"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi." Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện. Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được. Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt." Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu." Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể…
Chương 154: Chương 154
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp GiỏiTác giả: Miêu An DiệpTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi." Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện. Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được. Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt." Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu." Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể… "Cho nên... Lưu thiên sư, ông..." Ông Chu lau nước mắt, xấu hổ nhìn cái mũi bầm tím cùng khuôn mặt sưng húp của Lưu thiên sư, lập tức tỉnh táo lại. Lưu Thiên Sư bất đắc dĩ thở dài: "Lúc ấy tôi tính ra hai cô bé này hẳn là còn chưa hết dương thọ, cho nên mấy ngày nay vẫn cố gắng triệu hoán linh hồn, dùng hết thảy thần kỹ đều không có kết quả.""Nếu gọi hồn bảy ngày cũng vô dụng, ngày mai chúng ta đành phải tổ chức tang lễ.""Quả thực là tôi rút phích cắm tủ lạnh, cũng xác thực là tôi dán bùa mệnh, là tôi không nói trước cho mọi người, bởi vì tôi sợ người vui vẻ uổng công, đây lỗi của tôi." Lưu thiên sư cúi đầu xin lỗi nhà họ Chu.Nhà họ Chu ngay lập tức c.h.ế.t lặng, chẳng trách Lưu thiên sư lại trì hoãn ngày tang lễ, nửa đêm ở cổng ôm quần áo cũ của con gái, hóa ra là đang triệu hồi linh hồn!Nếu là một thiên sư khác...Dù không c.h.ế.t cũng mẹ nó sẽ c.h.ế.t cóng! Nghiêm Hoa đứng sang một bên cười khô khan, nếu gia đình này mời ông ấy thì hai cô gái này đã bị chôn vùi từ lâu rồi...Người nhà họ Chu lập tức khóc lóc và quy lạy Phó Vãn và Lưu Tùng. "Cám ơn, cám ơn ba vị thiên sư rất nhiều, mọi người là ân nhân lớn của nhà họ Chu chúng tôiPhó Vãn cười: "Vậy tối nay có thể tổ chức tiệc vui được không?" Mẹ Chu chạm vào bàn tay đang ấm dần lên của hai cô con gái, vừa cười vừa nói: "Có thể, có thẻ, nhất định có thể!"Lưu Thiên Sư quả thực không hề phạm sai lầm, ông ấy thật sự là một Thiên sư có bản lĩnh!Hai chị em tuy có dấu hiệu sinh tổn và còn sống nhưng đã rất yếu sau nhiều ngày không ăn uống. Chu Tử Hào nhanh chóng đưa hai chị em ra khỏi quan tài và hét lên: "Mau gọi xe đưa họ đến bệnh viện trước, để họ nghỉ ngơi vài ngày." Cánh cửa nhà tang lễ cuối cùng cũng mở ra, khi một nhóm người thân và dân làng nhìn thấy hai chị em đã tỉnh dậy, họ sợ hãi chạy tứ tán và hét lên những câu như "Ma-" và "Xác c.h.ế.t vùng dậy rồi!!"Từ Điềm sửng sốt, hai đàn em sống lại?Vậy có phải cô ấy không phải là khắc tinh không? Cô ấy không khắc c.h.