không phải là chuyện hai vợ chồng ông chủ của Phúc Mãn Lâu vì con gái mình mà không tiếc đắc tội toàn bộ nhà họ Thẩm sao?Ngoại trừ việc kết cấu cơ thể khác nhau, ở trong mắt vợ chồng Triệu Côn Minh, con gái và con trai cũng không có gì khác nhau cả. Lý Mỹ Phượng bối rối: "Phó đại... đầu bếp, nhưng từ ngày tôi và chồng tôi kết hôn đến giờ, tôi chưa một lần có thai."Lý Mỹ Phượng nghĩ đến vừa rồi Phó Vãn có nhắc đến "mượn thai", cô ấy truy hỏi: "Chẳng lẽ là do tôi bị người khác mượn thai, cho nên đó giờ không có cách nào mang thai. Không đúng, không thể nào, nếu thật sự là do 'mượn thai', thì tại sao trong nhà tôi lại xuất hiện những thi hài của trẻ con?"Từng bé từng bé đều chưa được sinh ra đã bị mo thai, g.i.ế.c sạch.Lý Mỹ Phượng nặng nề suy tư, nếu ả kia đã làm ra chuyện trái với lương tâm như vậy, lẽ ra phải vô cùng quý trọng con cái, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vì sao còn đi phá thai?Chuyện này quả thực vô cùng phi logic.Khoé môi Phó Văn hơi cong, cô nhẹ nhàng ném ra một câu: "Cũng không phải là tất cả mọi người đều thích con gái mà."Mặt Lý Mỹ Phượng cắt không còn giọt máu, cô ấy không thể tưởng tượng được mà cao giọng hỏi: "Sáu em bé không được sinh ra kia đều là con gái hết sao?"Bọn họ chỉ nhìn ra được sáu cái xác trong nilon là thai chết, nhưng tuyệt nhiên không một ai nghĩ tới phương diện này.Chỉ... chỉ bởi vì đó là con gái, vậy nên đến cả tư cách được chào đời cũng bị tước đoạt?Quả thực hoang đường!Ngồi dưới gốc cây hoè già này vốn đã âm lãnh vô cùng, lúc này đã gần khuya, một trận gió đột nhiên thổi tới, toàn thân Lý Mỹ Phượng đều phát lạnh.Phó Vãn lại nói: "Quả nho nhiều hạt, sáu cái xác trẻ em bị chôn ở dưới gốc nho trong thời gian dài sẽ hình thành hồn trận, oán khí rất nặng nên có thể liên tục mượn thai không ngừng."Lý Mỹ Phượng nghe được chỉ cảm thấy lông tơ khắp người dựng đứng, cô ấy nhớ tới chính Tiểu Lệ đã đề nghị rằng trồng nho ở trong nhà rất tốt, trong hoa viên có thêm giàn nho ở bên dưới càng khiến phong cảnh đẹp như tranh vẽ.Rất nhanh Lý Mỹ Phượng đã đè ý niệm này xuống, bạn thân cô ấy không chỉ có một đứa con gái xinh đẹp mà khoảng thời gian trước còn mới sinh hạ một bé trai, đang chuẩn bị làm tiệc đầy tháng.Sắc mặt Triệu Côn Minh lúc này cũng xanh mét, anh ấy ở thương trường lê lết nhiều năm như vậy, thế mà lại làm liên lụy đến vợ mình bị trúng tà đạo của kẻ khác.Nhớ tới những năm gần đây, anh ấy và vợ mình từng tới khoa phụ sản vô số lần để kiểm tra, vợ của anh ấy vì lấy trứng để làm ống nghiệm mà phải nằm ở trên chiếc giường lạnh băng, đau đến nước mắt đầy mặt, nghĩ thế Triệu Côn Minh càng tức đến không nói nên lời."Cho nên rốt cuộc là ai mượn thai trên người của chúng tôi?" Triệu Côn Minh hỏi thẳng vào chủ đề.Ánh mắt Phó Vãn dần dần di chuyển, cuối cùng dừng ở trên người Triệu Dương.Triệu Dương bị Phó Vẫn nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa cậu ấy ngã khỏi ghế nhựa, sợ tới mức lắp bắp: "Phó đại sư, cô, cô nhìn tôi làm cái gì? Tôi mới 21 tuổi, tôi còn chưa muốn làm ba đâu!""Gọi tôi là đầu bếp." Phó Vãn thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Trong vòng hai ngày này mấy người ắt sẽ biết thôi, không cần phải sốt ruột."Có một số việc nếu không tận mắt nhìn thấy, mãi mãi cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.Phó Văn nói như vậy, ngược lại càng khiến người nhà họ Triệu thêm bắt ổn, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi.Máy thần côn này lúc nào cũng như vậy, tới thời điểm mấu chốt luôn thích giả bộ ngớ ngắn để lừa đảo, toàn nói chuyện thật thật giả giả, không ai là thật sự có bản lĩnh.Có điều mấy lời này bọn họ không dám nói ra, chỉ là Lý Mỹ Phượng nghĩ đến những thai nhi chưa từng được chào đời kia, có chút đau lòng hỏi: "Vậy đầu bếp Phó, hài cốt của mây em bé kia thì phải làm sao bây giờ? Hỏa táng sao? Hay là cô lập một tế đàn, làm phép cho các bé thanh thản ra đi được không, cầu cho kiếp sau các bé được đầu thai vào nơi tốt đẹp." 

Chương 10