ế.t đàn em?Nghĩ đến đây, Từ Điềm lập tức thả lỏng người, che miệng im lặng khóc. "Đừng chạy, đừng chạy, chị gái tôi chưa từng chết, bọn họ chỉ đang ngủ thôi." Chu Tử Hào vội vàng gọi bọn họ.Tại sao từ xưa đến lại có tâm linh, là do có một số người đã giả chết. Dân làng ít nhiều đã nghe nói đến chuyện người c.h.ế.t sống lại trong đám tang, tuy sợ hãi nhưng họ vẫn dừng lại.Một bác sĩ làng có mặt tại hiện trường đã dũng cảm bước tới khám sơ bộ cho hai chị em và ngạc nhiên nói: "Quả thực họ vẫn còn thở, còn có nhịp tim, họ còn sống."Các cuộc thảo luận đột nhiên bắt đầu xung quanh."Lưu thiên sư là thần sao, tôi còn thắc mắc sao ông ấy cứ lẩm bẩm như vậy, hóa ra là đang triệu hồn sao?""Cũng may quan tài băng không mở điện, cũng may là còn chưa đi đưa tang, nếu không nhất định đã c.h.ế.t rồi đúng không?""Máy người cũng không nhìn xem Lưu thiên sư là ai, hình như ông ấy đến từ Thiên Cực Huyền Môn nào đó, đó là một môn phái chuyên về đạo thuật sao?" "Vậy vừa rồi sao anh đánh Lưu thiên sư? Anh đánh ông ấy mạnh hơn bất kì người nào khác đó?" Xung quanh vang lên những lời xì xào, nhà họ Chu lập tức đưa hai chị em đến bệnh viện thị trấn gần nhất để kiểm tra.Bên này Phó Vãn từ từ ngồi vào ghế trong bữa tiệc, cả nhóm được gia đình Chu mừng như điên mời vào những chiếc ghế sang trọng nhất. Người dân trong làng rất nhiệt tình, biết rằng Phó Vãn, Lưu thiên sư và những người khác đã góp phần vào việc này, mọi người thay phiên nhau nâng ly rượu. Phó Vãn đã tích cốc nên không dung nạp thức ăn, cũng không thích ăn uống."Tôi uống thay em." Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra nhận lấy ly rượu từ tay Phó Vãn. Thẩm Đoan trông giống như một thư sinh thời cổ đại, anh uống một ngụm rượu mạnh cũng không cau mày. Ngay cả Lưu thiên sư bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, rung đùi đắc ý, nhưng vẫn rất tỉnh táo."Phó Vãn? Cô là con gái của ông Phúc? A, cô về để dọn mộ cho ba à? Đến lúc đó tập thể chúng tôi sẽ trình diện.""Lưu thiên sư, uống đi, uống nhiều nữa đi, đây là rượu nhà chúng tôi tự nấu, mùi vị rất ngon.""Cám ơn tiểu thiên sư, tôi kính cậu! Quả là tuổi trẻ tài cao, ha ha ha." "..."Nghiêm Hoa ăn đậu phộng nhìn Lưu Tùng đang được mọi người vây quanh với ánh mắt ghen tị. Tạ Khiêm là đồ đệ của ông ấy thi không sao, nhưng Lưu Tùng - Lưu thiên sư lại là đồng nghiệp của ông ấy... Ây, người với người so sánh với nhau thật là tức c.h.ế.t mà.Nghiêm Hoa nhìn Phó Vãn đang gắp thịt heo chiên giòn cho Đoàn Đoàn, một trong những món kinh điển trong tiệc, không khỏi hỏi: "Phó đại sư, sao cô lại kêu tôi đến đây?"Chỉ hỏi cái khác ông ấy mới có thể chuyển hướng sự chú ý cực kỳ ghen tị của mình.Phó Vãn từ trong tay áo lấy ra một lá thư đưa cho Nghiêm Hoa, nhỏ giọng nói: "Nơi này cách Thiên Cực Huyền Môn không xa, xin hãy đưa bức thư này cho người đứng đầu hiện tại."Nghiêm Hoa sửng sốt một chút: "[ôi?"Đương nhiên ông ấy biết vị trí của Thiên Cực Huyền Môn, nhưng ông ấy, một đệ tử ngoại môn, làm sao có cơ hội gặp được chưởng môn?Phó Vãn nhặt một hạt đậu phộng ăn, kiên quyết nói: "Ừ, ông đi đó." Nghiêm Hoa nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng ông ấy nghĩ sau này mình vẫn phải ôm bắp đùi của Phó Vãn, cho dù có khó khăn thì cũng phải giải quyết vấn đề!Nghiêm Hoa nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào Lưu Tùng - Lưu thiên sư uống đến mặt đỏ bừng.Khi tiệc kết thúc, tang lễ đã định ban đầu đương nhiên không còn nữa, nhà tang lễ lập tức bị dỡ bỏ, cũng không biết quan tài bên trong đã được nhà họ Chu đưa đi đâu.Dĩ nhiên là hai ngày nay Lưu Tùng không sao rồi.Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy vai Lưu thiên sư,"Lão Lưu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta cùng nhau trở về Thiên Cơ Huyền Môn nhé? Giúp tôi một việc."Người lên tiếng không ai khác chính là Nghiêm Hoa.Lưu Tùng biết người bạn cũ này vẫn luôn canh cánh chuyện mình là đệ tử ngoại môn, hôm nay đột nhiên gặp được thiên sư như Phó Vãn ông ấy nhất định phải quay về bẩm báo một chút. Lưu thiên sư cho rằng mình có đạo pháp rất tốt, nếu không cũng sẽ không nhận ra rằng hai chị em chưa hết tuổi thọ nên đã cố gắng triệu hồi linh hồn, nhưng cuối cùng lại không giỏi bằng Phó Vãn.Mặc dù vừa rồi Phó Vãn không làm gì trong tang lễ, nhưng những gì cô dạy cho Tạ Khiêm đã khiến Lưu thiên sư bị sốc, không thể không thông báo cho tông môn.Lưu thiên sư dắt theo con lừa xuống dốc, cười nói: "Đương nhiên là được, chúng ta cùng nhau trở về đi."Tạ Khiêm uống đến nổi hai má đỏ bừng, nghe thấy điều này, lập tức đứng dậy nói: "Sư phụ, người có muốn con đi cùng không?"Lưu Tùng sửng sốt, chỉ vào Tạ Khiêm, sau đó lại nhìn Nghiêm Hoa: "Cậu ta là đồ đệ của ông? Không phải là đồ đệ của Phó thiên sư sao?"Vừa rồi Phó Vãn đang đích thân giảng dạy trong tang lễ, đây là cách chữa trị mà chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể nhận được.
"Cho nên... Lưu thiên sư, ông..."
Ông Chu lau nước mắt, xấu hổ nhìn cái mũi bầm tím cùng khuôn mặt sưng húp của Lưu thiên sư, lập tức tỉnh táo lại. Lưu Thiên Sư bất đắc dĩ thở dài: "Lúc ấy tôi tính ra hai cô bé này hẳn là còn chưa hết dương thọ, cho nên mấy ngày nay vẫn cố gắng triệu hoán linh hồn, dùng hết thảy thần kỹ đều không có kết quả."
"Nếu gọi hồn bảy ngày cũng vô dụng, ngày mai chúng ta đành phải tổ chức tang lễ."
"Quả thực là tôi rút phích cắm tủ lạnh, cũng xác thực là tôi dán bùa mệnh, là tôi không nói trước cho mọi người, bởi vì tôi sợ người vui vẻ uổng công, đây lỗi của tôi." Lưu thiên sư cúi đầu xin lỗi nhà họ Chu.
Nhà họ Chu ngay lập tức c.h.ế.t lặng, chẳng trách Lưu thiên sư lại trì hoãn ngày tang lễ, nửa đêm ở cổng ôm quần áo cũ của con gái, hóa ra là đang triệu hồi linh hồn!
Nếu là một thiên sư khác...
Dù không c.h.ế.t cũng mẹ nó sẽ c.h.ế.t cóng! Nghiêm Hoa đứng sang một bên cười khô khan, nếu gia đình này mời ông ấy thì hai cô gái này đã bị chôn vùi từ lâu rồi...
Người nhà họ Chu lập tức khóc lóc và quy lạy Phó Vãn và Lưu Tùng. "Cám ơn, cám ơn ba vị thiên sư rất nhiều, mọi người là ân nhân lớn của nhà họ Chu chúng tôi
Phó Vãn cười: "Vậy tối nay có thể tổ chức tiệc vui được không?" Mẹ Chu chạm vào bàn tay đang ấm dần lên của hai cô con gái, vừa cười vừa nói: "Có thể, có thẻ, nhất định có thể!"
Lưu Thiên Sư quả thực không hề phạm sai lầm, ông ấy thật sự là một Thiên sư có bản lĩnh!
Hai chị em tuy có dấu hiệu sinh tổn và còn sống nhưng đã rất yếu sau nhiều ngày không ăn uống. Chu Tử Hào nhanh chóng đưa hai chị em ra khỏi quan tài và hét lên: "Mau gọi xe đưa họ đến bệnh viện trước, để họ nghỉ ngơi vài ngày." Cánh cửa nhà tang lễ cuối cùng cũng mở ra, khi một nhóm người thân và dân làng nhìn thấy hai chị em đã tỉnh dậy, họ sợ hãi chạy tứ tán và hét lên những câu như "Ma-" và "Xác c.h.ế.t vùng dậy rồi!!"
Từ Điềm sửng sốt, hai đàn em sống lại?
Vậy có phải cô ấy không phải là khắc tinh không? Cô ấy không khắc c.h.ế.t đàn em?
Nghĩ đến đây, Từ Điềm lập tức thả lỏng người, che miệng im lặng khóc. "Đừng chạy, đừng chạy, chị gái tôi chưa từng chết, bọn họ chỉ đang ngủ thôi." Chu Tử Hào vội vàng gọi bọn họ.
Tại sao từ xưa đến lại có tâm linh, là do có một số người đã giả chết. Dân làng ít nhiều đã nghe nói đến chuyện người c.h.ế.t sống lại trong đám tang, tuy sợ hãi nhưng họ vẫn dừng lại.
Một bác sĩ làng có mặt tại hiện trường đã dũng cảm bước tới khám sơ bộ cho hai chị em và ngạc nhiên nói: "Quả thực họ vẫn còn thở, còn có nhịp tim, họ còn sống."
Các cuộc thảo luận đột nhiên bắt đầu xung quanh.
"Lưu thiên sư là thần sao, tôi còn thắc mắc sao ông ấy cứ lẩm bẩm như vậy, hóa ra là đang triệu hồn sao?"
"Cũng may quan tài băng không mở điện, cũng may là còn chưa đi đưa tang, nếu không nhất định đã c.h.ế.t rồi đúng không?"
"Máy người cũng không nhìn xem Lưu thiên sư là ai, hình như ông ấy đến từ Thiên Cực Huyền Môn nào đó, đó là một môn phái chuyên về đạo thuật sao?" "Vậy vừa rồi sao anh đánh Lưu thiên sư? Anh đánh ông ấy mạnh hơn bất kì người nào khác đó?" Xung quanh vang lên những lời xì xào, nhà họ Chu lập tức đưa hai chị em đến bệnh viện thị trấn gần nhất để kiểm tra.
Bên này Phó Vãn từ từ ngồi vào ghế trong bữa tiệc, cả nhóm được gia đình Chu mừng như điên mời vào những chiếc ghế sang trọng nhất.
Người dân trong làng rất nhiệt tình, biết rằng Phó Vãn, Lưu thiên sư và những người khác đã góp phần vào việc này, mọi người thay phiên nhau nâng ly rượu. Phó Vãn đã tích cốc nên không dung nạp thức ăn, cũng không thích ăn uống."Tôi uống thay em." Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra nhận lấy ly rượu từ tay Phó Vãn. Thẩm Đoan trông giống như một thư sinh thời cổ đại, anh uống một ngụm rượu mạnh cũng không cau mày. Ngay cả Lưu thiên sư bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, rung đùi đắc ý, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
"Phó Vãn? Cô là con gái của ông Phúc? A, cô về để dọn mộ cho ba à? Đến lúc đó tập thể chúng tôi sẽ trình diện."
"Lưu thiên sư, uống đi, uống nhiều nữa đi, đây là rượu nhà chúng tôi tự nấu, mùi vị rất ngon."
"Cám ơn tiểu thiên sư, tôi kính cậu! Quả là tuổi trẻ tài cao, ha ha ha." "..."
Nghiêm Hoa ăn đậu phộng nhìn Lưu Tùng đang được mọi người vây quanh với ánh mắt ghen tị. Tạ Khiêm là đồ đệ của ông ấy thi không sao, nhưng Lưu Tùng - Lưu thiên sư lại là đồng nghiệp của ông ấy... Ây, người với người so sánh với nhau thật là tức c.h.ế.t mà.
Nghiêm Hoa nhìn Phó Vãn đang gắp thịt heo chiên giòn cho Đoàn Đoàn, một trong những món kinh điển trong tiệc, không khỏi hỏi: "Phó đại sư, sao cô lại kêu tôi đến đây?"
Chỉ hỏi cái khác ông ấy mới có thể chuyển hướng sự chú ý cực kỳ ghen tị của mình.
Phó Vãn từ trong tay áo lấy ra một lá thư đưa cho Nghiêm Hoa, nhỏ giọng nói: "Nơi này cách Thiên Cực Huyền Môn không xa, xin hãy đưa bức thư này cho người đứng đầu hiện tại."
Nghiêm Hoa sửng sốt một chút: "[ôi?"
Đương nhiên ông ấy biết vị trí của Thiên Cực Huyền Môn, nhưng ông ấy, một đệ tử ngoại môn, làm sao có cơ hội gặp được chưởng môn?
Phó Vãn nhặt một hạt đậu phộng ăn, kiên quyết nói: "Ừ, ông đi đó." Nghiêm Hoa nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng ông ấy nghĩ sau này mình vẫn phải ôm bắp đùi của Phó Vãn, cho dù có khó khăn thì cũng phải giải quyết vấn đề!
Nghiêm Hoa nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào Lưu Tùng - Lưu thiên sư uống đến mặt đỏ bừng.
Khi tiệc kết thúc, tang lễ đã định ban đầu đương nhiên không còn nữa, nhà tang lễ lập tức bị dỡ bỏ, cũng không biết quan tài bên trong đã được nhà họ Chu đưa đi đâu.
Dĩ nhiên là hai ngày nay Lưu Tùng không sao rồi.
Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy vai Lưu thiên sư,"Lão Lưu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta cùng nhau trở về Thiên Cơ Huyền Môn nhé? Giúp tôi một việc."
Người lên tiếng không ai khác chính là Nghiêm Hoa.
Lưu Tùng biết người bạn cũ này vẫn luôn canh cánh chuyện mình là đệ tử ngoại môn, hôm nay đột nhiên gặp được thiên sư như Phó Vãn ông ấy nhất định phải quay về bẩm báo một chút. Lưu thiên sư cho rằng mình có đạo pháp rất tốt, nếu không cũng sẽ không nhận ra rằng hai chị em chưa hết tuổi thọ nên đã cố gắng triệu hồi linh hồn, nhưng cuối cùng lại không giỏi bằng Phó Vãn.
Mặc dù vừa rồi Phó Vãn không làm gì trong tang lễ, nhưng những gì cô dạy cho Tạ Khiêm đã khiến Lưu thiên sư bị sốc, không thể không thông báo cho tông môn.
Lưu thiên sư dắt theo con lừa xuống dốc, cười nói: "Đương nhiên là được, chúng ta cùng nhau trở về đi."
Tạ Khiêm uống đến nổi hai má đỏ bừng, nghe thấy điều này, lập tức đứng dậy nói: "Sư phụ, người có muốn con đi cùng không?"
Lưu Tùng sửng sốt, chỉ vào Tạ Khiêm, sau đó lại nhìn Nghiêm Hoa: "Cậu ta là đồ đệ của ông? Không phải là đồ đệ của Phó thiên sư sao?"
Vừa rồi Phó Vãn đang đích thân giảng dạy trong tang lễ, đây là cách chữa trị mà chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể nhận được.
Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp GiỏiTác giả: Miêu An DiệpTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Nữ Cường"Phó tiểu thư, sau khi xác nhận không có gì sai sót thì ký tên ở đây. Vậy là xong, cô có thể mang Đoàn Đoàn rời đi." Viện trưởng viện phúc lợi nhìn cô gái trẻ có khí chất xuất chúng trước mặt, nói với vẻ không tình nguyện. Phó Vãn rũ mắt nhìn đứa nhỏ mềm mại đang đứng bên cạnh, ánh mắt đứa nhỏ sợ hãi khi đối diện với cô, nhưng trong mắt hiện lên một tia mong chờ nho nhỏ khó mà che giấu được. Phó Vãn không quan tâm đến âm thanh của hệ thống trong đầu, cô cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên: "Tôi sẽ chăm sóc Đoàn Đoàn thật tốt." Phó Vãn liếc nhìn tướng mạo của viện trưởng, khoé môi cô khẽ cong lên, nói: "Viện trưởng, anh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, vốn là tướng nghèo hèn cả đời, hiện giờ bỗng nhiên lại phú quý. Tôi khuyên anh nên làm nhiều việc thiện để sau này báo ứng đến, sẽ bớt đi ít tội nghiệp phải chịu." Sắc mặt của viện trưởng vốn đã không tốt, nay lập tức đen lại thành một mảng, anh ta nói: "Phó tiểu thư, cách nói năng của cô như vậy, tôi không tin rằng Đoàn Đoàn đi theo cô có thể… "Cho nên... Lưu thiên sư, ông..." Ông Chu lau nước mắt, xấu hổ nhìn cái mũi bầm tím cùng khuôn mặt sưng húp của Lưu thiên sư, lập tức tỉnh táo lại. Lưu Thiên Sư bất đắc dĩ thở dài: "Lúc ấy tôi tính ra hai cô bé này hẳn là còn chưa hết dương thọ, cho nên mấy ngày nay vẫn cố gắng triệu hoán linh hồn, dùng hết thảy thần kỹ đều không có kết quả.""Nếu gọi hồn bảy ngày cũng vô dụng, ngày mai chúng ta đành phải tổ chức tang lễ.""Quả thực là tôi rút phích cắm tủ lạnh, cũng xác thực là tôi dán bùa mệnh, là tôi không nói trước cho mọi người, bởi vì tôi sợ người vui vẻ uổng công, đây lỗi của tôi." Lưu thiên sư cúi đầu xin lỗi nhà họ Chu.Nhà họ Chu ngay lập tức c.h.ế.t lặng, chẳng trách Lưu thiên sư lại trì hoãn ngày tang lễ, nửa đêm ở cổng ôm quần áo cũ của con gái, hóa ra là đang triệu hồi linh hồn!Nếu là một thiên sư khác...Dù không c.h.ế.t cũng mẹ nó sẽ c.h.ế.t cóng! Nghiêm Hoa đứng sang một bên cười khô khan, nếu gia đình này mời ông ấy thì hai cô gái này đã bị chôn vùi từ lâu rồi...Người nhà họ Chu lập tức khóc lóc và quy lạy Phó Vãn và Lưu Tùng. "Cám ơn, cám ơn ba vị thiên sư rất nhiều, mọi người là ân nhân lớn của nhà họ Chu chúng tôiPhó Vãn cười: "Vậy tối nay có thể tổ chức tiệc vui được không?" Mẹ Chu chạm vào bàn tay đang ấm dần lên của hai cô con gái, vừa cười vừa nói: "Có thể, có thẻ, nhất định có thể!"Lưu Thiên Sư quả thực không hề phạm sai lầm, ông ấy thật sự là một Thiên sư có bản lĩnh!Hai chị em tuy có dấu hiệu sinh tổn và còn sống nhưng đã rất yếu sau nhiều ngày không ăn uống. Chu Tử Hào nhanh chóng đưa hai chị em ra khỏi quan tài và hét lên: "Mau gọi xe đưa họ đến bệnh viện trước, để họ nghỉ ngơi vài ngày." Cánh cửa nhà tang lễ cuối cùng cũng mở ra, khi một nhóm người thân và dân làng nhìn thấy hai chị em đã tỉnh dậy, họ sợ hãi chạy tứ tán và hét lên những câu như "Ma-" và "Xác c.h.ế.t vùng dậy rồi!!"Từ Điềm sửng sốt, hai đàn em sống lại?Vậy có phải cô ấy không phải là khắc tinh không? Cô ấy không khắc c.h.ế.t đàn em?Nghĩ đến đây, Từ Điềm lập tức thả lỏng người, che miệng im lặng khóc. "Đừng chạy, đừng chạy, chị gái tôi chưa từng chết, bọn họ chỉ đang ngủ thôi." Chu Tử Hào vội vàng gọi bọn họ.Tại sao từ xưa đến lại có tâm linh, là do có một số người đã giả chết. Dân làng ít nhiều đã nghe nói đến chuyện người c.h.ế.t sống lại trong đám tang, tuy sợ hãi nhưng họ vẫn dừng lại.Một bác sĩ làng có mặt tại hiện trường đã dũng cảm bước tới khám sơ bộ cho hai chị em và ngạc nhiên nói: "Quả thực họ vẫn còn thở, còn có nhịp tim, họ còn sống."Các cuộc thảo luận đột nhiên bắt đầu xung quanh."Lưu thiên sư là thần sao, tôi còn thắc mắc sao ông ấy cứ lẩm bẩm như vậy, hóa ra là đang triệu hồn sao?""Cũng may quan tài băng không mở điện, cũng may là còn chưa đi đưa tang, nếu không nhất định đã c.h.ế.t rồi đúng không?""Máy người cũng không nhìn xem Lưu thiên sư là ai, hình như ông ấy đến từ Thiên Cực Huyền Môn nào đó, đó là một môn phái chuyên về đạo thuật sao?" "Vậy vừa rồi sao anh đánh Lưu thiên sư? Anh đánh ông ấy mạnh hơn bất kì người nào khác đó?" Xung quanh vang lên những lời xì xào, nhà họ Chu lập tức đưa hai chị em đến bệnh viện thị trấn gần nhất để kiểm tra.Bên này Phó Vãn từ từ ngồi vào ghế trong bữa tiệc, cả nhóm được gia đình Chu mừng như điên mời vào những chiếc ghế sang trọng nhất. Người dân trong làng rất nhiệt tình, biết rằng Phó Vãn, Lưu thiên sư và những người khác đã góp phần vào việc này, mọi người thay phiên nhau nâng ly rượu. Phó Vãn đã tích cốc nên không dung nạp thức ăn, cũng không thích ăn uống."Tôi uống thay em." Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra nhận lấy ly rượu từ tay Phó Vãn. Thẩm Đoan trông giống như một thư sinh thời cổ đại, anh uống một ngụm rượu mạnh cũng không cau mày. Ngay cả Lưu thiên sư bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, rung đùi đắc ý, nhưng vẫn rất tỉnh táo."Phó Vãn? Cô là con gái của ông Phúc? A, cô về để dọn mộ cho ba à? Đến lúc đó tập thể chúng tôi sẽ trình diện.""Lưu thiên sư, uống đi, uống nhiều nữa đi, đây là rượu nhà chúng tôi tự nấu, mùi vị rất ngon.""Cám ơn tiểu thiên sư, tôi kính cậu! Quả là tuổi trẻ tài cao, ha ha ha." "..."Nghiêm Hoa ăn đậu phộng nhìn Lưu Tùng đang được mọi người vây quanh với ánh mắt ghen tị. Tạ Khiêm là đồ đệ của ông ấy thi không sao, nhưng Lưu Tùng - Lưu thiên sư lại là đồng nghiệp của ông ấy... Ây, người với người so sánh với nhau thật là tức c.h.ế.t mà.Nghiêm Hoa nhìn Phó Vãn đang gắp thịt heo chiên giòn cho Đoàn Đoàn, một trong những món kinh điển trong tiệc, không khỏi hỏi: "Phó đại sư, sao cô lại kêu tôi đến đây?"Chỉ hỏi cái khác ông ấy mới có thể chuyển hướng sự chú ý cực kỳ ghen tị của mình.Phó Vãn từ trong tay áo lấy ra một lá thư đưa cho Nghiêm Hoa, nhỏ giọng nói: "Nơi này cách Thiên Cực Huyền Môn không xa, xin hãy đưa bức thư này cho người đứng đầu hiện tại."Nghiêm Hoa sửng sốt một chút: "[ôi?"Đương nhiên ông ấy biết vị trí của Thiên Cực Huyền Môn, nhưng ông ấy, một đệ tử ngoại môn, làm sao có cơ hội gặp được chưởng môn?Phó Vãn nhặt một hạt đậu phộng ăn, kiên quyết nói: "Ừ, ông đi đó." Nghiêm Hoa nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng ông ấy nghĩ sau này mình vẫn phải ôm bắp đùi của Phó Vãn, cho dù có khó khăn thì cũng phải giải quyết vấn đề!Nghiêm Hoa nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào Lưu Tùng - Lưu thiên sư uống đến mặt đỏ bừng.Khi tiệc kết thúc, tang lễ đã định ban đầu đương nhiên không còn nữa, nhà tang lễ lập tức bị dỡ bỏ, cũng không biết quan tài bên trong đã được nhà họ Chu đưa đi đâu.Dĩ nhiên là hai ngày nay Lưu Tùng không sao rồi.Đột nhiên có một bàn tay nắm lấy vai Lưu thiên sư,"Lão Lưu, chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta cùng nhau trở về Thiên Cơ Huyền Môn nhé? Giúp tôi một việc."Người lên tiếng không ai khác chính là Nghiêm Hoa.Lưu Tùng biết người bạn cũ này vẫn luôn canh cánh chuyện mình là đệ tử ngoại môn, hôm nay đột nhiên gặp được thiên sư như Phó Vãn ông ấy nhất định phải quay về bẩm báo một chút. Lưu thiên sư cho rằng mình có đạo pháp rất tốt, nếu không cũng sẽ không nhận ra rằng hai chị em chưa hết tuổi thọ nên đã cố gắng triệu hồi linh hồn, nhưng cuối cùng lại không giỏi bằng Phó Vãn.Mặc dù vừa rồi Phó Vãn không làm gì trong tang lễ, nhưng những gì cô dạy cho Tạ Khiêm đã khiến Lưu thiên sư bị sốc, không thể không thông báo cho tông môn.Lưu thiên sư dắt theo con lừa xuống dốc, cười nói: "Đương nhiên là được, chúng ta cùng nhau trở về đi."Tạ Khiêm uống đến nổi hai má đỏ bừng, nghe thấy điều này, lập tức đứng dậy nói: "Sư phụ, người có muốn con đi cùng không?"Lưu Tùng sửng sốt, chỉ vào Tạ Khiêm, sau đó lại nhìn Nghiêm Hoa: "Cậu ta là đồ đệ của ông? Không phải là đồ đệ của Phó thiên sư sao?"Vừa rồi Phó Vãn đang đích thân giảng dạy trong tang lễ, đây là cách chữa trị mà chỉ có đệ tử thân truyền mới có thể nhận được.